Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 22




Lục Tri Chu rốt cuộc nở nụ cười đầu tiên sau khi đi tắm xong. 

Cũng thưởng cho Tiêu Niên một ánh mắt: “Em đang nói gì vậy?”

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng, bước nhanh đến bên người Lục Tri Chu, tỏ vẻ yếu mềm nhìn Lục Tri Chu: “Ý trên mặt chữ, anh có muốn làm tình với em không?” 

Lục Tri Chu lập tức bất đắc dĩ, nét mặt cũng là ‘không thể hiểu được’ nhìn Tiêu Niên: “Em đang nghĩ cái gì thế?” 

Tiêu Niên: “Không phải anh bị em câu xong bỏ chạy nên tức giận sao?” 

Lục Tri Chu: “Không phải.” 

Hắn lại nói: “Anh không có giận.” 

Vẻ mặt vô tội của Tiêu Niên lại lộ ra: “Ồ, vậy là anh không muốn làm với em rồi?” 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ đến cười ra tiếng, hắn thong thả quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Niên: “Em muốn thế nào?”

Tiêu Niên đứng đắn: “Em, chẳng muốn thế nào.” 

Lục Tri Chu buông tiếng thở dài: “Tiêu Niên.” 

Đột nhiên bị gọi thẳng tên họ, Tiêu Niên lập tức ngồi thẳng: “Dạ.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Ở bên cạnh anh có vui vẻ không?” 

Tiêu Niên nháy mắt khựng người lại.

Sao tự nhiên Lục Tri Chu lại hỏi cái này?

“Vui, vui vẻ a.” Tiêu Niên ngập ngừng trả lời.

“Cùng……” Lục Tri Chu đột nhiên niết niết giữa mày: “Không có gì.” 

Tiêu Niên khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy khẩn trương: “Sao thế?” 

Lục Tri Chu: “Không sao.”

Tiêu Niên: “Anh nói đi mà.”

Lục Tri Chu vẫn là: “Không có gì.”

Tiêu Niên: “Ồ.”

Qua chốc lát, Tiêu Niên lại xít tới: “Thật không tới một phát a, ca ca.”

Lục Tri Chu dùng sức gõ lên phím Enter.

“Không tới, không tới, không tới.” Tiêu Niên lập tức đứng lên, cúi người làm một động tác mời với Lục Tri Chu: “Ngài vội ngài vội, em về phòng.” 

Nói xong, như một cơn gió, lập tức bay về phòng.

Tiêu Niên không biết là có tật xấu gì, chính là thích ghẹo Lục Tri Chu những lúc  Lục Tri Chu không muốn để ý đến cậu, Lục Tri Chu càng không muốn để ý đến cậu, cậu lại càng hăng say. 

Sau đó, chờ Lục Tri Chu sắp tức giận, liền nhanh chân bỏ chạy. 

Chạy vào phòng, Tiêu Niên không có lập tức đóng cửa lại, mà là đỡ cạnh cửa, thò đầu ra ngoài xem xét. 

Không nghĩ tới, cậu vừa thập thò, liền đụng phải ánh mắt Lục Tri Chu đang nhìn qua. 

Tiêu Niên lập tức đóng cửa lại, ‘phịch’ một tiếng. 

Bên ngoài, Lục Tri Chu cười.

Đóng cửa lại rồi, Tiêu Niên ba bước thành hai bước, lập tức nhào lên giường. 

Nằm bò chưa được bao lâu, điện thoại ở bên mép giường vang lên.

Cậu click mở, là Tiểu Ngọc bên phòng làm việc tìm cậu, nói với cậu là thầy Chu Chương ấn nút chú ý cậu, bảo cậu đi đáp lại, cô sẽ không đăng nhập vào tài khoản của Tiêu Niên. 

Tiểu Ngọc là trợ lý ở phòng làm việc của cậu, bình thường hay giúp mọi người xử lý một ít việc nhỏ, bởi vì Tiêu Niên thường xuyên lười biếng cũng thường xuyên hay quên, cho nên Tiểu Ngọc còn có một nhiệm vụ nữa, đó chính là thỉnh thoảng đăng nhập tài khoản của Tiêu Niên, tải lên một ít video vũ đạo của Tiêu Niên. 

Mà chuyện ấn nút chú ý mà bọn họ đang nói tới, là ở trên tài khoản video trực tuyến mà bọn họ chuyên dùng cho vũ đạo; chiêu sinh, thi đấu, rất nhiều nội dung tương quan đều là ở trên tài khoản này. 

Tiêu Niên ở trong nhóm nhắn chữ “ok” xong liền đăng nhập, lướt xuống list fans, nhanh chóng thấy được Chu Chương. 

Nhưng một nick ID ngay cạnh Chu Chương, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Niên. 

Cái ID này có tên là “Một chiếc thuyền con”, cũng không phải rất đặc biệt, chính là Tiêu Niên có chút mẫn cảm với từ ‘thuyền’* này. *là từ ‘Chu’ (nick ID là Nhất Diệp Biển Chu)

Vì thế, Tiêu Niên ấn nút chú ý Chu Chương xong, liền ấn vào trang chủ của người này. 

Không ấn vào thì thôi, nhưng sao ảnh đại diện của người này lại trông quen thế nhỉ? 

Tiêu Niên click phóng to bức ảnh, nhìn cái mô hình trong bức ảnh mà cậu xem cũng không hiểu kia, trầm tư trong chốc lát. 

Hai giây sau, cậu đột nhiên từ trên giường bật dậy. 

Đây chẳng phải là cái ở trên bàn sách trong thư phòng của Lục Tri Chu sao? 

Tiêu Niên dùng hai ngón tay phóng đại, lại dùng hai ngón tay thu nhỏ, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài. 

Mở cửa ra, Tiêu Niên lập tức đi về phía Lục Tri Chu, nhưng nhìn thấy Lục Tri Chu đang trầm mê với máy tính, cậu lại quay đầu lại, lập tức theo đường cũ trở về. 

“Quay lại.”

Lục Tri Chu gọi cậu một tiếng. 

Tiêu Niên dừng lại, xoay người.

Lục Tri Chu: “Có việc?”

Tiêu Niên ậm ừ: “Có chút chuyện.”

Lục Tri Chu: “Lại đây.”

Tiêu Niên cầm điện thoại đi qua, nâng một chân quỳ trên sô pha bên cạnh Lục Tri Chu, chỉ vào điện thoại của mình nói: “Vừa mới phát hiện có người chú ý em, cảm giác như là anh, là anh phải không, anh đang viết luận văn à?” 

Tiêu Niên nói một hơi cho hết.

Lục Tri Chu bị Tiêu Niên chọc cười: “Vội vã đi đâu?”

Tiêu Niên ngoan ngoãn: “Đi đầu thai.”

Lục Tri Chu lại cười.

Hắn trả lời từng câu một: “Là anh, đang sửa luận văn.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ lên, có hơi kinh ngạc: “Làm sao anh biết tài khoản của em? Còn lướt cái APP kia nữa.” 

Lục Tri Chu: “Muốn biết thì sẽ biết.”

Tiêu Niên trong lòng: “……”

Xem như chưa nói.

Tiêu Niên lại hỏi: “Mới chú ý à, anh xem video của em chưa?” 

Không biết vấn đề này có gì khó không, qua hồi lâu Lục Tri Chu mới trả lời: “Xem rồi.” 

Tiêu Niên lại ‘ồ’, gật đầu với Lục Tri Chu: “Em xong rồi, thầy Lục ngài cứ tiếp tục, thần xin cáo lui.” 

Tiêu Niên bởi vì được Lục Tri Chu chú ý mà có chút vui vẻ, lúc về phòng tung ta tung tăng. 

Sau đó, cậu click mở trang chủ tài khoản của cậu, video gần nhất chính là của cậu với thầy Chu Chương hợp tác nhảy một đoạn ngắn, là Tiểu Ngọc mới đăng lên hồi chiều. 

Điệu nhảy này là cậu và Chu Chương cùng nhau sáng tạo, mà đoạn đầu của video này, chính là Tiêu Niên nửa quỳ trên người Chu Chương đang ngồi trên ghế. 

Thật ra, bọn họ căn bản không chạm vào nhau, nhưng bởi vì góc độ, ánh đèn và giai điệu trong video, nên trông bọn họ rất thân mật. 

Cũng rất hot.

Tiểu Ngọc chỉ đăng lên đoạn video mười giây, tiết tấu nhanh chóng, vô cùng hấp dẫn, ở cuối video hai người còn đối diện nhau. 

Tiêu Niên xem xong lại click mở phần bình luận, bên dưới vẫn giống như cũ mà ‘a a a a a’ rồi gọi cậu là ‘lão bà’, cũng có vài người thích Chu Chương, bảo đây là sự kết hợp ảo mộng. 

Tắt video, Tiêu Niên suy nghĩ, không biết Lục Tri Chu đã xem video này chưa. 

Nếu xem rồi, không biết là có xem video khác hay không. 

Có cảm thấy cậu rất biết nhảy, rất biết vặn, rất đẹp trai, rất ngầu không. 

Có muốn gia nhập phần bình luận, cũng gọi cậu một tiếng ‘lão bà’ không. 

Ha ha ha ha ha ha, suy nghĩ vớ vẩn.

Ngủ.

Có lẽ là nghĩ bậy nghĩ bạ trước khi ngủ, buổi tối Tiêu Niên lại nằm mơ thấy Lục Tri Chu. 

Trong mơ, người nhảy cùng cậu vốn là Chu Chương lại bị đổi thành Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu ngồi trên chiếc ghế màu đen, mặc áo sơmi đen, còn đeo mắt kính. 

Tiêu Niên nửa quỳ trên người hắn, cơ thể đong đưa theo tiếng nhạc, một khắc cũng không muốn rời, cũng không nghe lời mà dùng miệng ngậm lấy mắt kính của Lục Tri Chu. 

Sau đó, hai người dán lấy nhau.

Sau đó, chính là, cái kia.

Lúc tỉnh lại trời đã sáng tỏ, Tiêu Niên nằm nghiêng ở trên giường ôm chăn chảy mồ hôi, nhịp tim đập liên hồi. 

Trầm mặc một lúc sau, cậu nén giọng phát ra một tiếng heo kêu, vào phòng tắm tắm rửa. 

Tắm xong bước ra, vừa lúc đụng phải Lục Tri Chu đang từ phòng ngủ đi ra, Tiêu Niên ủ rũ chào hắn: “Sớm.” 

Lục Tri Chu cũng: “Sớm.”

Tiêu Niên mắt sắc, phát hiện bộ đồ ở nhà mà Lục Tri Chu đang mặc không phải là bộ tối qua. 

“Anh thay quần áo?” Tiêu Niên vừa nói xong, lại nghĩ tới một khả năng khác: “Anh cũng đi tắm?” 

Vừa dứt lời, hai người bất chợt liếc nhau một cái. 

Lục Tri Chu nói: “Ừ.”

Tiêu Niên cứ cảm thấy không khí hình như có hơi quái quái, nhưng hình như cũng không có. 

Cậu mới thức dậy nên đầu óc hơi chậm, nghĩ không ra. 

Chuyện Lục Tri Chu tắm rửa cậu cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là thói quen cá nhân của Lục Tri Chu. 

Cho nên cậu chỉ ‘à’ một tiếng, về phòng ngủ nướng tiếp. 

Hai người lại quay về trạng thái bạn cùng phòng bình thường, không gặp mặt, không liên hệ; chờ Tiêu Niên lại lần nữa tỉnh lại thì Lục Tri Chu đã đi rồi, mà lúc tối cậu về nhà, Lục Tri Chu cũng không ở. 

Vì mai với mốt là hai ngày nghỉ, nên hôm nay Tiêu Niên có rất nhiều việc, mệt rã rời. 

Cho nên, rửa mặt xong, cậu đi lên giường liền không muốn động. 

Nằm được chốc lát, cậu mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng. 

Vì thế, click mở WeChat của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên: “Anh, vé máy bay anh mua chưa?”

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Đang chuẩn bị mua.”

Tiêu Niên: “Em chưa có mua nữa.”

Lục Tri Chu: “Mua chung đi, số chứng minh là mấy?” 

Tiêu Niên: “Anh muốn mua chung với em à.” 

Lục Tri Chu: “Ừ, anh ở thư phòng.”

Tiêu Niên: “Anh về rồi a.”

Tiêu Niên: “xxxxxxxxxxxxxx1030xxxx”

Tiêu Niên: “Cảm ơn nha.”

Tiêu Niên: “Anh mua mấy giờ vậy?”

Lục Tri Chu: “Gặp rồi nói.”

Tiêu Niên: “A?”

Tiêu Niên: “Sao phải gặp mới nói? Chuyện rất quan trọng à?”

Lục Tri Chu: “Không quen nói chuyện bằng tin nhắn.”

Tiêu Niên phì cười.

Ây, cậu cứ không đấy.

Anh không quen, em làm cho anh quen là được.

Tiêu Niên: “Không sao.”

Tiêu Niên: “Em thích nói chuyện bằng tin nhắn.”

Tiêu Niên: “Anh nói với em nha.”

Lục Tri Chu: 【 hình ảnh 】

Lục Tri Chu: “Em thích bay giờ nào?”

Tiêu Niên: “Không cần quá sớm là được, dù sao cũng chỉ qua đó ăn tối, anh chọn đại đi.”

Tiêu Niên vừa gửi những lời này xong, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu trên WeChat: “Là anh?”

Lục Tri Chu: “Là anh.”

Tiêu Niên nở nụ cười.

Xem ra là thật sự không thích nói chuyện trên điện thoại.

Tiêu Niên: “Sao thế?”

Lục Tri Chu: “Mở cửa.”

Tiêu Niên: “Sao vậy, nói đi mà.”

Lục Tri Chu không có ‘đang trả lời’.

Tiêu Niên cười, tiếp tục: “Lục Tri Chu tiên sinh, anh phải làm quen nói chuyện trên điện thoại nha, nói chuyện trên điện thoại tiện lắm.” 

Tiêu Niên: “Không cần phải nhìn vào nét mặt của đối phương, không muốn nói chuyện thì không cần trả lời, cảm thấy xấu hổ thì trực tiếp thoát ra, tiện lắm.” 

Tiêu Niên: “Anh đừng có cổ lỗ sỉ như vậy nha, anh mới 27 tuổi thôi.”

Tiêu Niên: “Thời đại nào rồi, ai, anh như vậy là không được, sẽ bị cười chết.”

Tiêu Niên: “Đã biết chưa, Lục Tri Chu tiên sinh.”

Gửi mấy câu đó xong cũng chẳng hữu dụng chút nào, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tiêu Niên không nhịn được cười lên tiếng.

May là Lục Tri Chu rất lịch sự.

Nếu mà là mẹ cậu, quản cậu có mở cửa hay không, trực tiếp vọt vào kéo người từ trên giường lên là được. 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, lại gửi một tin: “Muốn em mở cửa cũng được.” 

Tiêu Niên gửi xong, nằm chờ.

Quả nhiên, Lục Tri Chu trả lời: “Điều kiện gì?”

Rất hiểu Tiêu Niên nha.

Tiêu Niên lại nghiện mồm.

Cậu nhếch miệng cười: “Em mở cửa rồi, câu đầu tiên anh nói phải dễ nghe chút.” 

Lục Tri Chu: “Cái gì?”

Tiêu Niên: “Anh gọi em là bảo bối đi.” 

Tiêu Niên: “Bảo bảo cũng được.”

Tiêu Niên: “Ngoan ngoãn cũng được luôn.”

Tiêu Niên: “Anh chọn một cái đi.”

Lục Tri Chu: “……”

Tiêu Niên cũng không biết chính mình gan to từ đâu ra, bản lĩnh ở đâu ra, thật ra Lục Tri Chu cũng có thể vung tay lên, ‘dẹp vé máy bay của em, tự mình mua đi’. 

Nhưng hắn thật đúng là gõ cửa. 

Tiếng gõ cửa lần này lại không giống với tiếng gõ cửa lúc nãy, Tiêu Niên lập tức nhẹ nhàng nện bước, chạy chậm tới gần. 

Cậu vốn định thò đầu ra trước, chờ Lục Tri Chu gọi xong mới đi ra ngoài. 

Nhưng cửa vừa mở ra, Lục Tri Chu trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

“Ê ê ê.”

Sau đó, cửa bị đóng lại.

Giây tiếp theo, Tiêu Niên bị Lục Tri Chu đè ở trên cửa. 

“Muốn nghe anh gọi là gì?”

Không biết Lục Tri Chu đã nắm lấy hai tay Tiêu Niên tự lúc nào, khoá lại sau eo cậu, giữ chặt lấy cậu. 

Tiêu Niên giãy giụa một chút, căn bản không có kết quả. 

“Ha ha ha ha ha ha sai rồi, sai rồi.” Tiêu Niên lập tức nhận sai, đôi mắt cũng lập tức cong cong. 

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy chính mình nhỏ bé đến vậy, giống như một con gà con ở trước mặt Lục Tri Chu.

Bên cạnh phảng phất còn có một thanh âm đang cười nhạo cậu.

Cùi bắp mà còn thích nhây.

“Làm gì a ~”

Tiêu Niên vô cùng đáng thương nhìn Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu tay càng siết chặt: “Muốn nghe cái gì?”

Tiêu Niên đôi mắt càng cong, ngọt ngào hô: “Lão công ~”

Lục Tri Chu dùng một bàn tay nắm lấy hai cổ tay Tiêu Niên, một tay khác lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tiêu Niên, nâng lên. 

“Không kiêu ngạo nữa? Không phải rất biết nói sao.”

Tiêu Niên yếu ớt: “Đâu dám đâu, không biết nói, không biết nói.” 

Cậu lại mềm giọng hơn, hai mắt còn gâu gâu: “Lão công tốt nhất, thả em đi mà lão công, đau quá a.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.