Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường

Chương 17: Kỹ thuật diễn




Không để mọi người đợi lâu lắm, vị chủ trì cười tươi như hoa lần nữa xuất hiện tuyên bố hết thời gian.

Sân khấu ngoài trời càng ngày càng đông, ban đầu người ta đơn giản hiếu kỳ nơi này tổ chức gì, một phần đứng nhìn các minh tinh hoặc đại hoặc tiểu thường xuất hiện trên màn ảnh, phần còn lại đơn thuần nhìn rồi bỏ đi.

Hiện tại, qua vòng một, hầu hết tiếng đàn, tiếng hát của các thí sinh níu giữ bước chân họ, dừng lại cùng thí sinh chìm vào cảm xúc.

Bỗng chốc hội trường trở nên đông nghịt.

Diệp Chấn híp mắt nhếch môi, thật sự là lần này thu được kết quả vô cùng tốt khiến ông hài lòng không thôi.

Vốn dĩ chọn dựng sân khấu ngoài trời là để PR cho bộ phim hiệu quả hơn, nhưng hiện tại...

Nhìn biển người bên dưới Diệp Chấn chỉ cảm thấy lượt xem tập đầu nhất định chóng mặt.

Diệp Chấn không biết "một lời thành sấm" của ông hôm nay, ba tháng sau , ngày đầu tiên bộ phim được khởi chiếu trên kênh giờ vàng đã được chứng thực.

Bất quá, đây là nói sau.

--------------------------------------

-"Xin mời thí sinh đầu tiên số báo danh 02 : Hà Thanh"

"Clap Clap..." hội trường vang lên tiếng vỗ tay, tại vòng một biểu hiện của Hà Thanh không tệ, không ít người cổ vũ cho cô.

Hà Thanh cười tươi bước lên sân khấu.

Hà Thanh năm nay 22 tuổi, là sinh viên trường đại học sân khấu, "hỉ, nộ, ái, ố" là một trong những bài học nhập môn đầu tiên khi bước chân vào ngành nghề này.

Cô nhắm mắt lại, tự trấn tĩnh mình, đây chỉ là một buổi diễn tập cảm xúc của con người, và cái cô cần làm là phóng ra ngoài cảm xúc "nộ".

Hà Thanh hít một hơi sâu, sau đó đổi một khuôn mặt hung dữ bắt đầu diễn.

Hà Thanh muốn tạo ra một nhân vật bị thù hận làm mờ mắt , bị nhập ma, cho nên giọng của cô có chút điên cuồng hận ý.

Mọi người nhìn cô không chớp mắt.

Kết thúc với một tràng pháo tay, Hà Thanh trở lại phòng đợi.

Số báo danh 03 Kiều My lại lựa chọn tạo ra một nhân vật mất đi ham muốn sống, ngôn từ pha lẫn bi ai, thể hiện nhân vật từ đầu đến cuối là một bi kịch.

Có lẽ cô diễn khá thành công, nên không ít khán giả lặng lẽ gạt nước mắt đồng tình cùng nhân vật của cô.

Số báo danh 04 : Vũ Khiết.

Vũ Khiết là một  nữ ca sĩ trẻ trong một nhóm nhạc gần đây vô cùng hot, có lẽ tính tình hào sảng và gương mặt đáng yêu là điểm mạnh thu hút fans của cô.

Cô diễn tả một nhân vật mạnh mẽ, yêu hận rõ ràng, nội tâm dứt khoát, không chút do dự lựa chọn cùng đối phương chìm xuống địa ngục.

Khán giả thổn thức cho một cô gái thẳng thắng, ngã xuống vì thói ích kỷ ghen tỵ của người đời.

Thuỵ Dung số báo danh 06 : Cô lựa chọn khoác lên mình một nhân vật bị dằn vặt nội tâm, giữa yêu và thù hận.

Đến lượt Liễu Huệ Nghi, số báo danh 07.

Nếu so ra, Liễu Huệ Nghi là một giáo viên thanh nhạc dường như tại sân khấu điện ảnh mất đi cái ưu thế chủ nhà, giống như cô ta chỉ là một vị khách mời ngoài nghề bước vào thăm thú rồi lại không có bất kỳ liên quan gì.

Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Liễu Huệ Nghi rất thành công.

Một nhân vật yêu sư phụ của mình, lại bị ruồng bỏ, lựa chọn chôn cùng người yêu.

Khán giả cùng ban giám khảo có thể đồng thời cảm nhận được tình yêu day dứt, thầm kín của một thiếu nữ tuổi đôi mươi sa chân vào tình yêu lại dang dở nuối tiếc.

Mọi người tiếc cho cô, đồng thời bị thuyết phục bởi kỹ thuật diễn của Liễu Huệ Nghi.

Nhất là khi cô nghẹn ngào thốt lên câu, "ta sẽ được giải thoát", khoé mắt ngập nước tràn đầy vì tình yêu tan vỡ mà tuyệt vọng khiến không ít người bật khóc.

Có thể nói, khán giả phần lớn bị cô chinh phục.

Ban giám khảo cũng vô cùng hài lòng.

Diệp Chấn nheo mắt nhìn Liễu Huệ Nghi.

Không tệ.

Nhưng vẫn thiếu..

Đồng dạng thờ ơ còn có ông Packer.

Cô gái này không tầm thường, nhưng lại khuyết thiếu một thứ.

Một thứ vô vùng quan trọng ma bât kỳ diễn viên nào cũng phải có.

Sâu trong mắt cô ta là tham vọng và tự cao gần như là được giấu vô cùng kín đáo, nhưng lăn lộn trong thế giời đầy hào quang này như ông bao nhiêu năm nay, duyệt người vô số làm sao lại không nhận ra chút hèn mọn đó được.

Packer lắc đầu.

Thế giới điện ảnh này đã không còn thuần tuý như ngày xưa, nó đã trở thành nơi đầy rãy những kẻ dám danh hám lợi.

Mà Duẫn Thừa Húc thì hoàn toàn không nhìn.

Làm một ảnh đế, loại nữ diễn viên nào hắn không tiếp xúc qua, chút tài lẻ của cô gái trẻ này sao lọt được vào mắt hắn?

Có thể bởi vì so với những người trước, cô ta nổi bật hơn hẳn nên có vẻ rất xuất sắc mà thôi.

Đến khi mèo nhà hắn ra sân thử xem còn ai nhớ đến chút kỹ thuật không đáng liếc mắt này.

Ảnh đế đại nhân không nhận ra lúc này mình đã mỹ tư tư hồn nhiên đem Diệp Tử quy thành mèo của hắn.

Mà Diệp Tử cũng không biết bất tri bất giác mình đã trở thành sủng vật của người khác.?!?!

-------------------

p/s các nàng thấy bộ truyện này như thế nào? cho cái góp ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.