Gió đêm gào thét, hắn bị trúng đạn ở vai, cắn chặt răng chạy trốn, trên bầu trời của khu rừng, tiếng trực thăng đang tới gần, những chùm sáng quét ngang quét dọc ở trên không, trong gió dường như truyền tới tiếng chó sủa.
Máu không ngừng từ vết thương đó tuôn ra, thân hình của hắn đã trở nên lạnh lẽo, cước bộ thì càng ngày càng nặng, nhưng mà hắn biết lúc này không thể dừng lại được, dừng lại là xong đời.
Hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì, mấy năm qua hắn đã cẩn thận lựa chọn thời điểm để rời khỏi tổ chức, đem tính mạng của mình ra đánh cuộc, nhưng không ngờ, hôm nay lại là hôm mà căn cứ phòng ngự nghiêm mật nhất…
Cây súng trong tay chỉ còn lại có hai phát đạn, một cho địch nhân và một cho mình, nhưng trước khi chết hắn cũng muốn biết, vì sao tổ chức lại vì một sát thủ nho nhỏ trốn đi, mà xuất động thế trận lớn như vậy, thậm chí ngay cả Dị năng giả cũng phái đi.
Những người biến dị này tự xưng là Tiến Hóa giả, giấu mình một cách thần bí ở trong tổ chức, bản thân hắn ở trong đó cho tới hôm nay cũng mới biết, cho dù như thế nào đi nữa, họ cũng không chỉ vì một sát thủ phổ thông mà ra tay, vậy thì rốt cuộc là vì sao.
Vừa phải chạy trốn gấp gáp, lại do mất máu quá nhiều cho nên đường đi đã bắt đầu không rõ, cho tới khi chạy tới sát biên giới khu rừng, thì mới biết đây là một vách núi, trên có trực thăng bay tới, nếu như bây giờ mà leo lên thì đúng là một con đường chết. Hắn chạy dọc theo vách núi, đột nhiên ngã rẽ ở phía trước có một luồng hồng quang chợt lóe lên.
Trực trăng bay tới rất nhanh, tiếng chó sủa, tiếng người cũng càng lúc càng nhiều, cho rằng đây là thời khắc cuối cùng, cho nên hắn đi chậm, sau đó nhìn lén về phía góc bên cạnh.
Ở nơi đó ánh lửa rừng rực, trong lòng hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ dị, khiến hắn phải run rẩy, hai tay cầm cầm chặt súng, hắn nhìn thấy một người đang đứng cạnh đống lửa đó.
Là Tiến Hóa giả trong tổ chức.
Những Tiến Hóa giả này có những khả năng vượt quá khả năng của con người bình thường, hắn cũng biết là có mấy tên Dị năng giả tụ tập ở đây, cho nên không dám nhìn lâu, dù sao cũng chỉ còn có hai phát đạn, cho nên hắn lén lút giơ tay lên, nhắm thật chuẩn, hắn biết tính mạng của mình cũng kết thúc sau phát súng cuối cùng này.
Tầm ngắm đã xong, vậy mà Dị năng giả kia cứ nhìn vào ánh lửa, xoay lưng ra ngoài, hai tay người đó mở ra, tư thế có chút quái dị, nếu như đã là sát thủ, thì tuyệt đối không thể nào có động tác không đề phòng thế này, thế nhưng... mặc kệ nó...
Cắn răng một cái, tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng thái dương của người nọ, khiến cho người này bay ra ngoài. Dị năng giả thì thế nào, dính đạn ắt phải chết, trong lòng nghĩ như vậy, hắn mạnh dạn dí súng vào thái dương của mình.
Nhưng đúng khoảnh khắc này, có một thanh âm kỳ dị làm cho người ta khiếp sợ vang lên, một cảm giác ấm áp như nước lũ tràn tới trước mặt hắn.
Ngọn lửa kia kia hễ di chuyển tới đâu, là cây cỏ trong phạm vi của nó đều biến thành tro tàn, đất đai lõm vào thành ao, nhưng hắn lại không có cảm giác gì. Khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy có một con chim lửa khổng lồ đang bay trên không, đó chính là Hỏa phượng hoàng trong truyền thuyết mà Trung Quốc thường hay nhắc tới.
Ngọn lửa cháy lan khắp bầu trời đêm, những chiếc trực thăng khi bị ngọn lửa này chạm vào, thì lập tức nổ tung rơi xuống. Tia lửa bắn như mưa, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng xung quanh, khi hắn quay đầu lại, thì truy binh cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Hiển nhiên họ cũng bị biến cố này làm cho thất kinh, mà quên cả nổ súng, sau đó trong mắt mọi người đều hiện lên sự sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn.
Vừa quay đầu lại, ngọn lửa do Phượng Hoàng tạo ra đã bay xuống, hơi lửa bốc lên cuồn cuộn, đất đá bay tung lên, hắn đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của Hỏa phượng hoàng.
Ầm
Ngọn lửa tiếp tục lan xuống!
Không chết, không có đau đớn, sau khi kinh hãi qua đi, hắn cảm thấy mình đang đứng trong một khu rừng hoang tàn, thân hình thì dường như bị một dịch thể nào đó vây quanh, có cảm giác bập bềnh, bốn phía không có thanh âm, yên tĩnh giống như lúc trời đất mới sinh.
Hắn quay đầu nhìn lại, ở bên ngoài ánh lửa, thế giới ngoài đó diễn ra rất chậm, khi ngọn lửa lan xuống, bên ngoài kia chỉ còn lại đất hoang, cây cối đã trở thành tro tàn, những truy binh, những con chó săn chưa kịp chạy được vài bước thì đã biến thành tro.
Trong nháy mắt, hắn đã hiểu tất cả.
Theo truyền thuyết, cứ cách một khoảng thời gian, Phượng Hoàng sẽ rụng lông mà chết đi, sau đó từ trong đống tro tàn ấy bốc lên một ngọn lửa, mượn lửa mà sống lại.
Hắn chọn hôm nay để bỏ trốn, không ngờ lại chính là ngày Phượng Hoàng Niết Bàn, tổ chức phái ra nhiều người như vậy, hoàn toàn là để đối phó với con Hỏa phượng hoàng này mà thôi.
Lúc nãy chính là thời khắc mà Phượng Hoàng Niết Bàn, cho nên pháp lực của nó thấp nhất, mới bị các Dị năng giả của tổ chức vây công, hắn bắn một phát súng, đã mở ra được một góc, cho nên Hỏa phượng hoàng mới có thể thoát thân.
Trong chốn u minh, có một thanh âm đang hỏi hắn:
"Cảm tạ ngươi, ngươi muốn cái gì?"
"Ta..."
Hắn mở to hai mắt.
"... Ta muốn tự do."
------oo0oo-----
Trong bóng tối, có người nói chuyện.
"Khí trời thật là lạnh, A? Tại sao nơi này lại có một đứa trẻ."
"Ác, trông quần áo trên người thì không tệ lắm, không giống một tên ăn mày, sao nó lại ngất ở đây?"
Sờ sờ xoa bóp.
"Số chín ngươi làm gì thế? Không phải ngươi thích trẻ con đó chứ?"
"Không phải, số bảy, ngươi xem cốt cách của đứa trẻ này cũng không tệ lắm, dù sao chúng ta cũng phải tìm một đứa, nếu như để nó chết ở đây thì cũng phí, không bằng chúng ta mang nó về đi."
Lại sờ sờ xoa bóp.
"Kém thì kém một chút, thế nhưng mang về thì không sao, dù sao nó cũng sắp chết đói rồi, ôm lấy nó đi thôi."
"Được."
Có ý gì?
Có ý gì?
Bọn họ nói có ý gì...
Đột nhiên, hắn mở hai mắt ra.
Cảm giác nhạy bén là tập quán mà hắn đã có từ trước, ánh mắt của hắn nhìn vào đầu tiên là báng súng bên không của đối phương, người nọ cúi người xuống, hắn vươn ra tay, rút lấy súng của người đó.
Trong nháy mắt, ba người đều đứng im tại chỗ.
Đứa trẻ vốn nằm trên mặt đất thì nay hai tay cầm chặt súng lục, nam tử cúi người xuống thì vô ý thức giơ hai tay lên, một gã nam tử mặc áo đen khác muốn cướp súng, sát khí của hắn tỏa ra, bởi vì hắn tưởng hai người đã trúng mai phục, nhưng mà sau một khắc, hai gã nam tử mới giật mình liếc nhau, mang theo nụ cười vui mừng.
Bởi vì đứa trẻ nằm dưới đất thực sự là quá nhỏ, thoạt nhìn lại vô cùng gầy yếu, chốt an toàn chưa mở, bán tay cầm súng hình như cũng miễn cưỡng. Nguồn: http://truyenhyy.com
"Ác, số chín, lần đầu tiên ngươi mất súng lại là do đứa trẻ này, ha ha."
"Dù sao... năng lực phản ứng thật là nhạy cảm, quả thực giống như là dã thú, nó nhất định là có cảm giác không an toàn, chúng ta tìm được bảo bối rồi."
"Hắc, đứa nhỏ, súng không phải cầm như thế..."
Số bảy lời còn chưa nói hết, ánh mắt đứa bé kia dường như trở nên sắc bén hơn, trong nháy mắt ngón tay nó đã mở chốt an toàn, tiếng súng vang lên.
"Ầm" một tiếng, viên đạn đã xuyên qua ngực của số Chín, máu tươi bắn tung tóe, sức giật của súng làm cho hai tay của đứa trẻ kia bắn tung lên, số Bảy định lấy súng, nhắm ngay vào đứa trẻ kia, nhưng mà tim hắn lúc này vẫn có cảm giác không thể nào tin tưởng được.
Không thể nào là đứa bé này, vậy thì ai đánh lén bọn hắn...
Chỉ một ý niệm này thôi khiến cho hắn chần chừ, sau đó, hai tiếng tiếng súng đồng thời vang lên, ở giữa trán của số Bảy có một lỗ máu, ngửa mặt ngã xuống đất, mà vai phải của đứa bé kia cũng bị thương, máu chảy làm ướt hết cả người của nó. Nó nằm trong vũng máu run rẩy, cố gắng bò dậy.
Vết thương này giống y như vết thương trước kia, chỉ là lúc này... Tại sao lại đau đến như vậy chứ...
Nhưng mà, cảm giác đau không phải là vấn đề lớn nhất mà hắn phải đối mặt, vấn đề lớn nhất là, hắn ở đâu, với lại...
"Sao.. bàn tay nhỏ vậy..."
Hắn nhìn vào bàn tay cầm súng, lầm bầm nói, rõ ràng đây là bàn tay của trẻ con mà, hơn nữa, thân hình vốn cao của mình tại sao lại biến thành một người lùn rồi.
Gió đêm thổi tới, làm cho hắn cảm thấy vô cùng lạnh lùng, khi nhìn bốn phía xung quanh, thì hắn mới biết đây là một ngôi làng nhỏ vô cùng lạc hậu, kiến trúc vẫn còn cũ, ánh đèn rọi ra đường vô cùng mờ nhạt. Hắn cảm thấy sức lực trong cơ thể mình dường như đang bị xói mòn, yếu đuối vô cùng, phỏng chừng qua không được bao lâu, sẽ hết sức...
Trong đầu hắn lúc này nhớ lại cảnh tượng trước kia, nhớ tới lời Hỏa Phượng Hoàng nói:
"Vậy ngươi hãy nhận lấy cơ hội tự do của ngươi."
Cơ hội tự do...
Rất nhiều sự tình, hiện tại không làm sao nghĩ được nữa, bởi vì tiếng còi cảnh sát đã vang lên từ xa xa, hắn theo thói quen xóa dấu vân tay trên súng lục, sau đó bỏ lại trong tay của tên số Chín, ôm vai đi được vài bước, rồi trời đất bắt đầu xoay tròn...
Trong lúc mơ màng, hắn nhớ tới thời gian khi còn nhỏ.
Trên thực tế, từ lúc những sự việc xảy ra với hắn là khi hắn 10 tuổi, bởi vì đó là thời gian Bùi La Gia bắt đầu huấn luyện sát thủ, cũng giống như khởi đầu của một đứa trẻ 10 tuổi, những chuyện trước đó chúng không có ấn tượng, cũng không cách nào nhớ nổi.
Sau đó hắn biết một đứa trẻ sau khi bị Bùi La Gia tìm được, thì lập tức cho nó đi xóa ký ức trước kia, kỹ thuật tẩy não này được thực hiện thì không cách nào nhớ được ký ức trước kia. Nhưng mà đối với hắn đó còn là sự cảm kích, bởi vì hành động này mà hắn gia tăng mạnh cảm giác phản bội trong lòng.
Từ khi mười tuổi bắt đầu, mỗi ngày hắn phải xem các loại động vật giết chóc lẫn nhau, sau đó bắt đầu theo học những kiến thức cơ bản từ một tên sát thủ. Sau đó là quá trình giao đấu, hắn phải tiến hành giao đấu sinh tử với một số loại động vật, thể thức là đấu loại, cạnh tranh với nhau quyền được sống. Từ trước tới giờ hắn không phải là người xuất sắc nhất, nhưng mà hắn lại là người sống sót, đó là một kỳ tích. Đương nhiên, muốn trong tương lai có thời cơ mà hắn có thể phản bội, thì hắn nhất định phải sống sốt.
Đoạn ký ức này đã lâu không được nhớ lại, nhưng mà vào thời khắc này nó lại trở nên vô cùng rõ ràng, trong bóng tối có một khuôn mặt của một bé gái, trông nhỏ nhắn đáng yêu.
"Xin ngươi, đừng như vậy nữa, đừng mà..."
Bỗng nhiên, hắn mở mắt.
Hắn vô ý thức đưa tay sờ bên hông, sau đó từ tay phải truyền tới cảm giác đau đớn, hắn đưa bàn tay trái ra nhìn.
"Thực sự biến thành trẻ con rồi..."
Hắn đưa tay sờ bên hông, vết sẹo trước kia lưu lại bây giờ không có, đó chính là vết thương đầu tiên khi hắn giết người, hiện giờ vết sẹo này đã không còn.
Đưa mắt nhìn quanh, mới thấy đây là một phòng bệnh tương đối cũ, thời gian lúc này đã gần tới lúc chạng vạng, từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể thấy dưới ánh mặt trời đỏ rực mà những kiến trúc kiểu cũ.
Trên bức tường trắng trong phòng còn có một cuốn lịch treo tường, trang giấy còn mới: ghi là ngày 3 tháng 11 năm 1991.
Không có quá nhiều kinh ngạc, hắn chỉ nhíu mày, sau đó l mỉm cười, sau một lát, nụ cười kia từ từ mở rộng, hắn nhắm môi, nín cười làm cho thân hình hắn phải run rẩy. Truyện "Ẩn Sát " được copy từ TruyệnFULL.vn
Tự do, cuộc sống mới...
Giờ khắc này, hắn đã có thể cảm nhận được.
Bây giờ nhớ lại, thời gian mà hắn có trí nhớ cũng là tháng mười một năm 1991, khi đó hắn vừa mới bắt đầu huấn luyện. Đêm hôm đó chính là tên số Bảy và số Chính đem hắn tới nơi huấn luyện sát thủ của Bùi La Gia. Khi đó hắn chỉ có một mình trên đời, không biết một thứ gì cả, lúc này tất cả đã thay đổi.
Trên vai còn quấn băng gạc, truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng mà đối với hắn mà nói, hắn cũng chẳng coi vào đâu, hắn cố gắng mở ngăn tủ giường bệnh, muốn tìm xem trong đó có giấy tờ nào nói về thân phận của mình hay không. Trong đó có hai bộ quần áo, một cái cạp lồng đựng cơm còn ấm, một ít hoa quả, sau khi suy nghĩ, hắn bò đến cuối giường, quả nhiên, nơi đó có một cuốn sổ bệnh án.
Cố Gia Minh.
Tên thật hay, miệng của hắn nở một nụ cười.
Lúc này, hắn đã có tên, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, trong lúc đa sầu đa cảm, cửa phòng bệnh "Két nha" một tiếng mở ra, người đi tới là một bé gái, tết tóc hai bên, mặt trái xoan, rất là đáng yêu.
"A? Gia Minh, cậu đã tỉnh rồi?"
Tiểu cô nương kia vừa thấy hắn, liền cười vọt tới bên giường, đặt cặp sách xuống.
Hắn dùng chăn quấn lấy thân hình trần truồng của hắn, sau đó cô bé kia liền đưa tay sờ tới, cũng may chỉ là nhẹ nhàng sờ sờ băng vải:
"Còn đau không? Đau à? Nha, cậu chờ một chút, tớ đi gọi cô y tá tới đây."
Nàng nói xong rồi nhanh như gió chạy ra phòng bệnh, đứa trẻ trên giường thì cười cười, ánh mắt di chuyển lên cặp của cô bé.
Trên cặp có dùng vải hồng thêu bốn chữ: Tiểu học Hồng Tinh.
Sau đó có ba chữ lớn, xem ra là tên của cô bé kia: Diệp Linh Tĩnh.