10.
Sau khi tạm biệt Tống Dật Trần, tôi một mình tản bộ trong rừng cây nhỏ.
Sau khi do dự hồi lâu, tôi dùng số điện thoại di động tìm lại số QQ lúc trước.
Tình yêu của Tống Dật Trần, chưa bao giờ chỉ là lời nói mà thôi.
Là hơn một ngàn ngày chào buổi sáng ngủ ngon, là chia sẻ hằng ngày chưa từng đứt đoạn, là quà tặng và bánh ngọt mỗi năm vào ngày sinh nhật tôi đều có.
Còn có trạng thái QQ của anh: [ Cùng Tiểu Ngư yêu đương cuồng nhiệt. ]
Tôi chậm rãi lật lịch sử trò chuyện lên, hình như tôi thấy được một Tống Dật Trần hoàn toàn mới.
[ Tiểu Ngư, không chia tay được không? ]
[ Sản nghiệp nhà anh cũng không tệ lắm, đều có thể chuyển đến nhà em bên kia, anh cũng có thể ở rể… ]
[ Đừng từ bỏ anh được không? ]
Không thể đọc nữa, mắt đã dính cát rồi.
*bả dối lòng đó.
Đáy lòng lại cảm thấy có một chút may mắn, may mắn anh kiên trì, may mắn tất cả cũng không muộn.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Tần Nguyệt gửi tin nhắn cho tôi.
[ Có "dưa" sốc, quán trà sữa lầu một nhà ăn, mau tới. ]
Tôi chớp mắt để nước mắt quay trở lại.
Đợi đến cửa hàng trà sữa, Tần Nguyệt gọi cho tôi một ly trà sữa, cắm ống hút vào cho tôi.
"Tớ và Tạ Nhiên học cùng một trường trung học, cũng chính là trường Tống Dật Trần, cậu biết không?"
Tôi gật đầu, không yên lòng: "Sao vậy?"
Tần Nguyệt cong môi cười, trong ánh mắt thường ngơ ngác dường như có lanh lợi.
Tôi giống như phát hiện ra thứ gì ghê gớm.
Sau đó cô lấy điện thoại di động ra mân mê, cả khuôn mặt đều bởi vì hưng phấn mà đỏ lên.
"Tớ đã nói sao tớ cảm thấy cái tên Tạ Nhiên này quen tai, thì ra là cô ấy…"
Trong lúc Tần Nguyệt hoa chân múa tay vui sướng kể lại, tôi biết một câu chuyện khác.
"Hồi cấp hai Hạ Nhiên thích đàn anh Tống Dật Trần, khi đó ở trường học có rất nhiều tin đồn, sau đó liền không còn tin tức gì nữa, mãi đến khi đàn anh Tống có bạn gái, chúng tớ đều cho rằng cô ấy sẽ buông tha."
"Cô ấy vẫn cho rằng bạn gái của đàn anh Tống là La Y, nhưng La Y lại rất ưu tú, so với cô ấy thì cô ấy quá kém cỏi."
"Nhưng khi học đại học, cô ấy nhìn ra đàn anh Tống đối với cậu không bình thường, nhưng cô ấy lại cho rằng cậu không thể so với cô ấy, vậy là cô ấy cho là điều này không công bằng..."
Tần Nguyệt càng nói càng hăng say, vẻ mặt hào hứng.
Vất vả cho cái đầu nhỏ nhắn này của cô rồi.
Trong lòng tôi sắp xếp lại lời nói, quyết định thẳng thắn với Tần Nguyệt:
"Kỳ thật, tớ chính là bạn gái trong truyền thuyết của Tống Dật Trần."
Tần Nguyệt dường như không bất ngờ, thản nhiên liếc xéo tôi một cái:
"Tớ đã sớm đoán được rồi, hừ."
"Dù sao đàn anh Tống Dật Trần đối với cậu thế nhưng là không bình thường đâu, anh ấy cũng không giống như tra nam, cho nên chân tướng chỉ có một!"
Tôi cũng bị sốc.
"Sao đột nhiên cậu lại thông minh như vậy?"
Tần Nguyệt tức giận bóp bóp cánh tay tôi: "Cho cậu một cơ hội sắp xếp lại ngôn ngữ!"
Sau đó cậu ấy cầu xin tôi một cách đáng thương để biết thêm chi tiết.
Đợi đến khi tôi nói cho cô ấy biết tôi và Tống Dật Trần quen biết qua mạng, tâm hồn nhỏ bé của Tần Nguyệt lại một lần nữa bị chấn kinh.
"Hay lắm, các cậu đang có một tình yêu thuần khiết đúng không?"
"Nói cách khác, cái trang chủ QQ thật bệnh kia là cậu nha hahaha..."
Tôi cũng cười theo, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay rực rỡ hơn rất nhiều.
11.
Mấy ngày nay, Tống Dật Trần đối với tôi quả thực là rất ngoan ngoãn.
Thì là có một người bạn trai ngoan ngoãn.
Tôi cũng quyết định cởi bỏ hiểu lầm nhiều năm trước.
Ngày đó, Tống Dật Trần mặc T-shirt trắng cùng giày thể thao trắng, cả người thoạt nhìn không giống như là một nghiên cứu sinh, càng giống như một nam sinh ngây thơ.
Anh đứng ở dưới bóng cây, nhìn tôi ngượng ngùng cười.
Không biết vì cái gì, càng quen thuộc với anh, càng cảm thấy anh chính là kiểu mặt ngoài sói xám nội tâm tiểu bạch thỏ nhỏ ngây thơ.
Cũng khó trách năm đó lại bị tôi lừa xoay vòng…
Tôi và Tống Dật Trần thẳng thắn nói chuyện tâm sự.
Vì sự tùy hứng trước kia của tôi mà xin lỗi, cũng vì sự kiên trì mấy năm nay của anh mà xúc động.
Lúc ấy tôi cảm thấy mình lừa anh, hơn nữa không xứng với anh…
"Còn nữa, cái gọi là bạn trai thời trung học của em, là em bịa đặt, em lừa anh…
Tống Dật Trần, anh nguyện ý đi cùng em không?"
Nói ra cũng kỳ quái, những lời tập luyện nhiều lần kia, trong nháy mắt nói ra khỏi miệng, cũng không khó khăn lắm.
Tống Dật Trần đau lòng ôm lấy tôi, đầu vùi chặt vào cổ tôi.
"Tiểu Du, cám ơn em đã không từ bỏ anh."
Tôi bình thường như vậy, là do tình yêu của anh khoác cho tôi một tầng ánh sáng.
Sau khi chính thức xác định mối quan hệ, Tống Dật Trần lấy điện thoại di động ra, trân trọng chụp một tấm ảnh chung.
Hôm nay cũng là trận tuyết đầu tiên rơi ở thành phố Bắc Kinh trong năm nay.
Tuyết trắng rơi xuống, tôi và Tống Dật Trần gắt gao dựa sát vào nhau.
Tống Dật Trần đăng lên nhóm bạn bè.
[ Từ 18 đến 22, vẫn chỉ có một mình cô ấy! ]
Nếu cuộc đời này có thể cùng nhau ngâm mình trong tuyết.
12.
Tôi nhớ hồi trung học, vì áp lực học tập quá lớn, tôi đã quen một người anh trai lớn hơn trên mạng.
Anh ấy khuyến khích tôi vượt qua những ngày khó khăn nhất.
Lúc đó anh ấy nói với tôi: "Thi đậu đại học Bắc Kinh, em sẽ có được bạn trai tốt nhất trên thế giới!"
Lúc đó tôi không hiểu, hiện tại đột nhiên có một suy đoán.
Tống Dật Trần hiểu rõ tất cả tuổi thanh xuân của tôi, lại ở khai giảng đại học liền nhận ra tôi.
Đây không phải là trùng hợp, điều này chỉ có thể nói rõ, anh vẫn luôn chú ý đến tôi.
Trong khoảng thời gian tôi tự cho là cực khổ không nơi nương tựa, anh vẫn luôn ở phương xa cổ vũ tôi, yêu tôi.
Tôi quay đầu nhìn Tống Dật Trần.
Anh nắm chặt tay tôi, bên tai đã đỏ như chảy máu.
Là ai 22 tuổi còn giống như một chàng trai ngây thơ, hoá ra là bạn trai tôi.
"Em ở Bắc Kinh thật sự kết giao được người bạn trai tốt nhất trên thế giới nha!"
Tống Dật Trần lập tức choáng váng.
Lại rất nhanh phản ứng lại, nắm giữ quyền chủ động:
"Rốt cuộc đã biết rồi?"
Nếu như anh có cái đuôi nhỏ, hiện tại phỏng chừng đã vểnh lên trời rồi.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn một cái vào mặt anh.
Nếu trời có tình sẽ không để đôi tình nhân chia lìa.
Thật may mắn.
( Hoàn toàn văn)