Đài Thiên Trụ được dựng ngay giữa kinh thành Trường An. Cờ xí cắm rợp chung quanh đài, một con đường trải thảm lụa kéo dài từ đài Thiên Trụ đến cung “Ngự Đế”. Hai bên thảm lụa, quần thần đã tề tụ đứng theo thứ bậc. Vẻ mặt ai nấy cũng đều khoác những nét trang trọng và lo âu.
Các vị đại thần, áo mão, cẩm đai đại phục đứng gần đài thỉnh thoảng lại nhìn nhau, xầm xì. Hôm nay chẳng biết Vương phủ có chuyện gì mà hiệu triệu tất cả quần thần đến đây dự đại lễ cầu an, và lại tổ chức lễ cầu an đó vào lúc trời sắp tối.
Mặt trời vừa vụt tắt thì những ngọn đuốc khổng lồ được thắp lên. Mọi người đều hướng mắt về cung Ngự Đế. Ai nấy đều chờ Vương Mãng cùng với Tiểu hoàng đế bước ra.
Mặc dù trong tâm mọi người đều biết quyền triều chính bây giờ đều do Vương Mãng định đoạt, còn Tiểu hoàng đế chẳng qua chỉ là con rối trong tay lão mà thôi.
Ba hồi trống nổi lên như thúc giục mọi người hướng về lễ đài. Cánh cổng kiên cố của cung Ngự Đế từ từ mở ra.
Vương Mãng đĩnh đạc trong bộ bào y, vương phục đi đầu, theo sau là Tổng tài Thái Minh Công và Tiểu hoàng hậu. Không thấy Tiểu hoàng đế đâu, quần thần nhìn nhau, nhưng tuyệt nhiên không một ai dám thốt lời để hỏi.
Vương Mãng đi qua mặt mọi người, rồi bước thẳng lên đài Thiên Trụ, Tiểu hoàng hậu cùng Tổng tài Thái Minh Công nhứt nhứt bám sát theo họ Vương như bóng với hình.
Minh Chỉnh dụng Hỏa chưởng đốt trầm trong lư đồng. Hương trầm tỏa ra nghi ngút, tạo hương thơm trong phạm vi trên năm mươi trượng.
Đốt trầm xong, Tổng tài Thái Minh Công quay lại Tiểu hoàng hậu truyền âm nhập mật nói :
- Thỉnh Tiểu hoàng hậu trấn an quần thần.
Tiểu hoàng hậu bặm môi bước ra đứng giữa đài, nhìn xuống bá quan văn võ.
Tất cả quần thần đồng loạt quỳ mọp xuống, hướng về Thiên Trụ tung hô :
- Hoàng hậu vạn tuế... vạn vạn tuế.
- Chư khanh gia hãy đứng lên.
Tiểu hoàng hậu thở dài một tiếng, rồi trang trọng nói :
- Hôm nay hội kiến các vị khanh gia tại đài Thiên Trụ để cầu an cho Tiên đế và Hoàng thượng.
Tiểu hoàng hậu thở ra nói tiếp :
- Thể theo ý trời và ý của Tiên đế Thái thượng hoàng. Ta muốn dụng ngày cầu an hôm nay để giao ngai vàng cho Vương gia.
Quần thần thở ra.
Tổng tài Thái Minh Công đưa một ngón trỏ lên đỉnh trán, mỉm cười nói với Vương Mãng :
- Vương gia, bọn chúng còn lưỡng lự, bổn Tổng quản có thể trổ một chút tài mọn được không?
Vương Mãng gật đầu.
Tổng tài Thái Minh Công bước ra đứng cạnh Tiểu hoàng hậu :
- Các vị khanh gia. Thể theo ý Tiên đế thì kể từ hôm nay Vương gia sẽ thay người lên ngôi Thiên tử chăm lo cho bá tánh và giang sơn cẩm tú này. Ngay cả Tiểu hoàng đế cũng đã nằm mộng biết được ngày này, nên tự mình rút khỏi triều cung và bắt chước Trương Lương đi tìm Hoàng Thạch Ông.
Một vị đại thần thuộc quốc sử giám ôm quyền hướng về Tổng tài Thái Minh Công :
- Đại tổng quản, chuyện lên ngôi Hoàng đế là chuyện hệ trọng, đâu thể một lời nói là chứng tích để phế bỏ đế nghiệp đời trước lập đế vương mới. Nếu như Đại tổng quản có bằng chứng gì xin trinh ra cho mọi người được rõ.
Tổng tài Thái Minh Công cười khẩy một tiếng :
- Ngài là quốc sử giám phải không?
Vị đại thần đó gật đầu :
- Đúng như vậy!
Lão thần vừa nói vừa lấy một quyển sổ bìa bọc da dê lên trước mặt, đĩnh đạc nói :
- Nếu như không có ý chỉ của Thánh thượng, thì lão phu sẽ lược ghi ngay Vương gia xóa đế đoạt ngôi.
Tổng tài Thái Minh Công mỉm cười nhìn vị lão thần đó nói :
- Bổn Tổng quản rất khâm phục lão thần quốc sử giám, nếu ngài cần ý chỉ của Hoàng thượng thì lúc nào chẳng có. Không chỉ một mà những hai, ba, rất nhiều nữa kìa. Nhưng Vương gia quả là người ngay, trung liệt không muốn vì điểm nhỏ mà khiến ai có thể hiểu lầm Vương gia bức hiếp Hoàng thượng, lộng quyền. Sau này khi ngài lên ngôi Thiên tử đâu còn ai nể phục.
Quốc sử giám đại thần ngơ ngác, mãi một lúc mới lên tiếng :
- Ý của Đại tổng quản quả là anh minh. Nhưng chẳng hay Đại tổng quản có gì minh chứng cho ý chỉ của Hoàng thượng không?
Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh quay lại Vương Mãng :
- Thỉnh Vương gia.
Vương Mãng bước ra giữa lễ đài nhìn xuống quần thần văn võ bá quan, dõng dạc nói :
- Bổn vương quả không có ý lên ngôi Thiên tử, nhưng vì thuận theo ý trời và ý của Thánh thượng nên đành gánh vác việc lớn chăm lo cho bá tánh. Các vị khanh gia đã biết, Thánh thượng còn quá nhỏ tuổi, không thể đảm đương được trọng trách nên thuận theo ý trời mà trao ngai vàng cho bổn vương.
Vương Mãng thở dài một tiếng, nói tiếp :
- Bổn vương ba lần bảy lượt cầu xin Thánh thượng chọn người khác, nhưng ý của Thánh thượng nhứt nhứt đều muốn giao cho bổn vương mà thôi. Thánh thượng nói, việc bổn vương lên ngôi Thiên tử là ý trời, bởi vì Thánh thượng đã nằm mộng thấy Thái thượng lão quân căn dặn điều đó. Nếu như trong ngày bổn vương vừa làm lễ cầu an, vừa làm lễ đăng quang, bất cứ ai không phục là phạm vào ý trời, kẻ đó sẽ bị trời tru đất diệt.
Quốc sử giám lão thần lắc đầu :
- Làm sao lão phu tin được những lời nói của Vương gia. Phải chi có Tiểu hoàng đế ở đây tự người trao ấn chỉ và cẩm bào cho Vương gia thì đúng lẽ trời.
Vương Mãng lắc đầu :
- Quốc sử giám đại thần nghi ngờ bổn vương. Vậy chúng ta thử coi xem Thánh thượng nằm mộng có đúng hay không.
Vương Mãng vừa nói vừa nhìn Tổng tài Thái Minh Công :
- Thỉnh Đại tổng quản.
Tổng tài Thái Minh Công nhìn Quốc sử giám lão thần lạnh nhạt nói :
- Lão thần không tin lời bổn vương thì cứ nhìn thẳng lên lễ đài, thét lớn ba tiếng :
- Ý trời không minh... Ý trời không minh...
Quốc sử giám gật đầu :
- Lão thần sẵn sàng.
Quốc sử giám lão thần lấy một luồng chân khí thật sâu, ngẩng mặt nhìn thẳng lên đài Thiên Trụ cất giọng oang oang :
- Ý trời không minh...
Lão vừa thốt xong thấy mắt mình tối sầm lại, trong đầu phát lên những tiếng kêu u u khó chịu vô cùng.
Mặc dù bị cảm giác đó, nhưng Quốc sử giám lão thần tính tình vốn cương cường, trung kiên, vẫn gắng gượng thét lớn :
- Ý trời không minh...
Tiếng u u kỳ lạ kia như muốn đục thủng đầu vị lão quan trung thần, rồi như chẳng còn biết gì nữa cả mà cất tiếng lắp bắp :
- Ý... trời...
Lão nói đến đây đột nhiên đưa tay lên móc mắt mình, như một người điên, vị lão thần tự bóp cổ mình cho đến chết.
Thấy cái chết của Quốc sử giám lão thần, văn võ bá quan đều thất sắc, tin ngay vào mấy lời của Minh Chỉnh và Vương Mãng.
Tổng tài Thái Minh Công giải tỏa tuyệt pháp Nhiếp Thần ma thuật, mỉm cười nói với văn võ bá quan :
- Các vị đã thấy đặng sự khảo nghiệm rồi. Bây giờ còn ai muốn bị rơi vào tình cảnh như vị lão thần kia không.
Tất cả văn võ bá quan đồng thanh quì mọp xuống, hướng về đài Thiên Trụ :
- Thiên ý đã định, Vương gia lên ngai Thiên tử...
Tất cả mọi người đồng quỳ mọp xuống chẳng ai dám ngẩng đầu lên.
Tổng tài Thái Minh Công quay sang Vương Mãng :
- Tất cả quần thần đều cung nghinh Vương gia lên ngai Thiên tử. Thỉnh ngài đăng đàn.
Vương Mãng gật đầu, truyền âm nhập mật nói với Minh Chỉnh :
- Bổn vương lên ngai Thiên tử, sẽ phong cho Đại tổng quản chức Thượng phẩm khai quốc công thần.
- Đa tạ Vương gia! Thỉnh Vương gia!
Minh Chỉnh vừa nói vừa tủm tỉm cười. Nụ cười của y không rõ ý nghĩa gì, và phảng phất bên trong xem chừng rất gian trá đa mưu.
Vương Mãng đâu thể thấy được cái cười của Minh Chỉnh. Gã tiến ra giữa đài Thiên Trụ, thành khẩn tế trời, tế đất rồi quay xuống quần thần bá quan văn võ.
- Trẫm thuận theo ý trời cai quản Giang sơn cẩm tú, chăm lo cho bá tánh. Các chư khanh gia hãy vì bá tánh, vì giang sơn cẩm tú mà cùng với trẫm chăm lo việc quốc gia đại sự.
Mọi người đồng thanh tung hô :
- Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Mọi người lục đục đứng lên. Chờ cho tất cả đều yên vị chỉnh tề, đột nhiên Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh tiến ra xá Vương Mãng một cái rồi mới quay xuống quần thần :
- Thánh thượng vừa mới đăng quang lên ngôi đế vương, giờ Thánh thượng muốn các vị chứng kiến tận mắt Tiên đế trao ấn soái cho Thánh thượng.
Vương Mãng ngơ ngác nhìn Minh Chỉnh :
- Tổng quản sao lại có việc này trong buổi lễ đăng quang hôm nay.
Minh Chỉnh truyền âm nhập mật nói với Vương Mãng :
- Hạ thần đã sắp xếp tất cả rồi. Thánh thượng đừng lo, âu đó cũng là một biện pháp hữu lý, hữu tình để quần thần tâm phục khẩu phục.
Minh Chỉnh nhìn lại Tiểu hoàng hậu :
- Thỉnh hoàng hậu đưa tiên đế vào ra mắt Thánh thượng.
Vương Mãng hỏi :
- Tiên đế nào?
- Tiên đế chính là Thái thượng hoàng.
Tiểu hoàng hậu làm theo lời Minh Chỉnh, dùng một chiếc khăn lụa đốt lửa bỏ vào lư trầm.
Bùm...
Từ trong chiếc lư trầm một quả pháp thăng thiên bắn vụt lên cao rồi tỏa ra thành một đóa bông lửa khổng lồ.
Một đoàn Cấm vệ quân cùng năm mươi giáo chúng Thiên giáo nai nịt gọn gàng hộ tống cỗ kiệu lộng lẫy do bốn vị Linh chủ Linh Sơn cổ tự khiêng. Dẫn đầu đoàn người là Thần tăng Kim Chung.
Bốn vị Linh chủ đặt chiếc kiệu xuống ngay dưới chân đài Thiên Trụ, rồi đứng nép hai bên.
Tổng tài Thái Minh Công quay sang nói với Vương Mãng :
- Thỉnh Thánh thượng xuống diện ngộ với Thái thượng hoàng.
Vương Mãng cau mày lưỡng lự :
- Khanh sắp xếp thêm việc này, khiến trẫm không sao hiểu được.
Tổng tài Thái Minh Công trừng mắt :
- Nếu Thánh thượng không xuống, Thái thượng hoàng bất nhẫn mà không trao ấn ngọc chỉ và ấn soái thì đại sự sẽ không thành.
Vương Mãng gật đầu :
- Trẫm sẽ xuống thỉnh Thái thượng hoàng, nhưng trẫm muốn hỏi khanh một điều. Thái thượng hoàng do chính tay khanh chặt đầu sao lại còn sống.
- Thánh thượng yên tâm. Thái thượng hoàng đã chết rồi, vả chăng chỉ còn là cái xác bị thần dụng Nhiếp Thần đại pháp sai khiến mà thôi.
- Thế thì tốt.
Vương Mãng thả bước xuống đài Thiên Trụ đến ngay cỗ kiệu, giả lả ôm quyền nói :
- Thỉnh Thái thượng hoàng.
Vương Mãng vừa nói thì nghe tiếng Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh nhỏ nhẹ nói vào tai mình :
- Vương huynh đã tụ thành đế nghiệp, đó là ân đức của muội. Lúc này đế nghiệp của Vương huynh như chỉ mành treo chuông, chỉ một chút sơ xẩy thôi, huynh sẽ tử vong lập tức, và bá tánh sẽ lâm vào cõi trầm kha bể khổ.
Mặc dù ngạc nhiên cùng cực bởi không ngờ người ngồi trong kiệu Thái thượng hoàng chính là Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh. Nhưng Vương Mãng cũng kịp trấn tĩnh hỏi :
- Có chuyện gì mà muội cảnh cáo huynh như vậy?
- Vương huynh hãy nghe đây. Tất cả quần hùng đang kéo về kinh thành để ủng hộ huynh chống lại Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh.
Vương Mãng nghiêm giọng hỏi :
- Minh Chỉnh đã giúp huynh toại thành chí nguyện, cớ sao lại coi Đại tổng quản là phản nghịch?
- Vương huynh nghe cho rõ đây.
Vương Tỉnh liền thuật lại tất cả mọi việc cho Vương Mãng nghe, rồi đổi giọng trang trọng cảnh báo :
- Khi nào Minh Chỉnh dụng ma thuật Nhiếp Thần đại pháp khống chế Vương huynh thì hãy vén rèm nhìn vào trong kiệu. Nhiếp Thần đại pháp của gã sẽ chẳng có tác dụng gì với huynh nữa.
- Ta không tin Minh Chỉnh lại có ý đồ đó.
- Huynh hãy nghe theo lời muội.
Vương Mãng quay lại đại Thiên Trụ, nói với Minh Chỉnh :
- Đại tổng quản, Thái thượng hoàng muốn diện kiến với khanh trước khi lên đài.
Minh Chỉnh trố mắt hau háu chiếu cặp ma nhãn đanh ác vào Vương Mãng.
Gã lắc vai phi thân xuống hằn học nói luôn :
- Vương Mãng, Thái thượng hoàng muốn gặp ta à? Con quỷ đó muốn gặp ta à?
Vương Mãng giật thót ruột, vì những lời nói càn rỡ của Tổng tài Thái Minh Công :
- Khanh... dám vô lễ với trẫm như vậy à?
Minh Chỉnh cau mày lắc đầu, dí mặt sát tới trước :
- Gian thần Vương Mãng, ngươi tưởng ta đưa ngươi lên ngôi đế nghiệp rồi chỉ nhận mỗi chức Phẩm khai quốc công thần thôi sao?
Gã gằn giọng :
- Bổn Tổng quản muốn tự tay ngươi và con quỷ Thái thượng hoàng dâng ngai vua cho ta bằng hai tay kìa.
Vương Mãng nạt ngang :
- Minh Chỉnh.
Vương Mãng chợt nghe tiếng u u trong đầu mình, sực nhớ đến lời của Vương Tỉnh nên liền cố gắng thộp vào bức rèm che cỗ kiệu vén lên.
Một vầng sáng ngũ sắc từ trong kiệu phát ra khiến cho Vương Mãng chói cả mắt, và những tiếng u u đột nhiên tan biến mất.
Vương Mãng liền chỉ tay vào Minh Chỉnh :
- Gian tặc... chư khanh gia cứu trẫm.
Vương Mãng vừa nói vừa quay lưng bỏ chạy lên đài Thiên Trụ. Nhưng năm mươi gã cao thủ Thiên giáo đã chắn ngang đường thoát chạy của Vương Mãng rồi.
Từ trong cỗ kiệu, Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh như cánh chim nhạn băng ra, hữu thủ dụng nhuyễn tiên, tả thủ phóng chỉ công, tả xung hữu đột đánh bật bọn cao thủ Thiên giáo bảo vệ Vương Mãng.
Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh nhận ra Vương Tỉnh, gằn giọng nói :
- Thì ra con nha đầu đê tiện này.
Gã vừa toan phi thân tập kích Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh thì Thế Lãm đã lướt ra cản đường gã. Trên tay chàng là ngọn Vô Ảnh đăng.
- Minh Chỉnh, bổn tướng đã chờ ngươi.
Minh Chỉnh nghe tiếng Thế Lãm thì sửng sốt thốt lên :
- Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm.
- Địa Ngục Ma Vương, ngươi còn chờ gì nữa.
Thế Lãm vừa nói vừa giơ thẳng ngọn Vô Ảnh đăng phát ra ánh sáng ngũ sắc. Ngọn đèn đó như có hấp lực khiến Minh Chỉnh không sao tịnh thần được.
Gã rống lên một tiếng, từ thân thể của gã phát ra một tiếng nổ.
Ầm...
Trang phục bên ngoài Minh Chỉnh rách tả tơi. Khuôn mặt của gã từ từ biến dạng cuối cùng lộ nguyên hình là chiếc đầu lâu đen kịt.
Đối mặt với Địa Ngục Ma Vương, Thế Lãm sợ sẽ di lụy đến những người khác đang bị Nhiếp Thần đại pháp của Minh Chỉnh khống chế.
Chàng hú vang một tiếng, tay cầm Vô Ảnh đăng lướt lên đài Thiên Trụ. Ngọn đèn Vô Ảnh như một miếng mồi nhử Địa Ngục Ma Vương, dẫn dụ gã băng theo Thế Lãm.
Thế Lãm và Minh Chỉnh trụ vị trên đài Thiên Trụ thì quần hùng do Nhứt Đăng đại sư, Vô Vi đạo trưởng, Dự Bình, Ỷ Kiều Nương Tử và Nhĩ Lan cũng đã rầm rập kéo đến trên năm trăm nhân mạng.
Văn võ bá quan còn đang ngơ ngác chẳng biết chuyện gì xảy ra. Họ như những kẻ nằm mơ vừa chợt thức giấc thấy chung quanh vô số cao thủ.
Có tiếng pháo hiệu nổ vang hướng đông, rồi sáu lộ cao thủ Thiên giáo xuất hiện do Vân Minh cư sĩ dẫn đầu :
Ỷ Kiều Nương Tử thét nói với Đông Giang quận chúa :
- Quận chúa hãy cảnh báo các quần thần không được nhìn lên đài Thiên Trụ.
Vô Vị đạo trưởng giũ phất trần lướt về phía Vương Tỉnh quận chúa. Sự xuất hiện của vị đại trưởng lão võ lâm chẳng mấy chốc đã đánh bật lũ cao thủ Thiên giáo đang nhâu nhâu bâu vào Vương Tỉnh và Vương Mãng.
Nhứt Đăng đại sư cùng Ỷ Kiều, Nhĩ Lan và Dự Bình hướng quần hùng kết thành một vòng tròn dưới chân đài.
Vân Minh cư sĩ vừa dẫn sáu lộ cao thủ Thiên giáo đến thì Ỷ Kiều Nương Tử thoát ra ngoài chặn lão lại.
Vân Minh cư sĩ nhìn Ỷ Kiều lắc đầu nguầy nguậy :
- Hãy tránh ra.
Nhĩ Lan truyền âm nhập mật nói với bà :
- Mẫu thân, lão đã bị ma nhãn cướp mất thần thức rồi. Và có lẽ tất cả những cao thủ Thiên giáo cũng như vậy.
Nhứt Đăng đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :
- A di đà Phật! Làm sao bây giờ. Nếu đánh chúng ta sẽ tạo sát kiếp, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Nhĩ Lan khẩn trương nói :
- Đại sư cứ đánh, dẫn dụ họ vào cung Ngự Đế, giam vào trong đó.
Nhứt Đăng đại sư gật đầu :
- A di đà Phật! Chư vị quần hùng! Đánh!
Một trận hỗn chiến kinh thiên động địa liền xảy ra. Nhứt Đăng đại sư vừa đánh vừa điều động quần hùng dẫn dụ Vân Minh cư sĩ và các thuộc nhân Thiên giáo lùi dần về phía cung Ngự Đế.
Vốn đã bị ma nhãn khống chế thần thức, võ công của Vân Minh cư sĩ và những cao thủ Thiên giáo không còn linh hoạt, mà chỉ như lũ thiêu thân lao vào quần hùng nên họ dễ dàng bị dẫn dụ vào cung Ngự Đế chẳng mấy khó khăn gì.
Đông Giang quận chúa Vương Tỉnh bỏ Vương Mãng, đứng chặn ngay cầu thang dẫn lên đài Thiên Trụ :
- Các vị đại thần hãy nghe lời ta, không một ai được nhìn lên đài Thiên Trụ.
Lời cảnh báo của nàng vừa dứt thì đã có vị võ quan rú lên một tiếng, đưa tay tự bóp cổ mình cho đến chết.
Vương Mãng nghiêm giọng quát :
- Tất cả chư khanh úp mặt xuống đất.
Không ai bảo ai, kể cả Vương Mãng cũng khum người úp mặt xuống đất như đang bái lạy.
Vương Tỉnh vận hết công lực thét lớn một tiếng :
- Hoàng tướng, dụng Vô Ảnh Sắc.