Ảnh Đế Hiền Thê

Chương 1: Trùng sinh




Edit: MAC

Phẫn nộ, không cam lòng, tiếc nuối, âm thanh dần dần xa, giây phút tử vong đến!

Hắc ám, giãy giụa, ý thức, bỗng nhiên hai mắt mở to, nháy mắt trùng sinh!

Đây là một đôi mắt thanh lãnh nhưng bên trong có chứa sát ý, hai con ngươi sáng ngời mang theo một chút nghi hoặc, đôi mắt sắc bén dị thường, âm u sâu thẳm, vô cùng thâm thúy.

“Mình không chết?” Trong giọng nói lạnh lùng rõ ràng khó tin, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc vui mừng không thể kiềm chế, đặc biệt là lúc phát hiện hình như mình có thể khống chế cơ thể, loại vui mừng này càng thêm rõ ràng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải cô đã chết sao? Bị người phụ nữ với khuôn mặt đầy vẻ ghen ghen kia giết chết, mới đây không lâu hình ảnh khuôn mặt ghen ghét vặn vẹo của cô ta còn khắc sâu ghi nhớ trong đầu, khiến cô vô cùng đồng tình!

Đồng tình cô ta dùng hết mọi tâm cơ cũng không chiếm được tình yêu, bởi vì người đàn ông cô ta yêu lại chỉ yêu duy nhất một mình cô- Tô Nhan Y!

Nghĩ đến người đàn ông kia, thần sắc lạnh nhạt của Tô Nhan Y rõ ràng trở nên nhu hòa không ít, nhưng không để cô suy nghĩ lâu, Tô Nhan Y liền nhận ra hình huống cổ quái của bản thân. MAC/d đ l q đ

Chậm rãi di chuyển tứ chi không bị cứng đờ không thể động đậy như trước, hai năm nay bởi vì tai nạn xe mà cô thành người thực vật nằm liệt trên giường, vì vậy loại cảm giác này khiến Tô Nhan Y rất vui mừng, nhưng loại vui mừng này không chỉ mỗi như vậy, khi Tô Nhan Y chậm rãi vững vàng đứng lên, cô thật sự là xúc động muốn khóc!

Lãnh ngạo, cường thế, tàn nhẫn, Tô Nhan Y chính là một nữ nhân như vậy, một Nữ vương đứng ở đỉnh cao giới giải trí, nếu có người nói Tô Nhan Y khóc thì tuyệt đối không một ai tin tưởng.

Nhưng, một trận tai nạn xe làm cho Tô Nhan Y trở thành người thực vật, trừ bỏ người nhà cùng người đàn ông kia, tất cả mọi người đều nhìn cô chê cười, giống như cho rằng cô không có ý thức, cho rằng cô không bao giờ tỉnh lại được nữa, bọn họ ở trước giường bệnh cô làm ra đủ loại trò hề, nói ra đủ loại ngôn ngữ vô cùng ác độc.

Cho dù là người mà cô đã gặp qua, hay là người không có quan hệ đến cô, giống như lúc ấy cô chính là tội nhân thế giới, bọn họ đều bất mãn vì sai lầm của cô, bọn họ oán hận cần cô tới trả tiền, quả thật là vừa đáng giận lại vừa buồn cười!

Lúc ấy cô đã thề, nếu có một ngày có thể tỉnh lại, nhất định sẽ khiến cho kẻ phụ mình nếm đủ hậu quả xấu, đặc biệt là mấy tiểu nhân hợp lực hại cô, cô một người cũng không bỏ qua!

Tỉnh lại? Vậy là cô đã tỉnh lại sao? Chẳng lẽ người đàn bà kia không giết mình? Tô Nhan Y có chút không xác định nghĩ, nhưng sau đó liền phát hiện ra nhiều chỗ kỳ lạ.

Lọt vào trong tầm mắt là nơi vô cùng quen thuộc, đây là phòng ngủ của cô, hoặc có thể nói đã từng là phòng ngủ của cô, cũng là chỗ mà cô cùng người đàn ông kia sinh sống ba năm, nhưng từ lúc cô ly hôn với người đàn ông kia thì không còn trở về nữa.

Tần Tịch Nhiên, chồng cũ trên danh nghĩa của cô, hôn nhân của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, cô đã từng nghĩ rằng đây chỉ là một vụ giao dịch, nhưng sau khi cô trở thành người thực vật, mới biết được người đàn ông này yêu mình sâu đậm đến nhường nào.

Hai năm làm người thực vật, trừ bỏ người thân và người giúp việc, cũng chỉ có anh ở bên người chiếu cố cô không rời không bỏ, cho dù lúc ấy bọn họ đã ly hôn, cho dù lúc ấy ý thức của cô vẫn luôn đần độn, nhưng bóng dáng người đàn ông này vẫn luôn khắc sâu trong lòng mình.

Lúc đó cô đã từng thề, nếu có khả năng, cô sẽ báo đáp lại tấm chân tình của người đàn ông này, cho dù cô không yêu anh, nhưng sẽ hết khả năng chiếu cố anh một đời bình an.

Như vậy, bây giờ cô đang ở đây, thế người kia đâu? Sao cô lại quay trở về chỗ này?

Tô Nhan Y mang theo nghi vấn cẩn thận bước đi, ánh mắt nhạy bén đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó đột nhiên sững sờ.

Cách đó không xa là chiếc gương phản chiếu lại hình dáng cực kỳ quen thuộc, đó là chính cô, nhưng lại có chút khác lạ không nói nên lời. MAC/d đ l q đ

Lúc 23 tuổi cô bí mật kết hôn với Tần Tịch Nhiên, đến 26 tuổi lại bí mật ly hôn, một năm sau bị tai nạn xe khiến cô phải sống thực vật hai năm. Nhưng sau khi ly hôn một năm, dáng vẻ của cô thay đổi rất lớn, bộ tóc dài đến eo cũng bị cắt đi, mà hiện tại, dù là đồ ngủ cô mặc trên người hay là bộ tóc dài đến eo kia khiến cô có cảm giác như lúc này đang ở thời điểm nào đó..

Tô Nhan Y có chút không xác định tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy di động ở chỗ vô cùng quen thuộc, di động vẫn giữ nguyên trạng thái máy đang mở, sau khi xem lịch xong, cả người Tô Nhan Y trở nên không ổn định.

“Đùa mình sao? Chẳng lẽ …” Tạm dừng một chút sau đó giọng cô mang theo vui sướng: “Mình thật sự quay về thời gian ba năm trước?”

Tô Nhan Y vẫn luôn là người vui giận không thể hiện ra ngoài, giờ khắc này khuôn mặt lại tràn đầy sung sướng, cho dù thật sự tỉnh lại sau hai năm sống thực vật hay là trùng sinh quay về ba năm trước đây cũng đều là một tin tốt cực lớn đối với Tô Nhan Y!

Tô Nhan Y ổn định hô hấp đang dồn dập, di chuyển ngón tay ấn lên dãy số quen thuộc, điện thoại nhanh chóng được kết nối, lúc này cô bỗng nghe được tiếng chuông âm nhạc quen thuộc bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, đó chính là âm thanh tiếng điện thoại của Tần Tịch Nhiên.

Cô mở cửa bước ra ngoài có chút vội vàng, tiếng điện thoại vang lên cùng giọng nói vô cùng quen thuộc kia.

“Nhan Y?” Giọng Tần Tịch Nhiên chua xót, giống như là cố gắng muốn mình nói ôn nhu hơn nhưng vẫn khô lãnh khiến người khác cảm thấy đông cứng.

Tô Nhan Y ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt, vô số ký ức quay cuồng trong đầu, hoàn cảnh bây giờ trùng hợp với một phân đoạn trong trí nhớ, lúc đó cô cũng đi ra phòng ngủ của mình rồi gặp Tần Tịch Nhiên, khuôn mặt anh không có biểu tình ngồi ở chỗ kia, toàn thân mang theo khí tức lạnh lùng xa cách khiến cho người khác không muốn lại gần.

Nhưng kiếp trước cô chưa bao giờ cho rằng nguyên nhân này là do người đàn ông này yêu cô, cho dù là lúc nào anh cũng mang theo một cỗ hơi thở lạnh nhạt xa cách, làm sao mà cô thấy được một chút dịu dàng nào!

Nhưng mà, có lẽ đã biết rõ tình cảm của anh đối với cô từ kiếp trước, nên khi nhìn thấy biểu tình của anh lúc này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút khác biệt, bên trong sự lạnh lùng của người kia cất giấu bao nhiêu ôn nhu làm cô đột nhiên lại thấy “đáng yêu”.

“Sao anh lại ở đây?”  Sửa sang lại tốt những suy nghĩ rối loạn, Tô Nhan Y mở miệng hỏi câu giống như kiếp trước.

“Đói bụng không? Anh làm bữa sáng rồi chúng ta cùng nhau ăn đi.” Tần Tịch Nhiên có chút xấu hổ nhưng anh che giấu rất tốt, chỉ cố gắng điều chỉnh lại tâm tình hỏi lại.

Đã từng, Tô Nhan Y không chú ý đến thần sắc biến hóa của người đàn ông này, cô vẫn luôn cho rằng giữa bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác thậm chí là quan hệ giao dịch, chưa bao giờ để tâm anh đang suy nghĩ gì trong lòng, khoảng thời gian sống chung hai người cũng chỉ lạnh nhạt đạm mạc qua ngày không hề có một chút tình cảm gì, nên cô hoàn toàn không cần phải đi chú ý cảm xúc của anh.

Nhưng bây giờ, có lẽ là đã biết được tình cảm của người đàn ông này đối với cô, cho nên cô không có cách nào bỏ qua được chút biến hóa của anh, giống như có thể nhìn thấy được tinh thần uể oải mỏi mệt của anh.

Tô Nhan Y hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trầm mặc.

Mà biểu tình trầm mặc của cô Tần Tịch Nhiên nhìn thấy trong mắt lại khiến anh hiểu nhầm, cho rằng đây là sự cự tuyệt bằng cách im lặng. MAC/d đ l q đ

Thậm chí đến một bữa ăn sáng cô cũng không muốn ăn cùng với anh.

Nghĩ một chút, miễn cưỡng đè xuống tâm tình khổ sở, Tần Tịch Nhiên dùng giọng nói vô cùng phức tạp nói: “Nhan Y, nhất định phải ly hôn sao?”

Lời của Tần Tịch Nhiên cũng khiến cho ánh mắt Tô Nhan Y lập tức trở nên càng phức tạp.

Thì ra, cô thật sự đã quay về ba năm trước, hơn nữa là về đúng ngày rất đặc biệt đối với cô, cái ngày mà cô quyết định ly hôn với Tần Tịch Nhiên.

Khi thành người thực vật, cô đã đừng suy nghĩ, nếu như cô quay về lúc thời điểm này, cô có vô tình ly hôn với Tần Tịch Nhiên nữa hay không, có lãnh khốc với Tần Tịch Nhiên nữa hay không!

Thái độ của cô luôn không tốt với Tần Tịch Nhiên, lúc bọn họ quen biết, cô là tổng giám đốc công ty giải trí, còn anh chẳng qua cũng chỉ là một người mới xuất đạo không lâu, nếu không phải muốn thỏa mãn yêu cầu của gia tộc, căn bản là cô sẽ không kết hôn với anh, càng sẽ không ở bên Tần Tịch Nhiên.

Mà khế ước hôn nhân của cô và Tần Tịch Nhiên là cô chủ động đề ra, dùng một loại phương thức giao dịch, cô kết hôn với Tần Tịch Nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ của gia đình, có thể chân chính độc lập, mà cô cũng sẽ duy trì những tài nguyên tốt nhất cho anh, giúp con đường của anh càng thêm thuận lợi.

Cho nên giữa bọn họ nói là quan hệ vợ chồng, không bằng đúng hơn là quan hệ thủ trưởng và cấp dưới, cho dù là chung một phòng, nhưng lại thường xuyên hai ba tháng không gặp mặt, mà có gặp mặt cũng chỉ là một hai câu xã giao xa lạ không có ý nghĩa.

Tô Nhan Y vẫn luôn cho rằng Tần Tịch Nhiên vì danh tiếng và địa vị mới đồng ý giao dịch với cô, cho nên thời điểm ly hôn lúc trước nửa điểm áy náy cũng không có, nhưng lại không nghĩ đến, người đàn ông này bất kể là tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ hay là đồng ý khế ước kết hôn đều chỉ vì yêu cô.

Tần Tịch Nhiên yêu cô, mãi đến khi cô thành người thực vật mới biết được, vô số đêm Tần Tịch Nhiên canh giữ bên giường cô, dùng giọng nói tràn ngập cảm tình kia tự thuật, tình cảm sâu đậm kia thậm chí còn làm cô rất áp lực, rất nhiều lần không khỏi nghĩ rằng, nếu cô còn có cơ hội, cô sẽ đối xử với anh tốt hơn để không uổng phí sự thâm tình của anh.

Mà hiện tại cô được trùng sinh, thậm chí là quay về ba năm trước đây, chuyện này khiến cho ánh mắt Tô Nhan Y nhìn Tần Tịch Nhiên không thể không phức tạp, trong đầu đều là hình ảnh người đàn ông này, nghĩ đến hình ảnh anh vô cùng cẩn thận chăm sóc chiếu cố cô, nghĩ đến anh vô số đêm ngồi bên như khóc như kể nói chuyện, nghĩ đến anh một câu một câu như một lời thề hi vọng…. MAC/d đ l q đ

“Nhan Y, nhất định em sẽ tỉnh dậy, đến lúc đó em có thể đi được bất kỳ chỗ nào em muốn, có thể xem mặt trời mọc ở hướng đông, có thể xem mặt trời chiều ngả về hướng tây, có thể làm được bất cứ chuyện gì em muốn…”

“Nhan Y, cầu xin em, cầu xin em, nhanh tỉnh dậy đi, anh không sợ lúc em tỉnh lại không còn được ở bên em nữa, nhất định em phải tỉnh lại…”

“Nhan Y, có phải do anh không tốt hay không, có phải em đã chán ghét anh hay không, cho nên em mới không muốn tỉnh lại?”

“Nhan Y, anh không cần cái gì, cái gì cũng không cần, chỉ cần em tỉnh dậy…”

“Nhan y, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”

Khi thì dịu dàng lưu luyến, khi thì lẩm bẩm thì thầm, khi thì bi thống đau thương, giọng nói làm người cảm thấy xa cách đông lạnh rồi lại mang theo thâm tình khắc cốt ghi tâm cùng với nước mắt người đàn ông chảy xuống, nháy mắt khiến Tô Nhan Y đỏ hốc mắt!

Ly hôn? Ai dám nói hai chữ này trước mặt cô, cô khiến cho kẻ đó nếm thử mùi vị của người thực vật!

……

------ lời nói ngoài lề ------

Truyện mới của Thủy thảo, sủng văn nữ cường trùng sinh một chọi một, có không gian có dị năng có bàn tay vàng, có manh sủng có bảo bảo, hy vọng các bằng hữu thích! Không thích đừng nói nặng lời, cửa một bên, lặng lẽ đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.