Anh Ấy Rất Điên

Chương 37: Sao có thể có sư phụ như vầy




Dù gì đi nữa thì kỷ niệm thành lập trường là chuyện của tháng sau, tạo ra phong ba chưa bao lâu cũng đã hạ xuống.

Thay vào đó chính là kiểm tra giữa kì vào tuần sau, đầu tháng 11 sắp tới —— tựa như một ngọn núi chặn ngang đó không thể vượt qua, trĩu nặng đè trong lòng đám học sinh.

“…… Đây là kiểm nghiệm đối với năng lực của các em, cũng là thời điểm để các em nhìn rõ, từ khi khai giảng lớp 11 đã được hai tháng, các em đã học được cái gì!”

Giáo viên vật lý hận sắt không thành thép múa may tay chân trên bục giảng ——

“Đặc biệt là học sinh cá biệt, đúng không? Em nói em đi, nhìn con điểm trên đây của em đi, em không thấy thất vọng về chính mình khi ngồi trên cái ghế đó sao! Tôi thấy nó cùng em nghe giảng bài, nếu trong tay nó có bài thi, điểm của nó còn có thể cao hơn em nhiều!”

“…………”

Cả lớp bị mắng không ai dám phát ra tiếng, tất cả đều cúi đầu.

Vào những thời điểm này, người duy nhất có khả năng và có gan phản kháng lại chính sách tàn bạo này, chính là người nào đó ngồi ở bàn học duy nhất ở hàng đầu tiên trong lớp bọn họ.

Có vài học sinh mong đợi trong lòng ngó qua, kết quả lại ngoài dự đoán.

——

Nam sinh ngồi đó không chỉ không có dự định phản bác, khó có khi không ngủ trong lớp, ngược lại đang cầm một bài kiểm tra trong tay, hơi nhíu mày, gương mặt tuấn tú lạnh như băng, lật xem bài thi tháng đó.

…… Chẳng lẽ, Ngạn ca của bọn họ cũng có lúc thất thủ trước môn Lý?

Không ít học sinh trong lớp thấp giọng nghị luận, tò mò sáng mắt lên.

Trên bục giảng, giáo viên vật lý nói một hơi dài, miệng khô lưỡi khô rót một chén trà, vừa ngẩng đầu liền phát hiện học sinh bên dưới đang xôn xao.

Chú ý tới ánh mắt bọn học sinh dời ra chỗ khác, giáo viên vật lý nhíu mày ——

“Đám các em nhìn Thương Ngạn làm gì, lần này người ta vẫn đạt điểm tuyệt đối! Nếu các em có thể đạt được thành tích của em ấy, tới tiết vật lý của tôi các em muốn xuống lầu làm chuyện gì thì tôi cũng không nổi giận!”

Giáo viên vật lý nói, lơ đãng liếc qua bài kiểm tra hàng tháng trong tay Thương Ngạn.

Con điểm đỏ tươi trên đó làm ông chau mày.

“…… Thương Ngạn, em lấy bài của ai vậy?”

“…………”

Thương Ngạn không đáp, gương mặt nghiêng càng thêm hai phần bén nhọn.

Anh thả tay, không nặng không nhẹ đặt bài kiểm tra lên bàn.

“Bộp” một tiếng vang nhỏ, nhóc con bên cạnh đang co thành một cục run lên một cái.

Qua vài giây, Tô Mạc Mạc vẫn luôn nỗ lực trốn vào góc tường, không dám nhìn qua Thương Ngạn một tí, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ló ra từ trong ống tay áo ——

“Thầy, bài kiểm tra là của…… em, em.”

“À, là em Tô Mạc Mạc sao.”

Giáo viên vật lý không mấy ngạc nhiên.

Cô bé Tô Mạc Mạc này vừa chuyển vào lớp một, tình trạng sức khỏe không tốt lắm, ông đã sớm biết điều này. Nên ông cũng không làm khó cô quá nhiều ở mảng thành thích.

Ông thanh giọng, giọng nói dịu lại.

“Đã có bạn cùng bàn ưu tú như thế này, vậy em phải học tập người ta cho tốt…… Bạn cùng bàn của em có thể đạt điểm tuyệt đối, tốt xấu gì em cũng phải được một nửa của em ấy, đúng chứ?”

“……”

Cả lớp biết được kết quả của Tô Mạc Mạc, có người không nhịn được thấp giọng cười rộ lên.

Tô Mạc Mạc cố gắng cúi đầu, lỗ tai lộ ra ngoài vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.

Chuông tan học vang lên, giáo viên vật lý rời khỏi phòng học.

Tô Mạc Mạc biết rất rõ, “khổ hình” còn chưa kết thúc ——

“Bảo bối Mạc Mạc, bọn mình đi lấy nước, cậu đi cùng……”

Chữ “không” nặng nề run lên ba lần trong cổ họng Tề Văn Duyệt, sau đó dưới ánh mắt đảo qua của Thương Ngạn, cô nàng tự giác im miệng.

Tề Văn Duyệt yên lặng như gà kéo theo Liêu Lan Hinh, không tiếng động đi ra từ cửa sau lớp học.

Lúc này Thương Ngạn mới thu hồi tầm mắt.

Anh nghiêng người, tay trái đặt xuống cạnh bàn sau, hoàn toàn chặn hết con đường cuối cùng của Tô Mạc Mạc.

“……”

Tô Mạc Mạc thong thả và cẩn thận cúi đầu cọ cọ trên tường.

Sau đó cô ngước mắt liếc qua Thương Ngạn một cái thật nhanh.

A……

Hung dữ khác thường.

Vì vậy Tô Mạc Mạc rất nhanh lại cúi đầu lần nữa.

Thương Ngạn bị cô chọc giận cười lên.

Anh vươn tay, gõ gõ bài kiểm tra đặt trên bàn đang im lặng như chủ nhân của nó.

“48 điểm, ha?”

“……”

“Anh ở Tổ Huấn Luyện hai tuần, đợt kiểm tra đầu tiên sau khi quay về, đã cho anh niềm vui bất ngờ lớn như vậy?”

“……”

“Lúc trước kêu em đến phòng tự học, có đi không?”

Lần này Tô Mạc Mạc cũng phản ứng, cô cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Chân đau, không đi.”

Thương Ngạn nghe vậy, rũ mắt nhìn thoáng qua cẳng chân cô gái.

Tô Mạc Mạc rụt về.

Quan sát thấy sắc mặt Thương Ngạn có chút hòa hoãn, cô cẩn thận bổ sung một câu ——

“Hai tuần trước khai giảng không đi học, phần sau nghe không hiểu.”

Dường như cô gái có chút ấm ức, âm cuối mềm mại nói ra, nói xong còn cúi đầu rụt vào trong lớp quần áo.

Cái rổ trắng nõn mảnh mai lộ ra dưới mắt Thương Ngạn.

Tức giận vừa rồi đã tan đi, hiện tại đối diện với dáng vẻ này của cô gái, có làm sao cũng không thể giận nổi.

Anh duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô gái.

“Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi tối và cuối tuần đều đến Tổ Huấn Luyện, anh bắt đầu học bù cho em, nghe chưa?”

Tô Mạc Mạc đắn đo một hồi.

Cô ngồi xe của Văn gia, cùng đến trường với Văn Tố Tố, nếu buổi tối và cuối tuần học bù, vậy chỉ có thể nói với Văn gia……

Nhưng cô không muốn chủ động yêu cầu chuyện gì với Văn gia.

Một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Thương Ngạn nghiêng người nhìn qua.

“—— có khó khăn?”

Tô Mạc Mạc khó xử do dự, nhưng đối mặt với Thương Ngạn, cô vẫn nói thật.

“Bây giờ em đang sống nhờ trong nhà Văn Tố Tố, đi về đều cùng với cậu ta, không thuận tiện……”

Ánh mắt Thương Ngạn động động, ngay sau đó tùy ý gật đầu, “Anh phụ trách đưa đón.”

Tô Mạc Mạc: “——?”

“Trước kì thi giữa kì, nếu thành tích của em không tiến bộ……”

Lời nói của Thương Ngạn mang theo uy hiếp, ánh mắt chậm rãi rơi xuống đùi cô gái.

Tô Mạc Mạc đứng hình.

“……”

Qua hai giây, cô chậm rãi thu chân lại, vẫn cố gắng lùi ra phía sau chỗ ghế dựa.

Không biết nghĩ đến chuyện gì đó, vành tai cô gái dần dần ửng hồng.

Nam sinh bên cạnh còn không giống người mà cười nói thêm một câu:

“Xem ra em biết anh muốn nói đến chuyện gì.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Sao, sao có thể có sư phụ như vầy chứ!

Tô Mạc Mạc nghẹn họng, cầm lấy bình giữ ấm của mình, đứng lên, “Sư phụ, em muốn đi lấy nước.”

“Không được. Ngồi xuống sửa lại câu sai.”

Thương Ngạn bất động.

“Kiểm tra vật lý còn không đạt nửa số điểm, còn uống nước làm gì?”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Dỗi khóc.

Cho dù trong lòng rất ấm ức, nhưng Tô Mạc Mạc tự giác đuối lý cũng chậm chạp ngồi xuống.

Không chờ cô đặt bình nước trong tay xuống, trong lòng bàn tay đã trống rỗng.

Chàng trai kế bên đã cầm lấy bình nước của cô, đứng dậy bước ra khỏi bàn.

Vài phút sau, chuông vào học đã vang lên, Thương Ngạn còn chưa trở về.

Tiết cuối cùng là sinh hoạt chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp Lý Sư Kiệt đi lên bục giảng, theo thói quen nhìn khắp phòng một lượt, lập tức dừng mắt trên bàn học ở hàng đầu tiên.

“…… Thương Ngạn đâu rồi?”

Tô Mạc Mạc đang lo lắng thì nghe vậy, bất an ngẩng đầu lên.

Sau lưng truyền đến giọng của Tề Văn Duyệt ——

“Thầy ơi, nghĩ giữa tiết em thấy cậu ấy, đường dẫn nước ấm ở tòa nhà chúng ta hỏng rồi, hình như cậu ấy đi lên tầng 4 ở tòa nhà cách vách lấy nước rồi.”

“……”

Tô Mạc Mạc ngồi đằng trước ngây ra.

“Vậy à……”

Lý Sư Kiệt nhíu mày, mở sổ họp trong tay ra, “Thế thì chúng ta ——”

Vừa nói được vài chữ, một bóng dáng đã tiến vào từ cửa trước.

“Thầy.”

Thương Ngạn gật đầu xem như chào hỏi với Lý Sư Kiệt, rồi lập tức đi vào trở lại chỗ ngồi.

Vỏ bình giữ ấm mang theo nhiệt độ mát mẻ của khí trời cuối tháng mười, được đặt vào tay Tô Mạc Mạc.

Nam sinh làm hết những chuyện này thì vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra, cứ như mình chưa hề vượt qua hai tòa lầu cách nhau gần nửa sân trường để lấy một bình nước.

Cảm xúc trong lòng Tô Mạc Mạc quay cuồng thật lâu.

Sau đó cô chậm rãi ôm chặt bình giữ âm trong lòng.

Cô gái nghiêng mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn bên ngoài, áng mây nơi chân trời bị chiếu thành một màu sắc loang lổ mà sáng lạn.

Một chiếc lá cây nho nhỏ theo làn gió nhẹ nghịch ngợm lượn qua lượn lại trong không trung.

Trời thu mát mẻ nhưng ấm ấp.

……

Lớp học vẫn hoạt động theo kịch bản cũ, đơn giản là tổng kết lại những chuyện lớn nhỏ trong hai tuần qua.

Việc quan trọng nhất đương nhiên là bài kiểm tra tháng vừa kết thúc không lâu, thành tích các môn so với lần trước là tiến bộ hay thụt lùi, sự thay đổi của bảng xếp hạng bình quân điểm ở lớp, trong lớp chiếm vị trí nào trong top 10 và top 50 của khối……

Chờ đến khi tổng kết xong kết quả tháng, Tô Mạc Mạc lo lắng đề phòng cả buổi cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Nghe có vẻ như Lý Sư Kiệt sắp kết thúc, Tô Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn ông.

Lúc này Lý Sư Kiệt cũng khép lại quyển ghi chép họp hội của mình.

“Còn một chuyện cuối cùng.”

Vừa nghe đến chữ “cuối cùng”, đám học sinh đang muốn ngáp lập tức sáng mắt lên, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Lý Sư Kiệt, chờ ông kết thục cuộc nói chuyện đơn phương dài dòng này.

Lý Sư Kiệt trầm ngâm một lát rồi nói.

“Dựa theo yêu cầu của ban lãnh đạo, để đảm bảo các học sinh có thể phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể lực, thẩm mỹ và lao động, trường quyết định sẽ cử hành một hoạt động du thu* vào đầu tháng 11.”

*(Du thu: Tương tự như du xuân)

Lời này vừa dứt, cả lớp đều ngẩn người, ngay sau đó từng tiếng hoan hô liền vang lên.

Lý Sư Kiệt nhướng hàng mày, lạnh mặt gõ bàn ——

“Yên lặng.”

Cả lớp im bặt.

Lúc này Lý Sư Kiệt mới tiếp tục nói: “Hoạt động du thu lần này là học sinh tự nguyện, nếu có ai không muốn đi thì có thể chủ động nói ra.”

Học sinh cả lớp cười rộ lên.

——

Cơ hội khó có được như vầy, đứa ngu nào sẽ không……

“Thầy.”

Trước lớp, Thương Ngạn lười biếng nhấc cánh tay.

“Em không đi.”

“……”

Mọi người trầm mặc hai giây.

Ngay cả Tô Mạc Mạc bên cạnh cũng nhìn về Thương Ngạn.

Có lẽ bị biểu cảm nhỏ này của cô gái nhắc nhở, Thương Ngạn chậm nữa nhịp mà “à” một tiếng.

Cả lớp nhìn anh.

“Đúng rồi.”

Thương Ngạn cong môi, chỉ vào cô gái.

——

“Cậu ấy cũng không đi.”

Tô Mạc Mạc: “……??”

Tác giả có lời muốn nói: Ngạn ca: Du thu cái gì, thầy trò chúng ta chỉ có thế giới hai người không tốt ư?

Tô miêu: Không tốt (dỗi thành cá nóc)

Hết chương 37

____

Chương sau vẫn là 492 nha

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.