Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 20




59.

“Lần sau lại có người bắt nạt thì anh cứ nói với em, em sẽ đấm bay đầu chó của hắn.” Dư Mục Ca hung hăng nói.

“Được.” Tâm tình của Lục Giang Minh có chút vi diệu, đây lần đầu tiên hắn được người khác bảo vệ như thế này.

“Bạn cùng bàn của em, không ai có thể ức hiếp hết.” Thiếu niên vẻ mặt non nớt nói một cách đầy nghiêm túc.

Trong mắt của Lục Giang Minh dần dần hiện lên ý cười: “Vậy xin anh Dư hãy chăm sóc nhiều hơn.”

Dư Mục Ca cảm thấy vành tai có chút nóng lên:”Ừm.”

Nhưng mà lời hứa đó còn chưa kịp thực hiện thì em ấy đã bỏ hắn mà đi

60.

Lục Giang Minh tham gia vào một bữa tiệc xã giao của một doanh nhân người đông bắc rất hào sảng, tửu lượng cực kỳ tốt.

Vì muốn bắt được cơ hội ký hợp đồng làm ăn lần này nên Lục Giang Minh cắn răng đối mặt đủ loại bia rượu, uống đến mức dạ dày của hắn không thể chịu đựng nổi nữa, bắt đầu quặn đau.

Thật vất vả chống chọi đến lúc tàn cuộc, Lục Giang Minh được thư ký đỡ lên xe, hắn tựa đầu lên cửa, nhắm mắt nghỉ ngơi để giảm bớt khó chịu trong bụng 

Sau khi về đến nhà, Lục Giang Minh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, ánh mắt của hắn khép hờ, xấu hổ chật vật ngồi bệt xuống đất: “Mục Ca, tại sao em còn chưa trở về?”

Anh tìm không thấy em, cũng không chờ được em

Trước khi Lục Giang Minh lăn ra ngủ, hắn đột nhiên hiểu rõ tại sao trong lòng mình lại có một khoảng trống khi Dư Mục Ca rời đi.

Bởi vì tình cảm trên đời rất phức tạp, không ai có thể nói rõ tại sao mình lại thích một người nào đó, nhưng sự tồn tại của bọn họ lại không thể bị ai thay thế được.

Cũng giống như Dư Mục Ca vậy.

Cậu xuất hiện sưởi ấm những năm tháng ngây ngô của Lục Giang Minh

Sau đó thì dù là ai cũng không kinh diễm bằng cậu

Đối với hắn mà nói thì mọi người so với Dư mục ca cũng chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi

61.

Lục giang minh cuối cùng cũng nghe thấy tin tức của Dư Mục Ca, hắn gấp gáp đặt một vé máy bay đi đến quê hương của cậu, trước khi rời đi hắn còn sửa soạn bản thân một phen

“Không biết Mục Ca có thích mình như thế này không.” Trong lòng của Lục Giang Minh có chút lo lắng, hắn không ngừng xoa xoa chiếc nhẫn trên tay.

Ngày trước Dư Mục Ca đã nói với hắn rằng cậu rất thích hắn mặc lên bộ quần áo mà cậu đã mua, nhưng bản thân của Lục Giang Minh thì không thích bộ quần áo kia cho nên rất ít khi mặc.

Còn giờ đây vì muốn Dư Mục Ca thay đổi suy nghĩ và quay lại với mình, hắn đã lấy bộ này từ tận sâu trong tủ ra

Trước lúc Lục Giang Minh nhìn thấy quyển nhật ký kia, hắn thậm chí đã nghĩ kỹ là nên yêu thương bù đắp cho Dư Mục Ca như thế nào

Nhưng sự thật thì luôn luôn tàn nhẫn.

62.

Lục Giang Minh đứng ở đầu giường, ngơ ngác nhìn quyển nhật ký trên tay

Trong phòng thật yên tĩnh

Một lúc sau, Lục Giang Minh cuối cùng cũng có động tác, trong mắt hắn xẹt qua hơi nước.

“Em ấy bây giờ đang ở đâu.” Lục Giang Minh khàn giọng hỏi.

Hắn không tin Dư Mục Ca đã chết

Hắn không ngờ Dư Mục Ca lại mắc bệnh trầm cảm nặng như vậy

Đến lúc hắn nhìn thấy cuốn nhật ký, trong đó viết từng dòng chữ từ ngọt ngào đến phẫn nộ, rồi lại chuyển sang thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại tâm tình tuyệt vọng, một nỗi đau đớn khó hiểu từ trong tim Lục Giang Minh tràn ra làm hắn không thể đứng thẳng

Lục Giang Minh không thể tin, mặt trời nhỏ của hắn khi ấy phải có bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể từ bỏ đoạn tình cảm này.

Dư Mục Ca không thể chết được

Cậu vẫn chưa cùng hắn nắm tay nhau đi suốt quãng đời còn lại

Bọn họ còn chưa cùng nhau nuôi chó nuôi mèo.

Hắn còn chưa nói với Dư Mục Ca rằng hắn rất yêu cậu

Hắn cũng chưa từng cùng Dư Mục Ca nhìn ngắm vẻ đẹp của núi sông

Sao Dư Mục Ca lại có thể rời đi?

Thư ký không nói, bởi vì y cũng chẳng biết phải nói gì

“Em ấy ở đâu?” Lục Giang Minh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thư ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.