Ảnh Đế

Chương 18




Quay xong cảnh trong bếp, Giang Trì mắc cỡ không dám nhìn thẳng vào Diệp Lan nữa, theo lý mà nói, Diệp Lan giúp cậu ơn lớn như vậy, cậu phải cảm ơn cho tử tế mới đúng, nhưng… cậu thật sự ngại lắm.

Dù sao cũng mới bị Diệp Lan nhìn chỗ đó… Cậu sợ mình nói không tròn được câu cảm ơn.

Nhưng cứ vờ câm điếc rồi nhận thiện ý của Diệp Lan thì quá không lương tâm, Giang Trì ngẫm nghĩ, nhờ Lý Vĩ Lực đặt khách sạn một khay trái cây ba tầng to khổng lồ, nhờ nhân viên mang đến cho Diệp Lan lúc quay xong tối nay.

Tuy Lý Vĩ Lực cũng có mặt ở trường quay, nhưng cậu không nắm rõ chi tiết lắm, nghi hoặc hỏi: “Tại sao ạ? Không dưng lại tặng đồ.”

“Không… không có lý do gì.” Giang Trì đỏ mặt lấp liếm, “Anh Diệp Lan hay chỉ dẫn anh, giúp anh nhiều, tặng ít trái cây thôi mà… Cũng không đắt mấy, không sao.”

Lý Vĩ Lực đành phải gật đầu, Giang Trì lại nói, “Đặt thêm một khay nhỏ, tối nay quay xong chúng ta ăn.”

Lý Vĩ Lực cười, “Được, cảm ơn anh Giang.”

Giang Trì âm thầm chột dạ… Tim cậu vẫn còn đập thình thịch.

Cậu thấy rất ấm áp.

Tình hình vừa nãy, chỉ cần Diệp Lan nói một câu cho Giang Trì biết, có thể Giang Trì sẽ không dám yêu cầu Nhâm Hải Xuyên quay lại. Dù có thì chưa chắc Nhâm Hải Xuyên đã đồng ý, vốn là cảnh thân mật, vấn đề nhỏ ngoài ý muốn đó căn bản không thành vấn đề.

Có lẽ Diệp Lan cũng nghĩ vậy.

Giang Trì đấm ngực giậm chân trong lòng, sao mà nam thần ấm áp quá ấm áp quá…

Diệp Lan đứng cạnh nhíu mày cầm nước rau dưa ép Sầm Văn đưa, uống cạn một hơi.

“Gần đây da anh không được tốt, ở bên này không tiện cho người đến chăm sóc, bồi bổ trước vậy.” Sầm Văn cũng bất đắc dĩ, “Lần nào đi quay được vài tháng cũng thế, da xấu đi, thể trọng cũng giảm.”

Diệp Lan trả ly không cho Sầm Văn, thờ ơ: “Như này đã là không tệ rồi… Không cháy da không bỏng rét, khô da chút thôi mà, anh từng tuổi này mà da trắng ửng hồng như Giang Trì coi sao được?”

“Anh mà từng tuổi gì? Trừ khi nhân vật yêu cầu, khi không trang điểm không tạo hình nhìn vẫn như hai sáu hai bảy cơ mà.” Sầm Văn bật cười, nhìn về Giang Trì phía xa, nói: “Nhưng da Giang Trì đẹp thật đấy, trắng thế còn mịn nữa.”

Diệp Lan nhớ lại cảnh vừa quay, hừ cười, “Ừm, trắng lắm.”

Sầm Văn không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Dạ?”

“Không có gì.” Diệp Lan mở chai nước suối uống vài hớp cho bớt mùi rau xanh trong miệng, cười nhẹ nói: “Anh nói là… Cố gắng diễn, quay xong sớm được nghỉ sơm.”

Sau sự kiện suýt lộ mông, dường như Giang Trì và Diệp Lan đã đột phá ranh giới tuần trăng mật trước cả biên kịch.

Vấn đề cơ thể cứng nhắc không tự nhiên của Giang Trì hoàn toàn biếtn mất, diễn xuất càng lúc càng tự nhiên, trong phim, thi thoảng bị Diệp Lan trêu ghẹo ve vãn cũng thoải mái ứng đối, đương nhiên, khi đạo diễn hô “Cắt!” rồi cậu vẫn lập tức lùi lại hai bước, đỏ mặt xấu hổ một lúc.

Mọi người nghĩ Giang Trì còn trẻ hay xấu hổ nên chẳng để ý nhiều, chỉ Giang Trì tự biết lấy, lần nào hô cắt rồi cậu chạy ra góc đứng không chỉ là mắc cỡ, mà còn đang len lén hồi tưởng.

Nếu có thể quay lại hết quá trình đóng phim và hậu trường thì tốt rồi, Giang Trì tình nguyện trả giá trên trời để mang về xem lại cả đời.

Bên kia, Đồng Nhất Triết vào đoàn nhiều ngày cuối cùng cũng quay xong.

Đồng Nhất Triết vào đoàn gần một tháng, nhờ ngoại hình đáng kiêu ngạo và tính tình dễ chịu, gần như được tất cả mọi người yêu thích, cuối cùng cả Lý Vĩ Lực yêu cái đẹp cũng gục ngã, thừa nhận trên mặt trận quyến rũ Đồng Nhất Triết hơn Giang Trì nhiều.

Giang Trì cũng rất đẹp trai, nhưng là kiểu đẹp sáng sủa tươi mới, và hơi gầy gò của tuổi thiếu niên, Đồng Nhất Triết thì thuộc dạng hoa lệ, vai bartender gần như là đo ni đóng giày cho cậu ta, một nụ cười mà ma mị mê người.

Hôm Đồng Nhất Triết hết vai ai cũng vui vẻ, mọi người cùng ăn bánh kem phó đạo diễn đặt trước mừng Đồng Nhất Triết hoàn thành vai diễn, ríu rít chụp ảnh chung, hẹn nhau đóng máy đi chơi.



“Chậc… Đồng Nhất Triết tốt thật đó, hôm qua trước khi cậu ấy đi chạy lại hỏi chụp chung một tấm được không, cậu ấy đồng ý ngay.” Một trợ lý tư khác của Diệp Lan, Diêu Mộng Khê kéo Sầm Văn lại khoe ảnh chụp hôm qua, nói nhỏ: “Cậu ấy đẹp trai lắm, đáng tiếc không nổi mấy, nhưng sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”

Lúc chờ quay, Diệp Lan ngồi trong phòng nghỉ của mình chơi trò chơi, nghe Diêu Mộng Khê lải nhải thì cười, “Chụp với em tấm hình thì là người tốt rồi à?”

Diêu Mộng Khê chớp mắt, “Tại anh chưa thấy kiểu người khó chịu đó, mà thôi đừng nói chuyện này nữa, tiếc thật, đoàn phim bắt phải giữ bí mật, nếu không em đã đăng weibo quảng bá rồi.”

Diệp Lan cười, thoát trò chơi mở app tin tức giải trí.

Bộ “Vạn gia đăng hỏa” anh quay đầu năm nay cuối cùng cũng ra rạp, trở thành bộ phim tết được mong chờ nhất, “Vạn gia” xuất hiện đầy trên áp phích quảng cáo của các rạp phim lớn, mặt doanh thu không áp lực gì, nhịp chân chờ tiền.

Mấy hôm trước công ty điện ảnh còn mời Diệp Lan tham dự lễ công chiếtu, bị An Á từ chối với lý do Diệp Lan đang tập trung đóng phim.

Từ khi bắt đầu tuyên truyền phim này, nữ chính Khương Dĩnh không ngừng nhắc tới Diệp Lan, An Á ghét nhất chuyện này, vì doanh thu và hình tượng quý ông của Diệp Lan chị không nói thẳng làm đối phương mất mặt, nhưng đã cắt đứt mọi khả năng Diệp Lan và Khương Dĩnh cùng xuất hiện, trong giới ai có mắt cũng nhận ra ngay.

Diệp Lan kéo kéo màn hình, đang định tắt thì biểu tượng tin mới sáng lên.

Diệp Lan cập nhật, mấy tấm ảnh cực dễ gây kích động và tiêu đề ngứa mắt xuất hiện:

Tiết lộ về phim mới của Diệp ảnh đế! Cảnh tượng đậm chất đồng tính, diễn viên Diệp Lan khen không ngớt miệng cuối cùng đã lộ diện!

Trong bài viết có cả dãy ảnh, rành rành là cảnh Diệp Lan và Đồng Nhất Triết ve vãn nhau trước quầy bar.

Mặt Diệp Lan sa sầm.

Không tới một phút sau đó, app chat của mọi người trong phòng nghỉ của Diệp Lan đua nhau kêu, ai cũng hoang mang nhìn điện thoại, thấy tin thì đều biến sắc.

Diêu Mộng Khê lắp bắp: “Đây… đây… rốt cuộc bên săn ảnh lẫn vào lúc nào được? Không ngờ lại quay được cảnh này… Trời đất, lần này hiểu lầm to rồi…”

Sắc mặt Sầm Văn rất phức tạp, đọc kĩ tin mấy lần, không trả lời.

“Lại là Siêu Giải Trí đưa tin, đội săn ảnh bên đó phiền quá vậy?! Rõ ràng đã biết chúng ta quay phim gì, ai cũng giả vờ không biết, chỉ bọn họ cứ muốn nói!” Diêu Mộng Khê tức tái mặt, “Scandal của anh Diệp và Khương Dĩnh vừa êm thì lại tới chuyện này! Cả Đồng Nhất Triết nữa, nỗ lực nghiêm túc như thế mà cũng bị…”

Diệp lan nhíu chặt mày, bực bội ném điện thoại xuống bàn trang điểm, kêu “phanh” một tiếng.

Phòng trang điểm lặng ngắt như tờ.

“Một tháng rồi…” Diệp Lan như cười như không, “Ảnh chụp từ một tháng trước mà chờ đến khi cậu ta rời đoàn mới đăng, đám săn ảnh này cũng kiên nhẫn nhỉ.”

Diêu Mộng Khê ngây ra vài giây, mắt trợn tròn dần, giật mình hô: “Không lẽ là… Đồng Nhất Triết tự…”

“Chân trước cậu ta rời đoàn, chân sau tiết lộ tint ức về tôi và cậu ta, trong bài viết còn khen cậu ta không ngớt lời.” Diệp Lan đứng lên, giọng lạnh buốt, gằn từng chữ, “Đây chính là người tốt mà các người nói đó.”

Trong phòng trang điểm của Giang Trì, điện thoại cậu cũng reo, Cảnh Thiên gửi tin cho cậu, một đường link. Giang Trì mở ra, nụ cười dần đọng lại.

Lý Vĩ Lực cũng nhận được, dè dặt nuốt nước bọt, cười gượng, “Ảnh… khó nói quá, sao lại đúng vào lúc hai người đó quay phim vậy.”

Giang Trì đọc kĩ bài viết.

Một tháng trước, nhiều công ty truyền thông đến thăm đoàn phim của Diệp Lan, trong quá trình phỏng vấn, Diệp Lan dường như rất hài lòng với bạn diễn mới, không chỉ thoải mái tiết lộ đối phương là nghệ sĩ mình chưa từng hợp tác, mà còn cực lực khen đối phương là “một diễn viên rất chuyên nghiệp, diễn xuất tốt”. Hơn nữa còn mập mờ cho biết: “Đóng chung với người đó rất thoải mái.”

Lời nhận xét của Diệp ảnh đế tạo thành sóng gió không nhỏ, ca dân mạng dồn dập suy đoán nghệ sĩ bí ẩn ấy là ai, đáng tiếc không tìm được gì, hôm nay, theo tin tức tiết lộ từ đoàn phim của Diệp Lan, danh tính của người bí ẩn ấy cuối cùng đã sáng tỏ, thì ra chính là Đồng Nhất Triết đã tỏa sáng qua bộ phim Núi Thục được trình chiếu vào hè năm ngoái!

Đồng Nhất Triết, tiểu sinh mới nổi, ngoại hình xuất sắc diễn xuất tốt, từng…

Giang Trì tắt màn hình, không muốn xem tiếp nữa.

Trong ảnh, Diệp Lan nâng cằm Đồng Nhất Triết, mắt ngậm cười. Hai người cách nhau rất sát, gần như hôn nhau.

Giang Trì thở ra một hơi dài…

Lý Vĩ Lực tức tối nói: “Không thể để bọn họ nói bậy! Chúng ta phải đính chính, thế này quá…”

Giang Trì cười gượng, “Anh tự đăng weibo, nói không phải Đồng Nhất Triết, người anh Diệp Lan khen là anh?”

Lý Vĩ Lực: “…”

Giang Trì cất điện thoại, cầm quyển kịch bản bên cạnh lên cúi đầu đọc.

Thật ra, lăn lộn trong giới này vài năm, Giang Trì đã quen với mấy trò mua giải giật vai, râu ông nọ cắm cằm bà kia, trải đường cho người khác hưởng rồi.

Đây cũng chẳng phải lần đầu cậu gặp chuyện này, không đến mức phải hơn thua với người mới vào nghề, vì một tin bịa đặt mà lên cơn tam bành nổi trận lôi đình.

Nhưng nói không giận là nói dối.

Hai câu đó…

Rõ ràng Diệp Lan nói về cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.