An Sinh

Chương 31: Kết thúc (HOÀN)




Editor: AM

Ta nắm tay vương gia ngẫm nghĩ, sao mạng ta lại khổ như vậy! Từ khi đến Minh Quốc làm vương phi thì chưa từng yên tĩnh, ta nghĩ chuyện ta gặp trong mấy ngày nay còn nhiều hơn mười sáu năm ta sống rất nhiều, cực kỳ nhiều. Sớm biết chuyện thay tam tiểu thư xuất giá sẽ gặp nhiều chuyện như vậy thì đánh chết ta cũng không đi, nhưng mà nếu không thay tam tiểu thư xuất giá, sẽ không gặp được vương gia, cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không biết ta và vương gia sẽ tốt đẹp, cũng không biết thân thế của mình, trở lại bên cạnh phụ thân.

Nhưng mà tình hình bây giờ làm ta cực kỳ lo lắng, ta đề phòng nhìn chằm chằm hắc y nhân, một tay nắm chặt tay vương gia, vương gia cười nhìn ta: "Đừng lo, có ta ở đây!"

Con người mà, trong tình huống này mà nghe được câu đó thì cảm động muốn chết, nhưng mà ta vẫn lo lắng, trừ bốn người chúng ta, còn có hai người chăn ngựa, tổng cộng là sáu người, mà hắc y nhân thì, ừm ta nhẩm nhẩm, hai, bốn, sáu... Khoảng ba mươi sáu người. Lần trước là mười hắc y nhân đấu với bốn người, lần này là ba mươi sáu đấu với sáu, nhất định sẽ thua.

Ta khẽ nói với vương gia: "Lần này hắc y nhân không nhằm vào ta đúng không?"

"Không phải!" Vương gia nhìn chằm chằm hắc y nhân, không quay đầu lại mà nói.

"Vậy tìm ai?" Ta nghi ngờ.

"Nhằm vào chúng ta." Ta vừa yên tâm thì lập tức lại lo lắng, lần này chết chắc.

Nghe vương gia nói: "Nếu đã tới, thì xuất hiện đi!" Rồi nghe thấy đằng sau hắc y nhân vang lên tiếng cười "Ha ha ha ha", hắc y nhân chỉnh tề tách ra, xuất hiện nam nhân có dáng người rất đẹp, nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng mà ta cảm thấy hình như đã gặp ở nơi nào, hơi quen mắt.

Ta lôi kéo tay áo vương gia hỏi: "Hình Thiên, sao ta cảm thấy như đã gặp qua ở nơi nào, ngươi gặp hắn lần nào chưa?"

"Ha ha, chưa thấy qua!"

Vậy chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ trí nhớ của ta xảy ra vấn đề. Ta còn đang khó hiểu thì nghe Trần thúc nói: "Thì ra là đệ!"

Người nọ nhìn Trần thúc cười nói: "Rất ngạc nhiên sao, đã lâu không gặp, ca ca!"

A, ta trừng to mắt, hèn chi nhìn quen mắt đến thế, thì ra là đệ đệ Trần thúc, vì sao, ừm, vì sao hắn mang hắc y nhân đến, vấn đề liên tiếp đưa ra mà không có lời giải, ta nhìn hắc y nh ân, chờ mong hắn có thể nói rõ ràng.

"Chuyện trước kia đều là đệ làm?" Trần thúc nghiêm túc nhìn nam nhân.

"Ừm."

"Vì sao?"

"Ca ca, chẳng lẽ huynh đã quên chuyện mười ba năm trước, nếu không phải họ làm hỏng chuyện, làm sao huynh phải đến nơi đất khách quê người, ăn nhờ ở đậu, sao phải làm quản gia."

"Mấy năm nay ta sống rất tốt, không có thảm như đệ tưởng tượng."

"Nhưng nếu không vì bọn hắn, huynh sẽ đến Việt Quốc sao?"

"Năm đó ta cũng sai, mấy năm nay ta ở đó để trả nợ đời. Bây giờ ta cảm thấy không tệ, nhưng vì sao đệ phải làm việc này, có sai cũng không phải những hài tử này?" Giọng Trần thúc hơi gấp gáp.

"Hừ hừ, nếu không phải nó," Tay nam nhân đó chỉ vào người ta, "Huynh sẽ rời khỏi nơi này sao, nếu không có nó, huynh sẽ rời khỏi đệ, bỏ đệ mấy năm không có tin tức sao, huynh có nghĩ đến cảm nhận của đệ không, ca ca, huynh trở lại, đệ có thể tha thứ cho huynh, nhưng đệ không thể tha thứ cho bọn họ!" Ánh mắt nam nhân sắc bén nhìn chúng ta, "Nếu không phải bọn họ, làm sao chúng ta phải cách nhau nhiều năm như vậy, cho nên đệ sẽ không buông tha cho bọn hắn."

Ta trốn sau lưng vương gia, thì ra là có chuyện như vậy, người đệ đệ này vô cùng quyến luyến ca ca của mình, khi ca ca dẫn ta đến Việt Quốc, đệ đệ không có ca ca, cho nên nhiều năm lưu giữ oán giận trong lòng, cho nên những người ám sát ta lần trước là do hắn sai khiến. Thì ra nam nhân này thích ca ca của mình như vậy. Không biết sao mà ta có chút đồng tình với hắn, thích ca ca cũng không sai, nhưng mà hắn đem tất cả tính lên người vương gia và phụ thân thì có chút không nói nổi, có thể trách phụ thân và phụ thân thân sinh, nhưng nếu không phải lão hoàng đế bày ra chuyện này thì sao mà xuất hiện nhiều chuyện như vậy, nam nhân này cũng không phải tách khỏi ca ca hắn!

Aii, không nghĩ nữa, loạn quá mà.

Nam nhân nói: "Ca ca, huynh đã trở lại, hôm nay ta phải giết bọn hắn, hai ta sống những ngày vui vẻ."

"Đệ, sao đệ lại không biết hối cải như vậy, mọi chuyện không liên quan đến bọn họ, là do ta tự nguyện, huống chi ta cũng có sai, muốn trách thì trách lúc ấy còn nhỏ, không nhìn thấu rất nhiều chuyện. Ta đã suy nghĩ cẩn thận, buông tha những chấp niệm, sống cuộc sống của mình, sẽ không làm mình đau khổ."

"Ca ca, huynh tránh ra, chờ đệ thu thập bọn họ rồi, mọi thứ sẽ tốt, chúng ta vẫn sống như trước, chẳng phải như vậy rất tốt sao?"

"..."

"Huynh tránh ra!"

"..."

"Vậy đừng trách ta không khách khí!" Nói xong, nam nhân liền vọt đến, tốc độ rất nhanh, ta không nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy Trần thúc và nam nhân đó quấn chung một chỗ, ta khẩn trương muốn chết, cảm thấy mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, cũng không biết qua bao lâu, nhìn thấy kiếm nam nhân đâm về phía Trần thúc, ta sợ đến mức kêu lên: "Trần thúc, cẩn thận!"

Trần thúc không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân kia, không hề cử động, nhưng nam nhân đó cũng không thu kiếm lại, hắn trơ mắt nhìn lưỡi kiếm biến mất trong thân thể Trần thúc, ta sợ hãi, đầu óc không xoay chuyển kịp, không ngừng vang lên tiếng nói: Trần thúc muốn chết, Trần thúc muốn chết, Trần thúc muốn chết...

Vương gia kéo tay ta chạy đến, vừa muốn bước vào xem Trần thúc thế nào, nam nhân đó quát chúng ta: "Các ngươi lăn ra xa một chút!"

Chúng ta ngừng bên cạnh không dám bước vào, nhìn thấy Trần thúc ôm lấy nơi bị thương cau mày, lại thấy biểu tình vội vàng của nam nhân đó.

Nam nhân đó lo lắng nói: "Ca, sao huynh lại, a, huynh nói chuyện đi!"

"Khụ khụ, ta biết ta có lỗi với đệ, mấy năm nay, không, không liên lạc với đệ, là ta không tốt. Nhưng mà, chuyện năm đó không phải do bọn hắn, đệ buông bỏ đi, ta đã, đã có thể đối mặt thản nhiên, sao đệ lại không thể?" Trần thúc nắm chặt tay nam nhân, thở một hơi rồi nói, "Đệ đồng ý với ca ca, thả bọn họ được không?"

"..." Nam nhân do dự, không biết nên trả lời thế nào.

"Ca ca sắp chết, đệ đồng ý ca ca đi?"

Nam nhân do dự một chút, đột nhiên ngoan độc nói: "Ca, huynh yên tâm, đệ sẽ để bọn hắn chôn cùng, ha ha, hôm nay một người cũng không chạy thoát."

Vương gia nắm tay ta thật chặt, ta nghi ngờ nhìn vương gia, đây là ý gì, chẳng lẽ nam nhân đó có âm mưu gì đó, a, không thể nào, giống như trong sách kiếm hiệp nói, nam nhân đó luyện ma công gì đó, vào lúc cuối cùng, cảm xúc kích động, tẩu hỏa nhập ma, giết mọi người, sau đó tự sát.

A a a! Không cần, ta kéo tay vương gia lo lắng: "Đi nhanh đi, ngươi nhìn hắn kìa, giống như muốn thành ma."

"Ha ha, ngươi yên tâm, sẽ không, chúng ta sẽ đến âm phủ làm bạn, tình nhân của ngươi cũng đi theo." Nam nhân cười trả lời ta, tiếng cười làm ta nổi da gà.

"Ngươi, ngươi có ý gì?" Ta lấy can đảm hỏi.

"Nơi này đã bị ta chôn thuốc nổ, ha ha, một lát sẽ nổ mạnh, ha ha, ca, huynh sẽ không cô đơn, đệ sẽ ở cùng huynh."

"A, không thể nào, chúng ta sẽ chết ở đây sao, Hình Thiên, mau chạy đi!" Ta không muốn chết, cuộc sống tươi đẹp của ta vừa mới bắt đầu, ăn ngon ngủ được, có phụ thân có tiền, vương gia cũng có tiền, ta không muốn chết lúc này!

Lúc ta đang ca thán cho cuộc sống của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng nam nhân đó nói: "Ca, sao huynh lại làm như vậy với đệ, nhưng đệ không hận huynh, bởi vì, đệ, đệ yêu huynh, vẫn luôn yêu huynh."

Chủy thủ xuyên trước ngực nam nhân, nam nhân đó ngã vào người Trần thúc. Ta không thể tin được, Trần thúc giết hắn, Trần thúc giết đệ đệ của mình, chuyện này quá, quá chấn động đi!

Điều chấn động vẫn còn ở phía sau, ta nhìn thấy hắc y nhân xung quanh "bùm bùm" ngã trên mặt đất, ta nói: "Hình Thiên, bọn hắn, bọn hắn đều chết hả?"

Mặt Hình Thiên vô cảm nhìn hắc y nhân, nhận định: "Chết."

Ta nhớ đến vết thương của Trần thúc, tránh khỏi tay vương gia, nhào vào lòng Trần thúc khóc ròng: "Trần thúc, thúc không cần chết, con sẽ không chọc thúc tức giận nữa, con nhất định sẽ ngoan ngoãn, thúc không cần chết!"

"Hài tử, nếu còn đè nữa, ta sẽ chết thật!"

Ta mở mắt ra, nhìn Trần thúc, cười ngây ngốc.

* * *

"Hình Thiên, ngươi nói chúng ta làm như vậy, hoàng huynh có tức giận không?" Ta nằm trong lòng Hình Thiên hỏi.

"Sẽ không, hoàng huynh sẽ không tức giận, mà là cực kỳ tức giận."

"Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, nếu không hoàng huynh đến bắt thì biết làm sao bây giờ?" Ta ngồi xuống, thò đầu ra ngoài cửa sổ, kêu về phía sau: "Phụ thân, Trần thúc, Nhị thúc, chúng ta nên đi nhanh thôi, lỡ như hoàng thượng tới kịp sẽ bị bắt về!"

Đằng sau truyền đến tiếng cười của phụ thân và thúc thúc, nhưng mà xe ngựa cũng tăng tốc độ lên đường.

Nhớ lại ngày tế phụ đó vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên, Trần thúc không chết, làm hại ta rơi nhiều nước mắt như vậy, nam nhân đó cũng không chết, Trần thúc thay đổi trí nhớ của hắn, ta gọi hắn là Nhị thúc, tuy lúc đầu hơi sợ, nhưng qua thời gian, ta phát hiện Nhị thúc cũng không tệ lắm, sẽ làm đồ chơi cho ta, bây giờ trong tay ta đều là đồ chơi mà Nhị thúc làm cho ta, vì vậy Hình Thiên nhiều lần ăn dấm chua, nói ta lo chơi không để ý đến cảm nhận của hắn, hừ, lòng dạ hẹp hòi.

Lần này chúng ta vụng trộm ra khỏi thành, ta, phụ thân, Trần thúc, Nhị thúc, Hình Thiên, bởi vì chí hướng của chúng ta là ăn mỹ thực trong thiên hạ, thuận tiện thăm thú mọi nơi, Hình Thiên đồng ý cho ta đi, nhân tiện gọi luôn phụ thân, Trần thúc và Nhị thúc.

Hình Thiên kéo ta vào lòng, cười nói: "Nói xong thì lại đây, bên ngoài có gì đẹp?"

"Nhìn rất đẹp mắt mà!"

"Đẹp hơn ta sao?"

"Đẹp hơn ngươi nhiều!"

"Thử nói lại lần nữa xem, ai đẹp?" Giọng Hình Thiên rất thấp, có phần nghiến răng nghiến lợi.

"Ừm, ta nghĩ ta nghĩ, ngươi cách xa ta một chút, a không cần, phụ thân cứu mạng, ưm, ưm..." Cuộc sống khổ sở của ta bắt đầu.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.