An Tri Ngã Ý

Chương 43




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Đa Ý chân thành được mở mang kiến thức về trình độ phát điên của Thích Thời An, cậu vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ, mãi đến tận lúc tan tầm vẫn cảm thấy khó mà tin nổi. Nhưng các đồng nghiệp ở bên ngoài đang rất vui vẻ mà thu dọn đồ đạc rồi, tất cả đều đã làm xong công tác nghênh đón ba ngày nghỉ.

“Đa Ý, vẫn chưa về à?”

“Xong ngay đây.” Cậu trả lời một câu, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng tổ trưởng Tề rời đi. Lúc lấy xe tổ trưởng Tề liên tục nói về mấy đề án kế hoạch gần đây, oán giận thời gian không đủ dùng.

Thẩm Đa Ý nói: “Tôi cũng cảm thấy gần đây anh rất bận, bên tôi cũng tàm tạm.”

“Áp lực cuộc sống của cậu nhỏ mà, tôi sắp phải xây dựng nhà ba người rồi.”Tổ trưởng Tề rất vui mừng, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ hạnh phúc. Thẩm Đa Ý phản ứng lại hai giây mới hiểu, vui vẻ nói: “Chị dâu có rồi? Hiệu suất của hai người quá cao thì phải?”

Hai người dọc đường nói chuyện cho tới bãi đỗ xe, “tạm biệt” nhau xong liền lên xe ai về nhà nấy. Thẩm Đa Ý khởi động Volkswagen màu đen của cậu rời đi, lúc ra cổng của bãi đỗ xe nhìn thấy Thích Thời An từ bên ngoài đi tới.

Người và xe sượt qua người, ở trong mắt người xung quanh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Dần dần chạy nhanh khỏi con phố trung tâm, Thẩm Đa Ý cầm vô-lăng rong ruổi ở trên đường, không thể kiềm được mà suy nghĩ vẩn vơ.

Nếu như tương lai cậu và Thích Thời An có cơ hội ăn cùng nhau ở cùng nhau, đi làm cùng tới, tan tầm cùng về, liệu có cảm thấy phiền chán nhau không nhỉ? Chắc là có, xét cho cùng không có ai là thiên tiên, luôn luôn kề cận nhau lâu ngày hẳn cũng sẽ phải có lúc cảm thấy chán ngấy.

Xem ra phải nghiêm túc đầu tư, mua thêm hai căn hộ nữa, thỉnh thoảng tách ra ở vài ngày, điều hòa tình cảm.

Dọc đường nghĩ lung tung cho đến lúc về nhà, dì làm theo giờ đã nấu xong cơm tối. Ăn xong cậu cùng ông Thẩm đi dạo ở ven hồ, đang là lúc nóng nhất, đi được một lát đã nhễ nhại mồ hôi. Sau khi về nhà chiếu cố ông Thẩm đi ngủ, Thẩm Đa Ý cũng nghỉ ngơi rất sớm.

Mà Thích Thời An thì đang còn ở siêu thị mua sắm, trong nhà anh quanh năm không nấu ăn, anh sợ nồi bát muôi chậu đều không đầy đủ, cả buổi tối đều dành để chất đầy xe hàng bằng vật dụng hàng ngày và bộ dụng cụ ăn uống, mỗi thứ nguyên liệu nấu ăn có thể mua anh đều lấy một ít.

Sau khi về đến nhà lại lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng xem tin tức bàn giao dịch buổi tối rồi mới đi ngủ.

Thứ sáu vốn là ngày làm việc biến thành ngày nghỉ, đồng hồ sinh học vẫn đúng giờ nhắc nhở, Thích Thời An dậy từ rất sớm. Anh tự rửa mặt trước, sau đó vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Mới vặn hũ mứt hoa quả ra, chuông cửa đã vang lên, Thẩm Đa Ý không có chìa khóa thang máy và sảnh trong khu nhà, chắc là ở dưới lầu. Anh bước nhanh tới cửa nhận điện thoại, sau đó nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.

Em đến rồi.” Chắc là thời tiết nóng quá, Thẩm Đa Ý thở hổn hển, “Xuống đây đón em.”

Tiếng thở dốc nhỏ nhặt khiến cú điện thoại này không giống điện thoại từ bất cứ người nào khác, Thích Thời An cầm chìa khóa ra khỏi cửa, hai phút sau ở đại sảnh lầu một nhìn thấy Thẩm Đa Ý xách theo cà phê.

Bọn họ cùng vào thang máy, đứng song song nhau nhưng chẳng có ai lên tiếng, Thẩm Đa Ý cảm thấy xấu hổ, phá vỡ sự im lặng nói: “Hôm nay nóng quá ha, mặt trời thật sự rất nắng.”

Thích Thời An từ bên trong cửa thang máy nhìn cậu cười: “Biến chuyện này thành nghiêm túc quá, hại em căng thẳng. Cứ giống như tới làm khách ở hẻm Lá Thu đi, em cứ thả lỏng thoải mái, đừng gò bó.”

Thẩm Đa Ý gật đầu, bắt đầu nói đùa ngay: “Trong nhà sẽ không loạn thành một đống chứ?”

Đến nhà, cửa lớn mở ra, hai người họ trước sau bước vào. Thích Thời An chuẩn bị dép xong, còn tiện tay lấy xuống một chùm chìa khóa khác: “Cái này cho em, móc chìa khóa giống như của anh, cái móc chìa khóa trước kia của anh cuối cùng cũng đã nghỉ hưu rồi.”

Nói xong không được đáp lại, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Thẩm Đa Ý đang nhìn gian nhà đờ người ra, anh đi tới sau lưng đối phương nghiêng người ôm lấy, hỏi: “Sao vậy? Có muốn kiểm tra phòng không?”

Thẩm Đa Ý nói: “Em cảm thấy rất đẹp, không ngờ lại gọn gàng sạch sẽ như vậy.”

Thích Thời An chủ động thừa nhận: “Mặc dù là do dì quét dọn, nhưng anh có trả tiền.”

“Em biết rồi, cái gì cũng muốn tranh công thôi.” Thẩm Đa Ý quay đầu cười nhạo anh, đụng phải mặt anh trước, “Đừng ôm nữa, em mua cà phê, anh làm bữa sáng không?”

“Có, em không nhắc anh cũng quên luôn.” Thích Thời An vốn đang làm bữa sáng, anh kéo Thẩm Đa Ý đi vào nhà bếp, “Đúng lúc nếm thử mứt hoa quả lần đó mua.”

Hai người cùng nhau ăn chút đồ ăn, Thẩm Đa Ý ăn xong tới nhà vệ sinh rửa tay, nhìn thấy trên bồn rửa tay đặt hai cái cốc súc miệng, hai bản chải đánh răng. Vừa ngẩng đầu, lại ở trong gương nhìn thấy Thích Thời An đang dựa vào khung cửa, cậu hỏi: “Bàn chải đánh răng là chuẩn bị cho em hả?”

“Ừ, tối qua chuẩn bị suốt cả đêm.” Thích Thời An đến gần, cầm khăn mặt lau tay cho Thẩm Đa Ý, “Anh dẫn em đi xung quanh.”

“Bàn chải đánh răng và dép đều mới mua, khăn mặt và khăn tắm cũng mua, nhưng giặt xong vẫn chưa khô.”

Bọn họ đi tham quan đến một đoạn hành lang, trên hai bên tường có treo rất nhiều bức tranh, Thích Thời An nói: “Mỗi lần tan tầm về, đi qua đoạn này anh đều cảm thấy rất cô đơn, hôm nay đi qua cùng em, như đang đi trên thảm đỏ của lễ cưới ấy.”

Trên ghế sô pha của sân trong có rất nhiều đệm, trên bàn nhỏ tùy ý bày rất nhiều tạp chí và sách, Thích Thời An lại nói: “Cái gì anh cũng thích đọc, nhưng không có người để thảo luận và nghiên cứu cùng anh, em ở đây thì lại khác.”

Ban công bên cạnh của sảnh nghiêng rất nắng, trong góc để vài cái tạ tay, Thích Thời An giới thiệu: “Ban công này dùng để phơi quần áo và tập luyện, bình thường rất nóng.”

Cuối cùng cũng tới phòng ngủ chính, Thẩm Đa Ý bị đẩy tiến vào cửa, sau đó tỉ mỉ nhìn quanh mấy vòng. Thích Thời An ôm lấy vai cậu: “Anh mới đổi chăn màn gối đệm, không biết em có thích màu này không. Tủ quần áo dành ra một nửa cho em bỏ quần áo, tối qua anh còn tải phim, nhưng chưa tải xong anh đã ngủ mất rồi.”

Thẩm Đa Ý quay đầu nhìn anh: “Em không mang áo quần theo.”

“Vậy mặc của anh trước đi.” Thích Thời An nói, “Sau này từ từ thêm vào, em phải thường xuyên đến kiểm tra, đừng nuôi thả anh.”

Thẩm Đa Ý biết Thích Thời An đang ra vẻ, không nhịn được đưa tay sờ sờ dưới cằm Thích Thời An.

“Em đang dỗ trẻ con hay là trêu chó con vậy?” Thích Thời An tự nhiên mà nắm lấy tay cậu, “Tới ban công của phòng này xem thử đi.”

Ban công trong phòng ngủ chính rất rộng rãi, trên sàn gỗ lót một lớp thảm mỏng, có thể nằm xuống ở bất cứ nơi nào. Bên cửa sổ còn treo một chiếc xích đu đan mây, Thẩm Đa Ý ngồi vào, cảm thấy rất thoải mái chỉ muốn ngủ một giấc.

sp1423032986064

(Xích đu đan mây)

“Vẫn chịu được sức nặng của một người nữa chứ?” Cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh, muốn bảo Thích Thời An cũng ngồi vào.

Ghế treo hơi đung đưa, hai người họ ngồi sát nhau ở bên trong, trong nhà tràn đầy hơi lạnh của máy điều hòa, ánh mặt trời lại mang đến một chút ấm áp. Thẩm Đa Ý lấy điện thoại ra: “Em xem tin tức của phiên giao dịch mở cửa ngày hôm nay nhé.”

Thích Thời An giành điện thoại lại: “Xem tin tức phiên giao dịch làm gì, nhìn anh này.”

Thẩm Đa Ý quay đầu nhìn anh: “Nhìn anh giá cố phiếu có thể tăng không?”

Thích Thời An cũng không dám tùy tiện bảo đảm, anh tới gần ngửi tóc Thẩm Đa Ý, bỗng bắt đầu khai báo tài sản: “Anh có rất nhiều vốn đầu tư, muốn xem hết cổ phiếu cũng phải nhìn chằm chằm cả nửa ngày, ngoại tệ cũng mua không ít. Nếu có một ngày tất cả đều lỗ hết, em có ghét bỏ anh không?”

“Chắc là có.” Thẩm Đa Ý nhíu mày, vẻ mặt không vừa lòng: “Vậy thì phạt anh ăn ít đi một bát cơm.”

Ghế treo bị hai người họ chơi đùa đong đưa liên tục, cảm thấy cực kỳ không có cảm giác an toàn, từ khi Thẩm Đa Ý nói hớ bên eo rất mẫn cảm, Thích Thời An liền nắm chắc bùa chiến thắng. Gãi ngứa cũng được, ngắt véo cũng được, nói chung sẽ thắng rất nhanh.

“Em không đùa với anh nữa! Tay anh quá độc ác!” Thẩm Đa Ý nhảy tới trên sàn nhà, cậu đi tới ban công nhìn xung quanh một vòng, giống như nghĩ tới điều gì đó, “Đúng rồi, chậu hoa cẩm tú cầu cả ngày mặt nặng mày nhẹ của anh đâu?”

Thích Thời An cũng xuống, nói: “Ở phòng ăn, đi, đi xem bà cô đó nào.”

Phòng ăn ở nhà Thẩm Đa Ý sát bên phòng bếp, thậm chí còn không có ranh giới rõ ràng, cho nên vừa nãy ngồi ăn ở trên cái bục trong phòng bếp, cậu còn tưởng rằng đó chính là phòng ăn.

Xuôi theo hành lang quay lại, Thích Thời An đẩy một lớp rào chắn màu trắng ra.

Một gian nho nhỏ, sáng sủa sạch sẽ. Sàn nhà màu cà phê nhạt được ánh mặt trời chiếu đến nhìn qua càng nhạt, bàn tròn chạm trổ hoa văn màu ngà giống như đang tỏa ra ánh sáng cao quý. Thẩm Đa Ý bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy cây hoa cẩm tú cầu màu tím lam đặt giữa bàn nhỏ.

Lọ hoa là lần đó đi công tác ở Sydney mua, chẳng trách Thích Thời An đến bên kia bờ đại dương còn nghĩ đến việc mua lọ hoa, bởi vì hoa này thật sự rất đẹp. Cánh hoa từng phiến từng phiến sung mãn, không có một cánh nào héo, màu sắc có chỗ đậm có chỗ nhạt, phân bố rất thỏa đáng.

Thích Thời An bỗng nhiên nói: “Đa Đa, có người tới thăm mày nè.”

Thẩm Đa Ý lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng ăn: “Ai tới hả?”

Thích Thời An cố ý, đưa tay sờ sờ trên cánh hoa: “Chưa nói với em, nó cũng tên là Đa Đa.”

“….. Anh còn đặt tên cho hoa nữa hả?” Thẩm Đa Ý liếc đối phương một cái, cậu nghĩ một ngôi nhà không nên chứa hai “Đa Đa”, nhưng cậu không nói. Giương mắt vừa vặn nhìn thấy trên bệ cửa sổ còn có một chậu hoa nhỏ, cậu đi tới xem, nói: “Ở đây còn có cả chậu cây trinh nữ nữa hả, sao em cảm thấy nó có vẻ như không có người quan tâm vậy.”

Thích Thời An đi đến bên cạnh, tiện tay đẩy cửa sổ nhỏ màu trắng ra, thừa nhận: “Anh chưa từng quan tâm đến nó thật, lúc mua hoa cẩm tú cầu chủ quán tặng, cũng không đẹp, nên anh lười quan tâm.”

Thẩm Đa Ý cười anh: “Còn tùy người, em cảm thấy cây trinh nữ rất đẹp, tên cũng hay.”

Cậu đưa ngón trỏ phủi bụi trên phiến lá, lá con mở rộng ở hai bên nhanh chóng khép kín lại, một bộ thẹn thùng. Thích Thời An tới gần một chút, giơ tay sờ sau gáy cậu, lòng bàn tay hướng dọc xuống phía dưới, men theo lưng cậu sờ tới bên eo.

Cậu trêu cây trinh nữ, đối phương trêu cậu.

Thích Thời An tiếp tục dẫn dụ: “Sờ sờ phiến này nữa.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng, theo phiến lá từ từ khép kín, gò má Thẩm Đa Ý cũng từ màu trắng biến thành màu hồng nhạt, lúc sau lại từ màu hồng nhạt biến thành màu đỏ. Bởi vì Thích Thời An giống như đi theo cậu vậy, bàn tay đang vuốt ve sau lưng cậu.

Toàn bộ phiến lá của cây trinh nữ đã hoàn toàn khép lại, tay Thích Thời An lần thứ hai trượt tới sau eo Thẩm Đa Ý bỗng đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ kéo đối phương vào trong lồng ngực, anh cúi đầu dùng chóp mũi chống lên thái dương Thẩm Đa Ý: “Đêm nay không cho em về.”

Thẩm Đa Ý hơi cứng nhắc, giống như cây trinh nữ này vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy em nấu cơm tối cho anh ăn.”

Thích Thời An hiếm khi không được voi đòi tiên, cũng không tiếp tục chiếm tiện nghi ngoài miệng nữa, anh biết Thẩm Đa Ý thích gì, nói: “Chỗ anh có rất nhiều sách, loại gì cũng có, em có thể tha hồ đọc.”

“Sao anh không nói sớm.” Thẩm Đa Ý lập tức tránh khỏi lồng ngực anh, cậu rót cho mình một ly coca thật lớn, bưng lên rời đi. Thích Thời An bật cười, cầm laptop đi theo ở phía sau, anh định xem xu hướng giá cả thị trường, dù sao bị lỗ cũng có người muốn ghét bỏ anh.

Hai người họ vùi trên sô pha của sảnh nghiêng, lúc sau Thẩm Đa Ý mệt mỏi, liền chủ động gối trên đùi Thích Thời An. Quyển sách bìa cứng rất nặng, Thích Thời An khoanh tay ngồi nhìn Thẩm Đa Ý từng chút đem sách che trên mặt, rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến chiều, lúc Thẩm Đa Ý ngủ dậy phát hiện mình đang ở trên giường trong phòng ngủ, cả quần áo cũng đã đổi. Cậu mặc đồ ngủ của Thích Thời An, ống quần và ống tay áo đã được xắn lên.

Trong phòng bếp “lạch cạch” một tiếng, cậu vội vàng chạy ra ngoài xem, liền nhìn thấy Thích Thời An úp chậu rửa rau trên đất.

“Dậy rồi hả?”

“Ừm, sáng sớm em dậy sớm quá, cho nên ngủ thiếp đi.”

Thẩm Đa Ý đi qua rửa tay, sau đó mở tủ lạnh ra xem có nguyên liệu gì, cậu vừa muốn đưa tay cầm lấy, đã bị một chiếc tạp dề tròng qua từ phía sau. Thích Thời An ở phía sau cậu buộc dây, thắt một cái nơ con bướm tiêu chuẩn.

“Nói trước nha, em biết nấu ăn, nhưng kỹ năng không tốt lắm.” Thẩm Đa Ý khi còn bé đã phải làm đủ loại việc nhà từ rất sớm, mặc dù biết nấu ăn, nhưng chưa từng tỉ mỉ đi sâu nghiên cứu, cậu vừa sợ Thích Thời An thất vọng, vừa để lại chút mặt mũi cho mình, “Nhưng vẫn có món sở trường.”

Thích Thời An nói: “Em nấu món nào anh ăn món đó, ăn món gì cũng khen ngon, không kén chọn.”

Màn đêm buông xuống, đèn đóm muôn nhà đêm nay ở đây có một phần, Thẩm Đa Ý là đầu bếp chính, Thích Thời An làm trợ thủ, hai người vì một nồi canh mà bận rộn. Máy hút khói một trăm năm chưa từng khởi động cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, chén dĩa và thìa đũa cũng được lấy ra từ trong tủ âm tường.

Bốn món một canh, hai món mặn hai món chay, mỗi người lại thêm một bát mì hải sản sở trường nhất của Thẩm Đa Ý. Thích Thời An cầm hai cái cốc nhỏ, rót một chút rượu đến, nói: “Chỉ chừng này thôi, không được uống say.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Anh sợ em mượn rượu làm càn hả?”

“Mượn rượu làm càn anh không sợ, anh sợ em say rượu mất lí trí.” Thích Thời An nói xong liền hạ đũa, canh thịt gà viên tỏa mùi thơm ngát ra bốn phía, anh gắp lên một miếng ăn vào trong miệng, nuốt xuống xong mới nói: “Em rõ ràng nấu rất giỏi.”

jitangshizitou7_3337487

(Canh thịt gà viên)

Ăn cơm xong, Thẩm Đa Ý ra vẻ địa chủ, Thích Thời An ở phòng bếp rửa bát, cậu đi đến ngồi xuống trên đệm mềm ở phòng khách, khoanh chân tĩnh tâm tiêu cơm. Tùy tiện quét mắt qua, nhìn thấy sổ ghi chép cậu tặng cho Thích Thời An trên bàn trà nhỏ.

Thẩm Đa Ý cầm sổ mở ra, muốn xem xem Thích Thời An đã dùng hết bao nhiêu rồi, kết quả sau khi mở ra liền không nỡ khép lại. Cậu cho rằng Thích Thời An sẽ nắn nót ghi chép một chút chuyện công việc, nhưng không ngờ bên trong lại rất lộn xộn, nội dung cực kỳ hài hước và thú vị.

“Annie không nhắc nhở mình hôm nay là ngày giao dịch, giao dịch non-delivery vẫn chưa đóng, mình thấy cô ấy chắc là không muốn làm việc nữa.”

“Chủ lực thay đổi kho, giá các giao dịch có kỳ hạn tăng vọt, các nhà đầu tư bán lẻ nhanh chóng theo vào, sau khi thị trường bình ổn thì sẽ bị trì trệ, các nhà đầu tư bán lẻ sẽ nghĩ bọn họ bị thiểu năng trí tuệ.”

“Hôm nay trên cuộc họp sẽ nhấn mạnh về vấn đề ngừng tổn hại, nhưng mình không thích ngừng tổn hại, đồ ngốc mới ngừng tổn hại, mình sẽ chọn tiếp tục chiến đấu  để hồi máu.”

“Sắp xếp kế hoạch đi công tác Sydney: Lướt sóng, ăn Teppanyaki, mua sắm.”

Thích Thời An lúc đầu còn tưởng là tiếng động trên ti vi, sau đó nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Thẩm Đa Ý mới cảm thấy hơi sai sai, anh lau khô tay đi tới phòng khách, lập tức xấu hổ mà nổi khùng: “Sao em lại tùy tiện đọc ghi chép của người khác hả?”

Thẩm Đa Ý cười đến đau bụng, chơi xấu nói: “Người khác hả, trang bìa ở bên trong rõ ràng viết tên em nha.”

“Không được đọc.” Thích Thời An đi tới cướp, kết quả lại vồ hụt. Thẩm Đa Ý tránh ra nằm nhoài trên thảm, phía sau lưng bị đè cũng không từ bỏ, tiếp tục đọc: “1475 hết thuốc chữa rồi, cả năm đường đều cực kỳ xấu, đến nhìn tổ trưởng Thẩm xoa dịu tâm tình.”

Thẩm Đa Ý cất tiếng cười to: “Mắc mớ gì đến em vậy!”

Người dưới thân cười đến mức toàn thân run cầm cập, Thích Thời An bị bờ vai đang rung động đập vào cằm, dứt khoát mặc kệ không thèm quan tâm nữa. Thẩm Đa Ý càng không thèm kiêng nể gì, cậu cũng không chê bị đè nặng, yên ổn nằm sấp tiếp tục lật sổ.

Trong đó cũng có không ít biểu đồ số liệu và bảng biểu thô sơ, cũng có ít ý kiến tổng kết đường hoàng ra dáng, cậu bới ra xem, cảm giác mình đã cười nhiều đủ ba năm luôn.

“Phương pháp nuôi trồng hoa cẩm tú cầu và những việc cần chú ý: đất lá mục, đất vườn và hỗn hợp cát sông, thêm muối sắt vô cơ đúng lúc. Ám thị tâm trạng cho cây, mỗi ngày nói với nó một lần ‘Đa Đa, hôm nay mày rất đẹp’.”

“Đẹp cái đầu anh ấy!” Thẩm Đa Ý không biết nên giận hay nên cười, trực tiếp lật qua một tờ khác, nhìn kỹ là tổng kết những nội dung quan trọng của cuộc họp huấn luyện ngày đó. Cậu không ngờ Thích Thời An lại nghiêm túc nghe cậu nói như thế, trong phút chốc lại bắt đầu vui vẻ.

Mặt sau hết rồi, cậu giống như nhớ lại chuyện xưa đè lại mép sách đọc nhanh một lần, phát hiện bên trong những trang trống có một trang viết hai hàng chữ. Thích Thời An đè lên cậu, nói: “Hết rồi, đừng xem nữa.”

“Em rõ ràng nhìn thấy rồi.” Thẩm Đa Ý tìm đến tờ này, “Lúc chưa gặp em, làm sao anh biết được. Ám độ trần thương đẹp đến mức giống như một giấc mộng hoàng lương.”

Cậu khép sổ lại, trở mình ôm lấy Thích Thời An, nói: “Mỗi một mặt của anh em đều muốn biết, dù là trưởng thành hay là ngây thơ, sao cũng được, em đều sẽ thích.”

Thích Thời An nâng eo Thẩm Đa Ý đứng dậy, trực tiếp bế người lên: “Thích hết thật sao?”

“Thật.” Thẩm Đa Ý nhìn anh, trong mắt không rõ ý tứ, “Anh muốn bế em đi tắm hả?”

Nước nóng từ từ lấp đầy bồn tắm lớn, toàn bộ phòng tắm đều mịt mờ hơi sương, Thích Thời An treo áo tắm và khăn lên, sau đó rủ mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đa Ý đang cuộn tròn chân ngồi ở trong nước.

Thẩm Đa Ý giơ tay nắm lấy tấm rèm che ở phía xa: “Em phải kéo lên.”

Vừa nãy còn cười đến mức rất càn quấy, giờ đã cờ im trống lặng rồi, “ào” một tiếng, toàn bộ cảnh vật đều bị ngăn lại. Thích Thời An khẽ cười, quay người bước vào phòng tắm vòi sen, tiếng nước vang lên, anh nhanh chóng tắm cho xong rồi lau khô người rời khỏi phòng tắm.

Đỡ phải khiến đối phương căng thẳng đến mức ngay cả tắm cũng tắm không được.

Thẩm Đa Ý nghe thấy cửa đóng lại, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không câu nệ nữa. Cậu chậm rãi thoải mái mà ngâm mình, ngâm xong mặc áo tắm vào sấy khô tóc.

Thích Thời An không lấy quần lót cho cậu, cậu đành phải buộc chặt thắt lưng bên eo để tăng cường cảm giác an toàn.

Trong phòng ngủ chỉ mở một cái đèn giường, nhưng đủ sáng rồi. Thẩm Đa Ý đi tới đứng trước tủ quần áo của Thích Thời An, tìm chuyện để nói: “Rèm của sổ vải bố thật sự vừa dày vừa nặng, loại ở nhà em quá mỏng, không cách âm được.”

Thích Thời An nắm lấy vai cậu dịch đến trước tủ, nói: “Chỗ bên này sau này để cho em dùng, một khoảng nhỏ phía sau để quần áo mặc theo mùa, cũng có thể dùng. Bộ áo ngủ ban nãy có hơi lớn, hay là chọn một cái T-shirt mà mặc.”

Thẩm Đa Ý đưa tay ra, còn chưa đụng tới áo quần đã lập tức dừng ở giữa không trung, ánh mắt cậu ngưng trệ, sau đó từ giữa khe hở lấy ra một cái quần lót ren màu đen.

“Nguy rồi, bị phát hiện rồi.” Thích Thời An giả vờ hoang mang.

Thẩm Đa Ý quay người trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói với em anh mặc cái này nhé.”

Thích Thời An đoạt lấy: “Đương nhiên không phải anh mặc rồi.” Anh mở quần lót ra, vừa nói vừa ngồi xổm người xuống, “Cái này ở bên trong hộp bao cao su mà em chọn, chẳng lẽ em cho rằng anh ngoại tình?”

“…….Em không có.” Thẩm Đa Ý hơi bối rối, bỗng nhiên cổ chân bị nắm chặt, giờ cậu mới hiểu được vì sao Thích Thời An lại ngồi xổm người xuống, nhưng vẫn không tin nổi mà hỏi đối phương: “Anh muốn làm gì?”

Thích Thời An vuốt ve mắt cá chân cậu: “Mặc vào giúp em.”

Thẩm Đa Ý lui về sau một bước, nhưng cổ chân từ đầu đến cuối vẫn không tránh ra. Một bên đã mặc vào, Thích Thời An lại nắm chân còn lại của cậu, cậu gảy cửa tủ tủi thân nói: “Anh đừng có quá đáng.”

“Anh sao nào, anh ngay cả cầm nã thủ cũng chưa dùng.” Thích Thời An không sợ lộ mặt cầm thú, ngửa đầu nhìn đối phương. “Không phải em nói anh như thế nào em cũng thích sao?”

Quần lót đã được kéo lên trên bắp chân, Thích Thời An đứng dậy đồng thời vừa nói vừa kéo quần lót lên trên, có vạt áo tắm ngăn trở, khi kéo lên tới đùi, cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn đều không thấy.

Thẩm Đa Ý dán chặt vào tủ quần áo: “Chặt quá …. em mặc không lên.”

Thích Thời An cũng không ôn nhu nổi nữa, dùng sức kéo lên phía trên, khiến cho chút vải vóc đáng thương hoàn toàn bao hạ thân Thẩm Đa Ý lại, anh ôm Thẩm Đa Ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái mông vừa nhỏ vừa tròn nên siết thật chặt.”

Thẩm Đa Ý bị đặt ở đầu giường, cậu kê trên hai cái gối mềm, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng Thích Thời An phủ lên người cậu, lại khiến cậu cảm thấy căng thẳng. Thích Thời An giơ tay đè đầu gối cậu lại, nói: “Em có biết không, cong chân càng nguy hiểm hơn đó.”

Thẩm Đa Ý khép chặt chân, ngón chân đều co quắp, cậu không cãi lại càng không hé răng, chỉ chậm chạm dùng ngón trỏ chỉ xuống môi mình.

Mắt Thích Thời An tối sầm lại, cúi đầu hôn xuống.

Làn da ở cẳng chân hơi phát lạnh, lúc anh nắm chặt không nhịn được vuốt ve một lát giúp đối phương sưởi ấm, chờ da thịt đều tỏa nhiệt, Thích Thời An tách hai chân đang kẹp ở chính giữa của Thẩm Đa Ý ra.

Anh nâng khuôn mặt bởi vì động tình mà biến thành màu đỏ của Thẩm Đa Ý lên, tỉ mỉ hôn đôi môi mỏng và vành tai của đối phương, vừa cúi đầu nhìn, cổ áo tắm đã mở rộng ra, nhưng thắt lưng vẫn còn buộc rất chặt.

Anh đưa tay gỡ cái nút thắt kia ra: “Cột chặt vậy, muốn mặc suốt buổi tối luôn hả?”

Thẩm Đa Ý siết chặt thắt lưng: “Nếu không cột chặt, anh vừa kéo sẽ mở ra …..”

“Em đó.” Thích Thời An trong miệng đang cười, nhưng ánh mắt lại mang theo nguy hiểm không muốn lưu tình, anh lần thứ hai che phủ lên, túm lấy áo tắm trên người cậu, sau đó cắn bả vai lộ ra của Thẩm Đa Ý.

Giữa cổ là nơi yếu ớt nhất, mạch máu màu xanh nhạt hiện rõ trên da thịt trắng nõn, Thẩm Đa Ý ngẩng đầu, vai và xương quai xanh đều bị Thích Thời An mút lấy để lại từng mảng dấu vết màu đỏ. Ngực đau xót, Thích Thời An nhẹ nhàng vân vê đầu v* của cậu, cậu cảm thấy chỗ này quá mức xấu hổ, thế là cuối cùng cũng bắt đầu phản kháng.

“Anh làm đau em hả?” Thích Thời An buông tay ra, trực tiếp hướng xuống phía dưới ngậm chấm đỏ nhạt kia vào miệng, lưỡi liếm láp nhấn nhá từ đầu v* cho đến quầng vú, kích thích đến mức hai chân kia kéo căng kẹp chặt lấy hông mình.

Thẩm Đa Ý khẽ thở dốc, thỉnh thoảng lộ ra một tia rên rỉ, cậu muốn bắt lấy vai Thích Thời An, nhưng chỉ có thể chạm tới bắp thịt bóng loáng và rắn chắc, cậu khẩn cầu: “Đừng làm em nữa ….. đừng làm vậy …..”

Ngực bỗng mát mẻ, là Thích Thời An ngưng giày vò nó mà thổi một hơi. Cậu tưởng là lời cầu xin của mình có tác dụng, không ngờ nụ hôn của Thích Thời An vẫn chưa chấm dứt, trực tiếp hướng xuống phía dưới vượt qua nút thắt ở vạt áo bên hông.

Thẩm Đa Ý bắt đầu sợ hãi, giãy giụa muốn ngồi thẳng người, nhưng vật giữa hai chân cậu bỗng nhiên rơi vào một nơi ấm áp, cậu kêu lên một tiếng rồi một lần nữa lại xụi lơ trên gối dựa.

Đầu óc trống rỗng, chỉ biết là Thích Thời An đang cách quần lót mà cắn nơi riêng tư của cậu.

Đúng là rất chặt, vải ren đen đều bị xiết chặt ở trên người, thứ mềm mại ở giữa hai chân dưới sự kích thích của môi lưỡi thậm chí còn không đủ chỗ để đứng thẳng lên. Thích Thời An nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu biến đổi, làm như khoan hồng mà dừng lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Đa Ý mím môi, trên thái dương còn có từng giọt mồ hôi nhỏ.

Nếu không phải trên khóe mắt ửng hồng thể hiện sự thỏa mãn tràn trề, anh có lẽ sẽ hiểu lầm đã làm đối phương tức giận.

Thẩm Đa Ý nhíu khuôn mặt nhỏ không ngừng thở gấp: “Như vậy không được, em chịu không nổi như vậy …..”

“Rõ ràng em thích mà.” Thích Thời An không giữ lại cho đối phương chút mặt mũi nào, anh đưa tay sờ lên chỗ nhô lên giữa hai chân đối phương, nhẹ nhàng đẩy chút vải vóc đơn bạc đó ra, giục giã thứ của Thẩm Đa Ý phóng thích ra, mà cái miệng nhỏ đóng chặt ở phía sau cũng bày ra trước mắt.

Cái này so với việc trần truồng càng khiến người ta thêm xấu hổ và giận giữ, Thẩm Đa Ý trong lúc không để ý đã tự mình rút thắt lưng ra.

Cậu dùng đầu gối cọ mặt Thích Thời An, nhỏ giọng cầu xin: “Em, em không muốn vểnh mông lên.”

Dáng vẻ kia quá mức tha thiết, Thích Thời An đâu còn cam lòng không biết xấu hổ mà tiếp tục trêu chọc Thẩm Đa Ý nữa, anh từ từ cởi quần lót đã ẩm ướt giữa hai chân Thẩm Đa Ý ra, tiếp đó nhẹ nhàng xoa da thịt bị xiết đỏ.

Mặc dù càng xoa càng đỏ.

Thích Thời An dỗ dành nói: “Vậy chúng ta làm từ chính diện, không ép em vểnh mông lên nhé.”

Thẩm Đa Ý yên tâm gật đầu, trong tay bỗng nhiên bị nhét vào một thứ, cậu cầm lấy nhìn, là bao cao su lần đó mua. Vẫn chưa lên tiếng trả lời, cơ thể nhẹ bẫng bị bế lên, lòng bàn tay nâng mông cậu vừa ướt vừa trơn, quét gel bôi trơn lên mông cậu.

Ngón tay mang theo chất lỏng ướt dính thăm dò trong khe mông, Thích Thời An tựa lên trán trêu ghẹo Thẩm Đa Ý, từng câu từng câu cắt đứt thần kinh của đối phương.

“Đừng sợ, anh mở rộng cho em sẽ không đau đâu.”

“Bên ngoài ướt, bên trong cũng ướt, muốn anh đi vào không?”

“Thả lỏng một chút, mông nhỏ run mãi thế, anh có đánh em đâu.”

Thẩm Đa Ý há mồm cắn vào cổ Thích Thời An, hận không thể cắn thủng động mạch dưới da anh luôn, nhưng cậu một là không nỡ dùng sức, hai là ngón tay anh đang làm loạn trong cơ thể, trong lúc cậu rên rỉ chỉ có thể buông lỏng miệng.

Thích Thời An dụi dụi sau gáy cậu: “Đa Ý, đeo lên cho anh.”

Thẩm Đa Ý xe giấy bọc ra, từng chút một kéo bao cao su bên trong ra giúp Thích Thời An đeo lên nơi đó. Cả người cậu ửng lên màu hồng nhạt, mặt mũi hơi nhíu lại, trông giống như đang cực kỳ tủi thân.

Bộ phận nóng rực cuối cùng cũng ngăn chặn cái miệng nhỏ phía sau, Thích Thời An dùng đỉnh phân thân cọ vào đó, vô cùng khốn nạn mà ra lệnh: “Nói em muốn anh đi.”

Thẩm Đa Ý nằm úp sấp trên bả vai anh, bị cọ đến mức thần trí không rõ, âm cuối cũng run rẩy: “Thời An, em muốn anh.”

“………… A!”

Cậu hoảng sợ thở gấp một tiếng, phía sau chỉ còn lại trướng đau khó có thể hình dung, Thích Thời An bóp eo cậu, từng chút một thâm nhập vào bên trong mà khai phá. Quá trướng, cậu không khống chế được mà rơi nước mắt, giống như bị đè trúng van nước, hoàn toàn không làm chủ được bản thân.

Thích Thời An đẩy ngã người vào giữa chiếc giường mềm mại, nắm hai chân dài mảnh  khảnh liền động thân đi vào toàn bộ.

Thẩm Đa Ý mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin anh, nhưng anh chẳng nghe thấy cái gì cả, vô liêm sỉ lưu manh là anh, nước lũ và thú dữ cũng là anh. Anh vừa nhớ nhung, vừa mang theo quý trọng mà đợi chờ quá lâu.

Từ ngày gặp lại ấy, anh đứng ở hành lang cách cánh cửa thủy tinh mà nhìn trộm cậu, đã bắt đầu bí mật mà nghĩ đến tình cảnh này.

Thích Thời An cúi người xuống, giống như cướp đoạt mà hôn môi Thẩm Đa Ý đang khóc thút thít, anh cố định cổ tay đối phương trên đỉnh đầu, từng chút từng chút một tiến vào càng sâu, từng câu từng câu thâm tình bộc bạch.

“Ngày em tới phỏng vấn, anh đứng ở ngoài cửa nhìn em, hận không thể vọt vào kéo em đi, xé quần áo em, tách mông nhỏ của em ra, ngậm lấy cần cổ ngẩng lên của em.”

“Muốn hỏi em nhất chính là, em có còn nhớ anh không?”

Cổ tay được buông lỏng, Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng không bị giam cầm nữa, cậu ôm Thích Thời An thật chặt, hạ thân trướng đến phát đau, hai chân cũng chẳng còn sức lực mà trượt xuống.

“Em nhớ …. Em chưa từng quên ………..” Cậu đứt quãng trả lời, nhưng lại không ngừng rơi nước mắt, “Sâu quá ………..”

Thích Thời An càng đỉnh vào thật sâu.

“Đừng làm như vậy ………..” Thẩm Đa Ý kéo căng ngón chân, cuối cùng cũng giống như sụp đổ mà kêu lên, “ ………… Thời An! Không muốn ………”

Dấu hôn cùng dịch thể làm nổi bật cần cổ trắng nõn, Thích Thời An vén tóc ướt mồ hôi của Thẩm Đa Ý lên, sau đó ấn xuống trán Thẩm Đa Ý một nụ hôn: “Đa Ý, mười năm rồi, những dấu tích của em và anh từng ghi lại đã chẳng thể tìm lại được nữa rồi, nhưng trước giờ trong lòng anh chỉ nhớ tới mình em thôi.”

Đa Ý mắt nhòe lệ, dùng chút sức lực còn lại đặt nụ hôn lên đôi môi mỏng của Thích Thời An.

Hóa ra từ ngày anh ấy tới bên cạnh, chưa bao giờ anh ấy đi mất. Đã mười năm cách xa mà vẫn thương nhớ mình sao????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.