Ảnh Đế Thành Song

Chương 66




Editor: Thụy Miên

Beta: Rosaline Ng~

Sau khi cọ sát với Chung Văn Trạch, công tác quay chụp của Lục Dĩ Quyến cũng tiến vào quỹ đạo thuận buồm xuôi gió.

Phim điện ảnh thương nghiệp và văn nghệ từ trình độ mà nói thì khác biệt rất lớn, Lục Dĩ Quyến vẫn nhớ rõ lúc trước, trong trường quay “Đồng độ sinh”, Tạ Sâm có thể vì một chút ánh sáng mà cùng với bên ánh sáng, nhiếp ảnh liên tục họp, thảo luận rất lâu mới chính thức quay, nhưng Cao Tư Nguyên đối với “Lòng son” rõ ràng không quá trau chuốt trong phương diện  ày. Có lẽ bình thường diễn viên không có cảm giác nào với phương diện này, nhưng Lục Dĩ Quyến lại có thể từ mặt kỹ thuật phát hiện, Cao Tư Nguyên hoàn toàn dựa vào công thức quay phim thương nghiệp phổ biến mà tiến hành, màn ảnh cũng gần như quen thuộc, cấu trúc cũng không quá trau chuốt.

Đương nhiên, mặc dù như thế cũng không thể phủ nhận Cao Tư Nguyên là một đạo diễn vĩ đại, trong mảng chạy hình và điều khiển đều có thành tựu trác tuyệt.

Đến tháng 11, vai phụ quan trọng nhất trong đoàn phim hết phần diễn hơ khô thẻ tre.

Là diễn viên diễn vai thủ hạ của Ngu Trường Ân, Vương Lẫm, tuổi gần bốn mươi, một diễn viên tiền bối làm gì chắc đó. Buổi tối, Lục Dĩ Quyến, Chung Văn Trạch mọi người cùng nhau ăn cơm tiễn đưa ông ấy.

Đàn ông tụ tập, tránh không được uống chút rượu. Lục Dĩ Quyến vốn chính là gỗ mục trên bàn rượu, ba chai bia đã đỏ mặt, mắt ngập nước, thấy người nào cũng híp mắt cười. Mặc dù ý thức của cậu vẫn thanh tỉnh, nhưng mà bộ dáng này, rõ ràng là không thể uống được nữa rồi.

Cũng may trợ lý Trần mà Thích Mộng Cho Lục Dĩ Quyến mượn một lòng muốn ở bên cậu công tác lâu dài, vô cùng tận tâm tận lực, lúc này, anh ta thấy tửu lượng của Lục Dĩ Quyến không ra gì, vội đi lên giúp cậu xã giao hai cậu, tận dụng mọi thứ mang Lục Dĩ Quyến về khách sạn.

“Ai…Lục lão sư…” Trợ lý còn lớn hơn Lục Dĩ Quyến hai tuổi thế mà vẫn luôn gọi cậu là lão sư, “Anh không sao chứ?”

“Ừ, không sao.” Lục Dĩ Quyến ôn nhu dịu dàng cười, sâu trong ánh mắt như ẩn chứa toàn bộ vũ trụ, trợ lý bán tín bán nghi giúp cậu quét thẻ mở cửa phòng, chần chờ ở sau người hỏi, “Thật sự không sao chứ? Tôi đi tìm cho anh chút trà để uống…”

Nhưng mà, hai người vừa bước vào cửa liền phát hiện ở cửa phát hiện ra một đôi giày rõ ràng không phải của Lục Dĩ Quyến, giày – size lớn.

Lục Dĩ Quyến trừng mắt nhìn “Chúng ta đi nhầm rồi?”

Trợ lý cũng sững sờ, “Không thể nào…thẻ phòng có thể quét mở cửa mà.”

Tiếng nói của anh ta vừa dứt, đột nhiên có người mở đèn phòng khách lên.

Thế giới sáng ngời.

Tất cả ánh sáng dường như tụ lại trên một người.

“Dung Đình…?” Lục Dĩ Quyến thì thào gọi tên của anh, dường như còn có chút không xác định, nhưng mà sau khi cậu xác định Dung Đình sống sờ sờ đứng ở phòng khách, cậu dường như là lập tức vui mừng kêu lên, “A a a a a!! Dung ca! Sao anh lại đến đây! Chân anh ổn rồi sao?? Thạch cao đâu!”

Dung Đình cúi thấp đầu, lại ngẩng đầu lên, tươi cười, “Tháo rồi.”

Trợ lý đi theo sau lưng Lục Dĩ Quyến kinh ngạc nhìn hai người…quan hệ thân thiết rõ ràng, anh ta không dám chậm trễ, vội chào một tiếng, “Chào Dung lão sư, tôi là trợ lý của Lục lão sư, Trần Thản.”

Dung Đình khách khí bắt tay đối phương, Trần Thản làm người vô cùng có ánh mắt, nhìn thấy hia người dường như cũng đã nói ra suy nghĩ của mình, anh ta nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên, Trần Thản vừa đi, Dung Đình liền không ché dấu chút nhớ nhung trong mắt mình tí nào.

“Dĩ Quyến, đến đây.”

“Để làm gì.” Lục Dĩ Quyến cười hì hì đứng tại chỗ, dường như đoán được Dung Đình muốn làm gì.

Dung Đình nhìn thấy cậu nở nụ cười như thế, cũng nhịn không được cong khóe miệng, anh đi nhanh về phía Lục Dĩ Quyến, cho đến khi đứng trước mặt Lục Dĩ Quyến, khoảng cách giữa hai người gần như nhỏ nhất. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt Lục Dĩ Quyến, đối phương càng tươi cười sâu hơn, ngay đã đuôi mắt cũng cong lên, sau đó là đuôi lông mày…Cậu vui vẻ, anh đến đây làm cậu vui vẻ…Ý thức như thế lấy lòng được Dung Đình, cuối cùng anh không thể nhẫn nại nhiều hơn nữa, mà không để cho Lục Dĩ Quyến có chuẩn bị trước cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cậu.

Vẫn là sự mềm mại mà anh ngày nhớ đêm mong.

Còn có sự đáp lại ngoài dự liệu của anh.

Dung Đình tách cậu ra một lát, đưa tay xoa xoa đầu tóc mềm của Lục Dĩ Quyến, “Nhớ anh rồi hả?”

“Ừ…giống như là có một chút….nhớ.” Lục Dĩ Quyến bị hôn đến thất điên bát đảo, mặc dù đối với với loại thừa nhận này cậu cảm thấy không tự nhiên nhưng mà ở dưới ánh mắt tha thiết của Dung Đình, cậu vẫn nói chữ kia ra, sau đó bọn họ nhanh chóng đổi đề tài, “Anh đến sao không nói với em trước một tiếng, sớm biết như thế em đã không đi uống rượu với bọn họ.”

Trên người dường như vẫn còn có chút mùi rượu, Lục Dĩ Quyến nghĩ nghĩ, không dám dựa vào trong ngực của Dung Đình, nào biết, cậu vừa lui lại một bước, Dung Đình đã kéo cậu trở về.

Dung Đình không trả lời vấn đề của Lục Dĩ Quyến, chỉ là đặt xuống một nụ hôn quấn quýt say mê, anh vô cùng nhẹ nhàng mút đầu lưỡi của Lục Dĩ Quyến, Lục Dĩ Quyến chỉ cảm thấy có chút ngứa, nhưng mà trong lòng lại mềm đi phần nhiều.

Lục Dĩ Quyến có chút không kiên trì nổi, nắm lấy tay áo của dung Đình, nhịn không được phát ra tiếng ngâm trầm thấp, nhưng mà dường như là ngay lập tức, tư thế của hai người cũng đủ thân mật, làm cho Lục Dĩ Quyến cảm giác được bộ phận nào đó trên người Dung Đình có sự biến hóa.

Lục Dĩ Quyến mở mắt ra, khó khăn lắm đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Dung Đình.

“Dung, Dung ca, anh….anh cứng rồi…” Lục Dĩ Quyến chạy ra một chút, nhỏ giọng nhắc nhở.

Dung Đình lần này không ngăn cản cậu, chỉ là chân mày nhíu lại, “Cho nên?”

Khuôn mặt Lục Dĩ Quyến sung huyết đỏ bừng, “Em….Em ngày mai còn phải treo dây…còn phải quay phim…Chúng ta…”

Dung Đình im lặng ngưng mắt nhìn Lục Dĩ Quyến, giống như là muốn qua nét mặt của cậu mà nhìn thấy suy nghĩ của cậu, sau nửa ngày, đến lúc Lục Dĩ Quyến cảm thấy có chút sợ hãi vì bị nhìn chằm chằm, Dung Đình rốt cuộc thở dài, “Được rồi, vậy không làm.”

Lời nói của anh trắng ra thế, ngược lại làm cho Lục Dĩ Quyến có sự đau lòng khó hiểu.

Lục Dĩ Quyến cúi đầu quét mắt nhìn quần đã có chút biến hóa của Dung Đình, thử hỏi, “Nếu không…Em giúp anh…Cái đó?”

Dù sao cũng là đàn ông, Lục Dĩ Quyến đối với chuyện này cũng không có sự kháng cự gì như trong tưởng tượng của mình, cậu thậm chí nhịn không được nuốt nước miếng của mình, về mặt này tâm lý ganh đua so sánh gần như là thiên tính của đàn ông? Cậu có chút tò mò về size của Dung Đình.

Nhưng mà, Dung Đình không tiếp thu sự đề nghị này, “Dĩ Quyến, tình yêu sẽ có dục vọng, nhưng dục vọng không phải tình yêu, lần sau đi, chúng ta sẽ từ từ đến.”

Nói xong, dường như anh không cho Lục Dĩ Quyến cự tuyệt hung hăng ôm cậu vào trong ngực một chút.

“Anh đi tắm.”



Hai người “bình an vô sự” (<- tuyệt đối là sự giả tưởng của Lục Dĩ Quyến) ngủ cả đêm, hôm sau rời giường, Lục Dĩ Quyến mới biết được, thì ra Dung Đình không phải một mình chạy đến tham ban, cả Thích Mộng cũng đi theo.

Có điều lường trước hai người buổi tối có thể sẽ…..này này kia kia, Thích Mộng vô cùng biết điều mà không xuất hiện thôi.

Nhưng mà, vượt qua dự kiến của Thích Mộng, hôm sau lúc ba người ngồi trong phòng ăn của Lục Dĩ Quyến ăn sáng, rõ ràng thấy Lục Dĩ Quyến tinh thần sảng khoái, Dung Đình lại uể oải không phấn chấn (…), Thích Mộng vô cùng hoài nghi liếc mắt nhìn Dung Đình, uyển chuyển hỏi một câu, “Hôm qua ngủ không ngon?”

Dung Đình ha ha một tiếng, “Ngủ rất ngon.”

Thích Mộng nhíu mày, dưới ánh mắt cảnh cáo của Dung Đình đè xuống ý định bát quái, sau đó giải thích lại ý của mình với Lục Dĩ Quyến, “Mấy hôm trước bên kế hoạch của “Lòng son” có gọi điện thoại cho tôi, đại khái là muốn ngay lập tức mở họp báo tin tức, sau đó sẽ có truyền thông đến tham ban, cho nên hỏi một chút bên này của tôi có phải quản lý vấn đề kinh tế của cậu hay không.”

Sau những lời không dễ nói của Thích Mộng, cô liếc mắt ám hiệu cho Dung Đình, Dung Đình vừa thêm vào bát Lục Dĩ Quyến một miếng trứng rán, vừa giải thích, “Việc thành lập đoàn phim “Đường cao tốc” đã xong, anh sẽ bắt đầu quay ngay, người trong phòng làm việc cũng không nhiều lắm, chiếu cố em chắc chắn sẽ có sai sót, nếu như có chuyện sẽ không hay, cho nên muốn hỏi xem em tính ký với công ty nào.”

Kiến thức của Lục Dĩ Quyến đối với mấy chuyện này rất nửa vời, đương nhiêu hiểu được vì sao Dung Đình không có suy xét đến chuyện đưa cậu vào trong danh nghĩa của phòng làm việc– một phòng làm việc đồng thời chịu công việc của hai diễn viên, chẳng những sẽ phân tách tinh lực và thời gian của nhân viên công tác mà đồng thời cũng sẽ gánh vác phần tài nguyên mà Thích Mộng nắm trong tay.

Nếu như là người đại diện bình thường thì thôi, Dung Đình và Lục Dĩ Quyến ai nhận được phần tốt cũng chưa biết, nhưng mà Thích Mộng và Dung Đình rõ ràng có quan hệ cá nhân rất tốt, thiên vị Dung Đình là chuyện không thể nghi ngờ. Đúng là có trách nhiệm với Lục Dĩ Quyến, Dung Đình mới có thể đặc biệt đưa ra lời đề nghị, hy vọng cậu có thể ký với các công ty khác, tìm được người đại diện càng có lợi hơn cho cậu.

Nhưng mà…Lục Dĩ Quyến ăn xong trứng ga mới nghĩ đáp lại thế nào.

“Em diễn hết bộ này cũng không nhất định sẽ diễn tiếp, nhất định phải ký với công ty? Có khả năng có người đại diện tạm thời không?” Lục Dĩ Quyến nghiêng đầu nhìn Dung Đình, thế mà Dung Đình lại đưa tay lau đi vết nước tương trên khóe miệng cậu, sau đó mới đưa giấy ăn cho cậu, “Có dịch vụ như vậy, nhưng mà không có người đại diện lớn đâu, anh không đề nghị em chọn cái này, cho dù sau này em làm đạo diễn, cũng bắt buộc phải có đoàn đội kế hoạch cho em, bây giờ ký với một công ty cũng không sao, công ty lớn một chút, sau này còn có thể cho phim của em tài nguyên, chuyện này không có gì mâu thuẫn.

Lời nói của Dung Đình cũng rất có đạo lý, Lục Dĩ Quyến lâm vào tự hỏi.

Cậu học đạo diễn vì nhiệt tâm với phim, bởi vậy, trong tương lai cậu nhất định phải quay được ra tác phẩm của mình…Như thế, lựa chọn công ty đại diện, khẳng định phải quan tâm đến năng lực chế tác phim của đối phương, còn có trông công ty đó có đạo diễn nào khống chế tài nguyên không.

Từ hai điểm quan tâm n ày, Hoa Tinh ảnh thị của Dung Đình không có cách nào làm được, đó là một công ty dùng việc quay phim để phát triển, mà Tinh Vũ nhà Thích Mộng lại cao quá không trèo nổi, dưới trướng Tinh Vũ cũng có hai đạo diễn thương nghiệp nổi danh, một người chính là đạo diễn “Liên thành”. Như vậy, phạm vi suy xét của Lục Dĩ Quyến nằm ở những công ty trung bình khác, tốt nhất là có nhiều diễn, có chút năng lực đầu tư…

Thích Mộng liếc nhìn Lục Dĩ Quyến, thử thăm dò đề nghị, “Dĩ Quyến, cậu cảm thấy Tân Nghệ giải trí thế nào?”

“Tân Nghệ?” Lục Dĩ Quyến phản xạ có điều kiện nhìn Dung Đình, “Đây không phải là công ty của Tương Châu…Tôi không đi.”

Thật đúng là nhờ vào phúc của Tương Châu, Tân Nghệ giải trí vốn chỉ dựa vào đầu tư làm giàu bây giờ cũng bắt đầu chế tác phim, hơn nữa nuôi một đám diễn viên. Từ tài nguyên mà nói, nó đã có ưu thế hơn Hoa Tinh ảnh thị.

Thích Mộng nghe Lục Dĩ Quyến chém đinh chặt sắt từ chối, ngược lại nở nụ cười, “Vậy nếu như tôi nói, tôi còn muốn cậu ký vào dưới tay Ngô Vĩnh Hân, cậu có trở mặt luôn với tôi không?”

“…Cô điên rồi?” Lục Dĩ Quyến khiếp sợ, “Ngô Vĩnh Hân đã dẫn theo Tương Châu ổn định rồi, sao có thể ký với tôi? Huống chi….Vừa đây tôi còn cướp một nhân vật trong tay Tương Châu.”

Nhưng mà, giật mình thì giật mình, Lục Dĩ Quyến cũng không có bỏ qua biểu cảm lúc này của Thích Mộng và Dung Đình.

Thích Mộng đúng như trong dự liệu của Lục Dĩ Quyến, khóe miệng của cô chứa đựng sự vui vẻ, một vẻ bí hiểm, mà Dung Đình…thì đã vui mừng lại không biết làm sao, tay của anh đã nhịn không được ôm Lục Dĩ Quyến vào, kéo người vào trong lòng.

Nhìn hai người đối diện tú ân ái không hề cố kỵ, Thích Mộng nhịn không được liếc mắt, chuyên tâm giải thích với Lục Dĩ Quyến, “Cậu đừng thấy thành tích đóng phim của Tương Châu cũng tạm, nhưng Tương Châu vứt bỏ nhân vật và cơ hội tốt, người có thể so sánh rất nhiều, nếu như tôi là Ngô Vĩnh Hân, tôi sẽ ý thức được, không gian để Tương Châu bay lên không nhiêu, anh ta đã đến đêm 30, cho dù có tuyên truyền thế nào đi nữa, nhiều lắm Tương Châu cũng chỉ cầm được giải trong nước, sau đó lớn tuổi lại trở về làm tiền bối trong vòng phim truyền hình.

Thích Mộng nói vô cùng uyển chuyển, nhưng Lục Dĩ Quyến lại sâu sắc nhìn ra được quan điểm của Thích Mộng — đối với người đại diện thì Tương Châu hôm nay chỉ có thể dùng để kiếm tiền, mà không đáng giá ném tiền để đi xa hơn.

“Thế thì Ngô Vĩnh Hân cũng không chắc sẽ bỏ qua cho Tương Châu chứ? Cho dù anh ta có quay lại phim truyền hình vẫn có thể có không ít lợi nhuận.”

“Ừ, không chỉ không bỏ qua ngược lại còn siết chặt hơn, tận lực phát huy hết giá trị thương nghiệp của Tương Châu… Nhưng mà, Ngô Vĩnh Hân là một người phụ nữ có dã tâm, cô ta có thể chấp nhận Tương Châu trì trệ không tiến, nhưng sẽ không cho phép sự nghiệp của mình ngừng lại, cô ta còn có thể đào khoét  những người mới có tiềm lực hơn.”

Lục Dĩ Quyến sững sờ, nói như thế, cấu muốn cùng Ngô Vĩnh Hân ký kết trên cơ bản đã nắm chắc, ảnh đế Cannes, “Lòng son” có thể còn mang đến cho cậu một giải thưởng trong nước, nếu như cậu muốn tiếp tục con đường điện ảnh, xuất phát điểm sẽ cao hơn những diễn viên cùng tuổi rất nhiều, hơn nữa có vốn liếng tuổi trẻ, thời kỳ phát triển sự nghiệp của cậu còn hơn hai mươi năm…Nếu như không đóng phim, đi làm đạo diễn, như vậy có thể nâng cao đẳng cấp của Ngô Vĩnh Hân, có thể mang theo diễn viên dưới tay cô ta.

Quả thực trăm lợi mà không có một hại.

Nhưng mà, với một người khác, với cái người có uy hiếp duy nhất đến Dung Đình mà nói thì đây chính là đả kích như sấm giữa trời quang.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên nở nụ cười.

Nếu như cậu ký với Ngô Vĩnh Hân, như vậy, tài nguyên vốn Tương Châu độc hưởng bây giờ sẽ chia cắt ra, trừ cái đó ra thì Tương Châu còn có thể làm nhất ca mà Tân Nghệ giải trí nâng ở giữa lòng bàn tay sao? Anh ta còn có cơ hội phân cao thấp với Dung Đình sao?

Có Lục Dĩ Quyến ở đó, làm sao còn có thể cho phép Tân Nghệ giải trí ngáng chân Dung Đình như trước nữa.

“Vậy làm phiền chị Mộng liên lạc Ngô Vĩnh Hân hẹn một buổi gặp mặt giúp em vậy.” Lục Dĩ Quyến cười như một con hồ ly nhỏ, cậu nắm tay Dưng Đình giống như là nắm giữ cả vũ trụ, “Tốt nhất là thả ra một chút tin cho Tương Châu, cho dù không ký được, cũng phải đả kích Tương Châu một lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.