Andersen Của Tôi

Chương 20: Chương 20





Ngày hôm sau Liễu Du Bạch đến công ty như thường lệ, hôm qua anh bị chậm trễ một ngày nên có một đống việc đang đợi anh đưa ra quyết định.

Cả buổi sáng, phải mở một cuộc họp, ký mấy bộ hồ sơ rồi mới rảnh rỗi gọi Molly tới, bảo cô ấy giúp điều tra vụ việc của Quý Nhạc Nhạc.

Molly làm việc rất hiệu quả, trước khi tan làm vào buổi chiều đã biết khá rõ về việc này.

Người đại diện của Quý Nhạc Nhạc chính là người của công ty, nghe nói sếp lớn muốn điều tra việc này, đương nhiên biết gì đều nói hết, không giấu giếm nửa lời.

Nhưng chính bên phía đài truyền hình đã chủ động liên hệ với anh ta nhận công việc này, anh ta thậm chí còn không biết có một người thay thế tạm thời.

Molly lại liên hệ với người tổ chương trình, do có mối quan hệ với Liễu Du Bạch, đối phương cân nhắc rất lâu mới nói ra sự thật.

Molly đi vào văn phòng báo cáo với Liễu Du Bạch.

Bệnh cảm của anh còn chưa khỏi, bận rộn cả một ngày, cả người thật sự không có tinh thần, dưới tình trạng như vậy, Molly tự giác báo cáo kết quả điều tra.

Quả thật là một chuyện đáng kinh ngạc.

Bởi vì thật ra cô ấy cũng rất bất ngờ.

Cô ấy tóm tắt quá trình điều tra, trực tiếp đưa ra kết luận: “Người bên phía đài truyền hình nói sang năm đài bọn họ muốn ghi hình một chương trình giải trí quy mô lớn, đây cũng là một hạng mục trọng điểm của đài, một trong những vị khách thường trú được mời là Chu Thiên Việt, một trong những tư bản đứng sau lưng công ty quản lý của cậu Chu, là… Chắc là giám đốc Liễu cũng biết, chính là bà Lan – Phan Lan Lan.

Bà ta bảo chương trình đổi ekip của Tư Nguyệt đi, nếu không sẽ không cho phép Chu Thiên Việt tham gia chương trình.”
Chu Thiên Việt là tiểu sinh (*) khá nổi tiếng đang lên cùng Chu Tuân, lớn hơn hai tuổi nên bị người ta gọi tắt là “Đại Chu”, tương tự, Chu Tuân chính là “Tiểu Chu”, mặc kệ là “Đại Chu” hay “Tiểu Chu”, hai người đều rất khó hẹn, đặc biệt là các gameshow.

(*) Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ nhưng chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật.

Liễu Du Bạch nghe xong cũng rất bất ngờ, đồng thời rất khó hiểu.

Phan Lan Lan người này, ranh giới trận doanh giữa địch và ta được bảo vệ rất nghiêm ngặt, bố con Lương Quốc Chí được phân vào “Trận doanh bên ta” của bà ta, khi đó Lương Tư Nguyệt ra mắt nhưng bà ta không hề ngăn cản, tại sao bây giờ lại đột nhiên ra tay?
Trái lo phải nghĩ, e là chỉ có thể tìm ai đó từ trận doanh của Phan Lan Lan để hỏi vấn đề này.

Liễu Du Bạch gọi Liễu Trạch tới.

Liễu Trạch rất dễ bị mua chuộc, anh ta rất ham chơi nhưng Phan Lan Lan quản rất nghiêm, kiểm tra lịch trình của anh ta, hạn chế tiền trong thẻ của anh ta, khiến cho thường ngày anh ta cảm thấy muốn chơi gì cũng giống như ăn trộm.

Anh ta đang để mắt tới một minh tinh nhỏ tốt nghiệp học viện vũ đạo trong giới, muốn tạo bất ngờ cho người ta vào ngày sinh nhật.

Liễu Du Bạch đồng ý thuê một cái du thuyền cho anh ta và sẽ trả mọi chi phí cho bữa tiệc sinh nhật.

Liễu Trạch không nói hai lời đã bán đứng Phan Lan Lan.

Thật ra anh ta cảm thấy Liễu Du Bạch đã tra đến Phan Lan Lan rồi, chỉ kêu anh ta giải thích động cơ, cũng coi như không phải bán đứng.

Liễu Trạch ngồi phịch xuống ghế, không chịu ngồi im, xoay ghế qua trái rồi sang phải, châm chọc nói: “Còn có thể là tại sao, Lương Tư Nguyệt không biết tự lượng sức mình thích anh trai em!”
Liễu Du Bạch nhất thời không đoán trước được, “Chu Tuân? Chính Lương Tư Nguyệt nói vậy à?”
“Cô ta không nói, chẳng lẽ người sáng suốt không nhìn ra à? Vào lần sinh nhật mẹ em, em đã nhìn thấy cô ta nói chuyện riêng với anh em trong bếp, giọng điệu, vẻ mặt khi nói chuyện cùng anh em, chậc, quả thật muốn mù mắt.


Dì Vương cũng nói tận mắt nhìn thấy cô ta ngồi ở sân sau cùng anh em, còn xin chữ ký.

Cô ta chỉ là người bình thường, không thể ngồi im học hành thôi sao, làm những việc đó để làm gì? Không phải là vì tiếp cận anh em à?”
Liễu Du Bạch liếc nhìn anh ta, “Nếu mấy người đã ghét cô ấy như vậy, tại sao lúc đó còn ép cô ấy ở lại nhà họ Liễu?”
Liễu Trạch có chút xấu hổ nói: “Mẹ em không thích Lương Quốc Chí, cũng không thích dì Vương, không phải vẫn dùng bọn họ hay sao? Em không tin anh thật sự đối xử tốt với thím Trịnh.

Có thể sai bảo và có tác dụng là được, thích hay không thích không quan trọng.”
“Khi đó là cậu xếp phòng cho cô ấy?”
Liễu Trạch nhanh chóng nói: “Em không có cố ý! Khi đó em mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ nghịch ngợm thôi.

Không phải mẹ em sắp xếp cho cô ta vào trường Trung học phổ thông số 7 sao, em cho rằng cô ta đến giám sát em, nhất thời tức giận cho nên đã… Anh à, em biết anh sẽ không so đo nên mới nói thật với anh.

Hơn nữa không phải anh cũng đã biết chân tướng sao, khi đó cũng chưa hề truy cứu, bây giờ lại lôi chuyện cũ ra thì không hay chút nào.

Em thanh minh trước, em thật sự không có địch ý gì với anh, nhưng đó là mẹ, mẹ em phân phó, em có thể không nghe được sao? Anh cũng thấy, em bị quản như một đứa trẻ, em có quyền lên tiếng à? Mẹ em chỉ nghe lời anh em nói…”
Liễu Du Bạch đã hỏi xong những điều cần hỏi nên đã đuổi Liễu Trạch đi.

Cũng nói với anh ta đừng ỷ vào là con trai của Phan Lan Lan và Liễu Văn Tảo mà làm việc liều lĩnh, hai lá bài này không thể bảo vệ anh ta cả đời được.

Sau khi Liễu Trạch đi, Liễu Du Bạch gọi Molly vào văn phòng, bảo cô ấy phải cố gắng giữ liên lạc với Lương Tư Nguyệt.

Molly sẽ không chủ động xen vào chuyện nhà họ Liễu nhưng lần này là chuyện tư lại có liên quan tới công việc nên cô ấy đành phải hỏi thêm vài câu, “Sau này, có phải Tư Nguyệt rất khó nhận được công việc không?”
Liễu Du Bạch “ừ” một tiếng.

Nếu Phan Lan Lan muốn nhắm vào một ai đó, bà ta sẽ không chừa lại bất kì đường sống nào.

“Tại sao bà Phan lại mượn danh nghĩa của anh để đả kích Tư Nguyệt, không phải chỉ cần đối chất thì lập tức lòi ra rồi sao?”
Liễu Du Bạch lắc đầu, “Cô biết tôi với Lương Tư Nguyệt quen biết nên mới có thể nghĩ như vậy.”
Nếu Lương Tư Nguyệt không có mối quan hệ bí mật với anh, kế hoạch này của bà Phan sẽ dễ dàng đạt được hiệu quả: Lương Tư Nguyệt sẽ không dám chất vấn anh theo cách này, không biết chân tướng, tất nhiên sẽ như bà Phan mong muốn, sẽ ụp cái chậu phân này lên trên đầu anh.

Kế hoạch mượn dao giết người này thật sự không tính là thông minh, chồng chất sơ hở.

Nhưng lộ ra thì Phan Lan Lan cũng không sợ, bởi vì bà ta căn bản không tin một cô nhóc không có quyền lực sẽ có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bà ta, chẳng qua là muốn khiến anh cảm thấy ghê tởm, giống như lúc đầu bà ta gài bẫy để Lương Tư Nguyệt chọc tức anh.

Nhưng quyết tâm muốn cấm sóng Lương Tư Nguyệt của Phan Lan Lan nhất định là sự thật – Chu Tuân là chỗ dựa thật sự duy nhất của bà ta, làm sao bà ta có thể để một con bé nhà quê không có bối cảnh mơ tưởng Chu Tuân chứ, tất nhiên phải đuổi cùng giết tận trước khi chưa thành.

Đối với bà ta mà nói, mặc kệ có phải Lương Tư Nguyệt có suy nghĩ gì với Chu Tuân không, dám tiếp cận Chu Tuân đã là sai lầm – một người hầu phải dựa vào nhà họ Liễu mới có thể sống không phải lo cơm áo, xứng sao?
Molly lại hỏi, “Vậy… còn muốn để Tư Nguyệt tiếp tục ở lại Thanh Mộc không?”
Liễu Du Bạch trầm tư một hồi lâu, hỏi cô: “Phía Bối Tư Khởi có tiến triển sao rồi?”
“Chắc hẳn năm sau mọi thứ đều sẽ được hoàn thành.” Molly lập tức hiểu ý của sếp lớn, “Anh định để Tư Nguyệt đến chỗ cô Bối sao?”
Vẻ mặt Liễu Du Bạch lạnh lùng, không nhìn ra được là mệt mỏi hay tức giận, “Đưa vào công ty cây to đón gió.”
“Vậy việc chấm dứt hợp đồng giữa Tư Nguyệt và Thanh Mộc…”
“Chờ bên phía Bối Tư Khởi hoàn thành thì nói sau.” Liễu Du Bạch cực kỳ mệt mỏi, sau khi giải quyết mọi chuyện thì rời khỏi công ty.

Gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ xe, sắc trời âm u, Liễu Du Bạch dựa vào ghế châm một điếu thuốc, càng hút càng thấy u ám.

Điện thoại trong túi rung lên, một lúc sau anh mới lấy điện thoại ra.


Vậy mà là tin nhắn Lương Tư Nguyệt gửi cho anh: Hôm nay bệnh cảm của anh Liễu đã đỡ hơn chưa?
Liễu Du Bạch không trả lời, đọc xong thì khóa điện thoại, ném qua ghế bên cạnh.

-
Thời gian trôi qua nhanh chóng đã tới năm sau, trường học đã khai giảng.

Trước khi Lương Tư Nguyệt bị chị Mạn gọi đi nói chuyện, cô đang “hóng drama” cùng Trì Kiều trong lớp học.

Trong nhóm hóng tin đồn của một trang web giải trí nào đó, có người tung tin: Tiểu sinh đang nổi Z cùng đại hoa (*) S hẹn hò.

(*) Đại hoa: Nữ diễn viên lâu năm, có địa vị và thành tích cao trong nghề.

Khu vực bình luận nhanh chóng tra ra, Z tức là “Chu”.

Có người hỏi: “Đại Chu” hay là “Tiểu Chu”?
Có người trả lời ngay: Không biết “Tiểu Chu” là tên anti đặt sao? Lần sau anti nhớ giấu thân phận cho thật kỹ vào rồi hẵng ra cào phím, còn nói “Tiểu Chu” một lần nữa thì idol nhà mày flop cả đời nhé!
Trong topic, một bên cãi lộn, một bên suy luận, đóng bài hơn mấy trăm bình luận thì lại mở topic khác, sau khi so sánh lịch trình, cuối cùng đưa ra kết luận, Z là chỉ Chu Tuân, S chỉ Thẩm Đại.

Lần này diễn đàn đã bắt đầu thành đại chiến giữa fan và anti, nhưng cuối cùng bởi vì không có chứng cứ xác thực, nên tiết tấu vẫn bị fans Chu Tuân khống chế được.

Hầu như nữ sinh lớp Lương Tư Nguyệt đều đang thảo luận chuyện này.

Trì Kiều là người đầu tiên không tin, lập luận của cô ấy là trước kia Thẩm Đại đều hẹn hò với đàn ông trưởng thành hơn tuổi, làm sao có thể đột nhiên thay đổi khẩu vị cảm thấy hứng thú với trai trẻ chứ.

Còn nữa, một tiểu sinh đang đi lên bị gò bó như Chu Tuân, không thể nào làm chuyện tự hủy tiền đồ thế này.

Có còn cần fans hay không?
Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng biện minh: “Chu Tuân đâu có đi theo con đường thần tượng, không chỉ dựa vào fans để kiếm ăn.

Tớ cảm thấy tin hot này không phải không có căn cứ, cậu đã quên lần đó chúng ta ghi hình gameshow, gặp Chu Tuân ở phòng nghỉ của Thẩm Đại sao…”
“Nhưng cùng lắm chỉ là đàn em đi chào hỏi đàn chị thôi!”
Lương Tư Nguyệt cười, “Có phải cậu có ý kiến gì với Chu Tuân không?”
“Tớ không có, tớ chỉ cảm thấy, thành tích của anh ấy không xứng với chị của chúng ta..."
“Suỵt!” Lương Tư Nguyệt nhắc cô ấy nhanh chóng nhỏ giọng lại, trong lớp có nhiều người là fans não tàn của Chu Tuân, nói như vậy không muốn sống nữa sao?
Trì Kiều nghiêng đầu đánh giá Lương Tư Nguyệt, “Tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy, không phải cậu cũng là fan Chu Tuân à?”
“Bởi vì tớ cảm thấy tin tức này có thể là sự thật.”
“Chứng cứ đâu?”
“Được rồi, tớ sẽ khiến cậu hiểu.” Lương Tư Nguyệt ấn vào Weibo của Thẩm Đại trên điện thoại của cô, lướt về phía trước để tìm một bài viết mà cô ấy đăng cách đây không lâu, ngoắc ngoắc ngón tay với Trì Kiều, bảo cô ấy qua xem.

Thật ra lúc Lương Tư Nguyệt thấy bài Weibo kia vào mấy hôm trước đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp, kết hợp với tin đồn ngày hôm nay, trong lòng căn bản đã chắc chắn tính chân thật của chuyện này.

Bài đăng trên Weibo đó là hình ảnh một bát xương dê hầm cay, kèm theo vỏn vẹn hai chữ: “Thích”.

(*)

(*) Trong tiếng Trung, từ “Thích” là 喜欢 có hai chữ.

Phía dưới Weibo kia, một nhón fans đều “ha ha ha” vì sự phóng khoáng của Thẩm Đại, một nhóm lại khuyên Thẩm Đại vẫn nên chú ý cân nặng chút.

Mà Lương Tư Nguyệt liếc mắt một cái là nhận ra cửa hàng này chính là tiệm mà cô đã giới thiệu cho Chu Tuân lần trước.

Cửa hàng này không nổi tiếng, nếu nói Thẩm Đại vô tình phát hiện ra, cô cảm thấy sẽ không trùng hợp như vậy, bởi vì trong vòng bạn bè trên Wechat của Chu Tuân cho thấy đúng lúc đó cậu cũng đang làm việc ở Bắc Thành.

Trì Kiều nghe cô phân tích xong, có chút khiếp sợ, lại có chút dao động, cảm giác bản thân cũng muốn tin, “Không phải, tại sao cậu có số Wechat của Chu Tuân?”
“Cái này…”
“Hơn nữa cậu giới thiệu cửa tiệm này cho Chu Tuân từ khi nào? Các cậu còn nói chuyện phiếm trên Wechat?”
“Không, là…” Lương Tư Nguyệt không biết giải thích thế nào, bởi vì hiển nhiên Trì Kiều không biết mối quan hệ giữa Liễu Du Bạch và Chu Tuân.

“Hơn nữa…” Trì Kiều nhìn chằm chằm cô, “Cậu không buồn sao, không phải cậu thích Chu Tuân nhất…”
“Thật ra…” Lương Tư Nguyệt đang muốn giải thích, điện thoại reo lên, người đại diện - chị Mạn gọi tới.

Chị Mạn đi ra ngoài làm việc, xe chạy ngang qua trường học của họ.

Lúc này chị đang ở ngoài trường, bảo cô đi ra ngoài ngay bây giờ, lên xe nói một số chuyện.

Đã đến giờ ăn tối, vẫn còn một khoảng thời nữa trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu.

Lương Tư Nguyệt ra ngoài cổng trường, nhìn thấy xe chị Mạn ở ven đường cách đó không xa.

Chị Mạn cũng thấy cô, hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với cô, “Mau chóng qua đây.”
Chị Mạn là người mạnh mẽ, nói thẳng chứ không quanh co vòng vo.

Lương Tư Nguyệt đóng cửa xe, còn chưa ngồi xuống, chị ta đã nói thẳng: “Có vài hoạt động của nhóm chúng ta đã bị hủy, em biết chuyện này chứ?”
Lương Tư Nguyệt gật đầu.

Sang đầu năm mới, mọi người lần lượt bắt đầu công việc nhưng bọn họ là những người duy nhất không chỉ không nhận được công việc mới mà lịch trình ban đầu của họ còn lần lượt bị hủy bỏ.

Cô và Trì Kiều tập trung vào kỳ thi nghệ thuật và thi đại học, có công việc hay không cũng không quan trọng, nhưng ba đồng đội khác không thể cứ ở nhà mãi được.

Chị Mạn nhìn cô, “Chắc hẳn em biết tại sao.

Có người đã đắc tội với ai đó.”
Lương Tư Nguyệt căng thẳng trong lòng, trầm mặc một lát, “Ý của chị Mạn là em sao? Nhưng mà em…”
“Các hoạt động lần lượt biến mất, chị đã hỏi bọn họ nguyên nhân, bọn họ chỉ nói với chị, nếu có em trong nhóm thì không thể có hoạt động hợp tác được.

Tư Nguyệt, em suy nghĩ cho kỹ, có phải em đã đắc tội với ai không?”
Lương Tư Nguyệt bị chị Mạn nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, “… Em thật sự không biết.”
“Em không muốn nói, cũng được…”
“Không phải không muốn nói mà em thật sự…”
Chị Mạn khoát tay cắt lời cô, tỏ vẻ không quan trọng, “Công ty tốn rất nhiều tài nguyên và công sức vào các em, chị không thể trơ mắt nhìn nhóm này tan rã được.

Em cũng thế, em đã chịu nhiều khổ cực như vậy, đi đến bước này rồi, khó khăn lắm mới có người biết đến, bây giờ bảo em bỏ, em cam tâm không? Cho dù em bỏ, vậy còn mấy người Vũ Điềm thì sao, người bạn thân nhất của em Tiểu Kiều sẽ như thế nào?”
Lương Tư Nguyệt không nói, cúi đầu, bối rối xoắn ngón tay.

Chị Mạn liếc nhìn cô, đột nhiên giơ tay, vuốt tóc mai cho cô, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “Chị gọi em đến nói chuyện chính là chuyện này.

Em hãy từ từ nghe chị nói, đừng có đấu tranh tâm lý.”
Lương Tư Nguyệt đờ đẫn gật gật đầu.

Chị Mạn thở dài một hơi, “Em đã ra mắt được hơn một năm, cũng từng chứng kiến bên trong giới này không bao giờ thiếu người đẹp, nhưng tại sao có những người có thể đi lên vị trí cao chỉ trong thời gian ngắn, có người lăn lộn hơn mười năm mà vẫn chỉ vô danh tiểu tốt.


Cơ hội, mối quan hệ, tài nguyên và vận may, thiếu một thứ cũng không được.

Chị dẫn dắt các em cũng hi vọng các em có một vị trí nhỏ trong giới này, chỉ cần chị có khả năng, đều sẽ cố gắng tìm cơ hội tốt nhất cho các em.

Chuyện sau này, phải xem em tìm hiểu thế nào, chị cảm thấy đây là cơ hội nhưng có những người có lẽ không thể thay đổi thái độ trong thời gian ngắn được…”
Chị Mạn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Tư Nguyệt, áp tay lên lưng cô, thấp giọng nói: “Tư Nguyệt, có người tình nguyện dìu dắt em.”
Lưng Lương Tư Nguyệt cứng đờ.

Cô không ngốc, lời của chị Mạn đã nói đến mức này, cô đương nhiên hiểu cái gọi là “dìu dắt” có nghĩa gì.

Cô đã từng nghe qua từ lâu, trong giới này có một số người đại diện cũng giống như lái buôn.

Có người thích những gương mặt trẻ tuổi mới mẻ, có người muốn đường tắt có cả danh và lợi, có nhu cầu thì ắt có người dắt mối giật dây cho hai bên.

Chỉ là cô không nghĩ tới, loại chuyện này, hóa ra không hề cách xa cô.

“Đối phương cũng không phải người tầm thường ở trong giới này, cho dù em đắc tội với ai, người khác cũng sẽ nể mặt anh ta, sẽ không làm khó em nữa.

Nếu em đồng ý, chị sẽ dẫn em đi gặp anh ta một lần…”
Lương Tư Nguyệt không do dự chút nào.

“Nếu như em từ chối, có phải có nghĩa là em sẽ không còn bất cứ cơ hội gì để xuất hiện trước công chúng không.”
Chị Mạn không nói lời nào.

“Em có thể chọn rời nhóm không?”
“Nếu như em cứ cố chấp như vậy thì có thể.

Nhưng hợp đồng của em còn hơn ba năm nữa mới hết hạn, rời nhóm cũng không thể hủy hợp đồng, trừ phi em trả phí hủy hợp đồng.

Về phần sau khi hủy hợp đồng…”
Sau khi chấm dứt hợp đồng, cô cũng đừng nghĩ đến việc có thể đi tiếp trên con đường này.

Lương Tư Nguyệt cố nén nước mắt, vươn tay kéo cửa, “Cảm ơn chị Mạn, em biết rồi.

Em về lớp đây.”
“Em có thể suy nghĩ lại một chút, nghĩ thông suốt rồi thì có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào.”
Lương Tư Nguyệt không quay đầu lại, đi nhanh.

Đã đến thời gian tự học buổi tối, trong phòng học yên tĩnh.

Trì Kiều đang làm đề tiếng Anh, ngẩng đầu thấy Lương Tư Nguyệt tiến đến, vẻ mặt hình như là muốn khóc.

Cô sửng sốt một chút, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, thương lượng đổi chỗ với bạn cùng bàn của Lương Tư Nguyệt.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy kéo tay Lương Tư Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy Tiểu Nguyệt? Chị Mạn đã nói gì với cậu?”
Lương Tư Nguyệt nhất thời gục xuống bàn khóc.

Trì Kiều im lặng ngồi cạnh cô một hồi, nhẹ giọng nói: “Tớ xin phép giáo viên, chúng ta về nhà có được không?”
Lương Tư Nguyệt không trả lời, Trì Kiều tự mình làm chủ, tìm giáo viên xin nghỉ, thu dọn cặp sách cho cô rồi đưa cô ra khỏi lớp.

Bên ngoài trời lạnh như cắt da cắt thịt, Trì Kiều quấn khăn quàng cổ cho Lương Tư Nguyệt, tiến đến trước mặt cô, cười dỗ dành: “Nếu còn khóc nữa, nước mắt sẽ đóng băng mất – ăn lẩu cay không? Chúng ta đi ăn lẩu cay nhé?”
Cô ấy nhón chân, giơ tay lau nước mắt cho cô, “Đừng khóc, hôm nay là sinh nhật cậu, nếu khóc thì cả năm sẽ xui xẻo.”
Nước mắt trên mặt Lương Tư Nguyệt đã được Trì Kiều lau sạch, cũng không khóc nữa, khịt mũi một cái, để mặc Trì Kiều dẫn cô đi lên phía trước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.