Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 15: Anh Thích Cái Nồi Hầm Cá Côn À?




Lục Dã bị Mạnh Vân đuổi ra đứng ngoài cửa.

Anh ở ngoài nhún vai một cái, đứng một lúc lâu sau mới gõ cửa, nói to: “Em với Giai Giai chia nhau kem trong túi nha! Anh ở trong xe đợi hai người!”

Đợi một lúc không thấy động tĩnh gì anh mới cười cười đi xuống tầng.

Lục Dã ngồi trong xe một lát thì quyết định lái xe đến cửa hàng Tứ Xuyên anh định dẫn Mạnh Vân đi ăn, xếp hàng mua đồ xong xuôi mới vòng xe quay lại nhà cô.

Chưa kịp dừng xe thì anh đã thấy một người phụ nữ đang dắt Ngô Giai Giai ra ngoài, người đó chắc là mẹ của Ngô Giai Giai.

Lục Dã cười cười, chờ hai mẹ con họ đi hẳn rồi mới xách túi đồ ăn lên nhà Mạnh Vân, duỗi tay gõ cửa.

Một lúc sau đó mới có tiếng của Mạnh Vân từ bên trọng vọng ra, “Sao anh vẫn chưa đi?”

Lục Dã bị cô chọc cười, “Anh phải nói chuyện với em qua cánh cửa như thế này à? Bộ anh là ăn cướp hả?”

Mạnh Vân do dự một chút, cô cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm nên nhẹ nhàng mở cửa ra, ánh mắt cô mở to, lộ ra vẻ yếu đuối nhìn chằm chằm anh.

Lục Dã cười ha hả, “Mạnh Vân, có ai nói em rất đáng yêu chưa?” Anh lắc lắc túi đồ ăn vừa mua, “Nếu em không bận thì tối nay ăn cơm với anh được không?”

Mạnh Vân biết hôm nay xem ra không ăn với anh không được, dù gì anh cũng đã mua đồ ăn đến rồi, vậy nên cô cũng không từ chối nữa, mở cửa để anh vào.

Ngô Giai Giai đã về rồi, Mạnh Vân vừa mới dọn dẹp phòng khách một chút.

Lục Dã cũng không ngồi chơi, anh mở đồ ăn trong hộp ra đặt lên bàn, sau đó chờ Mạnh Vân hâm lại đồ ăn anh mang đến lúc trưa, nấu cơm xong xuôi rồi mới ngồi ăn.

Tuy hai người ngồi không nói gì nhưng thật ra anh lại cảm thấy rất ấm áp.

Lục Dã lại cảm thấy hôm nay Mạnh Vân đáng yêu hơn so với ngày thường ngàn vạn lần, bỗng dưng anh không nhịn được cười mà lên tiếng.

Mạnh Vân ngẩng đầu lên nhìn anh, mím môi.

“Anh thích cái nồi hầm cá Côn à?”

Lục Dã ngạc nhiên, sau đó cười thành tiếng, “Mạnh Vân, em thật là…”

Qúa đáng yêu rồi.

Anh còn chưa kịp nói tiếp thì chuông cửa nhà Mạnh Vân đã vang lên.

Hai người nhìn nhau một cái.

Mạnh Vân chạy ra cửa, vừa nhìn qua mắt mèo thì sắc mặt trắng bệch, “Tiểu Thất đến, phải làm sao bây giờ?”

Lục Dã nhướng mày, “Làm sao gì chứ? Đương nhiên là mở cửa rồi!”

“…”

Mạnh Vân trừng mắt một cái, cô còn chưa kịp nói gì thì Qúy Hiểu Thích đứng ở ngoài bắt đầu gõ cửa, “Vân Vân? Cậu không ở nhà sao?”

“Có!”

Mạnh Vân bất đắc dĩ, mặt đỏ bừng lên đành phải duỗi tay mở cửa.

Qúy Hiểu Thích không đợi nhìn thấy mặt Mạnh Vân thì đã nhào vào lòng cô, bắt đầu khóc lóc: “Vân Vân, tớ thất tình rồi!”

“…” Mạnh Vân đỡ bạn thân lên trước, sau đó nhẹ nhàng nói, “Cậu đứng lên trước đã…”

“Làm sao bây giờ huhu? Đây là lần đầu trong đời tớ bị người khác từ chối… Tớ không muốn sống nữa…”

Mạnh Vân cảm thấy hơi xấu hổ, cô liếc nhìn Lục Dã thì thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, giả bộ như không nghe thấy gì.

Cô đành nhắc Qúy Hiểu Thích, “Tiểu Thất, trong nhà đang có người…”

Qúy Hiểu Thích lập tức đứng lên, hoảng hốt hỏi, “Đâu?! Người ở đâu?!”

Lục Dã xoay người, vẫy vẫy tay chào, “Qúy học muội, đã lâu không gặp.”

“…”

Thế là bữa tối hai người biến thành bữa tối ba người.

Qúy Hiểu Thích ngồi ở giữa, ánh mắt như radar đang nhìn chằm chằm Mạnh Vân đến mức bốc lửa, sau đó cô mới thở dài nói: “Nói đi, hai người như thế này là đã đến mức nào rồi?”

Một câu “như thế này” của cô đã làm hai người còn lại ngây người.

Sau đó Mạnh Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Không, không… Không phải, cái này là ngoài ý muốn thôi…”

Qúy Hiểu Thích nhăn mày, “Hèn chi cậu không tìm tớ nói chuyện nữa, thì ra là…”

“Tiểu Thất…”

Lục Dã ngồi đối diện đã cười đến nỗi miệng sắp rộng tận mang tai.

Anh nghiêm túc nhướng mày nhìn Qúy Hiểu Thích, “Học muội đã nói những lời này rồi thì khi bọn anh kết hôn thì em không cần phải mang tiền mừng đâu, thêm WeChat nào, chúng ta giữ liên lạc nhé.”

“Liên lạc gì?”

“Chờ anh theo đuổi được Mạnh Vân thì sẽ mời em ăn cơm, em chính là Hồng Nương của anh và Mạnh Vân.” (Hồng Nương kiểu như bà mối ấy =))

“…”



Lục Dã về được một lúc thì Qúy Hiểu Thích quyết định ở lại nhà của Mạnh Vân một đêm để tâm sự.

Hai người tắt đèn ngủ rồi nằm xuống, Qúy Hiểu Thích mới bắt đầu hỏi.

“Cậu với Lục Dã đã đến mức nào rồi? Sao anh ấy lại ở trong nhà cậu? Lục Dã theo đuổi cậu thế nào? Hay là cậu từ chối rồi?”

Mạnh Vân bị cô hỏi dồn dập thì dở khóc dở cười, “Cậu hỏi nhiều vậy sao tớ trả lời được.”

Qúy Hiểu Thích thở dài, “Nói thật thì tớ thấy… Cậu thích Lục Dã sao? Vân Vân, cậu không phải người tùy tiện cho đàn ông vào nhà mà, cậu có thích Lục Dã không?”

Mạnh Vân bị cô hỏi đến mức ngây ngốc không nói nên lời.

Trong màn đêm, chỉ còn tiếng gió thổi làm lá cây cọ vào nhau vang lên âm thanh “sàn sạt”, đây là âm thanh đặc trưng của màn đêm. Nhà bên cạnh thi thoảng còn vang lên tiếng nói chuyện, bên ngoài vẫn còn đâu đó âm thanh của hàng quán ngoài ngõ.

Trước kia Mạnh Vân ở nước ngoài, hoàn toàn không có những âm thanh này, khi đêm đến cả thành phố sẽ tĩnh lặng yên bình.

Mà đây chính là âm thanh độc nhất của thành phố này. 

Tiếng của Qúy Hiểu Thích vang lên rõ ràng trong màn đêm.

“Vân Vân, thật là cậu đã quên Ngụy Tống Từ sao? Là vì người như Lục Dã nên cậu mới cho anh ấy cơ hội theo đuổi cậu sao?”

Mạnh Vân suy nghĩ một lúc sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Thật ra tớ không hoàn toàn thích Ngụy Tống Từ… Còn có thích Lục Dã hay không…” Cô mím môi, do dự như đang tự hỏi chính mình, “Tớ cũng không biết.”

Mạnh Vân cảm thấy mình không người dễ bị lay động cho lắm.

Nhưng cô lại cho phép Lục Dã theo đuổi mình, cho phép anh lưu manh, vô sỉ, trêu chọc, chăm sóc, cho phép anh lại gần vết sẹo của mình một chút.

Qúy Hiểu Thích vô cùng ngạc nhiên, nhưng Mạnh Vân lại không cho cô câu trả lời, cô cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ đành than một câu, “Nếu hồi đại học người đến là Lục Dã thì tốt biết mấy nhỉ!”

Ít nhất thì Mạnh Vân sẽ không phải vất vả như vậy.

Qúy Hiểu Thích không biết nói gì nên im lặng một lúc thì chuyển chủ đề, “Tớ thất tình rồi, cậu mau an ủi tớ chút đi, cậu có tình mới rồi giờ không quan tâm tớ nữa!”

Mạnh Vân xoay người nắm lấy tay cô, “Sao vậy? Tớ đâu biết cậu có bạn trai, chưa gì đã thất tình rồi? Với cả lần trước chúng ta gặp nhau là mấy hôm trước mà, như thế thì cũng quá nhanh rồi…”

Qúy Hiểu Thích ậm ừ một lúc, cuối cùng đành phải kể mọi chuyện ra.

Thật ra vốn dĩ hôm nay cô đến chỗ Mạnh Vân để tâm sự, nếu không phải lúc đến thì Lục Dã đang ở đây thì cô đã sớm tế cả nhà anh ta lên rồi.

“… Thế nên, cậu đi tìm anh ta? Cậu muốn yêu qua mạng thật sao?”

Mạnh Vân có chút khó tin.

Cô là một người nhát gan, vậy nên việc theo đuổi Ngụy Tống Từ có thể nói là điều dũng cảm nhất cô từng làm. Thế nên cô không thể hiểu được sao Qúy Hiểu Thích có thể thích một người trong game, lại còn muốn yêu đương ngoài đời.

Qúy Hiểu Thích hơi ngượng ngùng, “Không phải… trùng hợp là tớ và anh ta ở cùng thành phố, nên tớ nói, dù sao cũng chơi game với nhau… mấy tuần rồi, gặp một lần cũng không sao.”

“Mấy tuần?”

“Ầy, cái này không quan trọng! Lúc mới biết anh ấy tớ đã thấy rung động rồi, kiểu như định mệnh của cuộc đời ấy!”

Mạnh Vân bị cô chọc cười, nhẹ nhàng cười một cái, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, anh ấy mời tớ ăn cơm, rồi trực tiếp từ chối tớ, anh ấy nói tạm thời không muốn yêu đương.”

“…”

Qúy Hiểu Thích nói rất tự tin, thật sự làm người nghe như cô không biết được có thật là đang buồn hay không nữa.

Nhưng Mạnh Vân cũng đã ở chung với cô bốn năm, vậy nên cô dịu dàng ôm Qúy Hiểu Thích vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Qúy Hiểu Thích hơi cười cười, “Vân Vân của chúng ta dịu dàng thế này, tớ không muốn giao cậu cho tên đàn ông khác đâu, hay chúng ta cứ ở như thế này đi.”

Chỉ là âm thanh cuối lại lộ ra tiếng khóc nức nở.

Trong màn đêm nhẹ nhàng, chỉ còn hai người dịu dàng ôm nhau như vậy.

Qúy Hiểu Thích ở lại nhà Mạnh Vân cả đêm, buổi sáng Mạnh Vân đi làm thì cô vẫn còn đang ngủ.

Mạnh Vân cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vội vàng đến ga tàu điện ngầm để đến trường học.

Khi cô cất túi vào phòng thì mẹ của Ngô Giai Giai đã đứng đợi cô ở cửa.

Mạnh Vân nhìn thấy thì liền mỉm cười, “Mẹ Giai Giai”

Mẹ Ngô Giai Giai mặc một chiếc váy trắng dài, thoạt nhìn rất dịu dàng, bà ấy đến chỗ Mạnh Vân, nhẹ giọng nói: “Hôm qua cảm ơn cô, ở lớp có bọn trẻ không tiện nói chuyện nên tôi qua đây. Tôi muốn hỏi số tài khoản của cô…”

Mạnh Vân xua xua tay, “Không cần như vậy đâu.”

“Không được đâu, dù sao thì tôi cũng nhờ vào ngoài giờ làm việc của cô mà.” Mẹ Giai Giai vô cùng khó xử, giọng nói còn có chút xấu hổ, “Ngày hôm qua lúc về Giai Giai không quấy cũng là nhờ có cô Mạnh. Trước mỗi lần tôi về thì con bé đều quấy khóc cả đêm, nói muốn đi gặp bố nó… Ừm…”

Mạnh Vân mím môi không nói gì.

Cô liếc một vòng lớp học, thấy Ngô Giai Giai đang ngồi trên ghế nhỏ chơi xếp hình, mặt còn đang tươi cười. Qủa thật Mạnh Vân có hơi ghen tị với Ngô Giai Giai, ít nhất thì cô bé còn có mẹ yêu thương.

“Không sao đâu, hôm qua còn có bạn của tôi trông giúp nữa, mẹ Giai Giai không cần khách sáo như vậy.”

Mạnh Vân cười cười xua tay, xoay người vào lớp.

Mẹ Ngô Giai Giai đứng một lúc, nhưng khi chuẩn bị đi về thì lớp học đã xảy ra chuyện.

Mẹ Ngô Giai Giai còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã nghe thấy tiếng quát chói tai của Mạnh Vân, ngay sau đó tiếng khóc Ngô Giai Giai đã truyền đến tai bà ấy.

“Mẹ ơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.