Lạc Huyền Ca nhìn mọi người đang dùng cơm ở phía sau, vội vội vàng vàng ăn hết hai bát, lại mãnh mẽ rót một chén canh uống sạch, làm cho các diễn viên xung quanh ngập tràn kinh hãi, người mới này điên rồi sao? Đừng để phim còn chưa quay xong đã biến thành kẻ mập mạp chứ.
Đạo diễn nhìn thấy, ngứa lòng muốn đi lên nhắc nhở nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thôi. Có lẽ thể chất người ta chính là ăn không thể béo, vẫn nên chờ đến khi cô thật sự hiện vẻ phúc hậu rồi nhắc sau cũng được.
Lạc Huyền Ca ăn thật sự rất nhanh, cũng rất gấp gáp. Người không biết còn tưởng rằng tiểu trợ lý bên cạnh muốn cùng cô tranh giành thực phẩm.
Tới khi Lạc Huyền Ca ăn xong, trợ lý liền rót một ly nước ấm đến, Lạc Huyền Ca lịch sự nở nụ cười cảm tạ, uống xong rồi nói: “Tôi ra ngoài một lát, sẽ trở lại trước khi đoàn phim tiếp tục quay.”
“Ơ, quần áo của cô……” Khổng Nhiên nhìn Lạc Huyền Ca mặc trang phục diễn xuất chạy thật nhanh ra ngoài. Những người khác trong đoàn phim phải chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm: Ừm, vừa rồi nhất định là nhìn lầm, Lạc Huyền Ca kỳ thật chạy cũng không nhanh lắm.
Lạc Giáo Chủ vừa bớt thời gian ‘chạy’ ra, nhìn xung quanh một lượt, sau lại đuổi đến đoàn phim của An Nhược Thủy. Nơi này có bảo vệ mà An Tuấn Phong đưa tới, Lạc Huyền Ca không thể nghênh ngang đi vào, muốn ăn trộm ăn cắp trong đó cũng không khả năng, dù gì bọn họ cũng đều là người chuyên nghiệp.
……
Bữa cơm trưa nay, An Nhược Thủy ăn thật sự rất ít, một nửa tâm tư đặt ở chuyện nghiên cứu kịch bản, nửa kia ở trên người đảo loạn tim nàng mấy ngày trước, Lạc Huyền Ca.
Kỳ thật thời điểm tới đoàn phim sáng nay, nàng cũng nhìn đến Lạc Huyền Ca, chỉ là có một số việc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, mà chuyện kịch bản cũng làm nàng buồn bực, tất cả phiền lòng gộp chung một chỗ, cho nên nàng lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Giờ phút này di động của An Nhược Thủy nhận được một tin nhắn, là Lạc Huyền Ca gửi đến: 【 Tới phòng nghỉ đi, tôi có chuyện muốn nói với cô. 】
Thời điểm An Nhược Thủy thấy tin nhắn kia, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp tới phòng nghỉ.
Đẩy cửa ra, liền bị người nào đó kéo sang bên cạnh. Lạc Huyền Ca nhanh chóng đóng lại cửa phòng, nhìn An Nhược Thủy bằng ánh mắt mấy phần trách cứ: “Tôi gửi một cái tin nhắn, cô lập tức đến đây? Vạn nhất có ai cầm di động của tôi thì làm sao bây giờ? Vạn nhất người ở chỗ này chờ cô chính là kẻ xấu thì làm sao bây giờ?”
An Nhược Thủy nhìn thấy Lạc Huyền Ca, một khắc kia là vui mừng, thời điểm bị đối phương kéo vào trong ngực cũng rất vui sướng, mà hiện tại Lạc Huyền Ca đột nhiên chất vấn, khiến cho hốc mắt nàng ửng đỏ: “Cô!”
An Nhược Thủy đang muốn phản bác nhưng lại ngẩn người nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca hồi lâu, rốt cuộc nói không nên lời tranh luận.
Lạc Huyền Ca thương tiếc dáng vẻ này của nàng, nhanh chóng chuyển sang đề tài muốn nói:
“Buổi sáng thấy cô, liền phát hiện tâm trạng cô có chút không đúng, gặp phải chuyện gì sao?” Lạc Huyền Ca không hỏi quanh co lòng vòng, bởi cô sẽ không ngụy trang khi đã nhận định một người khiến mình buông xuống mọi phòng bị, nếu không bản thân cũng sẽ mệt mỏi.
An Nhược Thủy vội tới, trong tay vẫn còn cầm kịch bản, giờ phút này nghe Lạc Huyền Ca dò hỏi, nàng theo bản năng liền đem tầm mắt chuyển đến xấp kịch bản kia.
Lạc Huyền Ca chỉ nhìn lướt qua, lẳng lặng chờ nàng hồi đáp.
An Nhược Thủy nghĩ tới màn thi mà Lạc Huyền Ca diễn tấu đàn cổ, lại nghĩ đến lai lịch của chiếc cổ cầm, nàng liền nói ra bối rối hiện tại, đưa kịch bản cho đối phương: “Tôi nhận một bộ phim, đóng vai Tuyên Dương công chúa, nhưng mà ghi chép về nàng trong lịch sử có quá nhiều tranh luận, tôi thật sự không biết nàng rốt cuộc là người thế nào.”
“Tuyên Dương? Lâu lâu lại dạo kỹ viện, còn không biết giả trang mà tới, mỗi ngày đều thích bắt nạt thị nữ, những cô nương hầu hạ bên cạnh Ma Giáo Giáo Chủ đều bị nàng đuổi chạy. Chính là một tiểu ma đầu.” Tuy ngữ khí của Lạc Giáo Chủ tràn ngập chán ghét nhưng đáy mắt lại ẩn giấu lưu luyến, đó là nha đầu mà cô nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng không biết bây giờ ra sao.
An Nhược Thủy chán ghét loại cảm giác hiện tại, nàng luôn có ảo giác Lạc Huyền Ca không thuộc về thế giới này, tựa hồ xoay người một cái, Tiểu Lạc liền có thể rời mình mà đi.
Cũng chính vì Lạc Huyền Ca trong lúc vô tình lộ ra cảm xúc kia, khiến An Nhược Thủy bỏ qua lời mà cô nói.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca lên tiếng: “Tôi biết Tuyên Dương là dạng người nào, không ai hiểu rõ nàng hơn tôi cả. Tôi sẽ nói hết những thứ tôi biết cho cô, xem như trao đổi để cô dạy tôi kỹ thuật diễn xuất?”
An Nhược Thủy rất muốn trả lời, Lạc Huyền Ca diễn như vậy thì không cần người khác phải dạy nữa, nhưng thấy ánh mắt lóe sáng của đối phương, đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, rốt cuộc cũng không nói câu nào.
Lạc Huyền Ca giống như hồ ly lừa được miếng thịt, thời điểm An Nhược Thủy không chú ý, liền giảo hoạt cười: “Không nói gì chính là tình nguyện đáp ứng, về sau tôi sẽ thường xuyên tới tìm cô. Cô không thể từ chối nữa rồi.”
“Cô!…… Ừm, được thôi.” Dáng vẻ An Nhược Thủy hơi bất đắc dĩ, nhìn Lạc Huyền Ca mà trái tim nhỏ tăng tốc đập thình thịch.
Trò chuyện xong, An Nhược Thủy phát hiện diễn phục trên người đối phương hết sức phối hợp với y phục của mình, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền hỏi Lạc Huyền Ca: “Sao cô lại tới đây?”
Nếu nàng nhớ không lầm, nơi này đã được anh trai mình bao hết, chưa hoàn thành việc quay phim, bất kỳ người không liên quan nào cũng không thể vào trong.
Lạc Huyền Ca ra vẻ thần bí tới gần An Nhược Thủy, nhỏ giọng nói: “Tôi, dùng khinh công bay vào.”
Đáp lại Lạc Giáo Chủ, là vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc của An ảnh hậu.
Lạc Huyền Ca lấy di động ra, nhìn giờ để chuẩn bị trở về quay tiếp. Nhưng thời điểm cô cầm chiếc điện thoại cũ nát kia, An Nhược Thủy liền nhíu mày: “Chẳng phải tôi đưa cho cô cái mới rồi sao?”
Lạc Huyền Ca lúc này mới phát hiện, vội vàng đến đây cho nên đã quên đổi điện thoại, cười ha ha: “Tôi quen dùng nó rồi.”
Vừa nói vừa mở khóa xem giờ, nhưng đập vào trong mắt An Nhược Thủy chính là người trên hình nền, vai diễn đầu tiên nàng đóng khi mới xuất đạo. Thời điểm ấy, đối với chuyện gì cũng có một loại ngang tàng không sợ thua, còn nhớ rõ lúc ở đoàn phim, bởi vì chưa công khai thân phận nên nàng bị rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo ngoài sáng trong tối chèn ép.
Không vội? Từ đây đi ra ngoài phải hết năm phút đồng hồ, ai bảo cô là không vội?!
An Nhược Thủy không đợi đối phương nói thêm, liền trực tiếp đuổi người:
“Mau trở về đóng phim đi. Ở đoàn phim thành thật một chút, đừng khiến mình gặp phiền toái. Nhanh qua đó đi.” An Nhược Thủy nhìn mà không bớt lo.
Lạc Huyền Ca mở cánh cửa phòng nghỉ, bên ngoài không có ai, cô đi đến khoảng sân mà lúc trước mình tới, thả người nhảy một cái liền bay ra ngoài. Ở đây vắng vẻ không có người cũng không có camera, Lạc Giáo Chủ sử dụng khinh công thực thống khoái cực kỳ.
2 giờ 59 phút, cô đã về tới đoàn phim, tất cả mọi người, ngoại trừ nam chính Hàn Dục và biên kịch Hà, những người khác chỉ có duy nhất biểu tình bội phục trên mặt. Một người mới lại nghênh ngang thừa lúc dùng bữa trưa để chạy ra ngoài, còn làm tất cả mọi người phải đợi, không thấy mặt mũi biên kịch đều nghẹn đến nỗi đen nhẻm rồi sao, Lạc Huyền Ca cô lãnh đủ đi!
Lạc Huyền Ca lại giống như không có việc gì, dù sao mình không đến trễ cũng không về sớm, đường hoàng dùng thời gian nghỉ trưa để ra ngoài đi dạo.
Đạo diễn thấy người đã về, cũng không nói thêm gì nữa, bất quá biên kịch lại nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Ồ, sao đã trở lại rồi?”
“Thật xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu.” Thái độ Lạc Huyền Ca coi như thành khẩn, huống chi cô cũng không sử dụng thời gian quay phim, mọi người lại nhớ đến dáng vẻ Lạc Huyền Ca ăn cơm nhanh như hổ đói vồ mồi, nghĩ thầm khả năng cô thật sự có việc gấp cần xử lý, cho nên cũng không ai tính toán chi li cả.
Hà Nhàn Dịch đang muốn mở miệng, đạo diễn liền ho khan hai tiếng, làm nàng nghẹn một ngụm hờn dỗi ở cổ họng không thể phát tác, trừng mắt nhìn Lạc Huyền Ca một cái, lại tiếp tục đi sửa kịch bản.
Đạo diễn kêu tất cả nhanh chóng quay phim, Lạc Huyền Ca cũng được chuyên viên trang điểm vội vàng xem lại lớp make-up.
Sau khi quay mấy cảnh đối thoại với nam chính, Hà Nhàn Dịch liền đề nghị nữ chủ diễn thêm một hồi đánh võ. Lý do đưa ra rất thuyết phục, tất cả mọi người đều không thể phản bác, hơn nữa nhìn từ chính diện thì đối với Lạc Huyền Ca trăm lợi mà không có một hại, nhưng người quen biết biên kịch Hà đều hiểu rõ, đây chính là chỗ đáng sợ của nàng. Âm thầm ở đoàn phim, lấy cớ là vì tốt cho cô, chậm rãi chơi đến lúc cô không muốn bước chân vào nơi này nữa.
Lạc Huyền Ca cẩn thận nghe màn diễn mà Hà Nhàn Dịch nói, toàn bộ quá trình đều trưng ra vẻ mặt diện than, người không biết còn tưởng cô bị dọa tới mức choáng váng.
Hứa Như nhìn kỹ, lại phát hiện khóe miệng Lạc Huyền Ca mang theo ý cười, một loại cười nhạo lạnh lẽo.
Lạc Huyền Ca gật đầu đồng ý màn diễn võ thuật kia. Nội dung là, nữ chủ lần đầu lưu lạc giang hồ, kết quả gặp mấy thiếu gia con nhà quan lại, sau trận đánh nhau đó, gặp phải một tướng quân khác bao che cho nhau, nữ chủ không địch nổi, bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Trong kịch bản vốn chỉ là chạy trên đường, hiện tại lại quyết định bay trên nóc nhà, yêu cầu Lạc Huyền Ca từ mái nhà nhảy xuống, trong lúc đó còn phải chú ý đánh nhau với tướng quân, cũng phải duy trì diễn xuất.
Chuyện này đối với một diễn viên mới mà nói, thật sự là quá khó khăn, nhưng Lạc Giáo Chủ quen dùng khinh công, vì vậy chỉ đơn giản như đi hai bước ra cửa, nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức đáp ứng.
Khổng Nhiên ở bên cạnh quan sát tình hình một hồi lâu, không đợi được nữa liền tiến lên nói với nghệ sĩ nhà mình: “Có thể được không?”
“Yên tâm đi.” Lạc Huyền Ca đáp trả nàng bằng một nụ cười an ủi, sau đó theo sự sắp xếp của tổ đạo cụ, cùng vị nam phụ kia treo dây thép bắt đầu tiến hành cảnh quay.
Khổng Nhiên vẫn không yên tâm lắm, ngẫm nghĩ rồi quyết định báo tình huống cho Hứa Tụ, Hứa Tụ trả lời nàng một câu: 【 Đây là con đường mà mỗi người mới đều phải đi qua, An Nhược Thủy cũng không ngoại lệ. 】
Đúng vậy, nhớ thời điểm An Nhược Thủy vừa xuất đạo, cũng từng chịu rất nhiều ủy khuất, nghĩ như vậy, Lạc Huyền Ca tựa hồ cũng không có vấn đề gì lớn.
Khổng Nhiên đau lòng nhìn thoáng qua một chút, sau lại tiếp tục đọc sách ghi chép, học tập để trở thành một trợ lý ưu tú kim bài.
Nhìn Lạc Huyền Ca đứng trên nóc nhà, ở phía dưới, Hàn Dục đang quan sát màn diễn, lạnh lùng nở nụ cười khiến cho người ta thất kinh run sợ.
Hắn vẫn chưa thể quên lần ở đoàn phim ngày đó, kẻ qua đường giáp kia đã đắc tội hắn ra sao.