"Anh vẫn muốn tiếp tục ở lại bệnh viện à?" Tần Thu phun tào nói, "Tôi hơ khô thẻ tre rồi, có muốn nhận vài thông cáo, tuyên truyền cho phim mới một chút hay không?"
Trình Hạo bắt chéo chân: "Ôm việc vào người làm gì? Vất vả lắm mới hơ khô thẻ tre, cậu cũng xin phép đi, nghỉ ngơi vài hôm! Viên ca anh nói có phải nên vậy không?"
Nam Viên gật gật đầu.
Thấy Nam Viên cũng nghĩ như vậy, Tần Thu không khỏi do dự.
Cậu và Nam Viên vất vả lắm mới quay về bên nhau, thời điểm quay phim tuy vội, nhưng ít ra mỗi ngày đều có thể thấy mặt, hiện tại đã hơi khô thẻ tre, những ngày sau này, muốn gặp nhau, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Tần Thu nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút thương cảm.
"Tôi sẽ suy xét." Tần Thu cảm thấy, cho mình một kì nghỉ, dành nhiều thời gian hơn cho Nam Viên cũng rất tốt.
Một nồi lẩu, Tần Thu và Trình Hạo đều ăn đến no. Nam Viên và Tạ Tấn Trạch ngồi bên cạnh bỏ thức ăn vào nồi lẩu, sau khi chín đều ưu tiên bỏ vào bát của hai vị bên cạnh kia.
Đặc biệt là Tạ Tấn Trạch, cả tối chỉ bóc vỏ tôm, đống vỏ chất thành núi, mà hắn một cái cũng chưa ăn, bóc xong vỏ tôm toàn bộ đều đưa cho Trình Hạo.
Trình Hạo cũng chẳng cự tuyệt, anh bóc của anh, tôi ăn của tôi, ăm xong còn kêu lên một tiếng khoái chí.
Sau khi ăn xong, mọi người đều quay về nhà.
Tạ Tấn Trạch xung phong nhận việc đưa Trình Hạo về nhà, Trình Hạo cũng không cự tuyệt.
Nam Viên nhìn về phía Tần Thu, ý tứ trong mắt rõ ràng, Tần Thu cười nhún vai, bất đắc dĩ quơ quơ chìa khóa xe.
Nam Viên: "......"
Đương nhiên, cuối cùng Nam Viên vẫn được như mong muốn đưa Tần Thu về nhà, bất quá là xe của Tần Thu đi phía trước, xe của hắn hộ giá ở phía sau.
Nhà của Tần Thu ở một tiểu khu sa hoa có bảo an cực kì nghiêm ngặc, rất nhiều ngôi sao đều ở nơi này.
Lái xe vào gara.
Nam Viên cũng theo sau Tần Thu, đậu xe, theo Tần Thu vào nhà.
Mở cửa ra, bật đèn lên.
Trong nhà Tần Thu cực kì sạch sẽ, lấy màu trắng làm chủ đạo, không có phong cách gì, bởi vì thường xuyên đi quay phim, thời gian nghỉ ngơi ở nhà không nhiều lắm, Tần Thu cũng sẽ không có cái hứng thú trang hoàng tỉ mỉ.
Tần Thu bảo Nam Viên ngồi xuống sô pha, cậu đi rót cho hắn ly nước.
Không kịp đun nước sôi, Tần Thu nhìn tủ lạnh, còn đồ uống lần trước mua còn. Khẩu vị của Nam Viên Tần Thu rất rõ, không quá thích uống đồ ngọt. Nhưng đồ uống trong tủ lạnh đều là đồ ngọt, bởi vì Tần Thu thích ngọt.
Tần Thu do dự một chút, không biết nên lấy gì cho Nam Viên.
Một chai trà xanh được đặt trên bàn trà đưa đến trước mặt Nam Viên, Nam Viên ngẩng đầu, thấy Tần Thu cũng cầm một chai trà xanh trên tay.
Tần Thu bất đắc dĩ nhún vai: "Nhà em chỉ có cái này, biết anh không thích, cố chịu một chút, lấy cho anh trà xanh, anh cũng không đến mức không uống được đi?"
Tần Thu nói xong, quơ quơ chai trà xanh trong tay, trong mắt mang theo chút giảo hoạt.
Khóe miệng Nam viên hơi gợi lên, không nói gì, cầm lấy chai trà xanh mở nắp uống một ngụm.
"Tiếp theo anh được sắp xếp công việc gì chưa?" Tần Thu hỏi.
Nam Viên trả lời: "Còn chưa sắp xếp."
Tần Thu có chút kinh ngạc: "Em nghĩ với địa vị của anh, công việc phải được sắp xếp thật nhanh mới phải, không có ai liên hệ anh sao? Quảng cáo, tống nghệ, phỏng vấn và vân vân......"
"Có, nhưng đều bị anh từ chối."
Tần Thu giơ ngón tay cái lên, trong lòng hâm mộ không thôi. Cậu cũng muốn tùy hứng như Nam Viên vậy, muốn quay phim gì thì quay, không muốn nhận quảng cáo hay tống nghệ thì không nhận, nhưng cậu cũng không phải Nam Viên, có người tìm cậu quay quảng cáo đã là tốt lắm rồi.
Nam Viên ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thu.
Tim Tần Thu đập một chút, theo bản năng ngoan ngoãn đi tới chỗ Nam Viên.
Nam Viên đoạt lấy chai trà xanh, đặt lên bàn.
"Em thích trà như vậy, sao không trực tiếp tìm anh đây!" [Tin tức tố của ổng là trà xanh ó = ]
Tần Thu muốn nói kỳ thật cậu cũng không phải thích loại đồ uống này, nhưng phía sau lời nói đó, đương nhiên hiểu được phong tình trong đó, hơn nữa nghĩ đến lần này cùng Nam Viên tách ra, lần sau không biết khi nào sẽ gặp lại, cậu cũng có chút luyến tiếc.
Vì thế cậu chủ động ôm cổ Nam Viên, tiến đến bên miệng.
Nam Viên ngồi ngay ngắn trên sô pha, tùy ý để Tần Thu hôn, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Tần Thu, đem người ôm vào, Tần Thu thuận thế ngồi trên đùi Nam Viên, mông đụng trúng cự vật đang ngẩng đầu.
"Anh cứng." Tần Thu nỉ non nói.
Ánh mắt Nam Viên đột nhiên trở nên sắc bén.
Dùng sức ôm lấy người, có chút tùy ý hôn sâu người yêu ở trong ngực.
Tần Thu được hôn có chút thoát lực, nghĩ muốn đẩy ra, nhưng lại luyến tiếc.
Không biết từ khi nào, tư thế của hai người xảy ra biến hóa, Tần Thu bị Nam Viên đè lên sô pha, Tần Thu phát hiện Nam Viên rất thích đem người đè trên sô pha, đó là một tật xấu, không thể chiều! Về sau ngàn vạn lần không thể lại tới gần sô pha. [Anh chắc chưa = ]
"Thực không muốn cùng em tách ra." Nam Viên không tha mà miêu tả ngũ quan của Tần Thu, "Còn không bằng giết anh đi!"
"Hay chúng ta hợp tác lần nữa nha?" Nam Viên hỏi.
Tần Thu có chút bất đắc dĩ: "Ngoại trừ Từ Khiếu xem vai chọn người, còn có ai để ý đến em? Anh có thể vào đoàn phim, em cũng không nhất định sẽ vào được! Lại nói, bị người ta nói đi cửa sau thì làm sao? Anh muốn quan hệ của chúng ta bại lộ à?"
Nam Viên: "Anh không quan tâm có bại lộ hay không."
Lời nói của Nam Viên quá mức chân thật, Tần Thu biết Nam Viên thật sự không quan tâm đến nó.
Nhưng Tần Thu lại không làm được.
Tần Thu che ánh mắt, có chút bất đắc dĩ: "Dù sao anh cũng là một ngôi sao lớn, nếu như để người biết anh yêu đương, fan của anh nếu biết được sẽ khổ sở chết, nếu thoát fan thì làm sao bây giờ?"
Nam Viên hôn lên bàn tay Tần Thu che mắt.
"Anh là diễn viên, không phải siêu sao gì." Nam Viên nói, "Nếu bởi vì anh yêu đương, không thích anh nữa, thì mặc kệ họ đi, về sau anh còn sẽ kết hôn, sẽ có con, bọn họ sẽ phải chấp nhận, sớm một chút chuẩn bị tâm lý cũng tốt."
Trong lòng Tần Thu chấn động kịch liệt.
Kết hôn?
Có con?
Từ ngữ của Nam Viên, làm cho người ta có một loại cảm giác không đúng, giống như một thiên thần giáng xuống thế gian, mới phát hiện hắn cũng chỉ là một người phàm. Một người phàm có thất tình lục dục (*), cũng muốn có một gia đình, có vợ có con.
(*)Thất tình lục dục là 1 khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
Nam Viên gỡ tay Tần Thu ra.
Nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Thu.
"Tần Thu, anh yêu em! Hoặc nói anh chỉ yêu mình em! Muốn kết hôn với em, sinh một đứa nhóc đáng yêu, cả đời này sẽ luôn bên nhau."
Nam Viên có chút bất đắc dĩ xoa xoa mặt Tần Thu: "Anh cuối cùng cũng hiểu trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng anh không giống Nghiêm Đông, anh chỉ có em."
Nam Viên cho tới nay cũng không hiểu vì cái gì giữa hắn và Tần Thu luôn có ngăn cách. Bình thường không phát hiện, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lại tồn tại cảm giác như vậy.
Nhưng sau khi quay xong 《 Hạ Chí ngọ hậu 》.
Nam Viên có chút hiểu được tâm tư của Tần Thu.
Liền giống như Hạ Thiên trong kịch bản.
Tần Thu đúng là có chút sợ hãi, sợ hãi sự chênh lệch quá rõ ràng giữa bọn họ, gia thế, sự nghiệp, địa vị. Tất cả khiến Tần Thu không có cảm giác an toàn.
Hơn nữa bọn họ còn có ba năm yêu nhau. Theo góc độ nào đó, bọn họ phát triển trên sự giấu diếm và lừa gạt đôi bên, kết cục dĩ nhiên là chia tay. Nhưng tình cảm của bọn họ lúc đó là thật.
Hắn thật sự rất yêu Tần Thu.
Mà hắn cũng cảm nhận được, Tần Thu cũng thương hắn.
Thẳng thắn mà nói, hắn không che giấu Tần Thu về quá khứ của mình, hắn cũng biết giới tính thật của Tần Thu. Hắn so với quá khứ càng muốn giữ chặt người này hơn.
Giữ thật chặt, cả đời cũng không muốn buông ra.
Tần Thu trợn tròn mắt.
Lời nói của Nam Viên, không thể khiến cậu cảm động hơn.
Ban ngày, cũng là lời này, là Nghiêm Đông tuyên thệ với Hạ Thiên. Buổi tối, Nam Viên nhìn cậu, thâm tình tỏ tình.
Tần Thu thề, đây là câu nói cậu cảm động nhất trong đời này, thậm chí so với lúc Nam Viên tỏ tình và cầu mong quay lại, còn khiến cậu cảm động hơn.
Cậu quả thật rất sợ hãi.
Cậu tự ti, lo lắng một ngày sẽ bị Nam Viên vứt bỏ, lo lắng tương lai bọn họ có thể sẽ chia tay lần nữa. Đau thương nếu lại xảy ra, đến lúc đó, Tần Thu không tự tin bản thân có chịu đựng một lần nữa không.
Nhưng hôm nay Nam Viên nói với cậu.
Hắn muốn cùng cậu kết hôn.
Muốn cùng cậu sinh em bé.
Muốn cả đời.
Nam Viên thở dài, để tay Tần Thu lên ngực mình: "Em cũng không phải Omega bình thường, giả Beta nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng giống Beta một chút, quả quyết lên?"
Tần Thu ủy khuất thu tay về: "Nếu em không giả Beta, em có thể không chút do dự đáp ứng anh, thậm chí ép anh kết hôn với em, sau đó đánh dấu em! Nhưng em không nghĩ như vậy, em không phải không muốn bị anh đánh dấu, cũng không phải không muốn kết hôn với anh, em chính là sợ hãi, sẽ biến thành người như Lâm Ngôn. Dục vọng chiếm hữu của Omega thực dọa người, nếu anh trở thành người của em, em tuyệt đối sẽ không buông tay. Mặc kệ phát sinh cái gì, cho dù anh không yêu em nữa, em cũng tuyệt đối sẽ không để anh tự do."
Nam Viên đột nhiên nở nụ cười.
Hắn cúi đầu, hôn lên mắt Tần Thu.
"Vậy không cần buông tay." Nam Viên lẩm bẩm nói, "Dục vọng chiếm hữu của Alpa, so với Omega càng mãnh liệt hơn, cho dù em không trở thành người của anh. Cho dù là hiện tại, anh cũng không định thả tự do cho em."
Ánh mắt bị che khuất.
Nam Viên không ngừng ở trên mặt hôn.
Còn có một ít chất lỏng ẩm ướt.
Nam Viên người này á, luộn có thể thuyết phục cậu, luôn có thể dễ dàng trói chặt trái tim cậu, sau đó đem quan điểm của mình giáo huấn cậu, khai thông tư tưởng của cậu.
Cậu đột nhiên cảm thấy lo lắng của mình thật quá vô ích.
Căn bản không hề có ý nghĩa.
Cậu và Nam Viên, đi một vòng lớn như vậy, rốt cuộc cũng tháo hết hiểu lầm, cuối cùng quay về bên nhau.
Tần Thu có chút may mắn mình là Omega. Omega cùng Alpha vẫn là tốt nhất, mặc kệ là trên sinh lý, hay phương diện khác. Cậu muốn là bạn đời của Nam Viên! Cậu muốn bị Nam Viên đánh dấu, muốn kết hôn với Nam Viên, cũng muốn vì Nam Viên sinh một đứa nhóc.