Anh Ấy Rất Điên

Chương 10: Vào lớp




lớp

Tuần tiếp theo, bắt đầu bằng một ngày thứ hai chưa ngủ đủ.

Tuần trước ăn mệt, hôm nay Tô Mạc Mạc đã có kinh nghiệm, 5 giờ rưỡi sáng cô thức giấc, rửa mặt ăn sáng, sau đó cùng Văn Tố Tố ngồi xe đến trường.

Đến trường vẫn chưa tới 6 giờ rưỡi, Văn Tố Tố trực tiếp đi vào lớp, còn Tô Mạc Mạc cố gắng trốn tránh bất kì bóng dáng nào thoạt nhìn giống giáo viên chủ nhiệm các cấp Hách Hách, cẩn thận đi vào tòa lầu khoa học kỹ thuật.

Bước qua cửa phòng Tổ Huấn Luyện, cuối cùng cô gái nhìn thoáng qua kẹt cửa.

Xác định không có bóng dáng của chủ nhiệm Hách, cô thở phào một hơi, xoay người.

Mới nghiêng một góc 90 độ, Tô Mạc Mạc liền nghe thấy trên đỉnh đầu có một giọng nói hài hước——

“Nhóc con, sáng sớm tinh mơ đã làm trộm, còn rất chuyên nghiệp nữa?”

Thân hình Tô Mạc Mạc bỗng cứng đờ.

Qua hai giây, cô mới hô nhẹ một câu, “Sư phụ…… Chào buổi sáng.”

Thương Ngạn đang đứng dậy từ trước bàn máy tính chuyên dụng của mình ngẩn ra.

Ngô Hoằng Bác đằng sau anh gào lên trước ——

“Tôi đột nhiên hối hận rồi cha Ngạn! Tôi cũng muốn được sáng thứ hai có học trò mềm giọng nhỏ nhẹ gọi sư phụ!”

Thương Ngạn hoàn hồn, nghiêng người liếc Ngô Hoằng Bác.

“Cậu?”

“Tôi tôi tôi!”

Thương Ngạn cười khẽ, không thèm che dấu ghét bỏ trong giọng: “Cậu quá cùi bắp, không được.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Thương Ngạn vào phòng trong, dựa vào cửa.

“Nhóc con. Mấy cái đề đã giao cho em tuần trước đã làm xong chưa?”

Thương Ngạn đút tay vào túi, buông mắt, cười như không cười nhìn cô gái chậm rãi dọn đồ.

“…… Ừm.”

Nón áo tròn trịa quơ lên quơ xuống với biên độ thật nhẹ.

“……”

Con ngươi đen như mực chứa ý cười nhẹ.

“Lấy máy tính ra, anh kiểm tra.”

Tô Mạc Mạc giật mình, nhưng người mới nói đã xoay người đi.

Cô do dự hai giây, dựa theo lời Thương Ngạn, ôm laptop ra gian phòng ngoài.

Ngô Hoằng Bác đang ở đó ai oán hỏi:

“Cha Ngạn…… Lúc cậu dạy tôi sao không nghiêm túc phụ trách như này?”

Thương Ngạn lười biếng tựa vào ghế lật quyển sách lập trình trong tay, nghe vậy mắt cũng không nâng nói.

“Không có sao?”

“Đương nhiên không có, hoàn toàn không có!” Ngữ khí Ngô Hoằng Bác chém đinh chặt sắt, xoay đầu, “Lão Loan, ngoại trừ cha Ngạn, cậu là người vào tổ sớm nhất đúng không, lúc cậu ấy hướng dẫn cậu có kiên nhẫn như vậy không?”

“……”

Loan Văn Trạch trước máy tính bị điểm danh ngẩng đầu lên, lắc đầu.

“Đúng không!” Ngô Hoằng Bác xoay lại, “Cha Ngạn, cậu là người như vậy sao, tôi thật muốn hoài nghi cậu có dụng tâm kín đáo gì đó với Tiểu Tô đấy!”

“……”

Thương Ngạn dừng lật sách, ngón tay thon dài cầm góc giấy vuốt vuốt.

Anh nâng mắt, hé môi, cười như không cười, đầy thâm ý nói ——

“Dụng tâm kín đáo?…… Dụng tâm gì?”

Âm cuối nghe rất mơ màng.

Ngô Hoằng Bác bị nhìn chằm chằm đến phát run.

“Cha Ngạn, cậu đừng cười như thế…… Phóng đãng chả khác gì cầm thú, tôi sợ.”

Thương Ngạn không đổi sắc mặt, giơ tay thảy sách lên mặt Ngô Hoằng Bác.

Trong tiếng “Á á” của Ngô Hoằng Bác, Thương Ngạn bình tĩnh nghiêng người đi, vẫy tay với Tô Mạc Mạc đang chần chờ bên cạnh.

“Nhóc con, lại đây.”

Tô Mạc Mạc đặt laptop ôm trong mình lên bàn trước mặt Thương Ngạn, kéo cái ghế qua ngồi lên.

Một tay Thương Ngạn cầm laptop, thuần thục kiểm tra các đường phép tính và kết quả vận hành.

Tô Mạc Mạc ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi bên cạnh.

Đợi thêm vài giây, cô bất an nhìn qua đồng hồ.

“…… Sư phụ, thầy không tham gia chào cờ sao?”

Người nọ không nâng mắt, mười ngón tay thon dài di chuyển trên máy tính ——

“Tuần trước giúp em, anh bị kéo vào sổ đen, bị cướp tư cách tham gia rồi.”

“……”

Hô hấp Tô Mạc Mạc dừng lại, đôi mắt dưới nón áo hơi mở to.

Trong văn phòng tĩnh mịch vài giây.

Dường như cảm nhận được phản ứng kinh ngạc dại ra của cô gái, trong một góc, mấy nam sinh trong tổ bật cười.

Loan Văn Trạch cũng bất đắc dĩ cười, “Cha Ngạn, cậu đừng hù dọa Tiểu Tô.”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Thương Ngạn cong môi.

“Chọc em chơi, vậy cũng tin.”

Tô Mạc Mạc: “……”

Ngô Hoằng Bác chọc ghẹo: “Nếu thật sự có cuốn sổ đen như thế, tôi cần gì phải lao lực chạy đến tổ để trốn chào cờ như thế?”

Quét xong hàng số liệu cuối cùng, Thương Ngạn cầm áo khoác đồng phục bên cạnh lên, đứng dậy đi ra ngoài ——

“Có một vấn đề nhỏ trong vòng tuần hoàn. Tiết thứ ba là tiết tự học của lớp một*, anh qua dạy em.”

*(Lớp một ở đây là lớp 11-1, từ giờ mình sẽ gọi như vậy)

Không đợi Tô Mạc Mạc đáp ứng, Ngô Hoằng Bác trơ mặt truy vấn ——

“Tôi có thể nghe cùng không cha Ngạn?”

“Trong mơ đó, đi nghe đi.”

Ngoài cửa truyền lại lời đáp không hề do dự.

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Qua hai giây, cậu ta xoay đầu, ngạc nhiên nói: “Nên sáng nay cha Ngạn tới đây làm gì? Hình như cậu ấy chỉ ngồi đây có mười phút là đi?”

“Ừ, tôi cũng thấy lạ, máy tính của cha Ngạn cũng chưa được bật.”

“……”

Bọn họ thấp giọng thảo luận, chỉ có Loan Văn Trạch không biết nghĩ đến gì đó, ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua bóng dáng đi vào phòng trong của Tô Mạc Mạc.

*

Chuông báo tiết thứ hai vang lên, đến giờ thể dục.

Chờ tiếng chạy bộ ngoài cửa sổ vơi bớt, Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đồng thời đi đến Tổ Huấn Luyện.

Hai người vừa đẩy cửa đi vào vừa nói chuyện.

“…… Cậu thấy lời Lệ Triết nói có phải thật không?”

“Chắc vậy?”

“Chắc vậy đó, nếu không gặp tiểu mỹ nhân như thế, chắc chắn cha Ngạn sẽ phủ nhận.”

“Ừ.”

“Mẹ nó thật hâm mộ, còn đẹp hơn Thư Vi, lớn lên sẽ như thế nào chứ —— Cha Ngạn cũng quá không trượng nghĩa, ăn sinh nhật cũng không dắt tôi đi dùng!”

“…………”

Hai người nói nói rồi đi đến bàn máy tính trong Tổ Huấn Luyện.

Ngô Hoằng Bác quan sát xung quanh, thấy cô gái mặc áo hoodie ngồi ở góc bàn máy tính của Thương Ngạn, trên đùi đặt laptop của cô.

“Tiểu Tô?”

“……”

“Tiểu Tô??”

“Hả……?”

Tô Mạc Mạc bị gọi lại ý thức, vội vàng đáp.

Ngô Hoằng Bác cười nói: “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

Tô Mạc Mạc chần chờ, thấp giọng hỏi: “Các cậu mới nói……”

“À, lúc này Lệ Triết vừa chạy vừa nói, cuối tuần trước bọn họ gặp được một tiểu mỹ nhân trong nhà hàng, còn đẹp hơn Thư Vi!”

“…… Ồ.”

Dưới nón áo hơi banh lộ ra cằm nhọn, bất an nhéo ngón tay.

Ngô Hoằng Bác lại hỏi: “Cậu đang ở đây chờ cha Ngạn sao?”

“Ừ.”

“Chắc lát nữa cậu ấy mới đến. Tôi thấy lúc nãy khi kết thúc tiết thể dục, Thư Vi đi đến lớp bọn họ.” Ngô Hoằng Bác nói: “Dù sao tiết tiếp theo của lớp cha Ngạn là tiết tự học, hai người nắm tay nhau trốn học ra ngoài cũng không ai quản.”

Loan Văn Trạch bất đắc dĩ nhìn qua Tô Mạc Mạc, làm khẩu hình.

“Cậu không sợ cha Ngạn quay về đập cậu?”

Ngô Hoằng Bác co đầu lại, im bặt.

Tô Mạc Mạc an tĩnh ngồi đó.

Cô không hiểu hết ý của Ngô Hoằng Bác, nhưng cô vẫn hiểu nắm tay là gì.

Cô không kịp tự hỏi, điện thoại trong túi áo hoodie đột nhiên vang lên.

Tô Mạc Mạc đặt laptop qua một bên, lấy điện thoại ra, ra ngoài bắt máy.

“Alô? Mạc Mạc sao? Thầy là thầy Lý Sư Kiệt đây.”

“…… Thầy?”

“Tuần trước mẹ em đã gọi đến chủ nhiệm các cấp, hôm nay bắt đầu dẫn em đến lớp, em đang ở tòa lầu khoa học kỹ thuật đúng chứ?”

“Dạ.”

“Vậy em đến khu III của khu dạy học được không? Hay thầy qua đó đón em?”

“……”

Tô Mạc Mạc trầm mặc hai giây, chậm rãi lắc đầu.

Nhớ đến việc Lý Sư Kiệt không nhìn thấy, cô mới nhẹ giọng mở miệng: “Em có thể tự qua.”

“Được, vậy em mau đến đây, thầy chờ em ở cổng Nam khu III.”

“…… Dạ.”

Tô Mạc Mạc đi vào văn phòng, dọc dẹp cặp sách không lớn của mình, đi ra ngoài.

Bước ra cửa, nhìn thấy Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đều đang tập trung tinh thần với máy tính của họ, cô do dự đứng đó vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.

……

Tô Mạc Mạc đi theo Lý Sư Kiệt, khi đến lầu bốn phòng học lớp 11-1, chuông báo tiết số ba đúng lúc vang lên.

Tiết thứ ba là tiết tự học, học sinh lớp một vẫn còn vài người không vội vã đứng ngoài hành lang.

Không biết ai chú ý đến bóng dáng Lý Sư Kiệt, lên giọng nói một câu.

“Chủ nhiêm lớp tới!”

Đám học trò trên hành lanh tức khắc như ong vỡ tổ.

Bước vào lớp, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Có người chú ý đến, theo sau Lý Sư Kiệt còn có một cô gái nho nhỏ, trong lớp dần nổi lên tiếng nghị luận ——

“Đó là ai vậy? Bạn học mới?”

“Không thể nào, lùn vậy sao?”

“Không biết nam hay nữ.”

“Cậu mù à…… Rõ ràng là bạn nữ của chúng ta, vai hẹp như vậy.”

“…… Được rồi.”

Lý Sư Kiệt đi lên bục giảng, và gõ gõ bảng đen.

“Đây là học sinh mới chuyển trường vào lớp chúng ta, bạn học Tô Mạc Mạc, mọi người hoan nghênh một chút.”

“……”

Trong lớp vang lên vài tiếng vỗ tay lác đác.

Tô Mạc Mạc mím môi.

Cảm giác trong không gian phong bế đột nhiên có rất nhiều người nhìn mình chằm chằm, vẫn sẽ làm cô bất an hơn bình thường.

“Thầy, sao cậu ấy vào lớp mà vẫn còn đội nón vậy?”

Lý Sư Kiệt nghiêm mặt, “Sức khỏe của bạn học Tô Mạc Mạc tương đối đặc thù, toàn khối đã phê chuẩn cho em ấy không cần mặc đồng phục, không tham gia hoạt động tập thể —— bình thường các cô cậu phải chú ý, biết chưa?”

Cũng không ai ở góc nào vui đùa một câu:

“Nếu phải chú ý, cũng đừng vào lớp một chúng ta…… Ngạn ca mà về, chơi hỏng mất thì sao?”

Trong lớp lập tức vang lên tiếng cười hùa theo.

Sắc mặt Lý Sư Kiệt lạnh lùng, duỗi tay vỗ hai cái lên bàn:

“Yên lặng cho tôi!”

“……”

Cả lớp im miệng.

Lý Sư Kiệt về bàn số ba, Văn Tố Tố ngồi thẳng ngay ngắn, cặp mắt phức tạp nhìn Tô Mạc Mạc.

“Lớp trưởng.” Lý Sư Kiệt gọi cô ta, “Em ra đây cùng thầy.”

Lý Sư Kiệt cùng Văn Tố Tố ra ngoài, đột nhiên nhớ ra, quay đầu nói với cô gái đang an tĩnh đứng dưới bục giảng:

“Tô Mạc Mạc, em tự tìm một chỗ ngồi đi. Đây là tiết tự học.”

“……”

Cô gái gật nhẹ đầu.

Chờ cửa lớp đóng lại, mấy tiếng nghị luận đè thấp bị ngăn chặn lập tức tuôn ra, đủ loại ánh mắt đánh giá cô, từng người từng người dừng mắt trên người cô gái.

Tô Mạc Mạc nắm chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.

Cô có chút hốt hoảng bất an địch vào trong hai bước.

Tiếng nói trước mặt càng nhiều.

Tô Mạc Mạc bỗng dưng dừng chân ——

Ở hàng đầu tiên trong lớp có một cái bàn hai người ngồi.

Khác với hàng thứ hai có bốn bàn học, cái bàn này độc chiếm một hàng, nằm ở trong góc sát cửa sổ.

Trên bàn không đặt quyển sách nào.

Tô Mạc Mạc thở phào.

Cô nắm chặt quai đeo ba lô, bước nhanh đi đến bàn đó.

Không để ai kịp phản ứng lại, cô gái đưa lưng về cả lớp ngồi vào chỗ bên trong.

Cả lớp đột nhiên an tĩnh.

Tất cả mọi người cứ như bị siết cổ.

Không biết bao lâu sau, phía sau mới có tiếng nói chuyện:

“Má ơi, điên rồi……”

“Các cậu không cản sao?”

“Mẹ nó, chờ Ngạn ca quay về nổi giận, bạn học mới này thật thảm……”

Bọn họ chưa nghị luận xong, cửa lớp mở ra.

Văn Tố Tố đi vào trước, biểu tình còn phức tạp hơn trước khi đi ra.

Cô ta vừa vào cửa, giương mắt liền thấy cô gái đang ngồi trong cái bàn duy nhất ở đó.

Sắc mặt Văn Tố Tố tứ khắc biến đổi, “Cậu ——”

“Làm sao vậy?”

Lý Sư Kiệt đi vào, nhìn thấy vị trí Tô Mạc Mạc chọn, cũng không khỏi sửng sốt.

Ông thấy hơi nhức đầu.

——

Sao ông có thể quên mất chỗ ngồi không giống ai của Thương Ngạn chứ.

Nhưng nghĩ đến cô gái an tĩnh đến mức gần như quái thai, Lý Sư Kiệt cũng không thấy lạ khi cô sẽ ngồi ở đây.

“Văn Tố Tố, em về trước đi.”

“Nhưng cậu ấy……”

Lý Sư Kiệt thấp giọng: “Chờ Thương Ngạn trở về, em nói cho nó, để nó tự dọn ra một chỗ trống khác, thích ngồi đâu thì ngồi đó —— nếu nó thấy vui thì lên bục giảng ngồi luôn cũng được.”

Văn Tố Tố hiểu nửa câu sau của Lý Sư Kiệt là vui đùa, nhưng cô ta cũng hiểu hành động của Tô Mạc Mạc.

Văn Tố Tố giận trắng mặt, quay đầu về chỗ.

Lý Sư Kiệt quét mắt nhìn cả lớp.

“Yên lặng hết cho tôi. Lát nữa tôi quay lại xem, ai dám phá hỏng kỷ luật thì đến văn phòng của tôi tự học một mình.”

“……”

Cả lớp yên ắng.

Cũng có người vui sướng khi người gặp họa nhìn bóng dáng cô gái ngồi trên hàng đầu.

Nếu chủ nhiệm lớp đã lên tiếng, bọn họ đỡ phải nói nữa.

——

Chỉ cần chờ Thương Ngạn trở về rồi xem kịch vui là được.

Tác giả có lời muốn nói: Một giờ sau.

Cả lớp: Không thể tin hai mắt của mình (dại ra.jpg)

Thương Ngạn: Ngồi chỗ anh thì là người của anh 

Hết chương 10

#xanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.