Anh Hùng Thời Loạn

Chương 44: Trình Thanh Lam phản kích




Bầu trời bao la màu xanh xám, là khí trời quen thuộc nơi đại lục này. Từ dưới tòa thành bằng đá cho đến nơi xa nhất của tầm mắt, vô số Zombie hoặc đang đờ đẫn tiến tới hoặc đang co quắp kịch liệt.

Kĩ thuật khống chế sóng điện não sinh vật cũng không thể khống chế Zombie quá hai mươi tư giờ, như vậy có thể khiến chúng chết não. Cho nên trong mấy ngày án binh bất động vừa qua, bọn Zombie đầu hàng đều trở thành một đống cát vụn.

Đinh Nhất – Gebhuza đứng trước cửa sổ, nhìn sắc trời xấu xí và đám Zombie. Hôm nay được coi là ngày khiến anh có tâm trạng tốt nhất trong mấy tháng trở lại đây.

Nhắm hai mắt lại, anh liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô mềm mại trắng nõn không còn chút sức lực, lẳng lặng ngủ trong lòng anh. Còn có cảnh tượng anh đoạt lấy cô hết lần này đến lần khác, trong ánh mắt ấy là sự tức giận nhưng cũng mang dục vọng khó kìm nén, và cả thân thể mềm mại không ngừng run rẩy của cô.

Quả thật khiến người ta muốn ngừng mà không thể ngừng được....Khiến anh phải nhanh chóng xử lí mọi chuyện, trở lại bên cô ngay. Hoàng tử Gebhuza nổi danh của hoàng tộc Hackley, lại khẩn cấp muốn gặp một phụ nữ nhân loại rõ ràng đã thuộc về mình, quả thật đã khiến hoàng tộc phải hổ thẹn.

Mặc dù hơi tự giễu, khóe miệng của anh vẫn chậm rãi nhếch lên.

Hoàng Địch Linh đứng cách anh khoảng hai bước chân, nhìn bóng dáng trầm lặng của anh, cũng hơi mất hôn. Hắn đã từng có đầy tớ người Hackley, từng cưỡng đoạt hoặc giết chết thiếu nữ ngoài hành tinh đến gần mình. Thế nhưng, họ không giống người đàn ông trước mặt.

Họ dịu ngoan, hiền lành, không hề có năng lực chống trả. Mà người đàn ông này lại thâm trầm ẩn nhẫn, lòng dạ độc ác, vô cùng hùng mạnh.

“Vẫn chưa tìm thấy thi thể của Diệp Diễm sao?” Gebhuza xoay người lại, nói.

Anh rất điển trai, tư thế oai hùng, khôi ngô sáng láng. Nếu như không phải đã theo anh một thời gian, Hoàng Địch Linh tuyệt đối không thể tưởng tượng được một người đàn ông nhìn như vô cùng trong sáng này, lại là nghiên cứu sinh về kĩ thuật khống chế sinh vật đang ẩn nấp, mà cuối cùng còn làm loạn đến long trời lở đất.

“Vẫn chưa.” Hoàng Địch Linh nói, “Thế nhưng hắn cũng không thể sống sót, trúng nhiều đạn như thế...”

Gebhuza lại cười, “Cũng không còn cách nào. Nếu hắn quả thật có thể sống sót trở về, tôi cũng đã mang binh đánh vào Nam Thành.”

Hoàng Địch Linh cũng cười: “Chu Tấn cũng đã bị nhốt ở đây. Hắn và Trần Giai Tân, anh có muốn....” Bàn tay của hắn làm động tác cắt qua cổ mình.

Gebhuza: “Giữ lại đã, có lẽ sẽ có tác dụng.”

Hoàng Địch Linh: “Hồng Huân về dưới trướng của chúng ta, có thể tin không?”

Gebhuza suy nghĩ một lát rồi nói: “Hồng Huân trời sinh rất sợ chết, cô ta lúc này trói Chu Tấn tới gặp chúng ta, còn bằng lòng giúp chúng ta tiếp nhận binh quyền, cũng rất phù hợp với tính cách của cô ta. Tuy nhiên, giao tình của cô ta và Diệp Diễm cũng không hề tầm thường, anh phải trông chừng cô ta, nếu có gì lạ, giết chết.”

Ngày hôm qua, bọn người Gebhuza chặn giết Diệp Diễm, bắt nhốt Trần Giai Tân, nhốt Trình Thanh Lam, sau đó nhanh chóng lui về vùng đất Zombie. Trong quân đội Diệp Diễm vẫn còn Hồng Huân và Chu Tấn canh gác, Gebhuza tấn công liên tục.

Ngàn vạn Zombie chậm rãi tụ họp tại tường Zombie, thế nhưng vào xế chiều, Hồng Huân đưa tin đầu hàng. Tín vật đầu hàng của cô ta chính là Chu Tấn bị trói như bánh chưng đưa tới cho Gebhuza.

Như vậy nghĩa là Hồng Huân đã trở thành tướng lĩnh cao cấp duy nhất nắm giữ binh quyền trong quân. Điều này đối với Gebhuza mà nói, là muốn còn không được. Có thể ổn định binh sĩ của vùng đất chết, không làm cho Nam Thành hoài nghi, càng có lợi hơn cho việc phát động tấn công của anh.

Bảy vạn Zombie muốn tụ họp phải cần thời gian, vũ khí và lương thực. Hai bên ước định, ba ngày sau sẽ gặp mặt, để Gebhuza tiếp quản quyền khống chế quân đội. Năm ngày sau, Hồng Huân mở cửa lớn của vùng đất Zombie, Gebhuza tập hợp bảy vạn Zombie còn sống sót với hơn hai ngàn binh lính loài người, Gebhuza làm thống soái, đánh về Nam Thành.

“Quân biên phòng của Nam Thành có thể tin được không?” Hoàng Địch Linh không nhịn được hỏi, “Hà Khâm Du sẽ phối hợp với chúng ta sao?” Thực ra hắn vẫn không rõ vì sao thượng úy Hà Khâm Du của quân biên phòng Nam Thành phải đồng ý hợp tác với họ.

Gebhuza cười, “Tôi chỉ biết, người này muốn dấy lên chiến tranh.” Anh xoay người nhìn sắc trời âm trầm, “Chúng ta có gửi thư hợp tác cho hắn, đủ để hắn thân bại danh liệt tại Nam Thành, sợ gì chứ? Bất kể hắn có mục đích gì cũng không quan trọng.”

Anh gằn từng chữ, “Nếu như cản đường tôi, chỉ có đường chết.”

Lời nói lạnh lẽo của anh càng làm Hoàng Địch Linh hưng phấn sôi trào, hắn đột nhiên quỳ một gối, kiên định nói: “Tôi bằng lòng theo ngài, hoàng tử điện hạ!”

Gebhuza không hề quay đầu lại, nói, “Anh yên tâm, thứ anh muốn, tôi sẽ cho anh"

Hoàng Địch Linh rời phòng, Gebhuza yên lặng, suy nghĩ lại trở về rất nhiều năm trước.

Hành tinh mẹ với cả một biển hoa cỏ màu tím. Vua cha uy nghiêm, mẹ từ ái, các anh em khôi ngô tuấn tú, còn có các chị xinh đẹp vô cùng. Không biết từ lúc nào, họ buộc phải đến “ở nhờ” Trái Đất ô nhiễm này. Sau đó, chỉ còn máu tươi màu tím chảy mãi không ngừng! Ra sức chống cự, lại bị trấn áp liên tiếp. Cho đến cuối cùng, cha mẹ vốn có cuộc sống thư thái xa hoa cũng bị những kẻ muốn cướp đoạt năng lượng của hành tinh Hackey - bọn người Trái Đất mưu sát.

Đại lục nơi Trái Đất sụp đổ, người Hackley cũng mất tích mấy thập niên. Giờ đây, hành tinh Hackley đã đánh mất nguồn năng lượng, người Hackley cũng phải gánh chịu vận mệnh diệt tộc.

Cho nên, thân là hoàng tộc duy nhất còn sống sót trong trận chiến hai năm trước, anh nhất định phải đoạt lại nguồn năng lượng kia.

Khi đó, anh sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, có thể kêu gọi người Hackley đang lưu lạc trong vũ trụ và Trái Đất, gọi về chiến hạm và vũ khí mà tổ tiên đã để lại.

Gebhuza hít sâu, dằn lại nỗi kích động trong đáy lòng. Con đường phía trước rất khó đi, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Không biết vì sao, thân thể trắng như tuyết kia lại không đúng lúc lướt qua đầu anh.

Đúng rồi, còn cả cô nữa, chiến lợi phẩm của anh, chiến lợi phẩm mà anh đang cầm tù. Anh muốn cô vừa đau khổ vừa vui sướng, từng bước chứng kiến hành tinh Hackley phục hưng.

Phía Bắc vận sức chờ phát động, Nam Thành vẫn phồn hoa như trước.

Vẫn là vùng đất vương giả náo nhiệt đẹp đẽ, những người trẻ tuổi sống trong mơ màng, quý tộc ăn sung mặc sướng, quân đội yên lặng bảo vệ.

Cố tướng quân ngồi trong máy bay tuần tra phía trên cao, tuần tra đều đặn dọc theo các dinh thự. Các vật thể bay đều rối rít nhường đường cho người thống trị tôn quý nhất Nam Thành.

Máy bay vững vàng tĩnh lặng, Cố Đồng phê duyệt xong văn kiện xin chỉ thị cuối cùng, tắt màn hình trước mặt. Một người máy được trang bị áo giáp kim loại màu trắng bạc đưa tới một tách cà phê tiếp năng lượng nóng hổi.

“Bình Nam, Khâm Du báo cáo, ở vùng đất Zombie có một nhóm lớn Zombie đang tụ họp, cậu ta đề nghị chúng ta chủ động tấn công.” Cố Đồng thấp giọng nói.

Giữa không trung lập tức hiện lên hình ảnh của Thư Bình Nam, người đàn ông cao lớn mặc quân trang nhíu mày với thống soái trước mặt, “Cậu ta thật sự muốn phát động chiến tranh sao?”

Cố Đồng ngừng một chút, nói: “Hai năm trước, cha mẹ của Khâm Du đều chết do bị Zombie bao vây.”

“Lúc ấy biểu hiện của cậu ta rất bình tĩnh, thật ra đã mất lý trí rồi.” Thư Bình Nam nói, “Chỉ vì muốn tiêu diệt Zombie mà lạm sát người vô tội sao?”

Cố Đồng không nói gì, chuyển đề tài, “Phía Tây đại lục có gì mới không?”

Sắc mặt Thư Bình Nam căng thẳng, “Tây Đại Lục không có hành động gì, nhưng máy bay chiến đấu và chiến hạm của họ vẫn luân phiên tuần tra cách đại lục hai trăm hải lý."

Cố Đồng gật đầu, “Chúng ta đã nghỉ ngơi dưỡng sức suốt hai năm, nếu bọn chúng cố ý khiêu khích, sẵn sàng đánh một trận.”

Thư Bình Nam gật đầu. Bất kể là Zombie hay loài người lưu vong, nói cho cùng cũng vì số lượng người Trái Đất còn quá ít, Cố Đồng cũng muốn cho họ một con đường sống.

Hai năm trước, Nam Thành có lẽ chưa có khả năng thu phục miền Bắc. Tuy nhiên, sau hai năm nghỉ ngơi dưỡng sức, Nam Thành đã khôi phục lực chiến đấu như ban đầu. Một đợt tên lửa, cả miền Bắc trở thành bình địa thì có gì khó đâu?

Tuy nhiên, nếu so với tình thế nghiêm trọng ở Tây Đại Lục, Bắc Bộ chỉ được xem là một cuộc nội loạn nho nhỏ.

Suốt trăm năm chinh chiến không ngừng, loài người dần suy yếu, bắt đầu từ năm mươi năm trước, từ cuộc chiến tranh đầu tiên với người máy, với trang bị hoàn mỹ, quân đội có trí có lực đã phá hủy tất cả các vệ tinh của Trái Đất, lập nên căn cứ quân sự khổng lồ. Quân đội liên hiệp của loài người ở bảy đại lục thảm bại, quân đội người máy cũng tổn thất nghiêm trọng.

Mà Tây Đại Lục – nơi có tài nguyên và trang bị vũ khí dồi dào nhất đã chính thức trở thành quốc thổ của liên quân người máy.

“Thuốc cải tạo Zombie đã tiến vào giai đoạn ghép đôi ADN.” Cố Đồng nói: “Sau khi sản xuất nhân rộng, lập tức chuyển tới vùng đất Zombie.”

“Vâng.”

“Sau khi cải tạo, chúng ta sẽ có được quân đội gồm hàng vạn Zombie với lực chiến đấu mạnh mẽ.” Cố Đồng chậm rãi nói “Đến lúc đó, sẽ tuyên chiến với bọn người máy phản bội loài người mà trốn tránh ở phía Tây Đại Lục kia.”

Lực lượng quân sự ở Nam và Bắc Đại Lục đều không biết kế hoạch của đối phương, cũng không biết rằng thời gian chính là điểm mấu chốt quyết định thắng bại. Rốt cuộc là Cố Đồng hạ thuốc trước hay Gebhuza phát động tấn công trước?

Việc tập hợp ở vùng đất Zombie nhanh chóng tiến hành.

Trước đây, Gebhuza đã từng dẫn đầu đội quân động vật, bí mật tích trữ lương thực và vũ khí, chưa kể số vũ khí mà anh đã trộm đến từ vùng đất chết, tất cả đều được đưa đến vùng đất Zombie.

Mà việc sản xuất lương thực và vũ khí ở vùng đất chết, nếu tính tổng cộng, trang bị đầy đủ có thể hơn cả bốn vạn đại quân.

Gebhuza yên lặng đợi việc tập hợp quân đội hoàn thành.

Sắc trời tối dần, anh đi vào gian phòng nơi người phụ nữ kia đang ở.

Mở khóa, anh bước vào một bước, tầm mắt không hề tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó. Giường trống không, ghế sô pha cũng trống không, thức ăn trên bàn chưa được đụng đến.

Khóe miệng anh nhếch lên.

Sau gáy đột nhiên truyền đến tiếng xé gió! Viên đạn nhanh chóng lao tới, Gebhuza đã sớm biết, cũng không buồn quay đầu lại, chỉ nghiêng người tránh. Nhưng người phụ nữ ở đằng sau lại vô cùng nhanh nhẹn, đấm mạnh vào bụng anh. Anh không trốn cũng không tránh, cú đấm này đau đến mức muốn kêu thành tiếng, nhưng hai cánh tay mạnh mẽ vẫn thành công giam cầm người phụ nữ như con báo nhỏ kia vào lòng.

Hai mắt cô như bốc lửa, súng bên tay trái giơ lên, nhắm ngay huyệt thái dương của anh, bộ trảo sắc bén đặt ngay cổ họng anh.

Mà tay trái của anh cũng đã rút súng lục ra, để ngay trái tim cô.

Hai người giằng co.

“Đúng là một người nguy hiểm.” Anh cười, “Không để ý sẽ bị em giết ngay.”

Trình Thanh Lam chiếm ưu thế, lạnh lùng nói: “Thả tôi đi!”

Ánh mắt Gebhuza xẹt qua thân thể trắng như tuyết bên trong áo sơ mi đã bị xé tan tành kia, cổ họng giật giật, cười nhạt, “Tôi nên cảnh cáo em sớm, để phòng ngừa em làm mấy trò nguy hiểm như thế này.”

Trình Thanh Lam nổi giận, bộ vuốt sắc nhọn vung tới bấu vào cổ anh, lập tức có máu tươi trào ra, nhưng anh lại không có phản ứng gì.

“Nếu không muốn chết, hãy thả tôi và Trần Giai Tân ra!” Cô uy hiếp.

Anh vẫn mỉm cười, đồng thời cũng chú ý đến mặt cô, thậm chí làn da toàn thân cũng do giận dữ mà hơi ửng hồng.

Một màu hồng thật mê người.

Thấy anh đồng ý, Trình Thanh Lam vẫn giữ sự cảnh giác, đẩy anh đi về phía cửa.

Thế nhưng anh lại cau mày, “Em dám mặc thế này ra ngoài sao?”

Trình Thanh Lam hơi ngừng lại, nhưng lúc này sao có thể để ý đến mấy thứ này: “Đừng nói nhảm!”

Anh lắc đầu, cúi đầu, lúc ngẩng lên, đôi mắt đã như phát sáng: “Như vậy càng khiến tôi muốn em hơn.”

Trái tim Trình Thanh Lam chợt chùng xuống. Song, không đợi cô phản ứng, một cánh tay trắng bạc khổng lồ đã cuốn lấy súng trên tay trái của cô, lực mạnh vô cùng, cô vốn không kịp phản ứng, ngón tay bấu chặt cò súng bị vặn vẹo đến biến dạng, cơn đau truyền đến từ ngón tay. Song cánh tay kia cũng đã bị anh nắm chặt lấy, buộc cô phải thả bộ trảo đang bấu chặt trên cổ anh ra.

Thân thể Trình Thanh Lam bị nhấc bổng, mắt hoa lên, lưng đã chạm mặt giường mềm mại. Anh đã đẩy cô lên giường với tốc độ mà người thường không thể thấy được!

Thân thể bị anh đè chặt, cánh tay màu trắng bạc vừa lớn vừa mạnh bắt lấy cánh tay đã bị cong đốt của cô, luồn xuống nút màu đỏ dưới bụng cô.

Trang bị lập tức được thu hồi, anh ngước đôi mắt tím lên nhìn cô, trên mái tóc tím, đôi râu màu trắng bạc khẽ rung.

“Đừng ép tôi phải bẻ gãy hai tay hai chân của em.” Hai tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô. Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của loài người, trong lòng bàn tay của anh yếu ớt đến mức không thể chịu đựng chút sức lực nào.

Trình Thanh Lam chạy trốn thất bại, tay lại bị thương, tức giận nhìn anh: “Anh giết tôi đi.”

Gebhuza cười: “Sao tôi có thể giết em, công chúa của tôi?” Ngón tay thật dài của anh trượt theo cánh tay nhẵn nhụi bóng loáng của cô, “Van xin tôi muốn em, nếu không tôi sẽ bẽ gãy tứ chi của em.”

Trình Thanh Lam cứng người, anh khẽ dùng sức, cánh tay lập tức cảm thấy đau nhức.

Cô nhắm mắt, “Muốn bẻ thì tùy anh.”

Đôi mắt màu tím nhìn người phụ nữ trước mặt, anh không thích cô nhắm mắt, điều này thể hiện sự kháng cự. Lúc này, hàng mi đen như mực kia khẽ run.

Cô sợ sao?

Sức lực của Gebhuza cuối cùng cũng không tăng thêm, anh bỗng cúi đầu, đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua hàng mi khẽ run của cô, rồi dời xuống đôi môi khô khốc đỏ ửng.

“Em phải cầu xin tôi muốn em.” Gebhuza trầm giọng nói.

Anh bấm đồng hồ truyền tin trên tay, “Lôi Chu Tấn và Trần Giai Tân đến ngoài phòng tôi.”

Trình Thanh Lam đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi nhìn anh. Thấy biểu tình sinh động của cô, Gebhuza cười.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng chân hỗn độn, loáng thoáng còn có tiếng đàn ông kêu rên vì đau đớn. Một giọng nói vang lên: “Lão đại, Chu Tấn, Trần Giai Tân đã đến.”

Gebhuza thỏa mãn ngẩng đầu, buông Trình Thanh Lam ra, khuôn mặt màu trắng bạc âm u, “Nói, nói em muốn tôi, nếu không tôi giết bọn chúng.”

Trình Thanh Lam quả thật không thể tưởng tượng nổi anh lại dùng mạng người uy hiếp mình!

“Cầm thú!” Cô nổi giận mắng.

Gebhuza cười nhạt, đột nhiên giận tái mặt quát, “Chặt một cánh tay của Trần Giai Tân!”

“Không!”

“A!”

Tiếng hét của Trình Thanh Lam vang lên đồng thời với tiếng kêu đau bên ngoài. Trình Thanh Lam nhận ra, đó là giọng của Trần Giai Tân! Cho dù anh ta có dũng mãnh cỡ nào, khi bị chặt một cánh tay cũng sẽ kêu đau!

Trình Thành Lam nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đánh về phía Gebhuza!

Thế nhưng anh chỉ cần dùng một tay đã có thể đè cô ngã xuống giường. Cô ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, cô lại muốn phản kháng!

Cho nên anh liền nâng hai chân mình lên, túm cô tới, khiến cô rơi vào vòng tay của mình. Anh kéo tóc cô, để cô phải nhìn thẳng vào thân dưới của mình.

“Cởi đồ ra.” Anh ra lệnh, “Sau đó, ngậm tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.