Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 18: 18: Một Cái Đầu Máu





Lục Hàn Thuyên hỏi nhỏ: "Mua cho tôi à?"
Lâm Diệp bĩu môi, tặng anh một câu: "Nằm mơ đi!"
Rời khỏi vị trí bên cạnh Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp đi đến nhận lấy cốc cà phê trên tay Lĩnh Niệm: "Cảm ơn em!"
Cô bé cười nụ cười hồn nhiên, Lĩnh Niệm liếc nhìn Mã Thương Tranh đau lòng ngồi ở trên ghế, khẽ nói với Lâm Diệp: "Cô Lâm! Em không biết có nên nói không!"
"Theo cô, cô trả tiền lại cho!" Lâm Diệp không muốn làm liên lụy Lĩnh Niệm, bây giờ hung thủ có thể ở rất gần, nếu như nói gì đó khiến hung thủ để ý sẽ có nhiều vấn đề phát sinh.

Mà Lĩnh Niệm đã cho Lâm Diệp một tín hiệu xanh, cô càng phải hành xử cẩn trọng.

Kéo Lĩnh Niệm rời khỏi hiện trường đến một giảng đường cách đó không xa.

Lâm Diệp tựa vào bàn học nhìn Lĩnh Niệm ngồi trên bục giảng.

Hai người cách nhau không xa, nhưng đủ để Lâm Diệp nhìn thấy toàn biểu cảm của cô nữ sinh.

"Hôm qua, lúc em về ký túc xá đã vô tình nhìn thấy Phùng Ti Ti và Mã Thương Tranh cãi nhau.

Bọn họ ở dưới ký túc xá, nói chuyện rất lớn, hình như cãi nhau vì một người đàn ông."
"Sau đó thì sao?"
Lĩnh Niệm suy nghĩ một chút: "Sau đó, Phùng Ti Ti nói cái gì mà..."
Lĩnh Niệm bắt đầu kể lại câu chuyện tối hôm qua cho Lâm Diệp, bởi vì chỉ mới một hôm nên Lĩnh Niệm nhớ rất rõ quá trình.

Đêm đó, Lĩnh Niệm tan làm ở cửa hàng tiện lợi liền trở về phòng để kịp giờ ký túc xá đóng cửa, đã vô tình nhìn thấy hai cô gái ở dưới cổng ký túc xá cãi nhau.

Ban đầu Lĩnh Niệm cũng không để tâm, nhưng bọn họ cãi nhau rất lớn vậy mà xung quanh lại không có ai ngăn cản hay đứng ra giải quyết.

Lĩnh Niệm đứng cách họ không xa, ở một góc nhìn thấy Phùng Ti Ti hất tay Mã Thương Tranh.

Phùng Ti Ti quát Mã Thương Tranh: "Là do cậu không có năng lực nên đừng trách tôi!"
Mã Thương Tranh gần như là muốn khóc, níu lấy cánh tay Phùng Ti Ti: "Ti Ti, cậu biết rõ Khương Hạo là người yêu mình...tại sao...!sao cậu còn làm vậy?"
Phùng Ti Ti bĩu môi, mỉa mai nói: "Mã Thương Tranh, cậu có biết trông cậu hèn mọn đến mức nào không? Cậu là bạn gái Khương Hạo, vậy mà một chút sở thích cùng nguyện vọng của anh ấy cũng không thực hiện được!"
"Mình..."
"Cậu ấy à!" Phùng Ti Ti khinh bỉ, điểm ngón trỏ lên trán Mã Thương Tranh rồi gằn giọng: "Không thỏa mãn được anh ấy, thì để tôi thay cậu làm! Tôi cũng đâu có lấy danh phận bạn gái của cậu!"
Phùng Ti Ti nắm lấy cằm nhỏ của Mã Thương Tranh kéo lên, nói xong liền hất sang một bên.

Thái độ cực kỳ đanh đá.

Mã Thương Tranh đã xuống nước hết cỡ, vẫn mong muốn Phùng Ti Ti trả lại bạn trai cho mình.


Với một người đàn ông được nhiều cô gái vay quanh như Khương Hạo, sẽ không hiểu được Mã Thương Tranh đã phải chịu áp lực thế nào khi quen anh ta.

Mấy cô gái lại còn trẻ, yêu vào liền không biết suy nghĩ đúng sai.

"Chỉ vậy thôi sao?" Lâm Diệp hỏi Lĩnh Niệm.

Cô bé vẫn đang cố nhớ lại xem còn gì mà bản thân đã bỏ qua hay không, mấy giây im lặng, Lĩnh Niệm ngẩng lên: "Trước khi Phùng Ti Ti rời khỏi, còn nói với Mã Thương Tranh.

Nói cái gì mà...!"Cậu nên chết đi!" sau đó liền bỏ đi!"
"Em thấy Mã Thương Tranh rất giận dữ, hình như cậu ấy hôm đó không quay lại ký túc xá.

Mà Phùng Ti Ti cũng lên một chiếc xe sang rời khỏi!" Lĩnh Niệm nhớ đến lúc đó, lúc Phùng Ti Ti đi rồi Mã Thương Tranh giận đến nổi nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Lĩnh Niệm cứ sợ hai người đó xảy ra xô xát, nhưng ai ngờ từ đầu đến cuối Mã Thương Tranh lại không ra tay, mặc cho Phùng Ti Ti nói gì cũng chỉ biết cầu xin.

"Được rồi! Cảm ơn em! Về những việc này, nếu cảnh sát không hỏi đến em tuyệt đối đừng nói với ai! Có biết không?" Lâm Diệp căn dặn xong chuẩn bị rời đi.

Lĩnh Niệm gọi cô lại, nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã: "Cô Lâm! Cô đang bảo vệ em sao? Em sẽ gặp nguy hiểm đúng không?"
"Lĩnh Niệm!" Lâm Diệp bước đến vỗ vai Lĩnh Niệm, trấn an cô bé: "Là người học tâm lý, chúng ta biết rõ đối với những mối nguy hiểm, xác suất bị thương của chúng ta là bao nhiêu!"
"Cô Lâm! Nếu cô cần gì thì cứ nói với em!" Lĩnh Niệm vâng lời, cô bé này có thể nói là ngôi sao sáng trong bầu trời tâm lý, chỉ là kiến thức chưa đủ, tự tin chưa có.

Lâm Diệp gật đầu: "Được! Ra về cẩn thận!"
"Cô cũng cẩn thận!" Lĩnh Niệm tạm biệt Lâm Diệp, rời khỏi phòng học ra về.

Lâm Diệp quay lại hiện trường, lúc đi ngang qua một người trên hành lang, Lâm Diệp đột nhiên dừng bước.

Người đó không quay đầu lại, cứ liên tục bước đi về hướng Lĩnh Niệm đã chia tay Lâm Diệp trước đó không lâu.

Lâm Diệp sợ bản thân đã quá đa nghi nên không nghĩ gì liền quay về tìm Lục Hàn Thuyên.

Hiện trường có rất nhiều dấu chân, không thể xác định được chiều cao của hung thủ, càng không thể nói rõ là của ai.

Với sức chứa của hồ bơi, trong vòng một ngày cũng hơn cả nghìn sinh viên, lượng lớn người, muốn tìm gì đó cũng rất khó.

Với lời khai của Mã Thương Tranh, Lâm Diệp cũng được đọc qua một lần.


Tiểu Bạch hỏi Mã Thương Tranh gần đây Phùng Ti Ti có cãi nhau với ai, hay xích mích với ai về việc gì không, con bé bảo không có.

Lĩnh Niệm lại nói tối hôm qua còn thấy hai người họ cãi nhau.

Như vậy, Mã Thương Tranh đã nói dối.

Lời nói dối này cũng dễ hiểu, để bảo vệ chính mình Mã Thương Tranh có đủ khả năng làm việc đó, nhưng điều đó được xem là lời khai không đầy đủ.

Là khai báo không đúng sự thật.

Dù sao cũng không thể quy chụp một người có động cơ trở thành hung thủ, huống hồ Mã Thương Tranh chỉ mới hai mươi tuổi, tâm lý này mà giết người sẽ không có những lời khai như vừa rồi.

"Đội trưởng Lục! Phiền anh điều tra những người Phùng Ti Ti đã gặp thời gian này!"
Lục Hàn Thuyên nghe giọng nói thì quay đầu nhìn lại, Lâm Diệp vừa vặn đứng bên cạnh anh.

"Cà phê của cô đâu?" Lục Hàn Thuyên để ý ban nảy cô bé sinh viên kia mua cà phê cho cô, mà lúc này trên tay cô lại trống không.

Lâm Diệp nhìn lại tay mình, phát hiện cà phê đã biến mất.

Lúc nảy mãi nói chuyện với Lĩnh Niệm, cô quên mất phải lấy nó theo.

"Tôi bỏ quên ở phòng học rồi!" Lâm Diệp buông một câu.

Lục Hàn Thuyên cười: "Không mời tôi dù chỉ một cốc cà phê à?"
Người đàn ông này giờ phút này vẫn đang mong muốn lừa tiền từ chỗ cô chỉ bằng một ly cà phê, Lâm Diệp lườm anh: "Đội trưởng Lục! Cà phê của tôi không dễ uống đâu!"
"Uống cà phê còn phải làm trắc nghiệm tâm lý sao?" Lục Hàn Thuyên đứng thẳng người, đưa tay vòng qua khoác vai Lâm Diệp, kéo cô vào bên cạnh.

Hành động thân mật này nói có ý tứ thì không phải, hai người chẳng khác nào bằng hữu, người đàn ông kéo vai cô còn dùng lực tay rất mạnh.

Bả vai Lâm Diệp có chút đâu nhưng cô không kêu không la, hoàn toàn không tỏ bất kỳ thái độ nào.

Lục Hàn Thuyên đối với cô chẳng khác nào là anh em giống như anh đối với Dục Minh hay mỗi một người Khúc Hổ, Tiểu Bạch.

Đến Tư Du, anh cũng chẳng làm thế.


Bởi vì, anh xem Tư Du là con gái, còn Lâm Diệp… đoán chừng đã trở thành một người đàn ông đúng nghĩa trong lòng anh.

Lâm Diệp đẩy anh ra: "Người bình thường thì không cần đâu, còn anh thì chắc chắn phải làm nhiều một chút!"
"Phân biệt đối xử!" Đội trưởng Lục bất mãn buông cô ra.

Lâm Diệp đi một vòng hồ bơi, khi quay trở lại vị trí cũ cũng mất bảy phút ba mươi sáu giây.

"Về sở xem khám nghiệm tử thi! Tôi e là, không có đất cho cô dụng võ đâu!" Lục Hàn Thuyên trêu chọc.

Lâm Diệp vung tay đánh anh một cái: "Anh không trêu tôi thì chết à!"
Dục Minh bước đến, hắng giọng để làm tan đi không khí tình cảm của hai người, lại gọi một tiếng: "Anh cả!"
Người ngoài thì cho rằng Lục Hàn Thuyên với Lâm Diệp có sợi chỉ tình yêu, nhưng chỉ Lâm Diệp hiểu rõ người đàn ông như Lục Hàn Thuyên không phù hợp với cô chút nào.

Tính cách của anh, khó đoán, âm trầm, nghiêm khắc còn có một chút tự phụ.

Trong khi Lâm Diệp, bướng bỉnh, ngoan cố, lại hay gây sự.

Một người như Lục Hàn Thuyên sẽ chịu đứng ra giải quyết những vấn đề cô gây ra sao? Đương nhiên sẽ không! Có khi anh còn thẳng tay giải quyết cô để dẹp trừ hậu quả!.

Kiếm Hiệp Hay
Dục Minh chuyển ánh mắt sang Lâm Diệp, lại gọi một tiếng: "Tiểu Diệp!"
Lục Hàn Thuyên nhìn điện thoại trên tay Dục Minh sau đó nhìn đến gương mặt anh ta, anh hỏi: "Làm sao vậy?"
Dục Minh cười cười: "Anh nhìn xem..."
Trên tay Dục Minh là một đoạn video lấy được từ camera ở hiện trường, xuyên suốt cả đoạn video đều không có lấy một hình ảnh nào, nhưng sau đó, video chiếu đến phút thứ tư thì có một bóng đen vô tình dính vào.

Lâm Diệp đưa mắt nhìn ánh đèn trần, lại nhìn cửa sổ thông gió, từ hướng đối diện thì không thể có ánh sáng lọt vào nhưng ở cửa ra vào thì lỗ thông gió vừa hay lọt được ánh sáng.

Nghiêm túc, hung thủ cho rằng bản thân sẽ không bị quay lại, nhưng bất cẩn ánh nắng chiều đã để lộ hành tung.

"Camera trên hành lang trường, không phát hiện gì sao?" Lục Hàn Thuyên không tin hung thủ có thể phá hỏng luôn cả camera trên hành lang.

Như vậy rất có thể sẽ bị ghi hình lại.

Lâm Diệp nói với hai người đàn ông: "Mã Thương Tranh vốn không có vào trong hồ bơi, cho nên hung thủ đã lợi dụng việc đó nép vào góc cửa, nơi khuất tầm nhìn của camera trên hành lang.

Sau khi đám đông ồn ào chạy đến, vô tình đã tạo thành tường rào chặn lại sự xuất hiện, cũng không ai nghi ngờ việc hung thủ cũng có mặt.

Thật sự rất khôn ngoan!"
Dục Minh hiểu ý, gật đầu lắng nghe, còn khẳng định lời nói của Lâm Diệp.

Lục Hàn Thuyên từ câu nói của Lâm Diệp, khẳng định vấn đề trước mắt: "Nếu vậy, lúc hung thủ xuất hiện trước đó chắc chắn là có ghi lại!"
Bởi vì không thể chạy được, nên có thể hung thủ đã tham gia vào lớp học bơi.


Sau đó không hề rời đi, chờ khi mọi người ra về hết, bằng cách nào đó để Phùng Ti Ti quay trở lại, sau đó giết người.

"Hung thủ đã nhắn tin cho nạn nhân!" Lâm Diệp khẳng định.

"Không tìm thấy điện thoại của nạn nhân tại hiện trường!"
"Tủ đồ!" Lâm Diệp kêu lên, tức tốc chạy đến phòng thay đồ.

Lục Hàn Thuyên đuổi theo cô, nhưng đến phòng thay đồ nữ chỉ có mỗi Lâm Diệp đi vào.

Lục Hàn Thuyên ở ngoài vì cô nói một mình cô vào là được, bảo anh ở bên ngoài canh chừng, với thân phận của anh vào phòng thay đồ nữ cũng bất tiện.

Sau khi Lâm Diệp vào trong cô hướng bước chân đi đến mở tủ đồ của Phùng Ti Ti, phòng thay đồ chỉ có ánh sáng trên trần, trời chiều gần sập tối nên bên trong vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh, sắc trời cũng âm u không kém.

Có thể dùng thính giác cảm nhận tường gạch bị đốt nóng vỡ ra những tiếng răng rắc như đứa trẻ nhai kẹo, tiếng bước chân cộp cộp vang lên trên nền gạch.

Lâm Diệp đứng trước tủ đồ đề tên của Phùng Ti Ti, bàn tay đưa lên nắm lấy tay cầm của tủ đồ, mở ra.

Bên trong có một chiếc balo màu xanh kẽ sọc ca-rô màu trắng, nó được đặt trên một đôi giày bata màu trắng sạch sẽ vẫn còn mới.

Có thứ gì đó chảy ra từ chiếc balo, một màu đỏ dính vào đôi giày trắng thành mảng.

Ánh mắt Lâm Diệp thoáng run lên, khi đưa tay lấy đồ bên trong ra xem, thứ nước màu đỏ nhơn nhớt có mùi nhầy nhụa nhỏ giọt.

"Đội trưởng Lục!" Lâm Diệp gọi.

Lục Hàn Thuyên nhìn trái nhìn phải xong mới dám đi vào, khi anh vừa xuất hiện ở phòng thay đồ nữ, từ phía xa Lâm Diệp quăng đến một món đồ.

Một đường cong vừa đẹp rơi vào tay Lục Hàn Thuyên, cẩn thận nhìn thì thấy một nhúm hình thù lông lá, lúc anh xác định được thứ ở trên tay, bàn tay anh có chút căng thẳng.

Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp, lại nhìn món quà trên tay mình… không phải cái gì quá đáng sợ chỉ là một cái đầu người.

Thấy người đàn ông không tỏ ra kinh sợ hay bất ngờ, còn thấy anh cầm nhúm lông lá lên, vạch ra rồi xoay nó trái phải một lượt, đôi mắt đánh giá cái đầu một cách chăm chú.

Nhìn da trên cái đầu nhuộm đầy một màu đỏ tươi, Lục Hàn Thuyên quăng trả lại cho Lâm Diệp: "Món đồ chơi kinh tởm thế này, định dọa chết người à!"
Lâm Diệp cười: "Nó ở trong balo, đặt trong tủ đồ của Phùng Ti Ti! Anh nói xem, là ai được?"
Nghe cô nói xong, lại thấy cô từ trong balo rút ra một cái điện thoại.

Thời buổi công nghệ, việc có điện thoại là hết sức bình thường, Lâm Diệp ấn nút mở màn hình thì phát hiện điện thoại đã khóa.

Cô chặt lưỡi: "Đội mật mã của anh giúp được chứ?"
Lục Hàn Thuyên nhướng mày rậm: "Cần tới tôi rồi sao?"
Lâm Diệp giẫm giày cao gót rời khỏi, bỏ lại cho anh một câu: "Là cần thế lực của anh, không cần anh!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.