Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 12-1: Ở chung




Edit: Thanh Thanh | Wattpad: Cucaitrangkhaai

~~~~~~~~~~

Dù sao anh cũng đã hạ sốt, Chu Ức Chi buổi chiều vẫn đi đến trường. Trở lại một đời, rất nhiều tri thức cao trung đã không nhớ rõ, tháng sau là thi rồi, cô cũng không muốn bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng nói chuyện, vẫn là nắm chặt thời gian để bổ sung những tri thức đó.

Nhưng tình cờ là không xem thời khoá biểu, tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, phải tiến hành kiểm tra thể lực.

Đi ở giữa nữ sinh cả lớp Chu Ức Chi hối hận không ngừng, sớm biết như vậy còn không bằng tiếp tục ở nhà đùa giỡn anh bệnh nặng mới khỏi.

Phòng thay quần áo, Viên Mai lại đây cùng cô chào hỏi: "Chi Chi, nghe nói anh của cậu cảm mạo nên xin nghỉ?"

Đời trước Chu Ức Chi bởi vì tính cách cao ngạo, không có bạn bè gì, điều này kỳ thật rất không tốt, đem người khác đều ngăn cách ở bên ngoài mình một mét, ai cũng nhìn không thấy nội tâm của cô.

Một đời này Chu Ức Chi cảm thấy, nếu hết thảy đều đã một lần nữa bắt đầu rồi, không bằng thử mở nội tâm của mình, đi kết bạn với mấy người.

Cô lấy áo khoác đồng phục vận động từ trong ngăn tủ ra, mỉm cười gật gật đầu với Viên Mai: "Có chút phát sốt, bất quá không phải vấn đề lớn gì, anh ấy ngày mai hẳn là sẽ tới trường học. Cảm ơn quan tâm."

Lời đồn đãi trong trường học luôn luôn truyền thật sự nhanh.

Ngày hôm qua có người thấy Chu Ức Chi cùng Tiết Tích cùng đi xuống từ trên xe, khi Tiết Tích xử lý thủ tục chuyển trường cũng là quản gia Chu gia xử lý, buổi sáng hôm nay liền truyền trong trường.

Nói học sinh chuyển trường vừa cao vừa đẹp trai là bà con xa thân thích của Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi cũng không cho là đúng, trực tiếp ở trường học gọi Tiết Tích "anh trai", đem anh bảo hộ ở dưới cánh chim Chu gia. Trường học này đại đa số người không phú thì quý, cô không muốn để những người khác biết thân thế của anh.

"Vậy là tốt rồi, cậu biết không, anh cậu ngày hôm qua vừa tới trường học, liền có rất nhiều nữ sinh ngo ngoe rục rịch, sau khi biết Tiết Tích là anh của của cậu, phỏng chừng kế tiếp sẽ có rất nhiều người tới cùng cậu lôi kéo làm quen." Viên Mai cười nói: "Sáng nay không thấy Tiết Tích tới, người của lớp số 18 còn chạy tới hỏi tớ."

"Lớp mười tám?" Chu Ức Chi nhíu mày nói: "Cùng lớp chúng ta cách mấy tầng, cách xa như vậy, cũng tới xem náo nhiệt?"

"Bởi vì cái này." Viên Mai từ trong túi lấy ra di động, mở bbs vườn trường ra, đưa cho Chu Ức Chi xem.

Trong đó chính là một tấm ảnh, thiếu niên vóc dáng cao lớn đứng ở trong văn phòng, cặp sách đeo chéo, cúi người ký tên, ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, sườn mặt anh đĩnh kinh người, ngón tay cầm bút dưới ánh mặt trời thon dài xinh đẹp.

Học tập không thiếu trai đẹp, Tùng Du công nhận là rất đẹp, nhưng là cùng anh ở trên ảnh chụp vẫn là kém một đoạn, ước chừng là kém ở khí chất, tóm lại ảnh chụp hai người để ở một chỗ, giống như một chính phẩm một cái đồ dỏm.

Chính phẩm chỗ nào cũng đều kinh diễm.

Đồ dỏm ngũ quan để ở bên nhau, là rất đẹp, nhưng đó là dưới tình huống không so sánh, so sánh liền thua.

Dưới tấm ảnh đó tất cả đều là học sinh trong trường đang hỏi lớp của học sinh chuyển trường cùng phương thức liên hệ.

Thậm chí bắt đầu nổi lên đi tìm gia thế của học sinh chuyển trường, chỉ là không tìm ra được gì.

Viên Mai hứng thú bừng bừng, muốn cùng Chu Ức Chi bát quái hai câu, nhưng ai biết thiếu nữ trước mặt mới vừa rồi mặt mày còn nhu hòa tinh xảo lập tức lãnh đạm, cô nhìn chằm chằm thiệp, tựa như lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm.

Phút chốc, cô xoay người tránh ra, từ trong túi quần vận động màu xám móc di động ra, mở giao diện gửi tin nhắn ra.

Tâm tình Chu Ức Chi có chút phiền, đời trước biết anh ở trường học rất được hoan nghênh, chỉ là lúc ấy căn bản không thèm để ý, mà một đời này, cô liền không cao hứng như vậy nữa, có loại cảm giác mọi người đều mơ ước đồ của mình.

Cơ hồ không chút suy nghĩ, cô đã gửi tin nhắn cho quản gia, bảo quản gia nghĩ cách đem những cái thiệp chướng mắt đó gỡ xuống.

......

Chu Ức Chi thường xuyên rèn luyện, thể lực thực không tồi, kiểm tra thể lực đối với cô mà nói chỉ là chuyện vài phút.

Cuối thu mát mẻ, thiếu nữ mặc một thân quần áo vận động màu xám nhạt, thong dong mà chạy ở trên đường băng màu xanh lục, làn da trắng nõn phá lệ lóa mắt, là phong cảnh hạc trong bầy gà trên toàn bộ sân thể dục.

Trên khán đài, nam sinh đánh xong bóng rổ sôi nổi nhìn lại.

Tùng Du ngồi ở trên khán đài cúi đầu chơi di động, bên huyệt thái dương còn có dấu vết một khối máu đọng nhỏ, cậu ta đội mũ lưỡi trai, áp đến bên mái che lại.

Bạn bè bên người bỗng nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói với cậu ta: "Cậu nhìn bên kia, lớp học của em gái Chu đang học thể dục."

Tùng Du ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ ở trên đường băng dần dần chạy tới.

Người bên người cười nói: "Cậu xác định không đuổi theo sao? Một tháng sắp tới rồi, cậu không đuổi tới tay, chính là cậu thua cuộc."

Sắc mặt Tùng Du không được tốt: "Ít nói nhảm."

Sắc mặt cậu ta sao có thể đẹp được chứ.

Ba ngày trước, thái độ của Chu Ức Chi với cậu ta còn tính không tồi, khi cậu ta theo tới phòng thí nghiệm tìm Chu Ức Chi muốn quà sinh nhật, Chu Ức Chi tuy rằng là bộ dáng nhất quán không phản ứng, nhưng cũng đáp ứng hôm sinh nhật sẽ cùng đi ăn lẩu, mắt thấy người đều phải đuổi tới tay —— ít nhất tiến độ điều đã kéo đến 80%, lại bỗng nhiên thay đổi, thái độ của cô chuyển biến bất ngờ, thấy anh của cô đánh cậu ta một trận, còn ngữ khí lạnh băng mà bảo cậu ta lăn.

Tùng Du không khỏi hoài nghi, cô có phải đã biết sự kiện đánh đố trên diễn đàn kia hay không.

Nếu không phải đã biết, vì sao thái độ sẽ thay đổi 180 độ như thế.

Nghĩ như vậy, ngược lại Tùng Du bị anh của cô đánh một trận tức giận có chút phát không ra, biến thành một tí xíu áy náy.

Cậu ta cảm thấy, ngày đó Chu Ức Chi khẳng định đã lén lút khóc, nếu không sáng sớm mắt sao lại có chút sưng đỏ chứ, khẳng định là vì việc này của cậu ta mà khó chịu.

Ngay từ đầu thật là bởi vì đánh đố mới chạy tới hỏi han ân cần với cô, bằng không mặc dù là thèm gương mặt kia của cô, nhưng ai có thể chịu đựng được tính cách của cô?! Hơn nữa cô ở trong trường học có tiếng lạnh băng khó gần, khơi dậy ham muốn chinh phục của người khác. Nhưng hiện tại,l Tùng Du lại có chút chột dạ.

Cậu ta đem con gái nhà người ta ra trêu đùa để rồi người ta khóc như thế.

Chu Ức Chi đã chạy xong một nửa vòng, vị trí thứ hai của lớp. Trước kia 800 mét Chu Ức Chi đều là xa xa dẫn đầu, hôm nay lại chạy thứ hai, giáo viên thể dục nơi xa có chút kinh ngạc.

Chu Ức Chi thời niên thiếu đích xác tranh cường háo thắng, đừng nói thành tích, dương cầm tái thi đấu, cho dù 800 mét cũng không cho phép mình ở sau, cho nên vẫn luôn có thói quen buổi sáng dậy chạy.

Nhưng cô rốt cuộc còn chưa luyện thành ký ức cơ bắp, đời trước hơn hai mươi tuổi cô đã rất ít rèn luyện, chợt một hồi tới, cảm giác tứ chi phảng phất đã chịu đại não khống chế, cũng chưa linh hoạt như vậy, trước mắt chỉ có thể chạy ở thứ hai.

Cũng may trở lại một đời, Chu Ức Chi đã không có tâm cường tranh đấu như vậy, cô không vội không chậm mà chạy.

Gió ở bên tai thổi qua.

Trên khán đài đột nhiên có một người đi xuống, chạy đến bên người cô, ở trên mặt cỏ bồi cô chạy vài bước.

Trên khán đài một mảnh thanh âm ồn ào.

Tùng Du nói: "Chuyện diễn đàn trường học, có phải cậu đã biết hay không?"

Chu Ức Chi nhíu nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

Tùng Du cũng đuổi kịp, nghẹn nghẹn, thập phần miễn cưỡng mà nói với cô: "Chu Ức Chi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu, nhưng cũng không thể trách tôi! Tình huống lúc ấy cậu lại không biết, mọi người đều ồn ào, tôi là không trâu bắt chó đi cày! Hơn nữa không phải cũng vì nguyên nhân là chuyện này đôi ta mới nhận thức sao? Nếu không như vậy, tôi lên diễn đàn nói cho toàn trường, đánh đố hủy bỏ, tôi muốn chính thức mà theo......"

Lời còn chưa nói xong, nghe được Chu Ức Chi lạnh lùng thốt ra: "Lăn, cậu còn muốn bị anh tôi đánh cậu một lần sao?"

Tùng Du không tin mà nhìn Chu Ức Chi.

Chính như buổi sáng ngày đó cậu ta ở trong điện thoại nói đó, cậu ta cảm thấy Chu Ức Chi có hảo cảm với mình, nhưng là hiện tại cư nhiên ánh mắt nhìn cậu ta có chán ghét?

Chu Ức Chi trên dưới đánh giá Tùng Du liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy đời trước chính mình bị mù, một cậu ấm như vậy, mặt không bằng anh, thân cao không bằng anh, cô thế nhưng bởi vì cậu ta mà nháo với anh hơn hai tháng.

Đời trước cô không biết chuyện đánh đố, Tiết Tích ước chừng cũng vì cô thích Tùng Du, sợ nói ra làm cô khổ sở, vì thế trước sau không mở miệng.

Mà một đời này, nếu cô đã biết, liền cảm thấy trong lòng phẫn nộ.

Nếu không phải có anh, đời trước khả năng cô thật đúng là đi dự tiệc sinh nhật của Tùng Du.

Sau đó, mở cánh cửa đó ra, khả năng liền sẽ phát hiện toàn bộ ghế lô đều là người chờ đợi cười nhạo mình.

Tất cả mọi người chờ cô từ vị trí cao cao tại thượng ngã xuống, chỉ có anh ở đó thật cẩn thận mà giữ gìn một thân kiêu ngạo của cô.

Cô không hề để ý tới sắc mặt Tùng Du khó coi, nhanh hơn bước chân chạy tới cuối đường băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.