Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 26




Thẩm Thanh Yến đang nghe điện thoại, giương mắt lên đã thấy Xu Mạn đi qua chỗ người làm hộ khẩu, bèn vội vàng cúp điện thoại.

Nhân viên làm thủ tục khó tin nhìn Xu Mạn, lại nhìn Thẩm Thanh Yến đang đi qua chỗ này, trong lòng nhịn không được nhủ thầm: Cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu trước mắt này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao?

Đương nhiên, cho dù hai người thật sự có quan hệ yêu đương, vậy cũng không thể chỉ dựa vào lời nói của cô mà điền quan hệ vợ chồng được. Cô gái này ngay cả hộ khẩu cũng không có, chắc chắn không thể đăng ký kết hôn rồi.

Đợi Thẩm Thanh Yến đến, nhân viên mới hỏi anh: “Người làm hộ khẩu có quan hệ gì với anh?”

“Em gái không có quan hệ ruột thịt.” Thẩm Thanh Yến trả lời.

Nhân viên có vẻ không tin: “Em gái?”

Thẩm Thanh Yến luôn cảm thấy không được tự nhiên với cách xưng hô “em gái” này, anh nhấn mạnh trọng điểm: “Chúng tôi không có quan hệ ruột thịt.”

Tầm mắt nhân viên quét qua một vòng trên người hai người, thấy Xu Mạn mặt không đỏ, tim không đập, hoàn toàn không có chút gì là nói dối, bèn nói với Thẩm Thanh Yến: “Cô ấy nói cô ấy là người trong lòng anh.”

Thẩm Thanh Yến hơi giật mình, Xu Mạn nghe xong lại rất vô tội phản bác: “Tôi nói là người trong mộng.”

Nhân viên công tác: Hai loại này có gì khác biệt sao?

Đương nhiên, trong mắt Xu Mạn có khác biệt rất lớn, gặp được trong mộng thì là người trong mộng.

Thẩm Thanh Yến không biết nên khóc hay nên cười, đưa tay ra xoa đầu cô, để cô ngoan ngoãn chút, đừng tranh cãi ầm ĩ điều này. Ấy thế mà trong tim lại có chút… ngọt ngào?

Thẩm Thanh Yến thu lại tâm tình, lịch sự mỉm cười: “Thật xin lỗi! Em ấy có chút nghịch ngợm, chê cười rồi, xin đừng để ý.”

Nhân viên nhất thời không biết nói gì, thế nhưng Thẩm Thanh Yến trông rất đẹp trai, cách nói chuyện cũng khiến người khác thoải mái, cậu cũng không so đo nữa, tiếp tục hỏi: “Không phải vì kết hôn mới đến làm hộ khẩu chứ?”

Rất nhiều hộ khẩu đen đến lúc cần mới bắt đầu đi làm, nhân viên cũng quen rồi, ví dụ như bởi vì vấn đề hộ khẩu không thể kết hôn, đi học… những trường hợp như vậy đều sẽ tìm mọi cách để làm hộ khẩu.

Cậu vừa mới nghe Xu Mạn nói Thẩm Thanh Yến là người trong lòng cô, vì vậy mới nghi ngờ, nếu như hai người muốn kết hôn thì hộ khẩu bên nhà gái bây giờ không nên điền thế này.

“Không phải.” Thẩm Thanh Yến phủ nhận, nghĩ đến vấn đề kết hôn sau này, anh lại do dự hỏi: “Điều này… có ảnh hưởng đến việc kết hôn sau này không?”

Câu hỏi của anh có chút mập mờ, không hề nói rõ sau này sẽ kết hôn với ai, nhân viên trực tiếp hiểu là hai người họ kết hôn, bèn giải thích: “Ảnh hưởng thì chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng chỉ cần không phải là quan hệ máu mủ trong vòng ba đời, ảnh hưởng không lớn, đến lúc đó giải trừ quan hệ pháp luật là được.”

Nhân viên giải thích cũng không khác biệt lắm với những gì trên mạng, Thẩm Thanh Yến không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ồ, được rồi, cảm ơn, chúng tôi không có quan hệ máu mủ.”

Hai người này nhờ quan hệ với cấp trên để làm hộ khẩu, nhân viên nhìn hồ sơ một lượt, cũng không có vấn đề gì lớn, trực tiếp thay bọn họ làm hộ khẩu mới.

“Chứng minh thư nửa tháng sau đến lấy, nếu như cần dùng đến, hai người có thể làm bổ sung một thẻ chứng minh thư tạm thời. Đúng rồi, lấy dấu vân tay trước đã.” Nhân viên vừa giúp Xu Mạn nhập tài liệu, vừa nói.

Xu Mạn có chút mờ mịt, cô phát hiện có rất nhiều lời cô nghe không hiểu. Thẩm Thanh Yến ở một bên nhìn máy quét vân tay, lần trước cảnh sát đến lấy dấu vân tay trong nhà hoàn toàn không phát hiện ra dấu vân tay của Xu Mạn, bèn kéo tay Xu Mạn lên nhìn thử. Vân tay của Xu Mạn rất nhỏ, giống như đường vân trên lá cây lan, Thẩm Thanh Yến có chút lo lắng lần này liệu Xu Mạn có thể thông qua hay không.

Quả nhiên, lần đầu tiên ấn xuống, máy quét dấu vân tay không có phản ứng.

Nhân viên nhắc nhở: “Ngón tay đặt lên trên, chưa quét xong thì đừng bỏ tay ra.”

Xu Mạn lại thử lần nữa, vẫn như cũ không có phản ứng gì, nhân viên không tin, đích thân chỉ đạo, nhưng kết quả vẫn vậy, cậu nghi ngờ có phải máy quét vân tay hỏng rồi không?

Thẩm Thanh Yến thấy thế nói: “Có thể là em ấy không có vân tay.”

Nhân viên kinh ngạc không thôi, cậu chỉ đọc tin trên mạng thấy có người không có dấu vân tay, trong đời thực vẫn chưa gặp bao giờ. Cậu nhìn lại tay của Xu Mạn một lần nữa, vân tay của cô quả thực rất nhỏ, nhưng cũng không thể nói là không có, chỉ là vân tay trông không giống với người bình thường, máy không quét ra được.

Vật lộn nửa ngày, nhân viên hết cách, lại hỏi lãnh đạo bên trên, xác nhận vì vân tay Xu Mạn đặc thù không thể quét ra được, cuối cùng phải thông qua các biện pháp đặc biệt giúp cô làm thủ tục.

Hai người từ sảnh đăng ký đi ra, Xu Mạn cầm quyển sổ hộ khẩu tò mò lật qua lật lại, mặt mày vui vẻ: “Vì vậy, hiện giờ tôi là em gái của anh rồi?”

Cách xưng hô này sao mà càng nghe càng thấy nghèn nghẹn, đến mức tim Thẩm Thanh Yến muốn nhồi máu luôn rồi.

“Cho nên, sau này anh sẽ không bỏ rơi tôi, không vứt tôi đi, chúng ta sẽ chung sống cả đời, đúng không?” Xu Mạn lại hỏi.

Thẩm Thanh Yến đang định trả lời cô, bỗng cảm thấy có xung quanh có ống kính chĩa về phía họ, nhưng chỉ là cảm giác lóe lên trong chốc lát, đợi anh nhìn kỹ lại thì không thấy nữa, cũng không thấy người khả nghi nào.

Anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn kéo Xu Mạn lên xe, nhanh chóng rời đi.

Anh gọi cho Cao Khang Hạo: “Mấy ngày tới anh chú ý động thái ở trên mạng, nếu có tin tức gì về tôi với Xu Mạn thì nhanh chóng xử lý.”

“Được, ông chủ.” Cao Khang Hạo đồng ý xong, lại có chút nghi hoặc hỏi: “Ông chủ, rốt cuộc là làm sao?”

“Tôi đưa Xu Mạn đi làm hộ khẩu, có khả năng bị người khác chụp trộm.” Thẩm Thanh Yến nghiêm nghị nói.

“Ông chủ, hai người… thật sự nhanh như vậy?” Cao Khang Hạo nghĩ mãi không thông, ông chủ cũng không giống kiểu người bốc đồng, mới có mấy ngày sao đã chuyển hộ khẩu rồi?

Thậm chí ngay cả người đại diện là anh đây cũng chưa từng được gặp người đẹp trong truyền thuyết được giấu trong nhà ông chủ kìa.

Thẩm Thanh Yến biết anh ấy hiểu lầm, bèn nói: “Xu Mạn không có hộ khẩu, chỉ là tạm thời ở trên hộ khẩu của tôi thôi, đợi một thời gian nữa sẽ chuyển hộ khẩu. Được rồi, tôi đang lái xe, nếu không còn chuyện gì nữa, thì cứ thế đi.”

Cao Khang Hạo nắm chặt điện thoại đã bị cúp máy, càng lúc càng bối rối… Ông chủ đây là muốn làm chuyện lớn sao?

Có chứng minh thư tạm thời, Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn đi mua điện thoại, làm thẻ điện thoại, buổi chiều lại đưa cô đến khu biệt thự ở Hoán Hoa Khê xem nhà, cô có nhà thì mới có thể tách khỏi hộ khẩu của mình, làm hộ khẩu mới.

Anh vốn dĩ muốn bán biệt thự bên Hồ Thiên Nga đi, nhưng hai năm gần đây bên đó phát triển cũng không tồi, giá nhà cũng tăng lên không ít, Thẩm Thanh Yến nghĩ hay là thôi. Căn biệt thự bên kia dù chuyển nhượng cũng tốn không ít tiền, lại nói biệt thự bên Hồ Thiên Nga ở cũng không thoải mái, dứt khoát đổi một môi trường khác, mua một căn cho cả anh với Xu Mạn chuyển đến ở là được.

Chỉ là tiền của anh hầu như đều đầu tư hết vào bộ phim điện ảnh kia, hiện vẫn chưa thể hồi vốn, muốn mua nhà trong thời gian ngắn, vẫn còn cần phải nhận nhiều việc một chút.

Kiếm tiền nuôi hoa lan nhỏ thật sự là một chuyện không hề dễ dàng mà.

Thế nhưng, sao anh lại có chút cảm giác hạnh phúc của việc… kiếm tiền nuôi gia đình nhỉ?

Trời mưa về đêm, thời tiết bỗng như lại quay về mùa đông, gió thổi qua lạnh buốt.

Xu Mạn ăn sáng xong thì ngồi trên sofa nghịch điện thoại, cô phát hiện ra cái này thú vị hơn so với tivi, có thể chơi các loại trò chơi, hơn nữa còn chơi rất vui. Con người ở thế giới này, đúng là loài động vật thông minh nhất mà cô từng gặp.

“Tôi phải đi rồi, em tự mình ở nhà chơi, nếu như có chuyện gì, có thể gọi điện cho tôi theo cách tôi dạy em, cũng có thể gửi video cho tôi.” Thẩm Thanh Yến nói.

Xu Mạn cũng không thèm ngẩng đầu lên ừ hứ vài tiếng, Thẩm Thanh Yến bỗng có cảm giác bản thân còn không bằng cái điện thoại.

Anh đi đến ngồi cạnh cô, giật lấy điện thoại trên tay cô, Xu Mạn lúc này mới nhìn về phía anh, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi phải đi rồi, em ở nhà phải tự chăm sóc tốt bản thân, đừng cứ nghịch điện thoại suốt, không tốt cho mắt em.” Thẩm Thanh Yến nói bản thân phải đi xa một chuyến, nhìn thấy đôi mắt đen láy của cô cuối cùng cũng có bóng hình mình, anh mới dịu dàng cười nhẹ, hôn lên trán cô: “Hôn buổi sáng, trước quên mất, bây giờ bổ sung.”

Xu Mạn nhìn anh rời đi, mãi đến khi anh đóng cửa nhà, cô mới lại cầm lấy điện thoại, ván vừa nãy đã game over rồi, cô bỗng không còn hứng thú chơi game nữa.

Cô trở lại chậu hoa lan, cắm sâu rễ vào trong đất, chậm rãi mở cánh hoa ra, tiến vào trong cõi vô mộng, tìm kiếm con mồi xung quanh. Đáng tiếc con mồi gần đây rất ít, cái gì cũng không tìm thấy, cô có chút chán nản duỗi những chiếc lá dài mảnh của mình nghỉ ngơi.

Tối qua chơi điện thoại quá hưng phấn, hôm nay vừa hay có thể ngủ bù.

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã đến buổi trưa. Cô biến lại thành người, lấy điện thoại mở WeChat, tìm đến người bạn duy nhất, gửi một nhãn dán nghịch ngợm cho Thẩm Thanh Yến. WeChat là do tối qua Thẩm Thanh Yến đăng ký cho cô, anh còn dạy cô cách gửi ảnh, gửi tin nhắn thoại, và cả gọi video.

Mỗi meme cô đều gửi một lần, đến lúc Thẩm Thanh Yến phỏng vấn xong, anh đã nhận được 99 tin nhắn từ hoa lan nhỏ rồi.

Thế nhưng, tất cả đều là meme.

Thẩm Thanh Yến bật cười, xem hết các meme một lượt, sau đó gọi video cho cô.

Xu Mạn dựa theo phương pháp Thẩm Thanh Yến dạy mình nghe điện thoại, màn hiện điện thoại quả nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc. Bảo bối này tuyệt thật đấy, Xu Mạn đối mặt với camera gọi một tiếng anh Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến nói: “Tôi sắp xong việc bên này rồi, em ở nhà rất buồn chán đúng không?”

Xu Mạn: “Ừm, vẫn ổn. Điện thoại chơi rất vui, nhưng mà tôi càng thích anh ở nhà hơn.”

Thẩm Thanh Yến nghe giọng nói mềm mại của cô, tim cũng nhũn ra: “Tôi bảo Cao Khang Hạo đến đón em, em biết anh ấy đúng không? Một lát nữa em theo anh ấy ngồi xe đến đây, buổi chiều chúng ta ăn cơm ở bên ngoài.”

Người đại diện cao to kia, Xu Mạn biết, cô gật đầu. Thẩm Thanh Yến nói chuyện phiếm với cô thêm vài câu, nửa ngày không gặp, vẫn có chút nhớ cô.

Mary đúng lúc đi về phía bên này thấy anh cúp điện thoại, cười hỏi: “Thầy Thẩm nói chuyện với ai thế?”

Thẩm Thanh Yến tâm trạng rất tốt, bèn nói: “Một nhóc con tinh nghịch hay giày vò người khác trong nhà.”

Mary nhìn anh đầy thâm ý: “Xem ra chuyện tốt của thầy Thẩm đến rồi, tôi chưa từng thấy anh cười dịu dàng như vậy. Thật ra trong tình yêu, những xưng hô như nhóc con nghịch ngợm, tiểu yêu tinh đều được coi như là tên thân mật.”

Thẩm Thanh Yến dở khóc dở cười: “Từ lúc nào mà cô bắt đầu nghiên cứu tình yêu học vậy?”

Mary nói: “Hai ngày trước trên mạng bùng nổ chuyện anh cứu người là thật sao? Cư dân mạng đều nói vibe bạn trai của anh đỉnh của chóp, muốn gả cho anh.”

Thẩm Thanh Yến khiêm tốn nói: “Người cư dân mạng muốn gả rất nhiều, chúng ta tiếp tục quay chụp nốt phần còn lại đi.”

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Thẩm Thanh Yến lại tiếp tục quay chụp.

Cao Khang Hạo dẫn Xu Mạn cùng vào thang máy, ấn tầng 19. Anh ấy đã từng nghe chuyện ông chủ giấu người đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy gặp người đẹp này.

Ông chủ quả nhiên là sâu không lường được, người đẹp ông chủ nhìn trúng quả thật rất xinh đẹp, mặc dù không trang điểm nhưng cũng có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Chỉ là, người đẹp này có chút khác với bình thường.

Ting~

Tới tầng 19, Cao Khang Hạo cùng Xu Mạn đi ra khỏi thang máy, đi về phía địa điểm quay chụp.

Cả tầng bỗng rung chuyển, sàn nhà cũng rung lên vài cái, không biết là tầng trên hay tầng dưới bỗng vang lên một âm thanh trầm đục, ngay sau đó là tiếng chuông cảnh báo bén nhọn vang lên trên hành lang, chói tai đến lạ.

Một luồng hơi nóng khác hoàn toàn với thời tiết đầu mùa xuân ập đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.