Anh Chồng Tham Ăn

Chương 11




Cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống, Mạnh Cảnh Vấn đã lĩnh giáo được, vì tranh thủ đồng tình của Đỗ Tiểu Mạn mà để lộ vết máu ứ ở cánh tay cho cô xem, kết quả là bị cô đè trong phòng làm trạch nam không được bước ra khỏi cửa! Cái này đúng là nhịn chết anh, ngoài ra còn chủ động nấu canh bồi bổ cho anh một cách khác thường, từ canh gà đến súp bồ câu rồi cả canh cá. . . Mặc dù dễ uống, nhưng nữ đầu bếp đại nhân không sợ anh uống quá hóa hư, sau đó vào bệnh viện vì uống quá bổ?

“Tôi không thể không uống được không?”

“Hửm?” Mắt Đỗ Tiểu Mạn hơi híp lại, “Cho tôi xem cánh tay của anh xem.”

“Khỏe cả rồi!” Mạnh Cảnh Vấn tranh công lập tức khoe cơ thể, bây giờ bảo anh biểu diễn một tay chống đẩy – hít đất cũng không thành vấn đề!

Đỗ Tiểu Mạn chớp mắt liên tiếp mấy cái, cố gắng nhịn không trêu chọc cơ thể đang xúc động kia vài câu, “Được rồi, đồ bổ hết hôm nay thì ngừng.”

Trong lòng Mạnh Cảnh Vấn hoan hô vạn tuế, một hơi quét sạch chén canh gà cuối cùng kia vào bụng.

Đỗ Tiểu Mạn hài lòng gật đầu, trong lúc anh ăn canh, tầm mắt cô rơi xuống màn hình máy vi tính của anh, sau đó lập tức bị hấp dẫn, thì thào mở miệng: “Nơi này đẹp quá, ở đâu vậy?”

“Đẹp chỗ nào?”

“Con đường này tựa như trấn nhỏ trong bức tranh vậy đó.” Đỗ Tiểu Mạn kéo kéo cánh tay anh như cô gái nhỏ, “Là chỗ nào? Tôi muốn đi du lịch.”

Ảnh này đúng là để hấp dẫn Đỗ Tiểu Mạn sập bẫy, có điều tác dụng của nó không phải là hướng cô đến việc đi du lịch. Mạnh Cảnh Vấn ho nhẹ một tiếng, thuận tay vỗ vỗ lưng cô, “Tuyệt đối em đoán không được đâu, chỗ này là ở thành phố R.”

“Thành phố R?” Giọng nói Đỗ Tiểu Mạn hoàn toàn kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng đô thị lớn quốc tế hóa đều là những toàn nhà cao tầng được hiện đại hóa chứ. . .”

“Luôn có ngoại lệ.” Bàn tay vụng trộm thừa dịp Đỗ Tiểu Mạn chưa kịp phản ứng vẫn luôn khoát trên vai cô, lòng anh không hiểu sao lại vui vẻ sung sướng. Anh nhìn ra cô hơi dao động, “Em có muốn qua đó chơi vài ngày không? Tôi đãi em.”

Đỗ Tiểu Mạn cười nói: “Là đại bản doanh của anh, khó trách phong cảnh đẹp như vậy được anh đặt làm desktop background. Nếu như anh chịu bao ăn bao ở thì tôi sẽ suy nghĩ việc ở lại chơi mấy ngày.”

“Không thành vấn đề.” Phương diện ở thì tuyệt đối không thành vấn đề, còn về phần ăn sao, anh sẽ nài cô nấu cơm cho anh ăn. “Tính khi nào đi?”

Đỗ Tiểu Mạn nghĩ nghĩ rồi hơi do dự nói: “Sang năm đi.”

“Gì?” Mạnh Cảnh Vấn hét lên, “Em đã quên chuyện mấy hôm trước bị bọn đòi nợ đến rồi à? Còn dám tiếp tục ở chỗ này? Đến lúc đó không có tôi ở đây, em bị bắt đem đi bán thì sao?”

Xí! Người đàn ông này sao lại ác độc như vậy! Đỗ Tiểu Mạn chu môi có chút uất ức, “Tôi đâu có nói là sẽ tiếp tục ở đây, tôi tính sau khi đổi thành phố ổn định rồi mới sang chỗ anh chơi.”

“Vậy em nói xem em muốn chuyển đến thành phố nào?”

“Thành phố C, cách nơi này khá gần, hơn nữa nhịp sống chậm, thích hợp với loại người không cầu phát triển như tôi.” Đỗ Tiểu Mạn không hề hổ thẹn mà tự hình dung mình như vậy.

Mạnh Cảnh Vấn thật sự là bất đắc dĩ. Anh đứng bên cạnh cúi đầu, sau đó từ từ để sát vào vai của cô, cẩn thận cọ một chút, “Đến thành phố R thì sao? Muốn mở quán mà có người quen giúp đỡ thì dễ dàng hơn nhiều.”

“Ai nha, anh cách tôi gần như vậy làm gì?” Đỗ Tiểu Mạn ghét bỏ dùng ngón tay trỏ chọc vào trán của anh, đẩy đầu anh ra khỏi vai mình.

“Vậy đi! Em đến đó chơi vài ngày trước, nếu thật sự cảm thấy thành phố R không tốt thì em hẵng đến thành phố C an cư lạc nghiệp.” Trong lòng Mạnh Cảnh Vấn đánh bàn tính vang lên lạch cạch, chỉ cần người đi theo anh về thành phố R, vậy thì anh có 100 phương pháp 1000 lý do giữ người lại.

Đỗ Tiểu Mạn luôn lắc đầu, bây giờ cô không có tâm trạng đi du lịch. Mang theo mấy chuyện đáng ghét, sao cô có thể rảnh rỗi đi chơi? Cô nghĩ có phải hai ngày qua cậu thắng một khoản sau đó mang tiền đi trả nợ, hay là mấy chủ nợ kia chuyển mục tiêu? Những thứ này cô không rõ lắm. . .

Mạnh Cảnh Vấn tiếp tục không sợ chết mà cọ tiếp, “Thành phố R có rừng có biển, buổi sáng mặt trời mọc rất đẹp.”

“Ha ha, Mạnh Cảnh Vấn, có vẻ anh rất hi vọng tôi đi?” Sau khi Đỗ Tiểu Mạn hỏi xong, dường như cô thấy có một con chó lớn ngồi chồm hỗm trước mặt cô không ngừng gật đầu. Cô sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cô không có tiền đồ động lòng rồi! Em gái anh! Thanh niên trai tráng không có gì tự nhiên ra vẻ đáng yêu chi vậy, quá xấu hổ!

Mạnh Cảnh Vấn thấy như vậy hữu hiệu, nhanh chóng tiếp tục tiến đến dưới mắt cô, đến khi cô không chịu được nữa: “Ai da, được rồi, vậy tôi theo anh chơi vài ngày! Anh đừng lắc qua lắc lại trước mặt tôi nữa.”

Mắt thấy mưu kế thực hiện được, Mạnh Cảnh Vấn cảm thấy rất có thành tựu, thoát khỏi trạng thái đáng yêu, khôi phục lại dáng vẻ đại gia thường ngày của anh, “Mấy ngày nay tôi sẽ giúp em giải quyết chuyện đóng cửa quán, em chỉ cần sắp xếp hành lý chuẩn bị đi du lịch là được.”

“Không cần anh, tự tôi làm được!” Quán nhỏ của mình không lý gì lại để người khác xử lý, Đỗ Tiểu Mạn lắc đầu từ chối đề nghị của anh.

“Tôi không phải đang thương lượng với em, đây là quyết định!” Mạnh đại gia lại bắt đầu hung dữ hét người.

Đỗ Tiểu Mạn rụt cổ, “. . . Không cần mà.”

“Bác bỏ!” Mạnh Cảnh Vấn nheo mắt lại hung hăng nhìn cô chằm chằm, dường như chỉ cần cô nói thêm một câu nào nữa, anh liền chuẩn bị đánh người.

Hu hu! Thật hung dữ thật đáng sợ! Đỗ Tiểu Mạn quệt cái miệng nhỏ nhắn, lại lầu bầu lầm bầm như thường ngày, “Anh xử lý thì anh xử lý đi, ôm rắc rối lên người mà tích cực như vậy, không biết anh làm ông chủ kiểu gì nữa, có phải công ty đóng cửa luôn rồi không?” Bà cô già vừa lải nhải vừa bước từng bước ra khỏi phòng, rõ ràng cô có pháp bảo khắc chế anh, sao lần này anh ta mới hung lên một cái mình đã bị động?

Một tay Mạnh Cảnh Vấn chống cằm chăm chú nhìn bóng lưng của cô, thật ra chủ yếu vẫn là Đỗ Tiểu Mạn dễ mềm lòng, bất kể là làm nũng với cô cũng được, hay hét cô một câu cũng chịu, cô sẽ thỏa hiệp vì coi anh là người nhà?

Cậu kết luận kia khiến tâm trạng của anh cực kỳ dễ chịu.

Dán thông báo chỉ bán ba ngày cuối cùng, ba ngày này việc buôn bán của cô dường như vô cùng bận rộn, giúp cô kiếm thêm một số lời nho nhỏ nữa. Chuyện về sau toàn quyền giao cho Mạnh Cảnh Vấn. Không phải cô không muốn làm mà là anh quá bá đạo không hề cho cô cơ hội. Vì có luật sư Hoàng Việt ở đây, việc xử lý cũng gọn gang dứt khoát.

Cô cho ba sinh viên làm thêm nghỉ việc, cũng phát thêm cho họ một tuần tiền lương. Gỡ những thứ trang trí trong quán xuống, Đỗ Tiểu Mạn có chút phiền muộn. Bởi vì cậu mợ đánh bạc, đây là lần thứ hai cô phải dọn nhà. Cô đúng là đang trốn tránh bọn họ, đồng thời cũng không biết đối mặt với mấy người thân thích này như thế nào.

Cô ngơ ngác ngồi gần cửa sổ, nhìn bầu trời đen sì bên ngoài, bỗng chốc ngẩn người.

Mạnh Cảnh Vấn đứng trên bậc thang, anh nhíu mày nhưng không gọi cô mà quay lại lên lầu. Những thứ trang trí này, anh sẽ đưa nó đến thành phố R trong tương lai để bắt đầu lại một lần nữa.

Một tuần sau, Mạnh Cảnh Vấn đã được như nguyện dẫn theo Đỗ Tiểu Mạn đến thành phố R. Trong lúc đó anh vẫn không biết xấu hổ ra vẻ đáng yêu chọc Đỗ Tiểu Mạn cười.

Nhắc tới cũng kỳ quái, trong lòng cô đối với việc du lịch lần này ngoài trừ mơ hồ còn có chờ mong. Bất kể là cậu hay biểu muội đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của cô, chủ nợ cũng không liên lạc với cô nữa. Khi cô nói với Khang Nghiên Đình muốn đi theo Mạnh Cảnh Vấn đến thành phố R chơi hai ngày, biểu cảm của bạn thân vô cùng tuyệt, vẻ mặt kích động vừa vui sướng vừa lo lắng dặn dò cô rất nhiều.

Không hiền hậu mà nói, lúc nãy cô ngủ trên máy bay ngả trái nghiêng phải, sớm quên sạch lời Khang Nghiên Đình dặn, chỉ nhớ rõ Đình Đình có nói cô ấy sẽ đến thành phố R thăm cô.

“Đi thôi, lên xe.” Mạnh Cảnh Vấn không để ý nắm lấy tay cô, trực tiếp đi vào đường dành cho khách VIP. Đỗ Tiểu Mạn ngốc nghếch không cảm giác được đường đi không giống bình thường, tài xế bên ngoài là gương mặt quen thuộc, chính là người bị Đỗ Tiểu Mạn dọa cho hết hồn, Mã Thần Thần.

“Ha ha, lão đại đã về rồi!” Mã Thần Thần chào hỏi Mạnh Cảnh Vấn trước, sau đó trù trừ không biết có nên gọi Đỗ Tiểu Mạn là chị dâu không.

“Tôi tên Đỗ Tiểu Mạn! Xin chào!” Đỗ Tiểu Mạn vươn tay ra, vẫn chưa kịp nắm tay người ta đã bị Mạnh Cảnh Vấn kéo về.

Mặt anh bất mãn mở miệng nói: “Lái xe.”

Một chiêu ấy khiến Mã Thần Thần lệ rơi đầy mặt! Anh không cần nghi ngờ gì nữa, người này chính là chị dâu, đây là điều không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.