[Quyển 1] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Quyển 1 - Chương 28: Chị dâu quá dữ. Diệp Lưu Thanh đến




Dạ Cô Tinh vừa ra khỏi cổng trường đã bị một chiếc xe Honda màu đen ngăn lại. Cô lùi ra sau một bước rồi đứng yên, lông mày hơi nhướng lên.

Bắt đầu từ khi nhận được mệnh lệnh kia của lão đại, thật ra trong lòng Vương Trực đã sụp đổ!

Tối hôm qua, được thần tượng trong lòng là anh Vu gọi tới, cậu ta kích động đến mức đứng ngồi không yên, thay ra thay vào năm bộ quần áo, lại đánh răng rửa mặt, bận rộn một lúc lâu cuối cùng cũng ra khỏi cửa.

Được dẫn đến phòng làm việc, cậu ta nghe thấy trái tim bé bỏng của mình đập thình thịch, còn hồi hộp hơn so với lần ‘phá thân’ năm 18 tuổi ấy.

Mụ nội nó chứ! Phòng làm việc! Phòng làm việc của thần tượng đấy! Không ngờ lúc còn sống cậu ta cũng có thể bước vào “căn cứ quân sự” qua trọng này!

Trời ạ! Không phải đang nằm mơ chứ……

Ui da! Đau…

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Không phải nằm mơ nha! Oh yeah! Lúc cậu ta đang vô cùng tự mãn, một loạt tiếng bước chân nặng nề mà nhịp nhàng từ phía sau truyền tới, Vương Trực ngoảnh đầu lại, thần tượng gần ngay trước mặt!

“Anh Vu.”

“Ừm.” Vu Sâm gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi, mang một sức ép mạnh mẽ lao thẳng tới mặt Vương Trực.

Vương Trực nuốt nuốt nước miếng, vô thức đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Vương Trực?” Giọng điệu khó mà phân biệt hàm ý, cao thâm khó đoán, khó có thể nắm bắt.

“… Vâng, là em đây.” Vương Trực suýt nữa không đáp lại. “Tiểu Hắc”, "anh Hắc” xưng hô linh tinh nghe nhiều rồi, đột ngột nghe thấy tên mình, thật sự hơi luống cuống một chút.

“Sinh viên hàng đầu chuyên ngành IT đại học Thanh Hoa?”

Ánh mắt Vương Trực hơi lóe lên, khom lưng càng thêm cung kính, cái đầu trọc lóc lóe sáng như bóng đèn lớn, Vu Sâm nhìn thấy thì cau mày.

“Cái này… Cũng không tính là sinh viên hàng đầu, chỉ là một nghiên cứu sinh.”

Không muốn hỏi quá nhiều, Vu Sâm vung bàn tay lên: "Ngày mai cậu đi đến đại học Bắc Kinh…”

Sự việc chính là như thế này.

Trở lại phòng trọ, Vương Trực buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường. Sau lại nghĩ, cảm thấy như thế chắc chắn rất đau, lần sau rồi tính, tắm trước rồi ngủ đã…

Còn không phải là làm việc cùng với một đứa con gái sao, Vương Trực cậu không sợ trời không sợ đất, sống còn dai hơn cả gián. Nhưng… Con mẹ nó sao lại nghẹn khuất thế này?!

Thần tượng à, anh Vu à, anh Sâm à, thần à.... người con gái của anh cơ mà... sao không tự mình đi đi chứ....

Ngày hôm sau, tự mình sửa soạn một cách chậm rì rì xong, Vương Trực lái xe đến trường đại học Bắc Kinh, dọc đường đi tâm trạng buồn bực….

Liếc mắt nhìn ảnh anh Vu gửi cho cậu ta, ánh mắt Vương Trực khựng lại, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Quá, con mẹ nó quá xinh đẹp!

Lập tức, sự sùng bái với Vu Sâm lại tăng lên vùn vụt, lão đại đúng là lão đại, ngay cả mắt nhìn phụ nữ cũng đều đỉnh nhất! Một gương mặt dễ nhận ra như vậy, tin chắc rằng sẽ không khó tìm lắm.

Quả nhiên, mới đó đã gặp được! Vương Trực xuống xe, cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Dạ Cô Tinh. Cả người mặc bộ vest màu đen chỉnh tề, cộng thêm một đôi kính đen cực ngầu, nháy mắt đã hấp dẫn một đám đông người vây xem.

Khụ Khụ… Nhưng mà cái đầu trọc phát sáng như cái bóng đèn này hơi phá cảnh một chút, ngoài ra, rất được!

“Chào chị dâu!” Một tiếng gào to lớn vang dội, giống như khẩu hiệu trong lễ duyệt binh, thành công chuyển sự chú ý của mọi người sang người Dạ Cô Tinh.

Mặt Dạ Cô Tinh lập tức đen hơn nửa: "Câm miệng!” Cứ như là rít lên hai chữ này từ kẽ răng.

“Hớ…”

“Còn không lên xe? Chờ bị vây xem như gấu trúc à?”

“Hả? À… Mời, mời chị…” Vương Trực vội vàng kéo cửa xe bên ghế phụ ra, sau khi Dạ Cô Tinh lên xe, nhanh chóng khởi động, lái xe tời đi.

“Wow! Ngầu quá…”

“Hạnh phúc quá! Nếu tôi cũng có một người bạn trai trong hắc bang thì tốt biết mấy…”

“Nhà giàu thì ác tâm, hắc bang tình thâm nghĩa nặng, cùng sống cùng chết! Aa.... Trời ơi! Thật là lãng mạn!”

“… Viện trưởng bảo mấy người mau uống thuốc đi…”

“……”

Lúc này, không khí trong xe rất vi diệu.

“Chị, chị dâu, chị…”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên trở nên sắc bén, như những cây kim dài nhọn dày đặc ngay ngắn đồng thời đóng vào trái tim bé bỏng đang run rẩy của Vương Trực.

“Nghĩ kỹ rồi nói lại.”

“Cô... cô Dạ?” Vương Trực mở miệng thăm dò thử, ánh mắt kia của chị dâu ghê quá, đáng sợ quá!

Nét mặt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh hơi dịu lại: "Vu Sâm sai anh tới?”

“Vâng. Vâng.”

“Anh ta đã nói rõ ràng với anh chưa?”

“Vu, Anh Vu kêu tôi đi theo chị… cô, chờ đợi sai bảo.” Dưới sự tức giận mạnh mẽ của Dạ Cô Tinh, Vương Trực thức thời mà nuốt chữ “dâu” kia xuống, đổi giọng gọi “cô”.

Trong lòng Vương Trực nói thầm, anh Vu quả nhiên có mắt nhìn người độc đáo, chọn phụ nữ cùng khó trị đến thế!. Khổ chết cậu ta rồi…

“Tiểu Hắc?”

“Mời chị căn dặn… mà khoan đã! Sao chị biết…” Quả nhiên là gặp được cậu đàn em trông cửa ở phòng bệnh kia.

“Cô là… Từ từ để tôi nghĩ lại… Thật sự càng nhìn càng thấy quen… Cô, cô là chị y tá!”

Vương Trực như phát hiện ra bí mật động trời gì, miệng há to đến mức có thể nhét lọt một quả trứng gà. Hóa ra, hóa ra anh Vu lại có khẩu vị này…

Nhìn hết một loạt phản ứng của Vương Trực, Dạ Cô Tinh hài lòng gật đầu, khả năng quan sát cũng không tệ lắm. Phải biết rằng, hôm đó khẩu trang đã che hơn nửa khuôn mặt cô, dưới tình huống này còn có thể liếc mắt một cái nhận ra cô ngay, người này không phải nhạy bén bình thường!

“Cô, cô Dạ, bây giờ đi đâu?”

“Khu CBD, trung tâm thương mại Century, quảng trường Moore.”

Hôm nay là ngày thử vai công khai của “Bầu trời thành phố”, Vương Thạch mời cô đi kiểm định.

Kiểm định sao? Dạ Cô Tinh chậm rãi cười nhếch môi.

Lúc Dạ Cô Tinh đến, Vương Thạch đã chờ dưới sảnh của trung tâm thương mại Century, còn liên tục nâng cổ tay lên xem giờ.

Dạ Cô Tinh xuống xe, nhìn Vương Trực nói: "Đi theo thôi.”

Sau đó, quay sang Vương Thạch bên cạnh: "Bao nhiêu người đến rồi?”

“Tổng cộng 123 người, 56 nam; 67 nữ. Chủ yếu là ngôi sao hạng ba, có khoảng một phần mười là sinh viên còn đi học.”

“Bên truyền thông tới bao nhiêu?”

“Chuyện này……” Trên mặt Vương Thạch thoáng qua nét xấu hổ, khẽ cắn môi, mở miệng nói tiếp: “Thư mời gửi đi cứ như đá chìm đáy biển, các đối tác truyền thông… không có một người nào.”

Dạ Cô Tinh cười khẽ một tiếng: "Không ngoài dự đoán. Xem ra, có đôi khi anh dâng thứ tốt đến tận miệng người ta, họ cũng chưa chắc cảm kích.”

Trong mắt Vương Thạch chợt lóe lên tia nghi hoặc, nhưng cũng rất nhanh giấu đi: "Mấy tờ báo nhỏ lại tới khá nhiều.”

Ting —— Tiếng báo cửa thang máy mở ra, một tấm biển có dòng chữ “Địa điểm thử vai ‘Bầu trời thành phố’” đập vào mắt ba người.

Toàn bộ địa điểm được Vương Thạch bố trí gọn gàng rộng rãi, tiết kiệm kinh tế là chính, nhưng cũng không đơn giản đến mức không có đài để lên.

“Anh thật có lòng.” Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng.

Lúc này lòng Vương Thạch mới hoàn toàn thả lỏng. Vì lần thử vai hôm nay, một mình anh ta gửi thiệp mời, tìm địa điểm, bàn mức tiền thuê, thuê người trang trí dàn dựng... Đã liên tục ba ngày ba đêm, nhưng chỉ vì bốn chữ vô cùng đơn giản của cô gái nhỏ này, anh ta giống như đạt được phần thưởng cao quý. Cực nhọc và thời gian phải trả giá đều xứng đáng!

Ba người đi vào đại sảnh thử vai, một người đàn ông mặc áo sơ mi xám xanh, quần baggy màu trắng lập tức đi qua chào hỏi.

Vương Thạch đấm lên đầu vai thon gầy của anh ta: "Anh em tốt, ân huệ lớn như vậy không có lời nào mà cảm ơn cho hết được!”

Người đàn ông giả vờ ôm ngực, lui về sau hai bước: "Khụ khụ… Đồ thô lỗ!”

Trong nháy mắt anh ta tới nghênh đón, Dạ Cô Tinh đã nhanh chóng đánh giá từ đầu đến chân một lượt.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Tuổi tác tương đương với Vương Thạch, cao gần một mét tám, dáng người gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp. Tóc ngắn gọn gàng, hợp với nụ cười tươi thoải mái mới mẻ ôn hòa, khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.

Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh phát hiện, hóa ra màu xám xanh còn có thể mặc, và cho ra loại cảm giác này.... dứt khoát, quyết đoán, gọn gàng.

“Giới thiệu một chút, vị này chính là bạn thời đại học của tôi, hiện là người đại diện của công ty Thế Kỷ Mục Ca Ảnh Thị, Diệp Lưu Thanh, Gavin. Cũng là một trong những giám khảo được mời trong buổi thử vai hôm nay. Vị này chính là nhà sản xuất phim ‘Bầu trời thành phố’, cô Dạ.”

“Chào cô, cô Diệp. Nói không chừng 300 năm trước chúng ta là người một nhà đấy.” Diệp Lưu Thanh cười dịu dàng nhã nhặn, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ ấm áp.

“Rất vui khi được gặp mặt. Đáng tiếc, ‘Dạ’ chứ không phải ‘Diệp’, khiến anh Diệp thất vọng rồi.”

“Hóa ra là cô Dạ, cùng âm nhưng không cùng chữ, nhưng cũng có thể coi là một loại duyên phận” (Trong tiếng Trung chữ Diệp và chữ Dạ có phát âm giống nhau.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.