Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 17-2




Edit by Thanh Thanh

~~~~~

***

Tùng Du không chờ được Chu Ức Chi đến yến hội sinh nhật của mình, thất vọng đến cực điểm, cậu ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, xin lỗi cũng nói, lì lợm la liếm cũng lì lợm la liếm qua, Chu Ức Chi chính là không dao động.

Cho nên khi Chu Ức Chi rep tin nhắn, nói sau khi tan học gặp mặt, cậu ta quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, còn chưa tan học, liền trước tiên trốn học trở về biệt thự nhà mình một chuyến, thay đổi một thân trang phục, xịt keo xịt tóc, phong lưu phóng khoáng xuân phong đắc ý lần thứ hai trở lại trường học.

Lúc này đây cậu ta học ngoan, cũng không cùng các bạn bè khoác lác nơi bản thân đi ước định, trước tiên chuẩn bị đồ thổ lộ.

Chính là Chu Ức Chi đáp ứng gặp mặt hơn nữa địa điểm định ra thật sự là quá giản lược, bên trong quán món cay Tứ Xuyên khí cay huân khắp nơi, không hề có tình thú, Tùng Du vốn là tính toán mang cô đi tiệm cơm Tây, còn đặt đàn violon rồi, nhưng thấy cô đưa ra nơi này, gần trường học, cậu ta cũng chỉ đáp ứng được thôi.

Chu Ức Chi còn chưa tới, Tùng Du khó được cảm nhận được vài tia khẩn trương, một bên điên cuồng gửi tin nhắn cho anh của Chu Ức Chi cùng với chờ Viên Mai bạn tốt cùng lớp của Chu Ức Chi gửi tin nhắn, hỏi thăm thứ Chu Ức Chi yêu thích, một bên ôm lo sợ chờ đợi.

Trong chốc lát, thiếu nữ mặc áo khoác màu trắng gạo đeo khăn quàng cổ thuần màu đen đẩy cửa đi vào.

Tùng Du lập tức đứng lên: "Chi Chi, ngồi đi!"

Chu Ức Chi ngồi xuống, chờ cậu ta chọn xong đồ ăn, sau đó trầm mặc không nói mà ăn một lát.

Nhìn thấy Tùng Du chọn đồ ăn, cư nhiên tám chín không rời thập toàn là đồ cô yêu thích, Chu Ức Chi nhướng mày, có chút kinh ngạc. Cô nhìn ra được nhị thế tổ này cư nhiên thật đúng là có vài phần dụng tâm. Nhưng là ai nói cho cậu ta biết đồ cô yêu thích? Không có khả năng là quản gia nói cho đi?

Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn Tùng Du liếc mắt một cái, Tùng Du dừng lại lải nhải, cười nói với cô: "Nhìn ra tới tớ là nghiêm túc đi? Chuyện đánh đố như vậy bỏ qua được không?"

"Được." Chu Ức Chi nói, nhưng không chờ Tùng Du kinh hỉ, cô lại nói: "Nhưng bỏ qua, tôi cũng không thích cậu."

"Vì sao?" Tùng Du trợn tròn mắt, nhẫn nhịn, có chút nóng nảy hỏi: "Trước khi cậu không biết chuyện đánh đố, thái độ của cậu đối với tớ ——"

"Tôi có người thích rồi." Chu Ức Chi bình tĩnh mà uống canh, không thể không nói, cửa hàng này hương vị thực không tồi.

Tùng Du thư khẩu khí, cậu ta căn bản không tin, chỉ cảm thấy Chu Ức Chi suy nghĩ biện pháp lừa cậu ta. Chu Ức Chi đối với nam sinh bên người đều thực lãnh đạm, sao có thể lại đột nhiên có người yêu thích, loại tính tình này của cô, cũng không có khả năng cuồng nhiệt theo đuổi ngôi sao gì đó, đây không phải đang lừa gạt cậu ta sao?

Cậu còn muốn nói gì nữa, Chu Ức Chi lại cho cậu ta một kích: "Cho nên đừng gửi tin nhắn, đừng lđể người bên cạnh cậu tới tìm tôi, bằng không tôi phải đi cục cảnh sát báo quấy rầy."

Tùng Du: "......"

Những lời này so với những cái khác đều đều đả thương người, Tùng Du trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Cậu ta ngay cả đũa cũng không có tâm tư động, trơ mắt nhìn Chu Ức Chi ăn một lát —— cô tựa hồ cũng không có ăn uống gì, đơn giản ăn một chút, đứng dậy liền muốn đi. Tùng Du không khỏi nói: "Tớ cũng là dụng tâm, biết cậu thích ăn cái gì, liền cố ý chọn đồ ăn đó, cậu ăn không nhiều lắm?"

Chu Ức Chi vốn dĩ liền có chút kỳ quái người Tùng Du hỏi là ai, hỏi ra được thói quen ẩm thực của cô. Cô ở lớp học cũng cùng Viên Mai thân cận một chút, nhưng là cô ấy lại không ở nhà cô ăn cơm, Viên Mai cũng không biết cô ngày thường có cấm kỵ gì. Quản gia thì thật ra gặp qua Tùng Du vài lần, xuất phát từ băn khoăn thân thể của cô, quản gia là có khả năng nói cho Tùng Du.

Nhưng là trong lòng Chu Ức Chi lại ẩn ẩn có một suy đoán làm người tức giận, cô nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Sao cậu lại biết tôi thích ăn cái gì không thể ăn cái gì?"

Tùng Du không thể phản ứng lại những lời này của cô vì sao mang theo tức giận, sửng sốt, trả lời nói: "Tớ hỏi anh của của cậu, lần trước anh ấy đánh tớ, nhưng là tớ đã ngầm xin lỗi ——"

Lời nói còn chưa nói xong, Chu Ức Chi đóng cửa đi luôn.

Chu Ức Chi từ trên lầu quán món cay Tứ Xuyên đi xuống, nghênh diện tới một trận gió lạnh, tóc cô thổi đến bay múa, cô một bên buồn bực mà đi đến xe một bên đem tóc buộc lại, bước chân đều có vài phần táo bạo, anh thật đúng là làm tốt lắm, không thích cô liền thôi đi, cư nhiên còn giúp người khác theo đuổi cô?!

Tuy rằng biết rõ anh xuất phát khả năng cùng quản gia giống nhau, là sợ Tùng Du mang theo đồ ăn không nên ăn, quay đầu lại cô lại đau dạ dày. Chuyện này là quản gia dặn dò Tùng Du, Chu Ức Chi sẽ cảm thấy quản gia thực tri kỷ, nhưng đổi lại là anh —— Chu Ức Chi sắp tức chết rồi.

Aaa anh không ăn giấm không đố kỵ còn chưa tính, cư nhiên còn giúp người khác?!

Chu Ức Chi từ quán món cay Tứ Xuyên nổi giận đùng đùng mà đi ra, Tiết Tích liền trước tiên đứng lên.

Anh đi ra ngoài hiệu sách, nhìn thấy cô an toàn không có chuyện gì mà đi đến góc đường chỗ xe dừng, lão Lý xuống dưới kéo cửa ghế sau cho cô, cô lên xe, xe rất nhanh nghênh ngang mà đi, Tiết Tích mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra.

Anh ở cửa hiệu sách đứng một lát, bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một ít mưa nhỏ, thiếu niên lặng im mà đứng một lát, thân ảnh có chút ảo não nói không nên lời. Sau một lát, anh mua một cái dù trong suốt, lúc này mới xoay người đi đến trạm xe buýt.

***

Nửa giờ sau khi Chu Ức Chi trở về nhà, chỗ huyền quan mới truyền đến tiếng vang mở cửa, hẳn là anh đã trở lại.

Cô bởi vì trong lòng sinh hờn dỗi, cầm điều khiển từ xa không ngừng mà đổi kênh, thanh âm TV ồn ào ồn ào, cô căn bản nhìn không vào, lỗ tai đều nghe động tĩnh chỗ huyền quan.

Nghe được thanh âm cán dù nhẹ nhàng dựa vào ngoài huyền quan, Chu Ức Chi nhịn không được nhanh chóng quay đầu lại trộm ngắm.

Trên người thiếu niên cao lớn là khô mát, nhưng là chỗ ống quần màu kaki lại khó tránh khỏi bắn chút nước mưa, xem ra bên ngoài mưa bỗng nhiên rơi có chút to. Ngọn tóc anh cũng ẩn ẩn có vài tia ướt át, tóc đen nhánh, đôi mắt đen nhánh cũng nâng lên nhìn về bên này.

Chu Ức Chi nhanh chóng quay đầu lại, không ngừng đổi kênh, nhìn đuôi ngựa cô buộc lung tung rối loạn đều có thể nhìn ra cô không cao hứng.

Cô hung hăng ấn điều khiển từ xa, cũng không chào hỏi.

"Ức Chi, em gặp mưa không?" Tiết Tích hỏi.

Chu Ức Chi trong lòng giận dỗi, không để ý đến, tiếp tục ấn điều khiển từ xa.

Tiết Tích đứng ở chỗ huyền quan ngẩn người, không biết vì sao cô bỗng nhiên tức giận, là thấy Tùng Du không quá thuận lợi, đã xảy ra cái gì? Cô từ quán món cay Tứ Xuyên đi ra, thoạt nhìn cảm xúc liền không lớn, chẳng lẽ là Tùng Du lại làm cái gì?

Tiết Tích lệ từ tâm khởi, thanh âm đều lạnh xuống, nặng nề nói: "Tùng Du làm cái gì? Em có thể cùng anh nói ——"

Chu Ức Chi đánh gãy anh: "Anh thật đem anh coi như là anh ruột của em?"

Tiết Tích nghe vậy cứng đờ.

Trong khoảng thời gian này quan hệ hai người đích xác có chút hòa hoãn, cô sẽ cười với anh, sẽ làm nũng với anh, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi học, thậm chí ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem TV. Anh tuy rằng trong lòng ẩn ẩn có điều lo được lo mất, không biết thời gian như vậy khi nào liền sẽ biến mất, nhưng lại cho rằng, một đời này cô thật sự đem anh trở thành người thân của cô, anh cũng có thể chủ động đi tới gần cô ——

Nhưng là.

Thân ảnh thiếu niên ở huyền quan trầm mặc mà đứng, thân ảnh cao lớn ở dưới ánh đèn chiếu rọi, bóng dáng in trên mặt đất. Ngọn tóc của anh hơi mang nước mưa, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là lặng im mà nhìn Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi vừa thốt ra câu kia, cô liền phát hiện mình có chút nói không lựa lời.

Cô có chút phẫn nộ ủy khuất, đời trước anh rõ ràng thích cô như vậy, nhưng một đời này cư nhiên giúp đỡ người khác theo đuổi cô, thật giống như căn bản không để bụng cô có phải thích người khác hay không. Anh thật sự đem cô trở thành em gái ruột mà yêu, ngóng trông cô tốt, nhưng mà lại không thích cô.

Kỳ thật, anh có thể không thích cô, nhưng là cũng không thể đem cô đẩy cho người khác như vậy.

Xoang mũi cô chua xót, đều sắp khóc, chính là cô nói xong lời này, thiếu niên phía sau thật lâu chưa lên tiếng, cô lại đứng ngồi không yên.

Không khí trong khoảng thời gian ngắn cứng đờ lên.

Chu Ức Chi khổ sở lại phẫn nộ, còn có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cô cường chống mặt mũi, không rên một tiếng mà ném xuống điều khiển từ xa, đi lên trên lầu.

Đi vài bước bậc thang, trong đầu cô lộn xộn.

Huyền quan không có động tĩnh gì.

Chu Ức Chi nhịn không được quay đầu lại, thấy anh đứng ở nơi đó, áo khoác trên người còn lây dính vài phần ẩm ướt, anh ngước mắt nhìn cô, con ngươi đen nhánh cũng không có cảm xúc tức giận, anh mở miệng, tựa hồ là muốn nói xin lỗi cô.

Anh đứng ở nơi đó, thân ảnh lẻ loi.

Trong lòng Chu Ức Chi giống như kim đâm, lập tức liền khắc chế không được cảm xúc đau lòng cùng hối hận, cô xoay người lại, bước nhanh xuống lầu, hít hít cái mũi, trước nói ra "Thực xin lỗi", cô nói: "Anh, em vừa rồi quá xúc động, không phải cố ý."

Đời trước Chu Ức Chi rất ít khi xin lỗi, cơ hồ cũng không xin lỗi, tính cách cô tùy hứng, làm người sinh ghét. Ngay cả chính cô đều chán ghét chính mình, nhưng chỉ có anh không chán ghét cô.

Bởi vậy Tiết Tích nghe thấy được cô xin lỗi trước, có chút kinh ngạc.

Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn anh, lại nửa là oán trách nửa là nhụt chí nói: "Em tức giận là bởi vì em không thích Tùng Du, anh cư nhiên giúp cậu ta theo đuổi em."

Tiết Tích rũ mắt nhìn Chu Ức Chi, hơi hơi mở to hai mắt, hô hấp hơi hơi dừng lại, tựa hồ có chút giật mình —— anh vẫn luôn cho rằng Chu Ức Chi có chút thích Tùng Du, nếu không vì sao đời trước cùng anh nháo đến túi bụi.

Chu Ức Chi nhìn lông mi đen nhánh trầm mặc của anh, tâm lộn xộn, lại nói: "Em thích ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.