Ẩn Sĩ

Chương 4: Quỷ di ái 2




Cụ Nhĩ bấy giờ đã bình tĩnh, cụ lặng lẽ lắc đầu:

– Không phải thằng tiến, mà là thằng Việt gian kia. Thứ ta thấy chỉ là thân xác thằng Tiến thôi… Tôi chủ quan quá. Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra ngay từ lúc đào được cả xương thằng Việt gian, kèm theo là da của con rắn…

– Xin cụ giải thích cho chúng tôi đôi điều.. Mấy cụ cao niên nghe thế giật mình lắm, các cụ xưa nay chỉ nghe về ma Thần Vòng, ma Da,… chứ có nghe ma nào mà lừa được cả người đâu. Họa may chỉ có yêu tinh!

– Tôi chắc bảy phần, con này thành Quỷ Di Ái rồi! Quỷ Di Ái là cách gọi của phái chúng tôi, nguồn gốc nó như sau. Năm xưa thời Trần, Trần Di Ái là vương thất, Thái Tông cho đi sứ Tàu, ấy thế mà phản chúa cầu vinh, rước voi về giày mả tổ, cùng với quân Nguyên sang xâm lược nước ta, sau bị Hưng Đạo Vương giết ở Lạng Sơn, vùi thây nơi rùng rú, nhưng chết mà oán khí không tan, lại bị sơn cẩu dã thú ăn thịt. Chúng nó ăn thịt oán khí này, thành nghiện, liền tích tụ Âm khí của hắn, sau đấy bị vong của hắn phụ thể vào, từ sinh linh còn sống hóa thành quỷ vật. Thế nên con rắn kia tôi phỏng nghĩ là ăn thịt thằng Việt gian, bị vong nó phụ thể rồi, hóa thành quỷ Di Ái, không biết cớ làm sao chú Tiến lại cũng bị thế… Mà do tôi chủ quan trong Đình không ma quỷ nào vào được nên thành ra hắn đắc thủ…

Mấy cụ cao niên nghe thế sợ hãi ra mặt, quay sang nhìn nhau. Yên lặng một lúc thì một cụ mới ngỏ lời:

– Giờ mọi chuyện chỉ trông mong hết vào cụ… Chúng tôi thì vô phương thật rồi… Cần gì cụ cứ nói!

– Hôm nay mùng ba tháng năm, đến mùng năm âm, vào hôm Đoan Ngọ tôi sẽ cố một lần, dĩ dật đãi lao- ta cứ nghỉ ngơi an nhàn trước, tránh hao tổn lực lượng. Làm một lần, tiêu diệt gọn, thà mệt một lần chứ không để nó quấy quá nữa!

– Mọi chuyện nghe cụ..

Thế là mọi chuyên trong làng tạm lắng xuống, trừ chuyện bác Tiến từ hôm ấy mất tăm tích, những đàn chim lợn không còn xuất hiện nữa, giống như thời điểm bình yên trước cơn bão lớn. Đúng tiết Đoan Ngọ, sáng sớm, mọi người đã tập hợp ở sân Đình, thì cụ Nhĩ mới nói to:

– Giờ việc khẩn tôi không dài dòng, giờ làng cần chín trai đinh còn tân, tuổi Dần tuổi Thân! Bảy đứa con gái tuổi Tỵ, tuổi Mão. Ai gan lớn thì bước ra lo việc làng! Tôi thay mặc dân làng cảm ơn trước!

Tức thì có mấy thanh niên bước ra, cụ Nhĩ cười mỉm rồi quay sang nói với mấy cụ cao tuổi:

– Các cụ ở lại cứ làm theo lời tôi nhờ hôm trước, nghe bất cứ tiếng gì cũng không được mở cửa Đình, kể cả là tiếng tôi! Còn nữa, các cụ nếu thấy hương khói ở Đình tự nhiên bùng cháy, thì phải lấy ngay chiếu biểu sắc phong của Đức Thành Hoàng ra ngay… Tôi nghĩ là con Quỷ Di Ái nó sẽ về lại chỗ nó chết, để ép cái xác rắn lột xác lần nữa, cũng thuận tiện lợi dụng đất Đồng Than mà mạnh thêm…

Rồi cụ cắt đặt các bà mua về gà trống, chó mực, mèo đen, máu dê,… rồi cụ đưa cho mỗi thanh niên một túi vải nói.

– Chút nữa cứ an vj theo lời tôi, các anh chị mỗi người một túi Càn Khôn này, bày trận xong ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, nam tay trái cầm, nữ tay phải cầm! Dù thế nào cũng không được nhúc nhích một bước, cứ an tâm là không có gì gây nguy các anh chị hết! Lúc nào nghe tiếng gà gáy thì hãy mở mắt!

Rồi chiều tối hôm đó, cụ cùng đoàn thanh niên ra ngoài lũy tre làng đến cái lò gạch bỏ hoang, cụ xếp bảy cô gái về phía Bắc cái lò gạch, còn chín thanh niên nam về phía Nam, sau đấy cụ lấy tiết gà hắt về phía Đông, lấy máu chó rải một vòng quanh người các người kết trận kia. Xong xuôi đâu đấy, cụ bắt lấy con mèo, thả nó ở cạnh cái lò gạch, lúc này con mèo mới lò dò đi lại cái lò gạch. Bỗng nhiên bước chân nó run rẩy, rồi kêu thảm mấy tiếng, cúi xuống ngang bụng tự cắn ngang ổ bụng, lôi ruột ra rồi chết. Mất thanh niên đi cùng cụ Nhĩ thấy cảnh tượng kỳ dị thế tái mặt ngay! Cụ Nhĩ mới vung nắm đậu lên, hét lớn:

– Thái Vi pháp lệnh, Tát Đậu thành Binh! Nội Ly hành Hỏa, Ngoại Khảm hành Thủy. Bắc Minh kết trận Thất Sát chi âm trận, khai khai khai!! Nam Hoang kết Cửu Dương chi trận, khai khai khai!!! Nội Dương Ngoại Âm, Kinh Dịch chi lục thập tam trận- Thủy Hỏa Ký Tế, phược phược phược!!

Sau khi cụ niệm chú, từ vòng huyết cho của bảy cô gái ngoài cùng, bảy chiếc túi Càn Khôn dâng lên ánh sáng màu lam nhạt, bay về phía đoàn Đậu Binh, tức thì ánh sáng đậu binh sáng bừng lên. Còn từ vòng càn khôn của chín anh thanh niên thì làm ánh sáng cam nhạt, thoát cái bay về phía La Bàn của cụ. Từ trong cái kì gạch cũ vụt ra một bóng đen, lao thẳng vào đám đậu binh. Từ ánh sáng mờ ảo, cụ Nhĩ nhận ra đây là một con rắn lớn, nhưng ánh mắt của nó không phải màu vàng khé, mà là chia rõ đồng tử đen trắng như mắt người, nó vừa cắn xé vừa phun ra những thứ bầy nhầy về phía cụ, cụ Nhĩ liền vung La Bàn lên dạt hết ra. Tức thì nghe tiêng nói vang lên, tiếng nói như tiếng người ta bị bóp họng, kêu khè khè:

– Phá tao… lũ ngu dân phải chết… giết mày xong…tao giết hết….

Cụ Nhĩ liền nhíu mày, tiếp tục niệm chú, tức thì ánh sáng từ trận pháp kết từ các thanh niên trong làng càng mạnh, nó sáng đến chói mắt khiến con Quỷ phải hét lên đau đớn. Rồi tự nhiên nó rít lên một tiếng rít gió như muốn đục thủng màng nhĩ người ta, tức khắc từ trong lò gạch chạy ra một bóng người, là bác Tiến. Nhưng lúc này thì bác không còn bình thường nữa, cụ Nhĩ trông thấy cũng giật mình, người bác giống như mọc vảy, hai mắt vàng quạnh lại, đồng tử thu nhỏ thành một vạch ngang mắt. Bác chạy bốn chi như con thú, lao vào giữa đám Đậu binh, nhưng kỳ lạ là tứ chi bác khép vào người chỉ chừa ra một chút, mỗi lần lao vào người bác lại như bị chém nhẹ vài phát, máu ứa ra nhỏ tong tong xuống đất.

Cụ Nhĩ thấy thế một mặt bấm quyết cho đám Đậu binh chống cự con rắn cùng bác Tiến, một mặt xếp bằng hai tay đặt thế niêm hoa, từ từ nâng chiếc La Bàn lên, rồi cụ mở bừng mắt ra, tung mạnh chiếc La Bàn về phía con rắn, hét lớn:

– Đoan Ngọ chi dạ, Khuất Nguyên chi hiền nhân anh linh. Nay kẻ này khi chết tham sống phản quốc, khi chết thành quỷ tạo nghiệt. Nay kính xin Ngài cho ta mượn dùng một ít Chân Dương chi khí tiễu trừ yêu nghiệt, há để nó làm càn!!

Oành… một tiếng vang như nổ pháo vang lên, con rắn va với chiếc là bàn sáng như ngọn đèn và vào nhau tạo thành một vụ nổ đẩy cụ Nhĩ cùng đám Đậu Binh ra xa ba bốn mét. Lúc này con rắn người gần như nát bét, máu chảy đỏ quạnh, nó liền lao về phía bác Tiến, cụ Nhĩ biết nó định làm gấp việc phụ thể với bác, nên cụ nén đau vơ hết đám Đậu binh lại, nhân lúc nó không để ý nhét thẳng vào mồm nó. Cuối cùng phát lên một tiếng nổ bùng bục, cái đầu rắn nát bét!!! Cụ Nhĩ cùng bác Tiến bị bắn ra xa, đến lúc này thì đám gà trống được cụ mang theo nhất thời gáy to lên. Mấy người thanh niên nghe đàn gà gáy liền mở choàng mắt ra, mang cụ Nhĩ cùng bác Tiến về trong làng.

Hôm sau, cụ kể lại rằng: Cụ cần thanh niên nam nữ để kết quẻ Thủy Hỏa Ký Tế, nguyên lai là quẻ trước của quẻ Thủy Hỏa Vị Tế khi còn quỷ Di Ái chết đi, là khắc nhau. Quẻ Vị Tế là giả vờ kết thúc, nhưng mà chưa xong, ý nói âm khí mạnh mẽ tưởng chết nhưng vẫn sống, tức là thành vong thành quỷ. Cụ bắt quẻ Ký Tế thì là chết hẳn, vạn đời không được siêu sinh nữa. Còn con quỷ hóa thành quỷ Di Ái ấy cụ tìm mãi không được cái triện đồng của Thành Hoàng, e rằng không phải nó lấy đi, nhưng vì nó ở trong hào làng đã lâu, nên dính khí tức của làng, Thành Hoàng không phân biệt được, nên nó lấy được tro cốt mang đi. Về phần tro cốt là dùng để hoán xác với bác Tiến, nếu hoàn thành, bác Tiến sẽ hóa xà tinh, còn nó có thân xác thịt, có dương khí của bác, nhưng mọi chuyện chưa thành thì đã bị diệt trừ. Còn về bác Tiến là do bác trong lúc đào xác nó thấy có con dao dù của Pháp nên bác cầm về, ai ngờ dính phép của con quỷ. Từ sau lần đấy bác bị câm không nói được, nghe nói do lưỡi bị thụt vào, sức khỏe cũng giảm dần, vài năm sau bác mất.

Lại nói ngày Đoan Ngọ là để tưởng niệm Khuất Nguyên- thân là kẻ sĩ yêu nước, sau trầm mình tự tử ở Mịch La, chết thành tiên. Là người thương dân, hay tiễu trừ ma quỷ, hận kẻ bán nước cầu vinh, nên nhàm ngày Đoan Ngọ để mượn dùng linh lực của người này!

Cuối cùng, thì kẻ bán nước cầu vinh không có kết gì tốt, sống bị phỉ nhổ, chết không siêu sinh được, nhớ kỹ nhớ kỹ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.