Ẩn Đế

Chương 1: Ân bích




Mùa đông Mặc quốc vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy, vừa mới lập đông đã có một trận tuyết lớn phủ lên đô thành một màu trắng thuần túy tinh khiết. Ngay cả thâm cung đại điện hằng ngày trang nghiêm vô cùng cũng có thêm vài phần không linh xinh đẹp.

Mọi người chậm rãi bước đi trên tuyết, trên mặt là nụ cười vui sướng không thể che giấu. Đứng trước cổng thành là thị vệ nghiêm trang, khí thế bức người, đứng thẳng, ánh mắt trầm ổn, tay gắt gao nắm chặt trường thương loe lóe hàn quang sắc bén.

Đích thực là cảnh tượng quốc thái dân an.

Lúc này, một gã hán tử cao lớn vừa thét to, vừa cưỡi một con tuấn mã màu đen phi nước kiệu giữa phố xá sầm uất, nhất thời một cảnh người ngã ngựa đổ. Thanh âm oán giận liên tiếp vang lên. Gã hán tử tự biết mình gây ra va chạm, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng vẫn lớn tiếng giải thích. Người ở rất xa cũng nghe được thanh âm trong sáng mà chân thành, tha thiết của hắn.

Hán tử cưỡi ngựa đi tới trước một tòa nhà ở ngoại ô đô thành, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa. Vừa gật đầu với thị vệ gác cổng tiến lên giúp hắn dắt ngựa, vừa hoang mang rối loạn vọt vào sân.

Tòa nhà nằm ở chỗ hẻo lánh, hoang vắng, ít người ở, cơ hồ không có người đi qua. Sau lưng nhà là một tòa núi lớn, vào ban đêm còn phi thường yên tĩnh dẫn đến có vài câu chuyện dân gian đồn thổi bên trong có quỷ. Tòa nhà này thoạt nhìn cũng không có vẻ gì xa hoa, thậm chí có thể nói là mộc mạc, bất quá ở đại môn có hai bức tượng sư tử đá oai phong trấn giữ lại cấp cho nó thêm vài phần sắc thái trang nghiêm. Ở cửa đứng gác có vài tên thị vệ, cho dù đang đứng nghiêm thì vừa nhìn đã biết là người trải qua huấn luyện.

Bước vào tòa nhà sẽ phát hiện bên trong và bên ngoài là hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài tòa nhà là mộc mạc đến cực điểm mà bên trong tòa nhà là xa hoa đến cực kỳ, hơn nữa loại xa hoa này cũng không phải dựa vào dát vàng dát bạc thô thiển mà ra.

Thiên Thanh Mặc Thạch, ngủ trên đó có thể kéo dài tuổi thọ, lại đông ấm hạ mát, giá trị liên thành, đến nơi này lại chỉ là tảng đá ngoài trời. Hoa sen Ngân tuyến ngũ hỏa, bên ngoài khó gặp lại nở rộ khắp nơi bên trong hồ nhỏ. Từ cái bàn nhỏ tới bình phong trong phòng tất cả đều từ hắc mộc trăm năm mà thành, tản ra mùi hương thản nhiên thơm ngát… Những đồ linh tinh như thế nhiều đếm không xuể.

Bên trong tòa nhà tuyệt đẹp như một bức tranh quý làm người ta không dám khinh nhờn.

Nhưng là giờ khắc này, hán tử cao lớn vừa mới vọt vào lại giống như ruồi bọ nơi nơi bay loạn, cơ hồ lật tung cả tòa nhà, tìm mọi ngóc ngách, cũng không phát hiện được thân ảnh chủ tử nhà mình, gấp đến độ muốn bứt tóc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Chính trong thời điểm đang cuống quýt, hán tử vô ý vọt vào hậu viện, nơi này nguyên bản là nối giữa tòa nhà và dãy núi phía sau kia. Thời điểm gã tới lần trước, nhìn đến đó vẫn là một nơi hoang vắng, nhưng hiện tại lại biến hóa làm cho gã nhất thời trợn mắt há mồm.

“Bất quá mới có mấy tháng ngắn ngủi, nơi này thế nhưng…” Hán tử ngốc lăng nhìn khung cảnh trước mặt thì thào tự nói.

Mấy tháng trước, chủ tử muốn đem ngọn núi phía sau sơn trang tu sửa. Hắn chỉ biết chủ tử đối với rừng hoa đào đỏ như máu tươi, xinh đẹp mê hoặc thần trí trong truyền thuyết kia có hứng thú, mà đối với chủ tử nhà hắn mà nói, chỉ cần muốn cái gì thì nhất định phải có trong tay. Nhưng mà bích đào hoa trong truyền thuyết kia đã hơn trăm năm nay chưa từng xuất hiện như thế nào bỗng nhiên lại dễ dàng tìm ra thế kia.

Đương nhiên… hắn cũng không hoài nghi năng lực vĩ đại của chủ tử nhà hắn…

Nhưng là… khắp núi đồi phủ đầy cây hoa bích đào kia… Thực sự làm người ta rất rung động.

Bích đào hoa, so với hoa đào bình thường màu trắng, phấn hồng dịu dàng, lại là một màu đỏ, đỏ tươi, đỏ diễm lệ rực rỡ như màu máu… Càng gần nhụy hoa màu sắc càng đậm dần tới cuối cùng thành màu đen hẳn, bên trong màu đen lại lấp lánh phấn hoa ánh vàng, lưu quang tràn đầy. Cứ như thế bích đào hoa, rực rỡ, sáng lạn, cùng tôn quý. Từ cổ chí kim, để ca ngợi vẻ đẹp của hoa đều phải dùng những mĩ từ đẹp đẽ nhất.

Bất quá, trong sách thuốc ghi lại, bích đào hoa còn có thể dùng làm dược liệu, hương thơm có thể mê hoặc lòng người, xuất hiện ảo giác. Trong sách trận pháp ghi lại, bích đào hoa là lựa chọn tốt nhất để bày bố trận pháp.

Nghĩ đến đây, hán tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Chủ tử mang chừng đó hoa đào về trồng tại nơi này, chắc chắn không có khả năng gì cũng không làm, phía sau núi khẳng định đã bày bố trận pháp, mà hắn đối với trận pháp chỉ là hiểu biết sơ sài, huống chi đây là do chủ tử tự tay bố trí, nếu hắn không cẩn thận đạp sai một bước, chỉ sợ thật là vạn kiếp bất phục! (có nhà mà không thể về =))))))

Trong lúc đang buồn rầu, hán tử liếc mắt liền thấy từ trong rừng đào một thân ảnh màu lục chậm rãi bước ra.

Đó là một cô gái nhìn rất bình thường, trong tay bưng một cái bàn gỗ, bên trên là vài cái khay khéo léo, tinh xảo. Nàng mặc một thân quần áo xanh biếc, mái tóc đen được bới lên bằng một cây mộc trâm đơn giản, đôi mắt như đầm nước sâu bình tĩnh không gợn sóng, trong lúc bước đi hơi thở trước sau không có chút hỗn loạn, bước chân lại nhẹ nhàng, linh hoạt. Vừa thấy đó là người có thân thủ không tồi.

Cô gái này thoạt nhìn không có gì đặc sắc như một hạ nhân thị nữ tầm thường, nếu ở trong đám đông sẽ hoàn toàn mờ nhạt nhưng vừa thấy rõ nàng, hán tử lại kinh hỉ mở to hai mắt, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt đi lên:”Lưu Thấm tỷ tỷ, đã lâu không gặp, người vẫn xinh đẹp như trước a!” Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được người.

Lưu Thấm thản nhiên liếc hán tử một cái liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước, thanh âm dường như tản ra hàn khí:”Không cần, ta tự hiểu được.”

Không cần vuốt mông ngựa, ta lớn lên chính mình dài ngắn cái dạng gì cũng tự hiểu được.

Hán tử cùng Lưu Thấm ở chung đã nhiều năm, đương nhiên hiểu lời nàng nói có ý tứ gì, nụ cười trên mặt không khỏi có thêm vài phần xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác:”Lưu Thấm tỷ tỷ, cái kia… Chủ tử ở đâu? Ta có chuyện muốn hồi báo”.

Vừa mới lúc nãy còn hoang mang, vội vội vàng vàng, hán tử bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Không biết vì cái gì, chỉ cần nghĩ có thể lập tức nhìn thấy chủ tử, tâm tình lo lắng không yên cũng mau chóng bình phục xuống, tựa hồ như không có sự tình gì xảy ra mà chủ tử hắn không giải quyết được.

Mà từ sau khi bọn họ gặp gỡ chủ tử không phải đã được chứng kiến nhiều kì tích rồi sao?

Hoặc là nói bản thân sự tồn tại của chủ tử bọn họ vốn dĩ đã là một loại kì tích thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.