Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 26




❋ 26. "Năm mới vui vẻ."

Editor: Lemon

Sau khi đồ ăn được bưng lên, hai người cũng không đùa giỡn tán tỉnh nhau nữa, chỉ là ngồi yên lặng ăn cơm.

Hứa Ý nhớ tới tin tức vừa rồi nghe thấy ở cửa trường, hỏi anh chuyện thành thích, Giang Dịch nói không cần lo lắng.

Hứa Ý trầm mặc trong chốc lát, nuốt bồ bí tết trong miệng xuống "......Trước kia em không lo lắng."

Nhưng mà anh từng thất bại, anh cũng ở ngày đó nói với cô--

Anh cũng không thành thạo như trong tưởng tượng của cô, anh cũng yếu ớt, bị đả kích cũng sẽ đau buồn.

Vì thế giờ phút này Giang Dịch ở trong mắt cô cũng không còn là người không gì làm không được.

Nhưng cũng bởi vậy anh trở nên càng thêm có cảm xúc chân thật.

Giang Dịch biết ý trong lời nói của cô, nhìn chằm chằm cô lẳng lặng vài giây không lên tiếng, rũ xuống mí mắt, "Anh có thể."

"Được rồi." Hứa Ý đột nhiên cười, xiên một miếng bò bít tết đã cắt đặt bên miệng anh "Anh ăn đi, bổ sung protein mới có thể học tập thật tốt."

Giang Dịch giương mắt nhìn cô, há mồm ăn miếng bò bít tết.

Hứa Ý nhìn chằm chằm anh, nhìn anh nuốt xuống lại xiên một cái bông cải xanh đưa tới, anh đều ngoan ngoãn ăn......

Anh vẫn luôn ăn liền không thể nói chuyện, Hứa Ý liền nhân cơ hội nói thật nhiều: "Em sẽ không lo lắng nữa, anh nói anh có thể thì nhất định có thể. Nhưng mà em cũng không phải nói anh nhất định...... Nhất định phải thi thật tốt, chỉ cần anh vui vẻ là được. Thật đó......."

Lúc cô nói chuyện Giang Dịch liền nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lập loè.

Sau khi cô nói xong thì buông nĩa, cầm lấy ly nước trướ mặt uống một ngụm, nói nhiều quá có chút khát.

Giang Dịch cầm lấy giấy xoa xoa miệng mình.

Cô liếc mắt nhìn anh, giây tiếp theo anh liền nhổm lại gần, cầm lấy ly nước trên tay cô, sau đó cúi đầu --

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Môi cùng môi chạm nhau một cái liền tách ra.

Sau khi Hứa Ý phản ứng lại thì cảm thấy càng thêm khát nước, theo bản năng mà liếm liếm môi, đầu lưỡi vươn ra thấm ướt môi lại rụt trở về.

Ánh mắt Giang Dịch càng thêm thâm trầm nhìn lưỡi cô rụt lại.

Hứa Ý cảm nhận được ánh mắt của anh, không tự giác rụt ra sau một chút, cầm lấy ly nước uống nước, cười hỏi anh: "Anh uống không?"

"Được." Giang Dịch như là bị lây bệnh, cũng cảm thấy khát nước, nhận lấy ly nước kề môi ngay chỗ cô uống nhấp một ngụm.

Hứa Ý cảm thấy mặt nóng lên liền xoay đầu nhìn chỗ khác, tay chống má im lặng thở dài.

Hai người đều xao động tâm tình, lại không dám ở nơi công cộng làm thêm hành động thân mật gì.

Một bữa cơm ăn vừa kiều diễm lại ái muội.

*

Sau khi Hứa Ý trở lại trường học luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, nhưng nhớ lại rồi lại không nhớ rõ chính mình làm chuyện gì.

Đảo mắt thời gian trôi qua, đã sắp đến kỳ nghỉ đông, Giang Dịch chỉ được nghỉ ba ngày.

Đêm trừ tịch Hứa Ý tới nhà Đường Dung chúc tết, lúc đến không thấy Giang Dịch ở trong phòng khách, Đường Dung đã lâu không thấy cô, lôi kéo cô hỏi đông hỏi tây, Hứa Ý rầm rì ứng phó mấy câu, vừa định hỏi Giang Dịch đi đâu.

Cửa WC liền bị mở ra, Giang Dịch mang theo một thân hơi nước đi ra, thấy cô tới cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhìn chằm chằm cô nhẹ nhàng hỏi một câu: "Tới rồi?"

"Ừm." Hứa Ý gật đầu.

Sau khi Giang Dịch vào phòng, Hứa Ý nhỏ giọng hỏi Đường Dung: "gần đây anh ấy thế nào ạ?"

Đường Dung cười nói: "Cô đã yên tâm mà em còn lo lắng cho nó sao? Thành tích đại học em thế nào?"

"Dạ......Cũng được ạ." Hứa Ý ha ha hai tiếng.

Lúc này Giang Dịch từ trong phòng đi ra--

Tóc còn nhỏ nước, áo màu trắng bị thấm ướt dán chặt trên da.

Anh đeo mắt kính ngồi cạnh Đường Dung, Đường Dung cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Sao giờ này còn đeo mắt kính?"

Giang Dịch nhướn mày một cái, "Con nhìn ti vi không rõ."

Không biết có phải ảo giác của Hứa Ý hay không, cô luôn cảm thấy Giang Dịch không dấu vết mà nhìn cô một cái.

Ba người cùng nhau ngồi xem xuân vãn rực rỡ ầm ĩ trên TV, chương trình không thể nói là hay, nhưng Đường Dung cùng Hứa Ý vẫn luôn cười ha hả không ngừng. Giang Dịch chống đầu, trong chốc lát nhìn TV, trong chốc lát nhìn hai người, bất tri bất giác liền nhấp khóe miệng cười.

Lúc 10 giờ, Hứa Tri Sơn gọi điện thoại thúc giục Hứa Ý về nhà.

Lúc Hứa Ý ra cửa Giang Dịch nói muốn đưa cô về.

Đường Dung ở huyền quan đưa cho cô một cái bao lì xì, sau đó liền đẩy hai người ra cửa, "Rầm" một tiếng không lưu tình chút nào mà đóng cửa lại.

Hứa Ý cùng Giang Dịch nhìn nhau, sau đó cười khúc khích.

Hai người ở trong cầu thang mờ tối dắt tay nhau.

Hứa Ý đứng bên cạnh Giang Dịch, ngửi được mùi hương trên người anh, cảm thấy dễ ngửi, luôn nhịn không được mà sát gần anh thêm chút nữa.

Giang Dịch nhận thấy được cô gần sát bên cạnh, dứt khoát một tay ôm lấy bả vai cô kéo cô vào lòng.

Hứa Ý ở trong hành lang mờ tối cười đến không khép được miệng, lúc sau đó là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra tìm một góc yên tĩnh lẳng lặng ôm nhau--

Hai tay cô ôm lấy eo anh, thời tiết có chút lạnh, quần áo anh mặc lại không dầy, cách lớp quần áo mỏng cô có thể chạm đến cơ thể anh, nóng hừng hực mang theo hơi thở thiếu niên.

Cô ngẩng đầu nói với anh: "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Tay Giang Dịch đặt bên hông cô, giọng nói mang theo ý cười truyền vào lỗ tai cô.

Anh cúi đầu, ánh đèn mờ tối phát họa ra sườn mặt anh, ánh sáng phản xạ qua khung mắt kính rơi vào trong mắt Hứa Ý, Hứa Ý luôn cảm thấy bản thân hình như là bị trêu.

"Làm gì đeo mắt kính?" Cô theo bản năng hỏi, cô luôn cảm thấy "Xem ti vi" cái lý do này quá vô nghĩa.

Giang Dịch sửng sốt một giây, sau đó nhỏ giọng nói: "Không phải em nói đẹp sao......?"

Có pháo hoa nổ tung trong đầu Hứa Ý, cô bắt lấy góc áo anh, cười khanh khách.

Giang Dịch cảm thấy cô cười lâu lắm rồi, lâu đến mức anh chờ không được.

Anh duỗi tay che miệng cô, thong thả ung dung mà nói: "Nhưng mà, mang mắt kính không tiện......"

"Hôn môi."

Nói xong câu đó, anh gỡ mắt kính xuống, cúi đầu hôn lên trán cô.

Trán cô như có lông chim cọ qua, toàn thân lơ lửng, lông mi cũng run rẩy theo.

Anh lại cúi đầu, hôn lên gương mặt cô.

Tiếp theo, anh dời tay đang che lại của cô, cô chớp chớp mắt, trơ mắt mà nhìn anh cúi đầu chuẩn bị hôn xuống, một giây trước khi anh chạm tới cô liền nhón chân hôn lên môi anh.

Cô cũng không có dễ dàng buông tha tha, ngậm môi anh cắn trong chốc lát mới nhả ra.

Hai mắt Giang Dịch ướt át đến có thể chảy ra nước, cô nhìn chằm chằm đôi mắt anh, cảm thấy trái tim cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

Duỗi tay nhéo nhéo mặt anh, cô nói: "Cũng không phải chỉ có anh muốn làm loại chuyện này đâu? Em cũng vô cùng vô cùng muốn hôn anh, bắt đầu từ lúc nhìn thấy anh đã rất muốn rồi."

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là bị cô đùa giỡn trở về.

Tóm lại, đêm giao thừa kia vô cùng ngọt ngào.

- -

Ngọt không?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.