Anh Hùng Thời Loạn

Chương 47: Gặp lại em




Giữa trời đất là màu đen vô cùng vô tận. Quân doanh ở vùng đất chết đã tĩnh lặng trở lại. Hai nghìn binh lính chìm vào giấc ngủ say, chuẩn bị nghênh đón cánh cửa vùng đất Zombie được mở ra vào ngày mai.

Đã là tháng mười, nửa đêm không khí lạnh như băng. Trước doanh trại không có ánh trăng, mấy người lính đứng gác châm điếu thuốc. Ánh lửa nơi đầu điếu thuốc, làn khói mỏng manh vờn quanh khuôn mặt trẻ tuổi của họ.

Xung quanh cực kỳ tĩnh lặng. Chỉ có tiếng khóc của Zombie ở đằng xa vang vọng theo cơn gió. Binh lính thì thầm tán gẫu, họ vô cùng lo lắng về cuộc xuất binh ngày mai.

Cho đến khi có tiếng bước chân vững vàng khẽ vang trong bóng tối.

Những binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đột nhiên ném nửa điếu thuốc, vội vã giơ súng lên, nhắm vào màn đêm sâu thẳm phía trước.

“Ai? Nói đi! Nếu không tôi sẽ nổ súng!” Đội trưởng cất giọng tàn nhẫn uy hiếp.

Song, tiếng bước chân đó vẫn vững vàng như vậy, bóng dáng của một người cao lớn từ từ hiện lên trong bóng tối. Bóng đêm khó che giấu nổi đôi mắt sáng ngời, vẻ tiều tụy càng đậm chất tang thương kiên định của người chiến sĩ.

Binh lính canh gác kinh ngạc nhìn anh bước từng bước tới doanh trại dưới ánh đèn.

“Các binh lính!” Giọng nói của anh âm vang mạnh mẽ, “Đã quên thủ lĩnh của các anh rồi sao?”

Ánh mắt kiên nghị của anh tựa như hàm chứa sức mạnh, chậm rãi liếc nhìn mọi người. Sau chốc lát kinh ngạc, họ bỗng hoan hô như cuồng dại: “Sếp Diệp!”

Tiếng hoan hô trong bóng đêm khuya khoắt càng vang dội khác thường, cho nên càng nhiều binh lính bị đánh thức. Họ bò dậy khỏi lều, thấy một bóng dáng cao ngất quen thuộc ngang nhiên băng qua doanh trại, mà những binh sĩ đi theo sau anh càng ngày càng đông. Khuôn mặt mọi người không còn vẻ nản lòng ngờ vực bi phẫn mấy ngày trước nữa. Lúc này họ bừng bừng khí thế, cảm xúc dâng trào mà không lời nào có thể diễn tả.

Dòng người băng qua doanh trại, những binh sĩ bị đánh thức càng ngày càng nhiều, đều bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, rồi cầm súng gia nhập dòng người. Ánh lửa trong doanh trại bỗng bừng sáng. Có binh lính hưng phấn kêu to, gọi những anh em dậy để chứng kiến cảnh tượng này. Song, lại có càng nhiều binh lính dùng hai tay bụm mặt khóc, thì ra họ chưa từng bị vứt bỏ.

“Các binh lính! Có bằng lòng đi theo tôi không?” Người đàn ông đứng chính giữa doanh trại. Chưa đến mười mấy phút mà hai ngàn binh lính đã hòa thành biển người, tụ tập thành từng cụm xung quanh Diệp Diễm.

“Bằng lòng! Bằng lòng!” Những binh lính không thể nào kìm nén mà gầm lên!

Cảnh tượng này rất giống hai năm về trước. Diệp Diễm đứng giữa đám Zombie chậm rãi nhào tới như biển đen, dứt khoát kiên quyết quay đầu lại, gầm lên bằng giọng điên cuồng: “Các binh lính! Bằng lòng chết cùng tôi không?”

Khi đó, họ cũng đáp lại thống soái của mình bằng tất cả sức lực: “Bằng lòng! Bằng lòng!”

Ánh mắt điềm tĩnh của Diệp Diễm chậm rãi liếc nhìn những khuôn mặt trẻ trung, kích động này.

Đội lính đầu tiên phát hiện ra Diệp Diễm đã chạy lại báo cáo, đứng nghiêm, cất giọng vang dội trước nay chưa từng có: “Thưa sếp! Chúng tôi đã phong tỏa bộ chỉ huy của Hoàng Địch Linh! Xin chỉ thị!”

“Các binh lính! Tôi cần sự giúp đỡ của các anh! Hãy theo tôi giết kẻ ác, cứu các anh em, đoạt lại người phụ nữ của tôi!”

Hoàng Đinh Linh thức dậy trong tiếng huyên náo. Hắn vốn nhạy cảm, hơi khác lạ đã phát hiện ra. Song, đêm nay hắn quá mất cảnh giác. Từ khi thức tỉnh hắn chưa bao giờ có phụ nữ, mà vùng đất chết này lại có mấy người.

Cho nên hắn ngủ say trong bờ ngực mềm mại của phụ nữ. Đến khi hắn bừng tỉnh, nhảy dựng lên mở cửa đã phát hiện màn đêm ngoài cửa bỗng lờ mờ bóng người.

Hắn hoảng hốt định mở trang bị, tấn công những binh sĩ phản chủ này thì đã không kịp nữa rồi.

Hai viên đạn một trước một sau xé gió lao tới.

Trong lúc giật mình Hoàng Địch Linh chỉ thấy vẻ mặt đầy sát ý của binh lính, cánh tay hắn chưa nâng lên được một centimet, hoàn toàn không kịp chạm tới chốt mở trang bị trên người.

“Aaaa!” Hắn khẽ kêu một tiếng, hai cổ tay đau buốt. Hai viên đạn nhắm thẳng vào cổ tay hắn!

Đèn trong phòng, hành lang chợt thắp sáng. Binh lính đứng im như pho tượng, chĩa súng vào người đàn ông trong phòng. Giày da vững chãi bước ra từ khúc quẹo, mặt anh vẫn điển trai như xưa, vô cùng lạnh lùng khắc nghiệt.

“Đánh gãy hai tay hai chân của hắn, giam lại!” Diệp Diễm lạnh lùng nói, ánh mắt hướng về người phụ nữ vừa thức dậy trong phòng.

Thân thể cô gái quấn trong chăn, biết điều nói: “Thưa sếp, đã hỏi được rồi. Sếp Trình và mọi người bị nhốt ở tòa thành ở giữa vùng đất Zombie.”

Binh lính ở vùng đất chết bất ngờ làm phản, cách tường cao truyền tới vùng đất Zombie. Chỉ có điều, tiếng gió đêm thu càng thêm dữ đội.

Không có ánh trăng, bầu trời đêm đen kịt. Trình Thanh Lam bị Gebhuza ôm trong lòng, hai chân anh kẹp chặt chân cô, cánh tay đặt bên gò má và bên hông cô. Gebhuza đang ngủ say, Trình Thanh Lam cố hết sức mở mắt ra.

Thuốc làm cô hoa mắt chóng mặt, trần nhà đung đưa. Bây giờ thời gian cô ngủ mê man còn dài hơn thời gian cô tỉnh táo, mà lúc cô tỉnh lại cũng không có quy luật. Đôi khi là sáng sớm, nhiều lúc lại là nửa đêm.

Nước mắt không còn chảy nữa; dây dưa gần hết đêm, thân thể càng yếu ớt rã rời. Dục vọng của Gebhuza như thể tích lũy nhiều năm, chỉ mong lúc nào cũng có thể áp cô dưới thân.

Mặt anh cách cô chưa đếm mười centimet, khuôn mặt điển trai khi ngủ say có vẻ vô hại. Cô hận anh, hận anh đã giết Diệp Diễm, hận anh đã khống chế mình. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô vì sao vẫn luôn rừng rực như vậy? Động tác thường xuyên của anh nhất không phải là làm, mà là ôm cả người cô vào lòng, để cô kề sát lồng ngực vững chãi ấm áp của anh. Vô cùng cẩn thận mà bắt lấy hai tay cô, kìm chặt hai chân cô để cả người cô nằm trong sự khống chế của anh.

Mỗi lúc như vậy, cô sẽ nhớ tới Diệp Diễm, nhớ đôi mắt đen của Diệp Diễm, nhớ lại cảnh tượng anh rơi xuống vách đá. Gebhuza có thể chiếm đoạt thân thể của cô, nhưng anh không thể dịu dàng thâm tình đối đãi với cô như thể người yêu! Chỉ có Diệp Diễm mới có thể như vậy!

Nhưng cô không thể trốn thoát, trốn thoát những cử chỉ dịu dàng của Gebhuza, nụ hôn lưu luyến của anh, lời tâm tình khẽ khàng của anh, ánh nhìn nóng bỏng của anh.

Khi Gebhuza ngủ chung với cô, anh thường mở cửa sổ để gió đêm thổi vào căn phòng đã đóng kín cả ngày. Mà lúc này, đêm vẫn vắng lặng. Bởi vì thuốc mà Trình Thanh Lam không thể nghe rõ tiếng gào thét ầm ĩ của Zombie ngoài kia.

Trình Thanh Lam nghĩ tới chiều nay, Hồng Huân đến tìm cô.

Bởi vì chuyện lần trước mà Gebhuza không phái người đến trông chừng cô nữa, nhưng vẫn khóa chặt cửa phòng và cửa sổ để cô không chạy trốn được. Thật ra cũng không cần thiết phải làm vậy, thuốc làm cô yếu ớt đến mức chỉ dựa vào sức của mình thì không thể bước ra khỏi phạm vi tòa thành.

Hồng Huân đứng ngoài cửa, nói chuyện với cô.

Mặc dù Gebhuza có binh lực cường đại, nhưng người có khả năng chỉ huy quân đội thì không nhiều. Cho nên Hồng Huân nhân lúc tòa thành không còn ai mà tìm Trình Thanh Lam. May mà chiều nay Trình Thanh Lam cũng thức dậy đúng lúc.

Trình Thanh Lam biết Hồng Huân cũng đến tòa thành thì kinh ngạc không thôi. Song Chu Tấn, Trần Giai Tân đều thương nặng, bị giam giữ; cô lại không hao tổn gì mà vẫn có thể hoạt động tự do. Đáp án không cần nói cũng biết.

Nhưng Trình Thanh Lam không muốn tin. Ở đằng sau cánh cửa, cô cố gắng đứng vững, run giọng hỏi Hồng Huân ngoài kia: “Cô phản bội Diệp Diễm sao?”

Khi đó Hồng Huân yên lặng rất lâu mới hỏi ngược lại: “Vậy còn cô? Tất cả mọi người đều nói cô đi theo Đinh Nhất. Cô phản bội Diệp Diễm sao?”

Trình Thanh Lam lặng lẽ lắc đầu, giọng nói mềm mại nhưng vô cùng kiên định: “Tuyệt đối không.”

Hồng Huân nói: “Tôi đầu hàng Đinh Nhất là vì mạng sống. Nhưng mà đây cũng là cách duy nhất để bảo toàn tính mạng của hai nghìn binh lính.”

Hồng Huân dặn cô nhất định phải sống sót, bởi vì Hồng Huân tin chắc Diệp Diễm chưa chết. Thái độ của cô khiến tư tưởng vốn định cam chịu của Trình Thanh Lam được dấy lên hi vọng lần nữa.

Đúng vậy, những ngày qua chỉ cần có người cho cô biết Diệp Diễm chưa chết; hoặc tin tưởng rằng Diệp Diễm chưa chết như cô, thì cô sẽ có sức lực để tiếp tục chống chọi. Nhưng không có ai cả. Gebhuza nói, Diệp Diễm không thể sống được. Cho dù có sống thì nhất định bị binh lính của anh ta giết chết. Sự lạnh lùng và thuốc của Gebhuza dần dần mài mòn niềm tin và ý chí của cô.

Nhưng bây giờ cô sẵn lòng tin tưởng rằng Diệp Diễm còn sống! Nghĩ đến điều này, sức lực toàn thân cô tựa như cũng hồi phục. Trong đêm tối, cô lẳng lặng rơi lệ. Song, nước mắt tĩnh lặng đó lại đánh thức Gebhuza ở bên cạnh.

Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo hắt vào từ cửa sổ. Đôi mắt sâu và đen của Gebhuza bỗng mở ra, thấy cô gái chưa kịp lâu khô nước mắt trong lòng. Mắt anh trầm xuống, tung người áp cô dưới thân.

“Đừng!” Trình Thanh Lam thấp giọng kháng cự.

Nhưng Gebhuza không buông cô ra. Nước mắt trong đêm của cô, đôi mắt lấp ánh của cô, rõ ràng chứng tỏ cô đang nhớ người đàn ông mà cô yêu kia.

Gebhuza không để ý đến sự kháng cự yếu ớt của cô, vùi vào trước ngực cô mà cắn nuốt. Anh dùng một tay cố định hai tay cô, còn tay kia tìm kiếm nơi đó của cô, dịu dàng mà cố chấp thăm dò.

Khi cô không thể nào kháng cự được nữa mà ươn ướt, Gebhuza nâng vật cứng đã dâng trào lên, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng khô khốc của cô.

Trong phòng vang tiếng va chạm trầm lắng, theo cửa sổ mà bay ra ngoài tòa thành

Cùng lúc đó, trong thành cũng có một người mất ngủ.

Hồng Huân không bị nhốt, cô ngồi trên bậu cửa sổ trong phòng, hút thuốc, ngắm nhìn phương nam. Bức tường cao cách xa vài cây số bị những tòa nhà cao tầng ở vùng đất Zombie chắn mất, khiến cô chỉ có thể nhìn thấy bầu trời phản chiếu đèn pha mà lấp lóe ánh sáng màu trắng.

Chiều nay rốt cuộc cũng có thể nói chuyện với Trình Thanh Lam. Mặc dù không được thấy có tận mắt, nhưng nghe thấy giọng nói yếu ớt đó, Hồng Huân lại thấy đau xót trong lòng. Cô gái từng hung hãn khiêu khích cô, từng cùng cô đoạt lại tường Zombie lại bị tên cầm thú Đinh Nhất nhốt trong phòng cả ngày, tùy ý làm nhục.

Nếu có một ngày Diệp lão đại thật sự không sao mà trở lại, nhìn thấy người phụ nữ của mình bị đối xử như vậy, thì những thủ hạ như các cô biết phải ăn nói với Diệp lão đại thế nào đây?

Cô ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ.

Dù thế nào đi nữa cô cũng phải hạ quyết tâm! Ngày mai nhân lúc đại quân lên đường, dù phải liều mạng cô cũng phải cứu Trình Thanh Lam ra ngoài!

Cô bỗng đứng dậy, trở về bên giường, vén chăn lên định nằm xuống.

Đôi tay đang vén chăn của cô bỗng sững lại.

Tiếng động vô cùng khẽ khàng truyền đến từ đằng sau.

Cô hoảng sợ xoay người lại, đồng thời rút súng ra nhắm về phía cửa sổ.

Vốn là cửa sổ đen kịt, chẳng biết bóng dáng mạnh mẽ đó đã xuất hiện từ khi nào. Trong bóng đêm, anh như dã lang đã ngủ đông một thời gian dài, thân hình cao lớn hơi cúi, che lại tất cả ánh sáng rọi vào cửa sổ.

“Hồng Huân, cô đã bảo vệ tính mạng của tất cả binh lính.” Anh khẽ nói, “Làm khá lắm.”

————————————

Tại vùng đất Zombie, buổi đêm trước đại chiến, bắt đầu có những tiếng bước chân khẽ khàng tới mức không thể nhận ra. Diệp Diễm mang theo mười lăm cao thủ từ vùng đất chết, đi theo Hồng Huân lẻn vào vùng đất Zombie giữa đêm như quỷ mị.

Mà lúc này, ở trung tâm vùng đất Zombie, trong căn phòng rộng rãi trên tầng cao nhất ở tòa thành, người đàn ông vẫn ôm chặt thân thể cô gái, sự ghen tuông lúc trước đã tan thành mây khói, giờ chỉ còn niềm say mê và khát vọng sâu thẳm. Anh tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể đó, thì thầm bên tai cô những lời yêu thương: “Muốn tôi không.....? Nói muốn tôi đi.....”

Song, tác dụng của thuốc tới đêm đã giảm bớt, mặc dù cô vẫn choáng váng không có sức lực, nhưng không mất trí. Cô cắn chặt răng, khi anh đưa cô tới khoảnh khắc buông thả điên cuồng vô cùng vô tận, cô lặng lẽ kêu gào trong lòng: “Diệp Diễm!!!!!”

Thấy cô đã lên đỉnh, Gebhuza như thể có được khích lệ và kích thích, càng chạy nước rút kịch liệt hơn. Trình Tham Lam không thể khống chế thân thể lẫn cảm giác của mình, khẽ kêu thành tiếng. Đây là tiếng kêu nhục nhã, ánh mắt hoảng hốt không có tiêu cự của cô lướt qua trần nhà, lướt qua gian phòng, cuối cùng lướt qua cửa sổ.......

Cửa sổ!

Bên cửa sổ, một người đàn ông lặng lẽ đứng trong bóng tối.

Cho dù ngoài kia tối om, cho dù Trình Thanh Lam hoa mắt chóng mặt, cho dù cô bị Gebhuza xâm lược gần như điên cuồng mất trí, song cô không thể không nhận ra bóng dáng quen thuộc kia.

Có phải là ảo giác của cô không? Trong chốc lá, nước mắt đong đầy đôi mắt cô, có phải ngày nhớ đêm mong mang đến hi vọng hư ảo không? Cô không dám nhúc nhích, không dám lên tiếng, chỉ sợ rằng giây lát sau bóng người kia sẽ biến mất.

Cùng lúc đó, Gebhuza đang áp người trên cô bỗng sững lại, đột nhiên tung mình xuống, thân thể ở bên hông cô. Cô được anh che chắn, cùng lúc đó, những tiếng đạn xé không gian liên tục vang lên. Thân thể Gebhuza rung lên, lăn xuống khỏi giường, trong nháy mắt đã ngồi xổm bên giường, cầm lấy súng trên bàn với tốc độ nhanh như điện.

Trình Thanh Lam phản ứng lại, cô không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa! Cố gắng bò đến bên giường, mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Cô lảo đảo đứng dậy rồi chạy vội mấy bước, nhưng vì quá gắng sức mà hoa mắt, lại ngã lăn ra đất.

Hai người đàn ông vốn đang giương cung bạt kiếm bên cửa sổ, cạnh bàn bỗng dưng đều bị cô gây chú ý, nhìn thân thể trắng như tuyết của cô ngã xuống đất.

Gebhuza giơ súng lên bắn hát phát, vội vã nhào tới chụp lấy bắp chân trắng như tuyết của cô.

Tuy vậy người đàn ông bên cửa sổ lại nhạy bén né đạn, hơi cúi mình xuống, vươn tay ra dễ dàng nhấc thân thể mềm mại dưới đất trước Gebhuza, kéo vào lòng.

Anh nhanh chóng dùng áo khoác rằn ri bao lấy thân thể lạnh như băng của cô, một tay đặt dưới mông cô để cô ngồi trên cánh tay vững chắc của anh. Hơi siết lại, cả người cô đã thuận thế gục trên vai anh.

Súng của anh nhả đạn liên tục, để người đàn ông bên cạnh bàn không thể đến gần.

“Thanh Lam, anh đến rồi.” Giọng anh hơi khàn, mang vẻ áy náy và thương tiếc không thể nói rõ, khẽ vang lên bên tai cô.

Vòng ôm ấm áp quen thuộc như vậy, còn có mùi thuốc phảng phất bên mũi. Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Anh đã đến rồi! Rốt cuộc anh đã đến rồi! Thì ra anh chưa chết! Anh vẫn còn sống mà đến tìm cô!

“Buông cô ấy ra!” Người đàn ông giằng co với Diệp Diễm từ từ ngẩng đầu lên, chiếc râu trên đỉnh đầu dần dần thẳng tắp, bàn tay khổng lồ vì tức giận mà siết chặt thành nắm đấm. mà phía sau, đôi cánh đủ để che kín vạn vật bỗng giương lên, tấn công điên cuồng, hết sức căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.