Trong phòng, bầu không khí có chút quỷ dị.
Marilyn sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên là đã mang tác phong của người Mỹ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Gia Minh, bàn chân thì gác lên người Gia Minh.
Còn Gia Minh thì lặng im một lát, sau đó hơi nhún vai:
"Ách, tôi nghĩ tôi sẽ không, nhưng mà… đúng là có chút kỳ quái..."
Thực ra, với kinh nghiệm của Gia Minh mà nói, tình huống trước mắt vô cùng đơn giản, bởi vì chỉ cần đè lên là được thôi. Khi còn ở kiếp trước, vì để cho cuộc đời sát thủ của hắn không còn sơ hở, các loại như bạn gái, tình yêu hắn tuyệt đối không có, bạn bè tín nhiệm lại càng ít, sát thủ là phải cô độc, người có thể tin tưởng chỉ là bản thân mình.
Nhưng mà, dưới tình huống thế này, hắn sẽ cùng làm tình với nữ nhân, khi không có nhiệm vụ, hắn cũng tìm tới những kỹ nữ cao cấp, đêm đó qua đi, hắn sẽ không còn ấn tượng gì nữa.
Làm tình không cần lý do, có lúc là bởi vì nhục dục, có lúc ngay cả nhục dục cũng không có.
Ở tình huống trước mắt cũng giống như vậy, tình yêu của cô gái này đã dành cho người khác, mà lại bảo là trong một thời gian ngắn yêu một đứa trẻ như hắn, thì đúng là chuyện không bao giờ có.
Xét đến cùng, có lẽ do hôm nay là một ngày đả kích với nàng vô cùng lớn, nàng muốn biểu hiện là mình đã quên mất người đàn ông kia, cho nên mới có tâm trạng như vậy giờ.
Đương nhiên, đối với một sát thủ đã trải qua bao nhiêu lần sống chết, thì cái loại cảm giác này chẳng tính là gì.
Về phương diện khác, đối với Gia Minh mà nói, thân hình hắn vẫn còn là một đứa trẻ, đối với nữ nhân trưởng thành này không phải là không có hứng thú, nhưng...
Đúng là rất kỳ quái...
"Ách, tôi..."
Marilyn nhẹ giọng nói:
"Tôi nghĩ ngày đó cậu câm cứu cho tôi, lại còn… tôi thỉnh thoảng nhìn ánh mắt của cậu, tôi nghĩ cậu có lẽ … sẽ cảm thấy hứng thú với điều này, có lẽ sẽ thích..."
Nàng ta tuy rằng dùng hết dũng khí, nhưng mà khi lời ra khỏi miệng rồi vẫn thấy không được tự nhiên cho nắm, đứa trẻ 14 tuổi thì cũng chỉ là dứa trẻ, mình làm như vậy có ảnh hưởng tới cả đời của hắn hay không.
Lúc này, Gia Minh đột nhiên thở ra một hơi, nói:
"Tôi đương nhiên thích, dù sao chuyện này nam nhân đều chiếm tiện nghi, cầu còn không được, nhưng mà trong chuyện này cô có nỗi khổ, vậy..."
Nghe hắn nói như vậy, Marilyn cắn môi, cởi áo, một lát sau, một thân hình mê người hiện ra không xót chút gì trước mắt Gia Minh. Dường như nhớ tới chuyện gì đó, nàng ta tỏ ra có chút khổ não.
"Ách, chuyện này, cô cũng biết... Ta mới mười bốn tuổi, tuy rằng phía dưới cũng có thể làm, thế nhưng dù sao... Khụ khụ, khẳng định là kém nam nhân nước Mỹ, ách... Nước Mỹ, nếu như cô... Ách, cô làm gì thế..."
Lúc hắn đang nói, thì Marilyn đã ngồi lên giường, dịu dàng quỳ rạp xuống chỗ hai chân của hắn, gò má của nàng đỏ ửng.
"Cậu… chẳng phải nói hai chúng ta phải làm trâu làm ngựa cho cậu ư? Bởi vậy... Hiện tại bắt đầu đi."
Nàng giả vờ bình tĩnh, trên thực tế trong lòng cũng kích động vô cùng, trong ngực bồn chồn như ngựa chạy. Hai tay của nàng cở quần con của Gia Minh ra, trong lòng đột nhiên bi phẫn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Gia Minh thở dài, đang muốn đẩy nàng ra thì đã thấy Marilyn ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt e thẹn và ngượng ngùng, mở đôi môi khêu gợi, hướng về phía dưới.
"A..."
Gia Minh mở hai chân, nằm ngửa ở trên giường, sắc mặt có chút quái dị nhìn cái màn.
Thật là... Thật kỳ cảm giác thực kỳ quái...
Mấy ngày sau, cái tin Đường Kính Nghiêu chết làm cho thành phố Giang Hải sôi lên sùng sục, đương nhiên, họ không cách nào điều tra ra Gia Minh chính là hung thủ.
Trưa nào hắn cũng chơi đùa với Heidy một chút, dạy nó một chút khí công nhập môn, sau đó lại ở bên cạnh Marilyn rèn luyện một phen.
Heidy quả thật là đáng yêu, nó rất thích ở bên cạnh Gia Minh kêu lên "Ca ca ca ca", đôi khi không gặp thì nó không cả ăn cơm, ngay cả mẹ nó khuyên bảo cũng không được, khi Gia Minh vừa tới, nó liền nhu thuận đi ăn.
Lại tính tới chuyện thân mật cùng với Marilyn, Gia Minh thực khó nghĩ, quan hệ này là quan hệ anh em, hay là quan hệ dượng con.
Bởi vì phải ăn cơm ở nhà Linh Tĩnh, trong khi phải luyện tập ở Diệp Thị Võ Quán, cho nên hầu như phải tới lúc hoàng hôn Gia Minh mới tới được, nói không được mấy câu đã phải rời đi.
Có một lần Heidy khóc đòi Gia Minh cùng ăn cơm, Gia Minh không còn cách nào khác là phải ngồi lại ăn vài miếng sau đó rời đi, cho nên phải tới 10h tối hắn mới có thể từ Diệp Thị Võ Quán trở lại, lúc này Linh Tĩnh đã có thể coi như là vợ của hắn, bây giờ trông hắn giống như là đang yêu đương vụng trộm.
Lúc này Heidy đã ngủ, Gia Minh cùng Marilyn đóng chặt cửa phòng ngủ, lại tiếp tục mây mưa, trên thực tế, dục vọng của hai người không lớn, cho nên mỗi đêm cũng chỉ làm một chút.
Tính tình của Marilyn lại cẩn thận, cho rằng làm nhiều sẽ ảnh hưởng tới Gia Minh sau này, đồng thời cũng vì chuyện này mà Gia Minh mất hứng.
Trong khi đó, Marilyn biết Gia Minh xấu hổ, hơn nữa lại vừa mất đi người đàn ông yêu lâu nhất, muốn Gia Minh ban đêm tới đây, Gia Minh cũng không tiện cự tuyệt, cho nên mới diễn ra cảnh như bây giờ.
Nhưng mà, cho dù có như vậy, thời gian mà hai người làm tình không nhiều, đại khái là lo nghĩ tới chuyện Gia Minh còn là một đứa trẻ trong thời gian phát dục, cho nên chỉ cần Gia Minh không chủ động, thì hầu như toàn là nàng dùng miệng giúp cho Gia Minh.
Mỗi lần như vậy, hai người lại ở trên giường làm chuyện lung tung, sau đó là nói chuyện, phần lớn là Marilyn nói, còn Gia Minh ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng phát biểu cách nhìn của mình.
Khi lúc thực sự làm tình, thì Marilyn thường để sáng đèn, trần như nhộng nằm ở một bên cho Gia Minh tùy ý xoa nắn. Đôi khi nàng lại làm đủ loại tư thế, để cho Gia Minh thưởng thức các loại hương vị của nàng.
Chỉ ngủ chừng một chút, vào khoảng 3h sáng, Gia Minh lại bắt đầu đả tọa, tiến hành luyện tập một loạt các động tác công phu đơn giản, Marilyn đương nhiên là muốn học, nhưng mà bởi vì không theo kịp tốc độ của Gia Minh, cho nên nàng chỉ ngồi đả tọa.
Vừa đả tọa, nàng vừa lảm nhảm nói là thần tiên ma quái gì gì đó, sau đó suy đoán nguyên nhân Gia Minh có võ công thần kỳ, chắc là do được một đại sư thu dưỡng, hoặc là do lúc nhỏ bị rơi xuống vách núi, lấy được công phu thần kỳ, hoặc là do lúc nhỏ trải qua chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm, được tặng thưởng võ công. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenhyy.com
Nhưng mà đó chỉ là nguyên nhân nàng tưởng tượng ra, chứ nàng không hỏi Gia Minh lần nào.
Trong thời gian ở chung, Gia Minh phát hiện nữ tử ngoại quốc này lại mang tâm tính của một thiếu nữ Giang Nam, ôn nhu, cẩn thận, mẫn cảm, nàng cũng không biểu lộ ra ở trước mặt người khác về bản thân mình, cho dù là ưu hay khuyết điểm.
Mỗi khi cảm thấy có chuyện gì đó thú vị, nàng sẽ chia sẻ với Gia Minh, tuy rằng chưa chắc là yêu, nhưng thực sự hiện giờ, nàng ta không giữ gìn chút gì mà trao cho Gia Minh tất cả, cũng không đề cập tới một chút hồi báo nào.
Thỉnh thoảng nàng cũng trần truồng xếp bằng trên giường, tay kết thủ ấn, đồng thời nói chuyện, điều này khiến cho dục niệm của Gia Minh tăng nhiều, hận không thể lập tức đẩy nàng ngã xuống, có lẽ phải dùng hai từ ngây thơ để hình dung nàng vào lúc này.
Khi tới thứ 7, chủ nhật, Gia Minh tìm một lý do nói là không thể ở chung với Linh Tĩnh và Sa Sa được. Nguyên nhân là do Marilyn yêu cầu mãnh liệt, nói là phải chơi cùng với Heidy hai ngày, mà Heidy cũng khóc lóc muốn Gia Minh chơi cùng với nó một ngày nghỉ.
Hai mẹ con này là người bị hiềm nghi trong vụ án của Đường Kính Nghiêu, đương nhiên là không được ra ngoài, cho nên ban ngày thì hắn cùng với Heidy chơi điện tử vô cùng vui vẻ, đợi tới ban đêm Gia Minh lại chui vào trong phòng Marilyn nói chuyện phiếm, hai người không cởi quần áo, mà tắt đèn, giống như vợ chồng ôm nhau ngủ.
Buổi chiều ngày thứ 2, sau khi Gia Minh tan học, hắn không tới Diệp gia, mà tới chỗ hai mẹ con ăn một bữa cơm, lúc này trời chiều đã ngả về tây, ba người ra khỏi cửa tới một công viên nhỏ, thời khắc chia tay sắp tới.
"Bây giờ đã quên hắn chưa?"
"Rồi, quên hết."
"Không hề thương tâm?"
"Không thương tâm."
"Ừ, vậy là tốt rồi, tiếp theo chính là một cuộc sống mới, khi trở về Mỹ, nếu như gặp..."
"Không cho nói!"
"Vì sao?"
"Tôi sẽ không gả cho nam nhân khác, Trung Quốc có một tập tục rất hay, thân thể của tôi đã cho cậu… thì còn có thể cho nam nhân khác được sao?"
"Nữ nhân ngốc nghếch này, tuy rằng Trung Quốc vẫn có xe ngựa chạy trên đường, nhà ở cũng là nhà tranh, nhưng mà tập tục đó cũng không còn đúng nữa. Bây giờ tình huống lại khác trước, hơn nữa... tôi cũng không cho cô được bất cứ thứ gì. Hiện tại tôi mới chỉ 14 tuổi, khi cô gần 40, tôi chỉ mới 25, ôi…."
"Không được nói nữa."
Cô gái tóc vàng đánh vào Gia Minh một cái, giọng nói mang theo sự hờn dỗi:
"Chuyện tôi quyết định sẽ không thay đổi, mặc kệ cậu có phải là của tôi hay không, tôi vẫn vĩnh viễn là của cậu, chỉ cần thỉnh thoảng cậu gọi điện thoại, hoặc là sang bên kia thăm tôi là đủ rồi. Nếu như cậu cần, tôi cũng sẽ lập tức tới bên cậu."
Cô bé nhỏ đang tinh nghịch chạy ở phía trước, không nghe rõ mẹ mình và ca ca nói gì, chỉ cười chỉ vào chỗ mấy đứa trẻ ở bên đang tụ tập, nói:
"Ca ca ca ca, đây là cái gì?"
"Thứ này sao, đó là kẹo đường, Heidy muốn ăn không?"
Gia Minh nhìn sang bên đó, thấy một trung niêm nam tử đang cầm điều khiển một cái máy nhỏ, sau khi đổ đường trắng vào, một lát là sẽ có một dòng đường chảy ra, chỉ cần dùng một cái que nhỏ quấn lại là được.
"Có thể ăn ư? Hay quá!"
Ba người đi tới chỗ bán, Gia Minh mua ba cây kẹo, bởi vì nhiều người cho nên phải xếp hàng mới mua được. Heidy thì đứng ở bên cạnh cái máy tạo kẹo, kinh ngạc mở tròn hai mắt, trông rất là đáng yêu, Gia Minh và Marilyn thì ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh.
"Tôi mong cô đừng có nói cho ai biết những chuyện thuộc về tôi, nếu không có việc gì thì đừng liên hệ, bởi vì điều đó sẽ mang tới những chuyện phúc tạp cho tôi."
"Được."
Marilyn nhìn vào 10 ngón tay của mình đang đan vào nhau, dường như là một cô vợ nhỏ đang ngồi bên cạnh trả lời.
"Đương nhiên, nếu như có chuyện gì đó nguy hiểm, nguy hiểm tới tính mạng của cô và Heidy, thì tôi có một số điện thoại để liên lạc khi khẩn cấp, chỉ cần cô nhắn tin, tôi sẽ chạy tới liền."
Hắn lấy ra một tờ giấy đưa tới cho Marilyn, nói:
"Cất đi."
"Ừ!"
Marilyn cầm lấy tờ giấy cất vào trong lòng, cái gật đầu lần này trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều
"Bản thân tôi cho rằng, đừng để cho Heidy tiếp xúc với Mafia, chuyến đi này không tốt, đương nhiên, tôi không có quyền quyết định, nếu như cô và cha của cô nghĩ..."
"Tôi nghe lời của cậu."
Marilyn gật đầu cười:
"Tôi đã nói hai mẹ con tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, cho nên cậu nói cái gì tôi cũng nghe."
"A, làm trâu làm ngựa ở trên giường là tốt rồi."
Gia Minh vừa cười vừa nói.
Chỉ chốc lát sau, Heidy mang ba thanh kẹo bọc đường tới, ba người ngồi cùng nhau ăn. Lúc này thấy thời gian hẹn ước sắp tới, Gia Minh nắm lấy tay của Heidy, ba người đi tới một bãi cỏ cách đó không xa.
"Heidy."
"Dạ."
"Đáp ứng Gia Minh ca ca một việc được không?"
"Dạ."
"Không nói chuyện của ca ca cho bất cứ ai, được không?"
"Được."
"Hôm qua chúng ta đã thống nhất, Heidy không được khóc."
Gia Minh cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Heidy, cô bé ăn xong que kẹo rồi mới gật đầu, vẫn còn thòm thèm liếm nốt que kẹo.
Nhưng mà lúc này trong mắt của Heidy đã ươn ướt, khi thấy khuôn mặt tươi cười cua Gia Minh thì cô bé "Oa" một tiếng khóc lên:
"Xin lỗi, Heidy nhịn không được, xin lỗi..."
"Được rồi, chúng ta cũng đã nói, nếu như có cơ hội, Gia Minh ca ca sẽ tới thăm em."
Nhẹ nhàng mà ôm tiểu cô nương một cái, một lát sau, hắn đem cây kẹo trong tay mình đặt vào tay của cô bé, nói:
"Đừng khóc, Gia Minh ca ca cho em, ngoan."
Marilyn ngẩng đầu lên, trong mắt nàng đã đầy nước mắt, hai người nhẹ nhàng ôm nhau, nàng cúi đầu, hôn lên môi của Gia Minh một cái, lúc này có rất nhiều lão nhân đang ở bên cạnh cho nên hai người không dám hôn nhau lâu, người bên ngoài nhìn vào cũng chỉ biết đây là lễ tiết của người phương tây.
"Tôi sẽ nhớ cậu"
Marilyn nói.
Gia Minh cười cười:
"Vẫn là câu nói cũ, nếu như gặp người đàn ông nào mà cô yêu, hãy gả cho hắn, đừng cố chấp."
Marilyn không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ lắc đầu.
Sau đó, Heidy lại tới ôm Gia Minh, vốn chỉ hôn lên mặt, nhưng cô bé lại dí cả đôi môi vào miệng của Gia Minh, sau đó nức nở nói:
"Anh tiễn em đi được không?"
"Được."
Gia Minh gật đầu.
"Còn nữa, sau khi em lớn, nhất định em sẽ gả cho anh."
Sắc mặt của cô bé vô cùng kiên quyết, Gia Minh bật cười, sờ sờ đầu tiểu cô nương.
Marilyn nắm tay cô bé, lau nước mắt trên mặt, sau đó đi tới một cái hồ nước nhỏ giữa bãi cỏ, cô bé vẫn cầm thanh kẹo, cẩn thận bước đi, mỗi bước đi lại vẫy tay với Gia Minh một lần.
Chỉ một lát sau, các nàng đã tới bên cạnh hồ nước, nơi đó vốn có hai người ngoại quốc ngồi xoay lưng về phía này, nhưng lúc này cũng phát hiện ra các nàng, một già một trẻ tiến lên đón.
"Cha, tại sao người lại tới?"
"Chúng ta tạm thời hòa giải với gia tộc Gambino, nghe nói con gặp chuyện không may, cho nên cha lập tức hẹn với Joseph sang đón."
Lão nhân ôm nàng một chút, nói.
"Marilyn, em không sao là tốt rồi."
Nam tử tên là Joseph kia nhìn Marilyn, ánh mắt nóng bỏng khó mà che giấu.
Cô bé Heidy thì không để ý tới người lớn nói chuyện, chỉ cầm thanh kẹo bọc đường quay đầu, nhưng mà thân ảnh cô bé muốn nhìn đã biến mất.