Anh Hùng Ngục Giam

Chương 22: Lôi Thân​




Phía trước là một cửa sổ đang mở, đứng kế cửa sổ là một người người trung niên mang đồ tây giày da, khí độ bất phàm, lúc này đang bưng một ly cà phê Starbucks, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhàn nhã uống, chỉ chừa cho chúng sinh một bóng lưng cao ngất.

Hoàng Dật nheo mắt, hắn như thế nào đều không ngờ rằng, trước mắt dĩ nhiên sẽxuất hiện hình ảnh như thế! Tại ngục giam nghiêm ngặt nhất trong toàn bộ thế giới, dĩ nhiên sẽ có một người mặc tây trang ngăn nắp sạch sẽ, nhàn nhã uống cà phê, giống như quản lý cao cấp trong công ty, ưu nhã thân sĩ, đâu có một chút hình dạng của tội phạm?

Trong Hoa Hồng Ngục Giam không cho phép đưa vật phẩm vào, nhận vàng của Hoàng Dật cũng là dựa vào một đám người nghiêm mật phối hợp rất lâu, thực thi rất nhiều kế hoạch, mới vất vả tới tay. Mà người đàn ông trung niên này lại nghênh ngang ở chỗ này mặc tây trang, uống cà phê, cái này thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Tây trang của ông ta làm sao mà có? Ly cà phê Starbucks trong tay ông ta làm sao mà có? Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Dật hiện lên các loại nghi vấn.

Rất nhanh, hai gã đàn ông kia đã đem Hoàng Dật và Louis đưa đến phía sau đàn ông trung niên, một gã bên trong trực tiếp đè lên vai của Louis, Louis nhất thời quỳ xuống.

"Cậu phạm vào chuyện gì?" Lúc này, người đàn ông trung niên lên tiếng, ông ta cũng không có quay đầu lại, mà là tiếp tục đưa lưng về phía chúng sinh, nhìn mây đen ngoài cửa sổ, uống cà phê, ngữ khí không nhanh không chậm, giống như là nói chuyện phiếm bình thường.

"Tôi, tôi trong lúc làm thí nghiệm, không cẩn thận gây nổ, nổ chết 100 người!" Louis nhanh chóng cúi đầu, run giọng đáp lời, tuy rằng thái độ của người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất thân thiết, nhưng Louis lại không dám qua loa chút nào.

"Ừm! Ngộ sát, tình tiết có thể giảm." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng gật đầu, nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Vậy xử lý nhẹ, đánh mười gậy đi!"

"Vâng!" Hai người kia nghe người đàn ông trung niên phán quyết, lập tức đi lên, đem Louis áp ra một góc tường sau đoàn người.

Rất nhanh, Hoàng Dật liền nghe được một tiếng "Bốp!", ngay sau đó liền truyền đến tiếng kêu thảm của Louis.

"A!"

"A!"

"A!"

...

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong ngục giam hắc ám, làm cho người ta cực sợ, dường như về tới pháp trường cổ đại.

Sau khi Louis liên tiếp phát ra mười tiếng kêu thảm thiết, mọi thứ lại một lần nữa im ắng lại.

Hoàng Dật lẳng lặng chờ đợi, kế tiếp đến phiên hắn, hắn đã chuẩn bị tốt áp dụng thủ đoạn lấy bạo chế bạo. Người đàn ông trung niên này quả nhiên không đơn giản, dường như ông ta mới là quan toà chân chính, nói mấy câu là có thể thẩm lí và phán quyết số phận của chúng sinh, căn bản không cần điều khoản pháp luật gì, lời nói của ông ta chính là pháp luật, một khi nói ra sẽ lập tức chấp hành!

"Cậu phạm vào chuyện gì?" Quả nhiên, người đàn ông trung niên lần thứ hai mở miệng, ông ta vẫn không quay đầu lại, chỉ chừa cho Hoàng Dật một bóng lưng thẳng.

"Tôi giết một người." Hoàng Dật bình tĩnh nói.

"Giết ai?" Người đàn ông trung niên nhấp nhẹ một ngụm cà phê.

" Chủ tịch Liên Bang Thế Giới."

Trong nháy mắt đó, không khí tựa như dừng lại một chút, người đàn ông trung niên đột nhiên ngừng lại, tay phải của ông ta bưng ly cà phê, cách bên mép còn ba phân, nhưng ba phân này lại như dừng lại, cũng không động nữa.

Không chỉ là ông ta, tất cả mọi người trong nhà tù ngừng lại, tựa như ngay cả hô hấp đều ngừng!

"ầm!" Lúc này, một tiếng sấm vang lên, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh của giọt mưa đầu tiên rơi xuống đất.

Trận mưa nổi lên hồi lâu này, rốt cục đã bắt đầu.

Tia sét chói mắt nhoáng lên, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đâm phá nhà tù hắc ám ẩm ướt, chiếu sáng Hoàng Dật, giống như diễn viên dưới ánh đèn sân khấu.

Hơn một trăm khuôn mặt xung quanh, biến mất trong bóng tối, lẳng lặng nhìn hắn.

Qua hồi lâu, người đàn ông trung niên rốt cục khôi phục lại, bầu không khí co cứng ấy nhất thời hòa tan. Ông ta chậm rãi buông ly cà phê xuống, chậm rãi xoay người, cầm lấy giấy ăn bên cạnh ưu nhã lau miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Dật!

Giây phút ấy, Hoàng Dật tựa như cảm giác được có một ánh mắt rất thật đánh vào trên người mình, ánh mắt của người đàn ông trung niên dường như là một con dao găm, để ở trước ngực của mình, tùy thời đều có thể đâm vào.

Người đàn ông này khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc ( 国), tóc ngắn, đôi mắt lấp lánh hữu thần, trên người mặc tây trang màu đen sạch sẽ, cà- vạt mang rất thẳng. Ông ta thoạt nhìn giống như là một vị nhân sĩ thành công rất có tu dưỡng, không hợp với ngục giam âm u ẩm ướt này, dường như là một vòng mặt trời trong bóng tối, tia sáng chói mắt.

Biểu tình của Hoàng Dật vẫn bình tĩnh, đối diện với người đàn ông trung niên, hai người đều không nói gì, tựa như đang tiến hành một trận đấu ánh mắt. Tia chớp ngoài cửa sổ chợt lóe chợt tắt, chiếu ra cái bóng của bọn họ mờ ảo không rõ, tiếng mưa rơi càng làm tăng thêm bầu không khí đầy áp lực này.

Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên chậm rãi vươn hai tay. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bàn tay của Hoàng Dật cũng nắm chặt, làm tốt chuẩn bị ra tay.

Một hồi đại chiến, không cách nào tránh được!

Sau một giây, hai bàn tay của người đàn ông trung niên vỗ vào cùng nhau -- "Bốp bốp bốp!"

Vỗ tay!

Người đàn ông trung niên dĩ nhiên lại vỗ tay!

Theo tiếng vỗ tay này vang lên, toàn bộ ngục giam như sôi trào, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm, tất cả tội phạm đều vỗ tay theo! Dường như tiếng sấm! Đinh tai nhức óc! Liên miên không dứt!

Tiếng vỗ tay này vô cùng nhiệt liệt, giống như nghênh tiếp anh hùng trong cảm nhận, hoàn toàn là phát ra từ đáy lòng, không có một chút miễn cưỡng!

Hoàng Dật trong mắt sửng sốt, mặc hắn tưởng tượng ra sao, cũng không nghĩ được sẽ xuất hiện loại tình huống này, hắn vốn dĩ làm tốt chuẩn bị ra tay, đấu một trận với người đàn ông trung niên này, không ngờ rằng kết quả lại hoàn toàn ngược lại!

"Tốt! Tốt!" Người đàn ông trung niên dừng tiếng vỗ tay lại, gật đầu tán dương, "Tiểu huynh đệ, cậu tên là gì!"

"Tôi là Hoàng Dật, ông là ai?"

"Tôi? Tôi là Lôi Thân, là tội phạm tử hình cuối cùng trên thế giới này." Trên mặt của người đàn ông trung niên vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như trước, giống như là đang nói một câu chuyện bình thường`.

"Tội phạm tử hình?" Hoàng Dật khẽ cau mày. Từ mười năm trước, một đám phần tử khủng bố gây ra vụ rò rỉ hạt nhân quy mô chưa từng có tại Thái Bình Dương, sau khi tạo thành cái chết cho một tỷ người, thì Liên Bang Thế Giới mới vừa dựng lên đã tuyên bố huỷ bỏ tử hình. Từ nay về sau từ ngữ "Tử vong" này chính thức rời xa luật pháp của nhân loại, cái này cũng thành tiêu chí để nhân loại chân chính tiến vào thời đại văn minh mới.

Hiện nay, hình phạt cao nhất của Liên Bang Thế Giới là giam cầm cả đời, trong tất cả tội phạm của Hoa Hồng Ngục Giam theo lý đều là chịu mức hình phạt, cho dù loại tội phạm như Hoàng Dật giết chết chủ tịch liên bang cũng không ngoại lệ, mà Lôi Thân trước mắt lại nói mình là một tội phạm tử hình! Cái này phải làm cho người ta nghi hoặc!

"Ông phạm vào tội gì?" Hoàng Dật hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Lôi Thân nhướng mày một cái, hơi lắc đầu: "Không, tôi không cho rằng tôi có tội, tôi chỉ bất quá làm một chuyện tốt mà thôi."

"Chuyện gì?"

" Rò rỉ hạt nhân Thái Bình Dương."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.