Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 36




Tiêu Niên đứng ở cửa phòng tắm, không muốn bước ra.

Mới vừa tắm rửa xong, trong ngoài phòng tắm là hai loại độ ấm, cậu lại đứng ở nơi phân cách này, cảm nhận khi thì lạnh lẽo, khi thì ấm áp. 

Không làm gì, chỉ là nhìn điện thoại, nhìn tin nhắn trên màn hình mà Lục Tri Chu vừa gửi cho cậu: “Em đang làm gì.” 

Tiêu Niên thậm chí mường tượng ra, ở bên kia Lục Tri Chu khuyên cậu đi tắm xong, quay đầu liền lên mạng lướt sóng. 

Tiêu Niên suýt thì bật cười ra tiếng. 

Chờ tự mình thưởng thức xong rồi, Tiêu Niên quay đầu liền chụp lại những lời này của Lục Tri Chu gửi cho Tiểu Minh. 

Cậu còn hỏi: “Cậu biết câu ’em đang làm gì’ còn có một ý khác không?” 

Tiểu Minh: “Không nói.” 

Tiêu Niên lần này là thật sự cười ra tiếng.

Lúc này, cậu mới trả lời Lục Tri Chu: “Đang……”

Tiêu Niên: “Chuẩn bị ngủ.”

Tiêu Niên hoài nghi điện thoại của Lục Tri Chu ở ngay bên cạnh.

Lại lớn mật suy đoán, có lẽ Lục Tri Chu đang đợi cậu trả lời.

Bởi vì giây sau, Lục Tri Chu nhắn lại: “Anh cũng ngủ.”

Tiêu Niên: “Ừ, chúc em ngủ ngon đi.”

Lục Tri Chu tiên sinh: “Ngủ ngon.”

Tiêu Niên vốn đã buông điện thoại, nhưng màn hình vẫn chưa tự động khóa, cậu lại cầm lên.

Bầu không khí thế này, không được nước lấn tới làm sao được.

Tiêu Niên: “Bình thường như vậy, không thích.”

Tiêu Niên: “Ngủ không được.”

Tiêu Niên nói đủ ý rồi thôi, sau đó yên lặng nhìn màn hình.

Không nghĩ tới, giây tiếp theo, Lục Tri Chu lại gửi tới một đoạn giọng nói.

Tiêu Niên liền bật dậy, cậu lập tức click mở.

“Ngủ ngon, bảo bối.”

“Đệt!”

Giọng của Tiêu Niên lớn đến mức đám thiêu thân ở bên ngoài lầu hai cũng có thể nghe thấy.

Lục Tri Chu cũng hiểu cậu quá đi!

Tiêu Niên: “Thoải mái rồi, ngủ ngon.”

Tiêu Niên tắt TV phòng khách, tắt đèn, nhẹ nhàng cất bước về phòng.

Nhưng mới vừa đóng cửa phòng không bao lâu, Tiêu Niên lại mở ra.

Tiêu Niên cầm điện thoại: “Thầy Lục, em có thể lên giường anh ngủ không?”

Thầy Lục nói: “Có thể.”

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng, nghênh ngang bước vào phòng của Lục Tri Chu, nhân tiện lướt lịch sử trò chuyện của bọn họ đến ngày đầu tiên lúc bọn họ mới thêm bạn tốt. 

Thú vị thật, cuộc đối thoại đầu tiên của bọn họ như sau.

“Em có thể ngủ ở trên giường của anh không?”

“Không thể.”

Tiêu Niên lại dùng sức ‘a’ một tiếng, nhảy lên trên giường, nhân tiện đá dép lê, lăn một vòng, nằm lên gối đầu của Lục Tri Chu. Cũng nhân tiện, chụp lại đoạn đối thoại lúc trước gửi cho Lục Tri Chu. 

Vài giây sau, Lục Tri Chu trả lời.

“Lúc trước không biết tốt xấu.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Tiêu Niên ở trên giường bật cười.

Cậu đang định tán gẫu với Lục Tri Chu vài câu, Tiểu Minh đột nhiên gọi điện tới. 

Tiêu Niên bắt máy: “Hello.”

Tiểu Minh cười: “Cứu mạng, mau thu lại cái mặt cười kia của cậu đi.”

Tiêu Niên cứ không: “Tớ cứ cười đấy, làm sao.”

Tiểu Minh: “……”

Tiêu Niên: “Chuyện gì?”

Tiểu Minh: “Là vầy, chiều ngày mốt vốn dĩ là tớ với đám Tề Nghệ muốn đi mật thất, nhưng ba tớ mới vừa gọi điện thoại, bảo tớ ngày mốt đi qua nhà bà ngoại.” 

Tiêu Niên lập tức đã hiểu: “Phần của cậu cho tớ à.”

Tiểu Minh: “Hỏi cậu trước, không biết cậu có chơi mật thất không, nếu cậu không đi thì để tớ hỏi người khác.” 

Tiêu Niên đương nhiên: “Chơi a, sao lại không chơi, lần đầu tiên chơi còn là đi chung với Lục Tri Chu.” 

Tiểu Minh: “…… Ờ.”

Tiêu Niên: “Làm sao, không được à.”

“Mắc gì tớ lại gọi điện thoại cho cậu nhỉ.” Tiểu Minh tỏ vẻ hối hận: “Cậu đi không?” 

Tiêu Niên: “Ngày mốt? Chiều thứ bảy hả?” 

Tiểu Minh: “Đúng vậy.” 

“Được.” Tiêu Niên gật đầu.

Tiểu Minh: “Vậy để lát nữa tớ nói với Tề Nghệ.”

Tiêu Niên: “Có ai vậy? Tề Nghệ rủ bạn tới à?”

Tiểu Minh: “Hình như không phải, là đám của bạn Tề Nghệ, hôm bữa không phải cậu ấy hỏi ở trong nhóm sao, tớ trả lời cậu ấy.” 

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng: “Không có gì, cho tớ đi, tớ đi.” 

Nói xong, Tiểu Minh đột nhiên chuyển đề tài: “Khi nào thì uống rượu mừng của hai người a?” 

Nụ cười đang đạm dần trên môi Tiêu Niên lại lập tức giương cao: “Nhanh nhanh, đang in thiệp cưới.” 

Tiểu Minh mắng một chữ ‘đệt’. 

Chuyện đi chơi mật thất này của Tiểu Minh tới vừa lúc, Tiêu Niên bận rộn một tuần vừa lúc đến sáng ngày mốt là xong, chiều với tối hôm đó được nghỉ. 

Lại vừa lúc, chiều mốt Lục Tri Chu quay về, đến thành phố A chắc là cũng tối, cậu hẳn là cũng chơi mật thất xong. 

Nghĩ Lục Tri Chu đã ngủ, với lại cũng không phải chuyện gì quan trọng, nên Tiêu Niên cũng không nói cho Lục Tri Chu biết.  

Trước khi ngủ, Tiêu Niên lại lướt lịch sử trò chuyện ngày hôm nay với Lục Tri Chu. 

Đặc biệt là mấy câu cuối cùng kia.

Như có như không, như không như có.

Sau đó, cậu lại nghe lại câu “Ngủ ngon bảo bối” kia của Lục Tri Chu. 

Ấn tải về máy.

Thật là giày vò người ta, rốt cuộc là Lục Tri Chu phối hợp cậu mới nói ra, hay là Lục Tri Chu tự mình muốn nói cho cậu nghe đây? 

Cẩn thận nghĩ lại, Lục Tri Chu vì cậu mà thoả hiệp rất nhiều lần, chỉ cần cậu quấn lấy, Lục Tri Chu rất ít sẽ cự tuyệt đến cùng. 

Tiêu Niên nhanh tay cất đi điện thoại, nhìn trần nhà tối tăm cười khẽ. 

Sao xem xong lại buồn bực một mình chứ. 

Ngủ.

Hôm sau lại là một ngày giống với hôm qua, Tiêu Niên lên lớp xong lại luyện vũ đạo cho đợt thi đấu thêm mấy giờ nữa mới về nhà. 

Chỉ là tối nay, Tiêu Niên không có đi nị oai với Lục Tri Chu, nghị lực này giống như cần phải có tiền đề, mà cái tiền đề này cũng cần có Tiêu Niên. 

Chỉ cần Tiêu Niên không ngóc đầu lên, Lục Tri Chu sẽ không tiếp lời mấy chuyện lảm nhảm của cậu. 

Chỉ có chính thức.

“Đã tắm chưa?”

“Đi tắm đây.”

“Đi ngủ sớm một chút.”

“Ngủ ngon.”

Nhưng Tiêu Niên không biết chính là, bên này cậu ngủ rồi, nhưng bên kia, Lục Tri Chu lại đang xem tin nhắn của cậu, vẫn chưa đi ngủ. 

Lục Tri Chu nhìn hai chữ “thầy Lục” cả màn hình, trầm mặc thật lâu. 

Lúc Tiêu Niên khách khí nói chuyện với hắn, chỉ thích gọi hắn là thầy Lục.

Mà hôm nay, tất cả mọi tin nhắn đều là hắn chủ động gửi ra, nếu hắn không tìm Tiêu Niên, Tiêu Niên cũng không tìm hắn. 

Lục Tri Chu lại lướt khung trò chuyện lên trên, nhìn cuộc đối thoại ngày hôm qua của hai người. 

Ba ngày sao lại dài như thế chứ.

Tối nay, Tiêu Niên cảm thấy chính mình ngủ một giấc thật dài, nhưng tỉnh lại thì phát hiện chỉ mới hơn 7 giờ sáng. 

Ngoại trừ giờ giấc, trên điện thoại vẫn là tin nhắn của Lục Tri Chu gửi tới. 

So với mấy hôm trước thì sớm hơn chút, Tiêu Niên đoán hôm nay Lục Tri Chu có việc sớm. 

Cậu nhắn lại cho Lục Tri Chu từ ‘sớm’, rồi tiếp tục ngủ, ngủ đến khi đồng hồ báo thức vang lên. 

Sáng thứ bảy không có việc gì, chỉ có một mình cậu tập nhảy.

Tập xong rồi ăn cơm, Tề Nghệ liền gọi điện thoại cho cậu, cũng gửi địa chỉ tới. 

Khéo thật, chính là chỗ đi với Lục Tri Chu lần trước.

Tiêu Niên ở phòng làm việc nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát.

Đã nhớ đường nên không lâu sau, cậu liền đến đại sảnh bên ngoài mật thất.

Không nghĩ tới, cậu vừa bước vào, ánh mắt đầu tiên nhìn đến không phải là Tề Nghệ, mà là Lâm Nhạc Phàm đã lâu không gặp. 

“Thầy Lâm?”

“Tiêu Niên?”

Hai người đều có chút kinh ngạc.

Lâm Nhạc Phàm từ ghế trên đứng lên: “Khéo thế.”

Có lẽ là Tiêu Niên nhìn về phía bàn của Lâm Nhạc Phàm nên Lâm Nhạc Phàm cười khẽ: “Lục Tri Chu không ở đây.” 

“Em biết anh ấy không ở đây.” Cậu chỉ là theo bản năng nhìn qua: “Khéo thật.” 

Lâm Nhạc Phàm tiếp tục nói: “Bây giờ cậu ấy hẳn là đang ở trên máy bay, hai người rất nhanh là có thể gặp mặt.”

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Em biết, em đều biết.” 

Lâm Nhạc Phàm ‘ai’ một tiếng: “Cũng đúng, anh đứng đây báo cáo với em cái gì nhỉ.” 

Tiêu Niên lại nói: “Anh ấy còn nói buổi tối anh kéo anh ấy đi ăn cơm.” 

Lâm Nhạc Phàm: “A này……”

Sao, sao lại đột nhiên đắc tội với cả hai bên thế này. 

Tiêu Niên cười khẽ: “Không có gì, cơm nước xong rồi trả người lại cho em.” 

Lâm Nhạc Phàm: “Vậy thì chắc chắn rồi” Hắn lại nói: “À đúng rồi, cảm ơn tấm thẻ của em.” 

Tiêu Niên hào phóng xua tay: “Khách khí, em cũng nhận được thù lao mà.” 

Hai ba câu, hai người liền tự tìm bạn của mình. 

Nhưng Tiêu Niên trăm triệu không nghĩ tới chính là, bàn này của Tề Nghệ lại có Phùng Xuyên. 

Tuy là, cũng không có gì, nhưng nếu sớm biết có người này, Tiêu Niên là sẽ không tới.

Nhưng tới cũng tới rồi, Tiêu Niên phải chơi hết mình.

Nhưng không lâu sau, Tiêu Niên phát hiện, cậu với nhóm người này chơi mật thất, so với nhóm của Lục Tri Chu, thật sự khác nhau rất xa. 

Bởi vì mọi người đều chẳng lợi hại gì cả, cho nên lựa chọn giải mã với độ khó thấp nhất. 

Giải mã với độ khó thấp, cũng đồng nghĩ, cấp bậc khủng bố càng cao. 

Có kinh nghiệm lần trước, Tiêu Niên cho rằng khủng bố cấp bậc càng cao thì cậu sẽ càng sợ hãi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, đi cả một đường, cậu đã sắp hết chỗ nói rồi. 

Lúc cậu mới bước vào còn hơi lo lắng, sau lại cậu phát hiện, NPC trong mật thất không có khủng bố bằng đồng đội của cậu. 

Rất nhiều lần, cái gì cũng chưa bắt đầu, nhóm người đã bắt đầu hét lên. 

Vừa hét vừa chạy, trực tiếp tăng thêm bầu không khí khủng bố, mà cậu thì chẳng thấy quỷ đâu. 

Tiêu Niên thậm chí trở thành người to gan nhất trong nhóm đấy, tin không? 

Còn có một cậu nam sinh không quen biết, toàn bộ hành trình đều níu lấy cậu, tiếng hét kia giống như muốn đâm thủng màng nhĩ của cậu, còn hay quấy rầy cậu, cắt ngang lời cậu nói. 

Tiêu Niên đành phải bị bắt to gan lên, bị bắt giải đề, căn bản không rảnh để sợ hãi, bộ đàm không biết khi nào cũng nằm trên tay cậu. 

Lúc này, cậu thật sự đặc biệt nhớ Lục Tri Chu.

Rốt cuộc sau khi kết thúc, đi ra ngoài, Tiêu Niên cảm thấy bầu không khí bên ngoài thật mát mẻ. 

Sau đó, cậu nhìn thoáng qua đồng đội của mình, bấy giờ mới nhận ra, cậu nam sinh vừa rồi vẫn luôn níu lấy cậu, hình như là tối hôm đó lúc gặp được Phùng Xuyên, có đứng ở bên cạnh Phùng Xuyên thì phải. 

Tiêu Niên lập tức lại hết chỗ nói rồi, thằng nhóc này không đi níu lấy Phùng Xuyên, cứ níu lấy cậu làm gì……

Nhưng Tiêu Niên cũng không muốn bận tâm tới việc này, bọn họ thích làm gì thì làm, sau này cậu khẳng định không đi với nhóm người này nữa. 

Vừa ra ngoài, Tiêu Niên không thấy Lâm Nhạc Phàm trong đại sảnh, không biết là còn ở bên trong, hay là đã rời đi. 

“Sao vậy?”

Tề Nghệ đột nhiên xuất hiện, hỏi Tiêu Niên: “Chơi vui không?” 

Tiêu Niên thật sự nói không ra câu ‘chơi vui’ được: “Còn tạm đi.” 

Tề Nghệ cười: “Chỉ còn tạm à? Tớ cảm thấy đặc biệt kích thích.” 

Tiêu Niên cười gượng: “Ha ha.” 

Tề Nghệ liếc sang chỗ Phùng Xuyên: “Tình huống của ba người là sao vậy? Ở bên trong diễn cái gì thế?” 

Tiêu Niên: “A? Cái gì?”

Tề Nghệ: “Mỗi lần Phùng Xuyên đi về phía cậu, Tuấn Tuấn liền đẩy hắn ra rồi dính lên người cậu.” 

Tiêu Niên sinh lý không ổn: “Tớ không biết a, ta nghiêm túc chơi mà.” 

Tề Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tuấn Tuấn với Phùng Xuyên không quen biết, hôm nay một hai muốn tới.” 

Tiêu Niên cười: “Thôi đừng nói với tớ cái này, không liên quan đến tớ.” Tiêu Niên nghĩ nghĩ, đơn giản nói cho Tề Nghệ: “Gần đây tớ có tình huống.” 

Tề Nghệ hơi nhíu mày, vừa nghe là hiểu. 

“Là thầy Lục gì đó lần trước à?” Tề Nghệ hỏi. 

Tiêu Niên lộ ra nụ cười đầu tiên của tối nay: “Đúng đó.” 

Tề Nghệ híp mắt: “A ~ cái cậu này không tồi nha.” Cậu ta hỏi: “Được chưa?” 

Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Thì…… Nói sao đây.”

Tề Nghệ bổ sung: “Có chút phức tạp?”

Tiêu Niên: “Đúng! Có chút phức tạp.”

Tề Nghệ cười rộ lên: “Hiểu ~ anh đây hiểu!”

Tiêu Niên nhìn Tề Nghệ nhún vai.

Tề Nghệ: “Buổi tối Phùng Xuyên với Tuấn Tuấn không đi, cậu đi không?” 

Tiêu Niên: “Không được, lát nữa phải về nhà.” 

Tề Nghệ chậc chậc chậc mấy cái: “Ai nha, hèn chi, dạo này nghe nói không hẹn cậu được.” 

Tiêu Niên chớp chớp mắt: “Phải lo chuyện nhà.”

Tề Nghệ nở nụ cười.

Cậu ta lại nói: “Vậy sau này có soái ca tớ cũng có thể một mình thưởng thức a.”

Tiêu Niên: “Tớ cần vậy không?”

Tề Nghệ cho Tiêu Niên một ngón tay cái: “Cố lên! Thầy giáo không tồi đâu!” 

Tiêu Niên ‘ai’ một tiếng: “Ừ.” 

Thật ra, bây giờ Tiêu Niên về nhà, Lục Tri Chu cũng không ở. 

Lúc nãy ở trong mật thất, Lục Tri Chu vừa đáp xuống máy bay đã nhắn tin tới. 

Tiêu Niên nói ‘ừ’, lại nói ’em ở nhà chờ anh’. 

Lúc Lục Tri Chu nhận được tin nhắn này, Lâm Nhạc Phàm đã ở bên cạnh hắn. 

Mà Lục Tri Chu cũng biết, buổi chiều Tiêu Niên với nhóm Phùng Xuyên đi chơi mật thất. 

Cuộc sống của Tiêu Niên vẫn luôn rất phong phú, chuyện này Lục Tri Chu cũng biết, cậu có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều niềm vui, lúc ở bên cạnh bạn bè đều vui vẻ đến cười tít mắt. 

Mà Lục Tri Chu ngày qua ngày, bình đạm nhạt nhẽo.

Hạng mục đã kết thúc, tối nay giáo sư Dương cùng mọi người ăn bữa cơm.

Mà lúc này, ở trên bàn, vừa hay nói tới Lục Tri Chu.

Sau khi khen ngợi một hồi, không hề nhập nhằng mà chuyển sang đề tài mà các bậc phụ huynh thích nhất. 

Giới thiệu đối tượng.

“Tôi có đứa cháu ngoại trai, so với Tri Thuyền cậu thì nhỏ hơn chút, mà cũng không nhỏ bao nhiêu, mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng ở A đại của chúng ta.” Giáo sư Trần ngồi bên cạnh giáo sư Dương, hứng thú tăng cao: “Là một nam sinh rất ngoan, lớn lên cũng là dáng vẻ thư sinh, người đặc biệt ngoan, an an tĩnh tĩnh, tôi thấy hai người bình thường hình như cũng không có cơ hội kết bạn, cậu ấy cũng giống cậu, cũng chưa yêu đương bao giờ, nếu không tôi giúp hai người bắc cầu, làm quen thử?” 

Lục Tri Chu cười cười, lắc đầu: “Không cần đâu ạ, thầy Trần.”

Giáo sư Dương chen vào nói: “Cháu trai của ông ấy tôi đã gặp rồi, tôi cũng thấy khá tốt, là một cậu bé rất tuấn tú.” Ông ta nói còn thẳng thừng hơn cả giáo sư Trần: “Tôi thấy hai người rất hợp, hai người đều làm học thuật, có rất nhiều đề tài chung.” Giáo sư Dương cười cười: “Cậu không còn nhỏ nữa Tri Chu, nên suy xét đến chuyện này rồi.” 

Lục Tri Chu vẫn cự tuyệt: “Không cần đâu ạ.”

Lâm Nhạc Phàm lúc này không nhịn được cắm một câu: “Thầy Lục của chúng ta không thích loại hình này đâu ạ.” 

Giáo sư Dương tò mò: “Vậy cậu ấy thích cái gì?” 

Lâm Nhạc Phàm liếc Lục Tri Chu một cái: “Cậu ấy thích dã.”

Giáo sư Dương không quá hiểu: “Cái gì dã?”

Lâm Nhạc Phàm hình dung chuẩn xác: “Chính là tóc màu xanh, lãng thiên lãng địa, biết ăn nói, còn biết nhảy, đặc biệt khốc, đặc biệt thú vị.” 

Giáo sư Dương càng không hiểu, lập tức nhíu mày. 

Nhưng ông ta lại thấy Lục Tri Chu nở nụ cười, cũng đành không nói gì nữa. 

Nhưng một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh giáo sư Dương lại đột nhiên cười rộ lên: “Thầy Lục, nam sinh như vậy là không dễ bảo đâu.” 

Lâm Nhạc Phàm nghe xong liền giật người: “Cậu biết rồi?” 

Người nọ nhìn Lâm Nhạc Phàm le lưỡi: “Tớ biết rồi.” 

Làm mai cho Lục Tri Chu thất bại, quay đầu, mọi người liền nói chuyện khác. 

Nhưng hiển nhiên, Lục Tri Chu có chút thất thần. 

Rất nhanh, chút việc nhỏ này lại bị Lâm Nhạc Phàm phát hiện. 

“Làm sao vậy?” Lâm Nhạc Phàm khẽ chọc cánh tay Lục Tri Chu, nhỏ giọng hỏi hắn: “Nghĩ cái gì đấy?” 

Lục Tri Chu đầu tiên là lắc đầu, một lát sau mới nói: “Cậu nói, Tiêu Niên sẽ yêu đương với kiểu người gì?” 

Lâm Nhạc Phàm còn chưa có trả lời, Lục Tri Chu lại hỏi tiếp: “Sẽ là người như tớ à?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.