Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 31




Trình Ca yên lặng múc một chén rượu rum.

“Này người anh em, anh tên cái gì Dã ấy nhỉ?” Kim Vĩ hỏi.

“Bành Dã.”

“Đúng đúng đúng, chính là Bành Dã.” Kim Vĩ đặc biệt hưng phấn, kéo Lâm Lệ nói, “Anh ấy là bạn trai của Hàn Ngọc, Hàn Ngọc ấy, đại mỹ nữ tôi từng nói qua với cô đó.”

Lâm Lệ đột nhiên hiểu ra mà “ồ” một tiếng, cười nói: “Thật đúng là có duyên, lại gặp người quen ở đây.” Nói đoạn, đắc ý liếc sang chỗ Trình Ca một cái.

Bành Dã thấy ánh mắt của Lâm Lệ, quay đầu nhìn theo ánh mắt cô ấy. Trình Ca nhàn nhạt cụp mắt, đang uống rượu rum.

Bành Dã nói: “Bạn trai cũ.”

Kim Vĩ sửng sốt: “Hả? Chưa từng nghe nói, chuyện lúc nào vậy?”

Bành Dã nói: “Mười hai năm trước.”

Kim Vĩ: “…”

Anh ta cảm thán: “Nghe bạn của Hàn Ngọc nói hai người rất xứng đôi, không ngờ đã sớm… Sớm biết thì tôi đã theo đuổi Hàn Ngọc rồi, nhưng chuyện hai người chia tay thật đúng là không nghe nói gì cả.”

Lâm Lệ nói: “Bạn trước kia ít liên lạc rồi sao?”

Trình Ca bình thản nhìn hai người một cái, một lúc sau, cúi đầu tiếp tục uống rượu của mình.

Kim Vĩ nói: “Trước đây còn thường xuyên đi ăn chơi với nhau, cũng không biết sao lại đột nhiên mất liên lạc. Đúng rồi, tôi có số điện thoại của cô ấy, chắc chưa đổi.”

Kim Vĩ là một người nhiệt tình, cộng thêm bây giờ đang mang thức ăn lên, cũng không tiện động đũa, trong lúc nói chuyện liền lấy điện thoại di động ra.

Mười Sáu, Ni Mã đều tò mò nhìn sang.

Bành Dã rũ mày đang suy nghĩ gì đó, chưa kịp có bất kì phản ứng nào, bên phía Kim Vĩ đã nối được điện thoại.

“Số này gọi được rồi!” Kim Vĩ rất vui vẻ, mở loa ngoài điện thoại.

Tút… tút… vài tiếng, người trên bàn đều im lặng.

Rất nhanh, điện thoại được nhận, một giọng nữ trí thức và êm tai: “A lô, xin chào?”

“A lô, Hàn Ngọc hả.”

“… Là tôi… Anh là ai?”

“Tôi là Kim Vĩ này…”

Bên kia nhớ lại một lúc lâu, chậm rãi nói: “À, Kim Vĩ hả…”

Kim Vĩ bắt đầu nói chuyện phiếm.

Trình Ca liếc Bành Dã một cái, anh có vẻ như không có gì khác thường.

Sau khi Kim Vĩ hỏi han Hàn Ngọc xong, cười nói: “Bây giờ tôi ở cùng một người, nhất định cô không đoán được là ai. Tôi để anh ấy nói với cô mấy câu nhé.”

Kim Vĩ nhoài người sang, đẩy di động vào tay Bành Dã, Bành Dã không có cách nào từ chối, cách một giây,

Anh thấp giọng nói một tiếng: “A lô?”

Tiếp đó, bên kia liền im bặt.

Bành Dã cũng không nói chuyện, cả bàn đều im lặng. Ai cũng biết đối phương nhất định đã nghe ra giọng Bành Dã.

Cách rất lâu, giọng nữ ở đầu bên kia nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh làm gì thế?”

Giọng nói đó lộ ra sự dịu dàng không thể nói được, Mười Sáu và Ni Mã đều không cắn cả hạt dưa, trừng mắt nhìn.

Bành Dã nói: “Ăn cơm.”

Bên kia dừng một chút, cười khẽ: “Hỏi bây giờ anh đang làm công việc gì đó. Anh cố ý à?… Sao vẫn như cũ…”

Bành Dã nhàn nhạt quét nhìn người vây xem trên bàn một cái, nói: “Vẫn công việc đó, mấy đồng nghiệp ở cùng, chuẩn bị ăn cơm.”

Hàn Ngọc liền hiểu xung quanh nhiều người, nói qua loa hai câu thì cúp.

Kim Vĩ rất thất vọng, rõ ràng ban đầu còn có chút không khí, càng về sau thì hoàn toàn không phải chuyện như thế nữa.

Thức ăn mang lên đủ, lúc sắp động đũa, di động của Bành Dã rung lên. Trình Ca nhìn một cái, báo cuộc gọi tới “Hàn Ngọc”.

Trình Ca nghĩ, cô ấy vẫn không đổi số điện thoại di động, số trong danh bạ của anh vẫn chưa xóa.

Bành Dã đứng lên đi nghe điện thoại.

Trình Ca uống rượu rum xong, không có tâm tư ăn thứ khác, lấy cớ đi vệ sinh, cũng đi khỏi.

Cô vừa lên lầu, liền nghe thấy giọng nói rất thấp của Bành Dã trên hành lang: “Rất tốt… Còn em?”

Trình Ca châm điếu thuốc, dựa vào tường nghiêng đầu, nhìn bóng lưng anh.

Trên hành lang rất yên tĩnh, tiếng bên ngoài di động của anh không tính là nhỏ, Trình Ca thấp thoáng nghe được giọng nói nhu hòa của Hàn Ngọc: “Em nói tốt, anh tin không?”

Trong chốc lát Bành Dã không trả lời, một lúc lâu, mới nói: “Em nói phải thì phải.”

“Vậy em nói không tốt, anh sẽ cảm thấy buồn sao?”

Bành Dã hơi đau mỏi mà sờ trán một cái, nói: “Anh nghe nói Tôn Dương rất tốt với em.”

“Chia tay rồi.” Giọng nói của cô ấy ngắn gọn, hơi mang theo chút tức giận, “Là anh có lỗi với em.”

Bành Dã lại im bặt một lúc, nói: “Vậy xin lỗi.”

“… Em cũng không phải muốn nghe anh nói cái này,” Giọng Hàn Ngọc thấp, băn khoăn và mâu thuẫn, qua một lúc lâu, hỏi: “Anh có từng nhớ em không?”

Bành Dã không đáp.

“Đến bây giờ, không cho cả một câu nói thật?”

Bành Dã nói: “Không có.”

Bên kia trầm mặc rất lâu, Bành Dã cũng không có ý bắt đầu chủ đề khác.

Vả lại…

Hình như anh ngửi được mùi thuốc lá của Trình Ca. Anh cầm di động quay đầu lại,Trình Ca nghiêng sau lưng anh, trong tay kẹp một điếu thuốc.

Bành Dã dần nhíu mày lại, trong mắt có sự không vừa lòng ẩn nhẫn.

Trình Ca liếc mắt nhìn di động của anh, nói: “Cô ấy cúp máy rồi.”

Bành Dã không định gọi lại.

Cú điện thoại này, anh vô cảm và xa lạ. Khi đó chưa từng khắc cốt ghi tâm, về sau cũng thản nhiên buông tay, hoàn toàn không có việc không thể đụng đến và khó mà quên được, nhưng dòm ngó mình khiến anh không có cách nào tha thứ.

Ánh mắt lãnh đạm và công khai của Trình Ca là đổ thêm dầu vào lửa.

Anh để di động vào túi, lạnh lùng nói: “Cô theo ra đây nghe lén tôi gọi điện thoại?”

Ý lạnh trong mắt anh đã kích thích Trình Ca, cô cười một tiếng, hỏi: “Ánh trăng sáng (1)?”

(1) Nốt ruồi chu sa, ánh trăng sáng, hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng của Trương Ái Linh… chia ra là hai kiểu phụ nữ, lúc đàn ông lấy được hoa hồng đỏ, cô liền biến thành một vệt máu muỗi, hoa hồng trắng thì trở thành ánh trăng sáng trước cửa sổ khiến anh ta chỉ có thể nhìn mà thèm… Còn khi đàn ông lấy được hoa hồng trắng, cô liền biến thành một hạt gạo lớn, mà hoa hồng đỏ thì trở thành nốt ruồi chu sa trước ngực anh ta, là nỗi đau vĩnh viễn, kí hiệu vĩnh viễn.

Bành Dã biết rõ cô không muốn nghe cái gì nhất, thế là: “Vậy thì có quan hệ gì với cô?”

Trình Ca mím chặt môi, nói: “Không ngờ gặp phải cao thủ rồi. Lạt mềm buộc chặt, anh chơi tốt hơn tôi. Ở trước mặt tôi giả vờ ngây thơ rụt rè gì chứ?”

Đôi mắt Bành Dã trầm tối, nhìn cô chằm chằm, một giây sau, cười một tiếng. Anh tiến lên một bước, hơi cúi người, ngón trỏ ngoắc má cô, nói:

“Cái loại phụ nữ cô đây, không vừa đủ thì chịu sự thiệt thòi này sao?”

Thì ra là giấu giấu diếm diếm, nhìn người để bưng dĩa đồ ăn. Trình Ca bật ra một câu: “Cầm thú.”

Bành Dã hoàn toàn lạnh mặt: “Cô mắng thêm một câu nữa.”

Trình Ca: “Cầm thú!”

Lời còn chưa dứt, Bành Dã đột nhiên nắm vai cô, bắt cô vào phòng, đẩy ngã vào tường. Trình Ca không kịp đứng thẳng, cả người anh phủ lên, đè thân thể cô ghì cô trên tường.

Trình Ca nghe được tiếng anh cởi thắt lưng trong bóng tối, cô mơ hồ run lên một cái.

Bàn tay rộng lớn của anh mò ra sau lưng cô, lần xuống cái mông tròn xoe của cô, dùng sức bóp một cái.

“Buông ra.” Cô đẩy ngực anh, tay lại đang run.

Anh chợt nâng mông cô bế cô lên, Trình Ca bỗng bay lên nằm sấp trên người anh, trái tim bị vọt đến cổ họng. Giây tiếp theo, anh xoay người đặt cô lên tủ khóa ở hiên cửa, vén váy trượt một đường từ bắp chân lên, vén đến thắt lưng.

Trình Ca muốn nhảy xuống, nhưng bị anh nhìn ra ý đồ, phần đùi anh chống lên trước một cái, hai chân Trình Ca bị ép dang ra.

Anh bóp cằm cô: “Không phải cô muốn tình một đêm sao? Cô quan tâm trong lòng tôi chứa cái gì?”

Trình Ca: “Bây giờ không muốn.”

“Không muốn?” Bành Dã mò tới chiếc quần lót nhỏ lớn chừng bàn tay của cô, không có kiên nhẫn cởi, ra sức kéo một cái, xé nát. Tay anh vuốt ve tới lui chỗ ẩm ướt đó, cười khẽ một tiếng, “Trình Ca, khúc dạo đầu cũng còn chưa bắt đầu mà. Xem ra cô không cần rồi.”

Trong lúc nói, thân dưới đã tích lũy sức mạnh và chờ thời cơ hành động.

Trình Ca chỉ cảm thấy lối vào chống đỡ một mảnh nóng rực cứng rắn, hai chân cô chợt run lên, vừa tức vừa giận:

“Mẹ nó anh…”

Lời còn chưa dứt, bắp đùi bị kéo ra, anh xông thẳng một cái đến cùng.

Cô đụng mạnh vào vai anh, há miệng rất lớn, nhưng đủ ba giây, không phát ra được một chút âm thanh.

Trình Ca căng đau đến mức cả người co rúc, ngay cả ngón chân cũng co lại thật chặt.

Bành Dã hung hăng đẩy một cái khiến Trình Ca đụng vào tường, cô đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, bật ra một câu từ trong kẽ răng: “Súc sinh…”

Cô không bao giờ phát sinh quan hệ với người đàn ông nào không mang áo mưa.

Móng tay cô móc thật sâu vào cơ lưng anh, nghiến răng nghiến lợi: “Súc sinh!”

Bành Dã lại liên tục chạy nước rút không hề nể nang, gần như phát tiết, Trình Ca dính trong kẽ hở giữa thân thể anh và tường, bị giày vò không còn một chút âm thanh.

Anh quấn hai chân cô ngang hông mình, bế cô lên khỏi tủ, trong đó lại hung hăng đâm một cái. Trình Ca rên đau một tiếng, nhưng bản năng quấn chặt hông anh, treo trên người anh.

Anh ôm cô đi về phía giường lớn, mỗi lần đi một bước, Trình Ca chỉ cảm thấy muốn sống muốn chết.

Mà đột nhiên, thân thể cô tách rời khỏi anh.

Bành Dã ném cô xuống giường lớn, Trình Ca tức giận: “Anh làm tôi đau!”

Giây tiếp theo, Bành Dã chồm người đè lên, bóp cằm cô: “Lát nữa cô sẽ được sảng khoái!”

Trình Ca thở không ổn định, so tài nói: “Tôi đã thấy tốt hơn.”

Bành Dã nói: “Cô chưa hề.”

Trình Ca: “Tôi sẽ gặp được tốt hơn.”

Bành Dã nhả từng chữ: “Cô sẽ không.”

Trình Ca giơ chân đá anh, nhưng bị anh nắm lấy hai chân, kéo xuống một cái, thân thể trắng ngần trượt ra khỏi chiếc váy. Anh kéo mở áo ngực cô, cắn một cái mang tính trừng phạt.

Trình Ca nhíu chặt ấn đường, thân thể run rẩy không ngừng được.

Bành Dã nhận ra, động tác dừng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Anh lại ngửi thấy mùi sữa thơm mềm mại trên người cô, và mùi thuốc Đông y bần khổ trên vai.

Trên cổ cô còn quấn băng vải trắng, cấm kỵ, lại khiến người ta đau lòng.

Anh liếc mắt nhìn vết thương trên vai cô, cũng không biết thế nào, người liền chậm lại, nhẹ giọng hỏi: “Rất đau?”

Trình Ca im lặng vài giây, bình tĩnh lắc đầu.

Cửa sổ song gỗ có ánh mặt trời ngã về Tây chiếu vào, ấm áp, hoài cựu (2).

(2) Nhớ chuyện xa xưa.

Ngoài cửa sổ, buổi chợ phiên người đến người đi, âm thanh huyên náo.

Anh quỳ dậy, cởi từng chiếc quần áo trước mặt cô, tiếp đó đè lên người cô, bắp thịt căng lớn của anh, nóng bỏng dính sát từng tấc một vào thân thể cô.

Cô lại bắt đầu run rất nhẹ.

Anh không đối xử thô bạo với cô nữa, mà là hôn cô từng chút một, hôn tai cô, sợi tóc cô, mắt cô, đôi môi cô, một mạch xuống dưới, dịu dàng khác thường.

Dịu dàng đến mức khiến Trình Ca cảm thấy quá mức chính thức thành kính, không giống tình một đêm.

Cô nghĩ, có lẽ anh vốn chính là một người đàn ông ở trên giường cực kì hiểu lòng phụ nữ, người đàn ông có phẩm chất trên giường.

Mặt trời chiều ngã về Tây, tiếng huyên náo của buổi chợ phiên ngoài cửa sổ như đắm chìm trong dòng nước mông lung, thấp thoáng và không rõ ràng.

Chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên từ giữa đôi chân run rẩy như nhũn ra của cô, thân thể Trình Ca đã không chịu khống chế, hoàn toàn thất thủ.

Anh lại tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. Gò má cô ửng hồng, ánh mắt trong veo và ẩm ướt, nhìn anh chằm chằm. Anh vuốt mái tóc ướt mồ hôi trên trán cô, cụp mắt hôn môi cô lần nữa.

Lần này đổi thành hôn sâu.

Trình Ca luôn không thích hôn môi, cô quay đầu sang chỗ khác, bị anh vặn lại.

Bàn tay anh nâng mặt cô, hôn sâu môi cô, cô không có sức phản kháng; cô nếm được mùi vị trong thân thể mình giữa môi lưỡi anh, tanh ngọt, dâm loạn.

Thân dưới Bành Dã lại có động tác, Trình Ca lần tìm áo mưa, nhét vào tay anh: “Đeo vào.”

Bành Dã nói: “Cô đeo cho tôi.”

Trình Ca cầm lấy xé, trên ngón tay đầy mồ hôi, hoàn toàn không xé được, thế là dùng miệng cắn.

Bành Dã nhìn ở một bên, bỗng hơi buồn cười.

Trình Ca lấy ra đeo vào cho anh. Bành Dã nhìn cô chằm chằm, bao hơi chật, cô dùng tay chà cả buổi cũng không vào được.

Bành Dã bị tay cô làm cho tinh thần rối loạn, có chút không khống chế được, nghi ngờ có phải cô cố ý không; anh vừa định ngồi dậy tự làm, rốt cuộc cô lại đeo vào được.

Cô đẩy nửa người đã nâng lên của anh xuống, tách chân ra, vắt ngang ngồi trên người anh.

Cô cúi đầu, nắm anh, sờ từ gốc đến đỉnh, cả người Bành Dã giật bắn một cái, căng chặt hơn. Cô vuốt ve qua lại rất lâu, mới chậm rãi ngồi lên, nhưng thân thể cô vẫn không thể thích ứng anh lắm, thử vài lần, đều đánh bóng tới sát biên.

Bành Dã ẩn nhẫn thở ra một hơi, con ngươi đen thâm trầm nhìn cô, bị cô trêu suýt nữa thất thủ.

Cô lại cúi đầu nhìn một chút, đỡ lấy, từng chút một, nuốt vào.

Cô có chút khó khăn chịu đựng cảm giác đè căng ra đó, tay chống bụng anh, thân thể muốn nâng lên một chút; anh nhìn ra ý định của cô, nắm lấy eo thon khẽ run của cô, ép cô ấn xuống, thắt lưng hẹp mạnh mẽ của anh đẩy lên một cái.

Cô gắt gao cắn môi không phát ra tiếng, ngước cổ lên, rất lâu, mới thở ra một hơi thật dài. Dần dần, ánh mắt cô dời xuống, nhìn anh chằm chằm, có mấy giây không nhúc nhích.

Bành Dã nhìn cô, mắt tối đen, anh cho rằng cô xấu hổ, liền dùng váy của cô phủ lên mắt.

Cô cúi người, xốc chiếc váy trên mắt anh lên, nói: “Tôi di chuyển, anh xem.”

Cô nâng cằm, nhẹ nhàng hất tóc một cái.

Máu cả người Bành Dã lao nhanh trong nháy mắt, anh cảm thấy, mình sẽ chết ở đây.

Cô cưỡi anh, thân thể chậm rãi uốn éo, mềm mại như rắn nước. Hai tay cô dang rộng, chống ở thân trên của anh, quét qua cơ ngực, cơ bụng căng chặt của anh, vuốt ve mỗi một tấc bắp thịt căng phồng của anh.

Bành Dã cong thắt lưng lên, nắn bóp vòng eo mảnh linh động của cô, bầu ngực đầy đặn của cô, còn có gò má cô, đôi môi khẽ cắn của cô.

Làn da trắng như tuyết của cô dần nổi lên một màu hồng mơ hồ.

Trình Ca dần tăng thêm tốc độ, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là Ni Mã: “Chị Trình Ca.”

Cả người Trình Ca căng lên, thân thể thít chặt, Bành Dã suýt bị cô giết chết, anh rên lên một tiếng, trên trán đã sớm nhễ nhại mồ hôi.

Trình Ca vuốt mái tóc rối loạn một cái, cố sức thản nhiên: “Ừ?”

“Chị Trình Ca, chị vẫn chưa ăn cơm mà, sao lại không ăn?”

Trình Ca lại bắt đầu chậm rãi chuyển động, nhìn mắt Bành Dã chằm chằm, từ từ nói: “Tôi cảm thấy… no lắm rồi.”

Cả người Bành Dã đầy mồ hôi, anh thở dồn dập, bóp eo cô, dùng lực nhấn xuống thân dưới anh, đồng thời bỗng đẩy một cái.

Cô chợt nhíu mày, cắn chặt môi ngẩng đầu lên. Bành Dã ngồi bật dậy, đâm sâu hơn vào trong lòng cô.

Ngoài cửa, Ni Mã rất nghi hoặc: “Nhưng chị chỉ uống một chén rượu rum.”

Trình Ca không trả lời nữa, cô bị anh đâm vào kịch liệt lắc lư, cô ngước nhìn bầu trời, há miệng, nhưng đã không nói nên lời.

Đó là khoái cảm mà trước đây cô chưa bao giờ thể nghiệm qua, khiến người ta mê say, đắm chìm, không muốn tỉnh.



Mặt trời đã xuống núi,

Tiếng người trên đường dần biến mất,

Trời tối,

Mặt trăng dâng lên,

Đường phố rơi vào sự yên tĩnh của đêm khuya,

Ánh trăng vẩy vào phòng,

Các đội viên về phòng mình ngủ,



Trên giường dưới giường vô cùng lộn xộn, Trình Ca với mái tóc dài xõa rối bời, gò má ửng hồng, mềm mại trong chiếc giường đầy nếp nhăn.

Trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi và mùi ân ái.

Trình Ca không biết đã làm bao lâu, bao nhiêu lần, Bành Dã còn mãnh liệt hơn cô tưởng tượng, lần này tới lần khác, cô đã mệt lả.

Cô thở chầm chậm, môi khô.

Bành Dã ôm vai cô lên, đút cô uống một ly nước. Cô uống hơi chậm, giọt nước óng ánh chảy xuống theo khóe miệng cô, nhỏ xuống ngực.

Anh lau khô nước trên người cô, đặt cô nằm ngang, lại vuốt mái tóc ướt trên trán cô.

Cô ngủ một lúc, trong lúc mơ hồ mở mắt, chợt không ngủ được nữa. Bành Dã không ngủ, anh nhìn cô.

Ánh trăng mông lung vắt ngang giữa hai người, đôi mắt anh đen trong veo và yên lặng.

Trình Ca nói: “Cho tôi điếu thuốc.”

Cô mở miệng, mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

Bành Dã lấy thuốc tới, châm cho cô, cũng châm cho mình một điếu. Hai người đều không nói, mỗi người trầm mặc, hút xong gần như cùng lúc.

Trình Ca thở ra ngụm khói cuối cùng, quay đầu nhìn anh mấy giây, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh nên về phòng mình rồi.”

Lúc cô nói lời này, màu đỏ ửng trên làn da sau khi hoan ái vẫn chưa phai hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.