Anh Ấy Rất Hay Trêu Chọc Tôi

Chương 2






" Tiệc chia tay?"
Trong phòng, Tần Tình đang ngồi trên giường có chút mờ mịt: " Không cần phiền phức như vậy? Tớ cùng bạn học trong lớp lại không qua lại nhiều......"
" Sao lại không thân, đại gia cũng đã cùng lớp ba năm a." Lâm Mạn Tuyết ở đầu dây bên kia mở miệng: " Tớ đã cùng lớp trưởng cam đoan —— lớp trưởng rất nhiệt tình tổ chức tiệc chia tay vui vẻ, cậu không đi sẽ làm hắn thất vọng? Hơn nữa cũng sắp thi khảo sát, coi như cho đại gia một cái cớ để thả lỏng đi!"
Nghe được câu nói cuối cùng, Tần Tình bật cười: " Đây mới là mục đích của cậu đúng không?"
"Hắc hắc......" Lâm Mạn Tuyết ghé vào microphone di động hôn vài tiếng vang dội: " Tiểu Tình cậu là tốt nhất, nhất định sẽ đáp ứng đúng hay không?"
Tần Tình do dự trong chốc lát.

Chỉ là Lâm Mạn Tuyết ở điện thoại đối diện liên tiếp làm nũng khóc nháo, cuối cùng cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.

" Ân, bất quá nhà tớ canh cửa rất nghiêm, cậu cũng biết đó.

Để tớ xin mẹ ra cửa."
" Ha ha ha tớ liền biết cậu sẽ đáp ứng mà —— tớ phải báo cho lớp trưởng nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Không đợi Tần Tình hỏi thời gian địa điểm, điện thoại liền trực tiếp cắt đứt.

Tần Tình nhìn di động, bất đắc dĩ hỏi địa điểm.

Sau đó cô đẩy cửa phòng mình ra, đi đến phòng ngủ chính cách vách.

" Mẹ ơi, bạn học trong lớp tổ chức tiệc chia tay cho con, buổi chiều con sẽ cùng bọn họ đi ra ngoài, được không ạ?"
Lê Tĩnh Hà đang thu xếp hành lý vào va li, nghe vậy liền đứng thẳng quay người lại, tóc xoăn màu nâu gợn sóng xõa trên vai, tinh xảo hơi nhíu mi:
" Buổi chiều?"
Tần Tình đứng ở ngoài cửa kiềm chế cảm xúc, thật nhẹ nhàng gật đầu.

" Nếu con nói muốn đi, thì đi thôi."
Lê Tĩnh Hà nhìn con gái an tĩnh nghe lời, mi nhăn lại đã thả lỏng xuống:
" Nhưng không thể trở về quá muộn, phải trở về nhà trước 7 giờ."
"......"
Con ngươi Tần Tình xẹt qua một tia vui vẻ, chẳng qua cô nhanh chóng đè ép xuống, khẽ lên tiếng, xoay người trở về phòng mình.

Rời khỏi tầm mắt Lê Tĩnh Hà, bước chân Tần Tình đều nhẹ nhàng lên.

Cô về phòng đóng cửa lại, sau đó lập tức cầm lấy di động gửi cho Lâm Mạn Tuyết một cái tin nhắn.

" Mạn Tuyết, mẹ tớ đã cho phép rồi, cậu nói thời gian địa điểm cụ thể cho tớ đi."
Vài giây sau.

Thấy di động có tin nhắn mới, ánh mắt Lâm Mạn Tuyết sáng lên, hủy bỏ tin nhắn đã soạn xong, trực tiếp gọi điện thoại.

" Alo, lớp trưởng? Tớ đã giúp cậu gọi Tiểu Tình rồi, đại gia cũng nguyện ý phối hợp, có thể thành công hay không, liền xem chính cậu rồi.

"
............!
Buổi chiều hai giờ rưỡi, một chiếc taxi dừng lại trước tòa nhà có kiến trúc lớn nhất Thanh Thành, cửa xe mở ra, Tần Tình từ trong xe bước xuống.

Nơi này chính là chỗ mà Lâm Mạn Tuyết đã nói, chẳng qua nhìn trong ngoài trang hoàng long trọng, Tần Tình thực hoài nghi bản thân có nhầm địa chỉ hay không.


Nhìn thế nào cũng không giống nơi để học sinh trung học tổ chức buổi tiệc chia tay?
Cô do đứng đợi trong chốc lát, vẫn là nhịn không được gọi điện thoại cho Lâm Mạn Tuyết.

Điện thoại bắt máy: "Mạn tuyết".

Tần Tình ngước khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc nhìn logo: " Cậu xác định là Giải trí Phong Hoa sao?"
" Đúng vậy, Tiểu Tình cậu đã tới rồi sao? Để tớ đi xuống đón cậu!"
Thanh âm Lâm Mạn Tuyết hưng phấn lẫn một chút tạp âm thanh hỗn loạn từ microphone truyền qua.

Tần Tình suy nghĩ vài giây, vẫn gật gật đầu: " Được, vậy cậu chú ý an toàn."
" Ha ha ha chú ý an toàn..." Lâm Mạn Tuyết cười đến mức không kiềm chế được: " Tiểu Tình, cậu bị dì quản giáo quá nghiêm----- quả thực là như người thế kỉ trước xuyên không tới."
"....!Tớ ở bên ngoài chờ cậu." Tần Tình đỏ mặt, hơi tức giận cúp điện thoại.

Sau đó, cô một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn logo to lớn kia, trong lòng dâng lên một chút xa lạ lẫn tò mò.

Bởi vì trong nhà quản giáo quá nghiêm, cô chưa từng tới những địa phương như vậy, có chút mới lạ, còn có phần lo lắng.

Trong chốc lát, Lâm Mạn Tuyết từ cửa xoay đi ra, định gọi Tần Tình một tiếng, liền sững sờ tại chỗ.

Nữ sinh đứng đối diện cả người sạch sẽ thơm ngát, mái tóc hơi nâu có chút xoăn, kẹp một chiếc kẹp tóc nho nhỏ.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy đen có họa tiết hoa hồng, lộ ra đường cong thân thể, xương quai xanh duyên dáng cùng với đôi chân thon dài tinh tế; trên chân mang một đôi tất đen và đôi giày xăng đan, toàn thân tỏa ra khí chất.

Thẳng đến lúc Tần Tình đến trước mặt Lâm Mạn Tuyết, khó hiểu mà quơ quơ cánh tay, Lâm Mạn Tuyết đột nhiên hồi phục lại tinh thần.

Cô kinh hô một tiếng: " Trời ơi Tiểu Tình —— vì sao trước kia cậu mặc váy trắng, cậu quả thật sinh ra để mặc váy đen!"
Bị ngữ khí của Lâm Mạn Tuyết hù đến ngẩn người, lát sau mới phản ứng lại, Tần Tình có chút ngượng ngùng nhìn váy của mình.

" Bởi vì nghe cậu nói tổ chức tiệc chia tay bên ngoài, tớ tưởng ngoài trời, liền không mặc váy trắng, sợ nó bị dơ."
"..."
Cái lý do đơn giản này khiến Lâm Mạn Tuyết bị nghẹn một chút, không còn lời để nói.

Qua vài giây cô mới thở thật dài: " Thôi vậy, xem như tớ thua.

chúng ta vào trong thôi....!Cho người nào đó một kinh hỉ."
Câu cuối cùng nói rất nhỏ, Tần Tình cũng không có nghe thây được, gật gật đầu liền đi theo Lâm Mạn Tuyết vào trong.

Cùng lúc đó, tiệm cà phê Internet đối diện Phong Hoa, Lý Hưởng đuổi theo nam sinh phía trước ra ngoài——
" Dục ca, cậu đừng không đi mà, tớ rất vất vả mới hẹn được Lăng hoa khôi ra! Các anh em đều đang chờ ở bên trong Phong Hoa."
Lý Hưởng một bên kêu rên một bên ở phía sau chớ mắt ra hiệu cho Triệu Tử Duệ, ý bảo Triệu Tử Duệ phối hợp với mình.

Triệu Tử Duệ trừng hắn một cái, hướng về phía Văn Dục Phong đang nhìn ý bảo hắn nhìn hướng đó.

Lý Hưởng quay qua, lúc này mới phát hiện từ lúc bắt đầu đi ra, Văn Dục Phong vẫn luôn suy tư nhìn chằm chằm cửa Phong Hoa đối diện.

Biểu tình khoa trương của Lý Hưởng dừng lại, tò mò nhìn qua.

" Dục ca, cậu nhìn cái gì vậy?"
Lúc này, góc váy màu đen đã biến mất khỏi tầm mắt, Văn Dục Phong nghe vậy liền hơi nhíu mày, hồi phục lại tinh thần.

Hắn duỗi tay đem cà vạt kéo lỏng, thuận thế đẩy đầu Lý Hưởng ra.

" Đi thôi."
Đầu Lý Hưởng ra bị ngốc vài giây: " Đi chỗ nào?"
Triệu Tử Duệ ở phía sau không khách khí sút vào mông hắn một cái:
" Cậu là đồ ngốc a." Nói vậy, hắn chạy theo sau Văn Dục Phong.

Lý Hưởng phản ứng lại liền mắng Triệu Tử Duệ một tiếng, sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ đuổi theo, quàng bả vai Triệu Tử Duệ hỏi: " Này, cậu nói xem hôm nay Dục ca lại dễ nói chuyện như vậy? Tớ còn tưởng rằng cậu ấy sẽ không đi đâu..."
Ba người đi qua cửa xoay tới sảnh, một đường tới hàng ghế bên trong, người nhận được tin đón đi lên.

" Dục ca".

Người nọ cười hì hì gọi một tiếng, sau đó chuyển hướng tới hai người Lý Hưởng: " Tử Duệ, a ngốc Lý cũng tới rồi."
" Gọi ai ngốc Lý!"
Mới vừa bi mắng, Lý Hưởng tươi cười liền cứng đờ, phản ứng lại liền xoay cổ: " Cho cậu một cơ hội, nên xưng hô như thế nào?"
"...!Được rồi."
Mắt thấy hai người đùa giỡn muốn bổ nhào tới mình, Văn Dục Phong lười biếng mà giơ tay, búng trán Lý Hưởng một cái: " Đi vào, đừng chắn cửa."
Lý Hưởng lúc này mới từ bỏ.

Người ngồi ghế lô trong cùng nghe thấy được giọng nam nhân trầm thấp, cô gái rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt chợt lóe lên.

Nữ sinh bên cạnh nói: " Lăng hoa khôi, đó chắc là Văn Dục Phong? Lớn lên quả nhiên rất đẹp.

Bọn họ đều nói hắn là bạn trai cậu, là thật hay giả?"
Lăng Vũ nghe vậy có chút không được tự nhiên mà chỉnh lại tóc, di chuyển ánh mắt.

"...Ai nói, bát tự còn chưa xem mà đã có người loan tin lung tung rồi."
Ngữ khí có chút hờn dỗi, nữ sinh bên cạnh Lăng Vũ ái muội cười một tiếng, chuyển qua ——
" Lý Hưởng, bên này còn chỗ, các cậu qua đây đi!"
Lý Hưởng híp mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới, liếc mắt một cái nhìn thấy Lăng Vũ.

Đôi mắt hắn lập tức sáng ngời.

" Dục ca, chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Văn Dục Phong không màng tới mà liếc mắt, nhấc chân đi qua.

Tới chỗ Lăng Vũ, bên cạnh là nữ sinh cùng bàn, thấy bên phải Lăng Vũ còn trống hơn phân nửa sofa, ba người ngồi cũng không có gì vấn đề.

Văn Dục Phong đi phía trước, quay người lại ngồi xuống vị trí gần bên ngoài nhất.

Khóe mắt Lăng Vũ nhìn bên này thần sắc trên mặt liền cứng lại.


Sau đó cô nâng tầm mắt về phía Lý Hưởng liếc mắt một cái.

Lý Hưởng thu được chủ ý của nữ thần, nhất thời trong lòng vừa khổ vừa ngọt —— hắn đương nhiên biết vị Lăng đại hoa khôi này có tiếng tính tình cao ngạo hôm nay là vì ai tới.

Chẳng qua nữ thần nếu đã cho hắn ánh mắt, Lý Hưởng tự nhiên không thấy, chỉ có thể một phen kéo Triệu Tử Duệ lại ngồi vào bên cạnh Văn Dục Phong, sau đó đối với Lăng Vũ mở miệng.

"Lăng hoa khôi, tớ tới chỗ Lý Linh ngồi, làm phiền cậu dịch vị trí?"
Lăng Vũ nghe vậy thần sắc vừa hòa hoãn, ngoài miệng lại giận trách:
" Sao cậu nhiều chuyện như vậy, cậu hỏi Lý Linh có đồng ý không?"
Lý Linh chính là nữ sinh ngồi bên cạnh Lăng, lúc này đôi mắt vừa chuyển liền hướng Lý Hưởng vẫy tay: "Lão Lý, tới tới tới."
"......"
Có khổ nói không nên lời Lý Hưởng chỉ có thể cười lên tiếng, ngồi xuống chỗ Lăng Vũ, sau đó thuận thế một phen đem Triệu Tử Duệ kéo vị trí bên cạnh mình.

Vì thế trên một chiếc sofa dài, chỉ còn lại chỗ trống bên cạnh Văn Dục Phong.

Lăng Vũ đứng ở chỗ đó làm như do dự trong chốc lát, sau đó mới hơi rũ mắt vén tóc dài ra phía sau tai.

"Tớ có thể ngồi ở chỗ này không?"
"......"
Trên sofa nam sinh lười biếng khép hờ mi mắt, ngũ quan tuấn tú bày biểu tình nhàn nhạt, chỉ hơi hơi câu lấy khóe môi khiến ánh mắt của hắn có chút u tối.

"Tùy tiện."
Ném xuống một câu này, không chờ Lăng Vũ nói cái gì nữa, Văn Dục Phong liền lại rũ mắt.

Lăng Vũ đã chuẩn bị tốt nói lời cảm ơn thì bị nghẹn trở về, cô có điểm oán hận liếc mắt nhìn Văn Dục Phong một cái, quay đầu hướng mọi người trong phòng nhìn qua.

Mọi người lặng lẽ xem náo nhiệt lập tức hi hi ha ha mà đem ánh mắt thu trở về.

Lý Hưởng thấy trường hợp xấu hổ này, vội vàng ra tiếng hoà giải: "Ai, Lăng hoa khôi của chúng ta mượn cơ hội này, hát một bài để chúng ta mở mang tầm mắt.

Tớ nghe nói, Lăng hoa khôi của chúng ta hát rất hay —— tới tới tới, đại gia vỗ tay!"
Lý Hưởng bắt đầu ra sức mà vỗ tay trước, mọi người còn lại đi theo huýt sáo khuyến khích, Lăng Vũ chối từ vài câu không thể dừng họ lại, cuối cùng vẫn đồng ý với họ.

Lý Linh xung phong nhận việc đi lên hỗ trợ hát bè, cũng trực tiếp chuyển tới đằng trước.

Nhạc đệm quen thuộc vang lên ——
《 May mắn nhỏ 》.

Mọi người trầm mặt hai giây, lập tức có người ồn ào, theo đó là một tiếng huýt sáo.

Trong âm thanh ồn ào, khuôn mặt Lăng Vũ chậm rãi đỏ lên, sau đó cô trộm liếc mắt nhìn hướng Văn Dục Phong một cái.

Không đợi cô nhìn thấy rõ, Lý Linh đã chạy tới đem microphone đưa cho cô, đồng thời hướng về phía cô chớp chớp mắt ý bảo mình nhanh lên.

Lăng Vũ hít vào một hơi, cầm lấy microphone, theo nhạc đệm bắt đầu hát ——
" Em nghe thấy giọt mưa rơi ở trên mặt cỏ xanh xanh......!
Em nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên......!
Chính là em không nghe thấy được âm thanh của anh......!
Nghiêm túc gọi tên em......!
............"
Giọng hát Lăng thanh thuần, bài hát《 May mắn nhỏ 》được cô hát rất uyển chuyển mà êm tai.

Chờ âm nhạc gần tắt, không biết từ cái góc bắt đầu, toàn bộ ghế lô thực mau đã bị khẩu hiệu "Ở bên nhau ở bên nhau" bao phủ.

Lăng Vũ gắt gao nắm chặt microphone, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Văn Dục Phong.

Ánh mắt mọi người cũng đều đồng loạt hướng qua.

Vị nam chính rốt cuộc cũng mở mắt, một đôi đồng tử đen nhánh lạnh lẽo, chạm tới tầm mắt mọi người.

Trong căn phòng đột nhiên không có một chút tiếng động giống như sắp nổ tung.

" Khói thuốc súng" tan hết trong giây lát, âm thanh ồn ào giữa mọi người cũng bắt đầu vang lên.

—— Văn Dục Phong ngồi chỗ đó, tuy rằng biểu tình trên mặt tươi cười, nhưng rõ ràng là một bô dáng bị chọc giận, bọn họ nào dám vuốt râu hùm?
Thấy mọi người an tĩnh lại, Văn Dục Phong rũ mi mắt, đứng dậy, tay đút vào túi quần tới bên cạnh Lý Hưởng, búng một cái thật vang vào trán đối phương.

Lý Hưởng bị ăn đau, sau lại lảo đảo, mở đôi mắt vô tội nhìn lên.

Thân hình nam sinh vẫn đứng im chỗ đó, từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt lười nhác cười như không cười.

"...!Thuốc lá."
Chỉ nói một từ duy nhất có một từ (: yên là thuốc lá) mang theo hàn khí làm sau lưng Lý Hưởng phát lạnh.

Thân hình Lý Hưởng cứng đờ, hồi phục lại tinh thần từ trong túi lấy ra đưa qua.

Văn Dục Phong nhìn hắn cảnh cáo một cái, xoay người đi ra.

Chờ cánh cửa đóng lại, không khí đóng băng vô hình rốt cuộc cũng biến mất, Triệu Tử Duệ đánh vào ót Lý Hưởng một cái ——
" Cậu đúng thật là đồ ngốc."
"...!Lý Hưởng!" Một giọng nữ từ chỗ lô ghế ở giữa vang lên.

Lý Hưởng ngẩng đầu, đôi mắt Lăng Vũ tức giận đến đỏ bừng đứng trước mặt hắn:
" Không phải cậu nói anh ấy có ý với tớ sao? Đây là ý tứ mà cậu nói?"
Lý Hưởng ủy khuất mà nói: " Dục ca thật sự có a."
" Hắn có cái gì?"
" Thì hôm qua cậu hỏi tớ, tở liền hỏi thử Dục ca đối với loại con gái lớn lên trắng trắng, xinh đẹp, vóng dáng không cao, tóc dài thì có cảm giác gì..."
Lý Hưởng nói: " Dục ca trước kia sẽ không bao giờ phản ứng với loại vấn đề này, nhưng hôm qua hắn lại phản ứng."
" Hắn nói cái gì?"
" Hắn nói rất đáng yêu."
"..."
Ra khỏi chỗ đó, Văn Dục Phong chuẩn bị trở về.

Chẳng qua hắn chưa đi được bao xa, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi theo.


Văn Dục Phong nghiêng người nhìn lại, đập vào mắt chính là cái đầu tóc màu vàng chói mắt của Triệu Tử Duệ.

" Dục ca, cậu sẽ không tức giận chứ?" Triệu Tử Duệ đi lên trước, nhìn thần sắc Dục Phong bình thường, mới nhẹ thở ra, bất đắc dĩ nói: " Lý Hưởng kia thật ngốc, Lăng Vũ thổi gió bên tai hắn liền không phân biệt được đông tây nam bắc—— Dục ca, cậu đừng cùng hắn tức giận"
" Việc nhỏ, không đến mức." Văn Dục Phong nói một tiếng, đi bộ về phía trước.

Mắt thấy đoạn hành lang dài phải đi hết, bước chân Văn Dục Phong dừng lại, đồng thời duỗi tay ngăn cản Triệu Tử Duệ phía sau đang đi tới.

Triệu Tử Duệ mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy hai người xa lạ phía trước đi ngang qua hành lang.

Nam sinh đi phía trước, bộ dáng có vẻ là học sinh trung học.

Theo phía sau là một nữ sinh vóc dáng nhỏ xinh, mặc váy màu đen rất xinh đẹp.

....!Nhìn một bên mặt có chút quen thuộc.

Triệu Tử Duệ không nhớ mình đã gặp qua nữ sinh kia ở chỗ nào, liền nghe thấy âm thanh người bên cạnh đang cười nhẹ.

" Thật đúng là em ấy."
Chưa từng thấy qua Văn Dục Phong kìm nén cười vui vẻ như vậy, Triệu Tử Duệ phát ngốc đã nhìn thấy cảnh này.

Văn Dục Phong không nhanh không chậm đi tới chỗ ngoặc và dừng lại.

Hai người vừa mới đi ngang qua, lúc này học đang đứng yên trên hành lang dài bên phải.

Văn Dục Phong dừng ở chỗ này, âm thanh của hai người kia truyền tới rõ ràng ——
" Lớp trưởng, cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Tiệc chia tay được tổ chức, Tần Tình có chút vui vẻ, lúc này lại thấy khó hiểu đứng nhìn nam sinh trước mặt.

" Tần Tình, tớ có một chuyện giấu trong lòng đã lâu, nếu hiện tại không nói cho cậu, tớ sợ về sau sẽ không còn cơ hội."
Nam sinh đứng phía sau Tần Tình ánh mắt hơi lóe.

"..."
Tim Tần Tình đập lỡ một nhịp, đối với chuyện tiếp theo sắp xảy ra, cô có một dự cảm không tốt.

Chỉ tiếc là không đợi cô nói cái gì, đối phương đã mở miệng ——
" Tớ thích cậu, Tần Tình."
"..."
Rốt cuộc chưa kịp...!Tần Tình buồn rầu mà nhíu nhíu mày.

Nên từ chối như thế nào để giữ lại mặt mũi cho đối phương đây.

Phó Hàm Lâm nói xong liền chờ đợi câu trả lời.

Chỉ thấy cô gái an tĩnh một hồi lâu, mới đột nhiên nghĩ tới cái gì, đôi mắt hơi ngượng mà ngẩng mặt.

" Không thể, lớp trưởng."
Phó Hàm Lâm ngẩn ra, theo bản năng hỏi: " Vì sao?"
Tần Tình căng khuôn mặt nhỏ, khẽ nhíu mày, ngữ khí bắt đầu nghiêm túc: " Bởi vì cậu còn nhỏ."
Phó Hàm Lâm: "..."
Phó Hàm Lâm bị câu này khiền cho nghẹn lại, lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, liền nghe thấy chỗ rẽ phía sau lưng Tần Tình phát ra một tiếng cười.

" Ai?"
Phó Hàm Lâm nhíu mày đi qua.

Tần Tình cũng xoay người.

Âm thanh này, cô cảm thấy có chút quen, đã nghe qua ở đâu rồi?
Hai người nhìn chăm chú chỗ rẽ có một bóng người, một nam sinh đang lười nhác cười cười bước ra.

Hắn nâng đầu, đồng thời ngước mắt nhìn qua.

Tầm mắt chạm vào nhau.

Mặt mày như kiếm lạnh lẽo.

——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong:...!Nghe nói có người được nhớ thương so với ta còn rất nhỏ?
——————————
Giả thiết tuổi tâm lý nam nữ chính:
Tần Tình 15 tuổi, gia giáo nghiêm khắc, tính cách cực kỳ đơn thuần.

Văn Dục Phong 18 tuổi, quá trình trưởng thành có chút nhấp nhô, tâm tính so với bạn cùng lứa có chút khác biệt.

..........



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.