Phọt máu đúng lúc
Trong những tin nhắn sau đó, Đỗ Ngôn Mạch quả thật không nhắc nửa câu về chuyện Đại hội thể dục thể thao.
Cậu thiếu niên không nhắc tới, An Cúc Nhạc cũng không nói, cậu ấy hỏi: “Vở của em không thấy đâu hết, có phải rớt ở nhà anh không?”
An Cúc Nhạc: “Không biết nữa, hay là để tôi tìm thử xem.”
“Được.”
An Cúc Nhạc cảm thấy mình thật tẻ nhạt, lén chôm vở bài tập của học sinh cấp hai, bên trong chỉ có bài ghi ngữ văn, chưa tính mấy câu than ngắn thở dài bình qua phẩm lại thì chỉ còn bài ghi toán học… hoàn toàn chẳng nhìn ra gì cả, nhưng y sợ Đỗ Ngôn Mạch nhớ ra bên trong có kẹp giấy thông báo, góc của tờ giấy kia đã bị y cắn nát bươm, làm thế nào cũng không thể quay về nguyên dạng.
Đỗ Ngôn Mạch không hẹn gặp mình tuần này, An Cúc Nhạc vẫn tỉnh rụi như thường. Một đêm trước thứ bảy, y đứng trước tủ quần áo ngắm nghía hồi lâu, mọi khi đã quen chưng diện, hôm nay lại phải phản phác quy chân*, càng không bắt mắt càng tốt.
*phản phác quy chân: bỏ đi những vật trang trí bên ngoài, quay về bản chất tự nhiên.
An Cúc Nhạc lục lọi tứ tung, lục vào sâu bên trong, lục ra một chiếc áo sơmi cỡ lớn chưa gỡ mạc, hàng hiệu, cất lâu lắm rồi, lại bị sâu mọt gặm vài lỗ, tình trạng chẳng thua gì hàng sida năm đồng một bộ bán ven đường. Trước tiên An Cúc Nhạc mê man chớp mắt mấy cái, suy nghĩ một lát, sau đó “soạt” một tiếng nhét trở vào.
Xui xẻo!
…
Sáng thứ bảy, nắng gắt cuối thu ra oai, quả là ngày thích hợp để vung vẩy thanh xuân và mồ hôi.
Trường trung học cơ sở Tín Phong.
An Cúc Nhạc đã tới đây một lần, lần thứ hai cũng quen đường quen lối. Cổng trường treo băng rôn và đủ loại vật dụng trang trí nổi bật, nhà trường mở cổng cho mọi người tự do vào tham quan, phần lớn người đều tập trung ở sân tập, An Cúc Nhạc xuôi theo biển người mặc trang phục thường ngày, đi qua đó.
Giữa sân tập, các lớp sắp xếp đội hình, nghe thầy hiệu trưởng đứng trên bục ca ngợi tinh thần thể thao. An Cúc Nhạc đứng ở khu tham quan sờ cằm suy nghĩ, nếu mình có thể đứng đây liếc mắt một cái phát hiện Đỗ Ngôn Mạch, vậy thì chắc chắn là tình yêu thật sự không thể lầm vào đâu được…
Đáng tiếc, ông trời chưa cho y cơ hội này.
Bà A: “Úi chà, thằng bé kia cao ghê.”
Mẹ B: “Ôi chao, bố mẹ nó nuôi sao mà hay thế?”
An Cúc Nhạc: “……”
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy đám học sinh cao thấp nhấp nhô, hệt như chuột nhô lên trong game đập chuột, nhất là chỗ của Đỗ Ngôn Mạch, cậu ấy là con cao nhất, y không thấy rõ mặt mũi của cậu thiếu niên, nhưng thân hình đó, dáng điệu đó, trái lại hết sức quen thuộc.
Hiệu trưởng phát biểu xong, thi đấu bắt đầu.
Đỗ Ngôn Mạch tham gia hầu hết các hạng mục, cậu ấy to con lớn tướng, vóc dáng cực kỳ nổi bật, An Cúc Nhạc nhìn cậu ấy ở đằng kia nhảy bao bố, cắn bánh mì, hai người ba chân… nhất là cắn bánh mì, những đứa trẻ khác nhảy đến ná thở, cậu ấy thì ngược lại, đầu vừa nhấc lên là cắn được, hạng nhất không nhường ai.
Cắn bánh mì: Đại khái là thi chạy đua, ở trước đích đến là một hàng bánh mì, ai cắn xong chạy về đích trước là thắng.
An Cúc Nhạc cười nghiêng ngả, lâu lắm rồi y không chăm chú xem thi đấu như thế. Đứng xem một hồi, ánh nắng làm y choáng đầu, miệng khô mặt nóng, lồng ngực đập thình thình. An Cúc Nhạc thò tay vào túi tiền, mò mẫm một lát cũng không tìm được thuốc lá, sực nhớ mình đã hứa cai vì thằng quỷ nhỏ trước mặt, bên trong chỉ có Pinky.
An Cúc Nhạc móc ra, đổ hai viên nhét vào miệng, vị nho the mát vị làm y cảm nhận được nhiều thứ.
Bầu không khí ngập tràn học sinh, quá tươi trẻ.
Y bỗng nhiên cảm thấy không đến thì tốt hơn, nhưng trời sinh voi ắt sinh cỏ mà. Bầu không khí thi đấu nóng dần lên, đặc biệt là hạng mục đại đội tiếp sức luôn là tâm điểm của những sự kiện thể thao, người trước mặt càng đến càng nhiều, cũng không biết đấu đến đâu rồi. An Cúc Nhạc nghỉ ngơi một lát, đang định bước lên thăm dò thì hai chân trĩu xuống, bị cái gì đó vấp phải.
An Cúc Nhạc: “?”
Y cúi đầu liếc nhìn, một đôi mắt vừa đen vừa to tròn đang mong chờ nhìn mình.
Một cô bé ── chắc là thế, nếu có phụ huynh nào cá tính đến nỗi dám buộc tóc hai sừng nhí nhảnh thế này cho con trai, y sẽ vỗ tay phục đối phương.
Cô bé ước chừng ba bốn tuổi, da dẻ mịn màng, hai gò má đỏ bừng, tròng mắt đen nhánh, hàng mi xinh xắn như quạt lông, tôn lên đôi mắt càng thêm láu lỉnh.
Một tiểu mỹ nhân, khỏi bàn cãi.
Cô bé hé mở đôi môi mềm mọng: “Anh thật xinh.”
Hơ. An Cúc Nhạc nhướn mày, bật cười: “Còn nhỏ vầy mà tinh mắt ghê.”
Đời này số lần An Cúc Nhạc được phái nữ khao khát quá ít, bao giờ cũng chỉ có vé làm chị em, hiếm khi được để ý, y không khỏi cúi người, nhéo nhéo làn da mịn của cô bé: “Vậy anh xinh đây làm mối tình đầu của cưng được không?”
Cô bé chớp mắt, dường như không có nghe hiểu.
An Cúc Nhạc đổi cách nói: “Ừm ~ bạch mã hoàng tử, thế nào?”
Từ này thì cô bé nghe hiểu, cô bé lắc đầu, nét mặt kiên quyết: “Không được, Tiểu Ngữ có hoàng tử rồi.”
Ôi, lại còn yêu sớm cơ. An Cúc Nhạc sờ sờ cằm, móc ra Pinky trong túi tiền, dụ dỗ rõ rành rành: “Anh mời cưng ăn kẹo, cưng cho anh làm hoàng tử của cưng nha ~~” Đúng là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. An Cúc Nhạc làm thụ quá thành công, thật sự muốn nếm thử mùi vị được phái nữ nhớ thương, thế là dứt khoát chồm mặt tới: “Đi mà đi mà ~~”
Cô bé sầu não, lộ ra biểu cảm trầm tư, dáng vẻ của cô bé làm cho An Cúc Nhạc ngây ngẩn, chẳng hiểu sao lại cảm thấy… quen thuộc.
Hệt như dáng vẻ phân vân đắn đo của người nào đó khi nằm sấp trên người y, nghe y nói: “Vị trí bình thường và vị trí phía sau, hôm nay chỉ được chọn một thôi”.
Ý nghĩ này chợt lóe rồi biến mất, còn chưa kịp xác nhận rõ ràng, đằng trước đã truyền đến một tiếng quát: “Diệp Thiệu Ngữ! Con chạy đi đâu rồi?”
“Oa oa ~~” Cô bé sợ đến kêu í ới, vội vã chạy lạch bạch về phía giọng nữ kia.
An Cúc Nhạc đứng dậy nhìn lên, trong lòng giật nảy, thôi rồi, khỏi cần nghi ngờ gì nữa, nếu như bé gái còn nhỏ chưa thấy gì nhiều, mặt mũi của bà cô trước mắt lại rõ như ban ngày.
“Mẹ ơi!” Diệp Thiệu Ngữ chỉ vào An Cúc Nhạc hô to: “Anh này xinh!”
“Anh không thể dùng từ xinh, phải dùng đẹp trai.” Mẹ cô bé chỉ ra chỗ sai, lịch sự cười với An Cúc Nhạc.
Nụ cười này… An Cúc Nhạc càng chới với. Gặp phụ huynh, mình thế mà lại… gặp phụ huynh!
Trong lòng y là một mảnh thảo nguyên bát ngát, sư tử linh dương ngựa vằn trâu rừng thảo nê mã* lao vùn vụt, thế như vũ bão, nhạc chủ đề của〈 Vua Sư Tử 〉vang lên: na ~ chi pan ya ~ ma ma li ~ chi wa wa ~~
*Thảo nê mã: tên của một loại động vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà, ngoài ra còn là từ hài âm của “thao ni mụ” (đm mày =))
Mẹ cô bé trông rất hiền hậu, dáng người hơi nở nang, mặt mũi của cả gia đình này đều đẹp, ánh mắt sâu thẳm, con ngươi đen láy, điềm tĩnh mà chứa chan cảm xúc. An Cúc Nhạc nhìn hai mẹ con người ta, lòng bàn chân chuệnh choạng, cảm giác choáng váng lại kéo tới, y cũng không biết mình trả lời thế nào: “Ở đâu là…”
“Anh hai đẹp trai hơn!” Diệp Thiệu Ngữ líu ríu phản đối, mẹ cô bé nhéo mũi nó: “Không lễ phép gì hết! Được rồi, anh hai đã thi đấu xong, chúng ta đi tìm anh hai đi…”
Mẹ cô bé tạm biệt An Cúc Nhạc, định dắt cô bé đi, An Cúc Nhạc đỡ trán, trực giác nói cho y biết ngàn vạn lần đừng ở lại lâu, nếu không ắt sẽ xảy ra chuyện, quả nhiên ──
“Mẹ…” Đỗ Ngôn Mạch chạy tới, đầu tiên là thấy mẹ mình, tiếp theo mới thấy An Cúc Nhạc, cặp mắt không khác gì hai mẹ con kia nhưng thêm vài phần sắc sảo và nam tính trợn lớn, không thể tin nổi: “Anh Hoa cúc!”
Mẹ Đỗ: “???”
An Cúc Nhạc cười gượng gạo. Làm ơn cho tôi ngất xỉu đi!
Đáng tiếc ở hiện thực muốn té xỉu hơi bị khó, cần có thiên thời địa lợi nhân hoà, y chỉ thấy cả người hơi nhũn ra, sau đó… một dòng máu tươi tràn ra từ lỗ mũi trái, nhỏ tí tách xuống áo thun trắng bị mồ hôi thấm ướt của y.
An Cúc Nhạc còn chưa cảm giác được có gì không ổn, Đỗ Ngôn Mạch đã biến sắc, hối hả xông lên: “Anh Hoa cúc!”
An Cúc Nhạc đưa tay sờ, thấy máu lập tức la lên: “Dẫn… dẫn tôi đến phòng y tế!” Dĩ nhiên y sẽ không bị chút xíu máu mũi dọa sợ, sự tồn tại của mẹ Đỗ mới là điều làm y hãi hùng nhất, hãi hùng hơn nữa là phải giải thích quan hệ giữa hai người. Bạn bè? Đặc biệt đến xem Đại hội thể dục thể thao? Bây giờ bất luận thảm hại thế nào, trốn được là tốt rồi.
Đỗ Ngôn Mạch nghe vậy, nói với mẹ mình: “Mẹ, con dẫn anh ấy đến phòng y tế.”
“À… được.” Mẹ Đỗ không dị nghị gì.
Diệp Thiệu Ngữ ở phía sau kêu réo: “Em cũng muốn đi!”
“Đừng nghịch!” Hiếm khi Đỗ Ngôn Mạch mới quát lên, làm cho Diệp Thiệu Ngữ giật mình, mặt con bé xụ xuống, òa khóc. Đỗ Ngôn Mạch không để ý đến em gái, kéo An Cúc Nhạc đi vào trường học.
Phọt máu thật đúng lúc, đáy lòng An Cúc Nhạc tự nhủ: máu tốt máu tốt.
Y dùng hai tay bịt mũi, không để cho cậu thiếu niên có cơ hội đụng chạm ── Mặc dù đa số mọi người đều tập trung ở sân tập, nhưng trường học nào phải chốn không người, thỉnh thoảng cũng có người tò mò nhìn sang đây, An Cúc Nhạc không nhìn lại, bây giờ bình tĩnh mới là vương đạo, y chỉ là một người xui xẻo bị cảm nắng chảy máu mũi, cậu thiếu niên đúng lúc nhìn thấy, tốt bụng giúp đỡ, không hơn gì thế.
Nhớ đến vừa nãy gặp phụ huynh người ta mà chẳng báo trước, An Cúc Nhạc cũng có chút lo lắng: “Cậu nạt em gái như vậy… không sao chứ?”
Đỗ Ngôn Mạch không đáp. Cậu ấy đi đằng trước, quần quật dưới ánh nắng cả ngày, lưng đều bị mồ hôi thấm ướt, hình dạng xương bả vai nổi bần bật, An Cúc Nhạc cực thích đường cong từ lưng tới hông của cậu ấy, mạnh mẽ mà rắn chắc, chất chứa năng lượng, y có thể tưởng tượng được xúc cảm của mảng da trơn nhẵn kia, dù sao mỗi lần làm hăng quá, y lại nhịn không được muốn cào cấu, xin khoan dung…
Bỗng dưng, người phía trước dừng bước, xoay người lại: “Tới rồi.”
“Hả? Ờ.” An Cúc Nhạc mới vừa nghĩ bậy xong, sắc mặt ửng đỏ, máu mũi lúc nãy đã ngừng chảy, bây giờ lại tràn ra một chút.
Nhưng chí ít không còn đầu nặng chân nhẹ, chóng mặt hoa mắt.
Mãi đến lúc này Đỗ Ngôn Mạch mới động tay, kéo y vào phòng y tế. “Cạch” một tiếng, cửa đóng lại, bên trong trống trơn không một bóng người, An Cúc Nhạc còn đang ngơ ngác, Đỗ Ngôn Mạch đã bước lên đóng hết rèm cửa sổ, ngăn chặn phần lớn ánh mặt trời, khiến căn phòng trông có vẻ âm u. Cậu thiếu niên lại đứng trước ngăn tủ lục lọi nửa ngày, móc ra bông gòn và dầu xanh đi qua đây.
Bông gòn thì được, An Cúc Nhạc biết công dụng của nó, đột nhiên thấy dầu xanh, sắc mặt y thay đổi: “Không được dùng cái kia!”
Đỗ Ngôn Mạch: “?”
An Cúc Nhạc: “Tôi ghét cái mùi đó!” Y giống như con mèo xù lông, chết cũng không chịu nói nỗi sợ của y với dầu xanh đến từ tên gàn dở kia, hắn cho rằng đủ dầu đủ trơn hẳn là có thể thay thế gel bôi trơn, cuối cùng… không ai dám nhớ lại luôn.
Thật sự rất thảm, thử nghĩ cái thứ dầu nóng gay đó tiếp xúc với niêm mạc, bất kể là oo của y hay jj của đối phương cũng vừa đau vừa lạnh vừa… thơm, dẫn đến một thời gian sau, An Cúc Nhạc vừa thấy chai dầu là sợ hãi, sợ đến tận hôm nay, nhưng điểm sợ đã thay đổi, chỉ đơn thuần là một loại ký ức thân thể.
“Ồ.” Đỗ Ngôn Mạch nheo mắt nhìn chai dầu, đặt nó về chỗ cũ, cậu không hỏi nguyên nhân, nhưng đại khái cũng đoán được nó có liên quan đến người nào đó.
Một người đàn ông.
An Cúc Nhạc thở ra một hơi. Chậc, dạo này mình hơi bị tưng thiệt, cứ nhớ tới mấy chuyện quá khứ vặt vãnh.
Y vẫy tay, gọi Đỗ Ngôn Mạch qua: “Không có gì, cho tôi mượn người cậu dựa chút đi.”
Đỗ Ngôn Mạch nghe lời đi qua.
An Cúc Nhạc tựa vào người Đỗ Ngôn Mạch, thân thể cậu thiếu niên hơi ẩm ướt, mồ hôi đầm đìa, có lẽ do phơi dưới ánh nắng cả ngày nên toàn thân nóng hừng hực, tựa vào rất thoải mái.
Đỗ Ngôn Mạch không nói gì nhiều, từ trước đến nay cậu luôn làm nhiều hơn nói, cậu vò bông gòn trong tay, nhét vào lỗ mũi An Cúc Nhạc.
An Cúc Nhạc: “……”
Bộ dạng kiểu này chắc xấu lắm đây, An Cúc Nhạc lầm bầm, xoay mặt qua chỗ khác, Đỗ Ngôn Mạch hỏi: “Sao anh biết… hôm nay là Đại hội thể dục thể thao.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
An Cúc Nhạc: “Tôi Google.”
Đỗ Ngôn Mạch: “……”
Trang web chính của nhà trường đúng là có thông báo các loại hoạt động hằng năm, Đỗ Ngôn Mạch có vẻ cũng chấp nhận lời giải thích này, cậu lấy bông gòn nhét trong xoang mũi của An Cúc Nhạc ra, hơn phân nửa đều ngấm máu, nhưng không còn chảy nữa.
Cậu lại dùng khăn ướt lau vết máu trên da An Cúc Nhạc, rót nước cho y uống, đo nhiệt độ cơ thể của y. An Cúc Nhạc đã quen được hầu hạ, một ngón tay cũng không động, tình huống cũng không nghiêm trọng gì mấy, chỉ là say nắng cộng thêm bị sốc chứ chẳng có gì đáng lo. Y tò mò hỏi: “Sao phòng y tế không có ai hết vậy?”
Đỗ Ngôn Mạch: “Ở sân tập có dựng một trạm y tế, tất cả đều ở đó.”
“Hả?” Vậy sao cậu không dẫn tôi tới đó? Nhưng rồi ngẫm lại, dựa theo mức độ quan tâm lo lắng của cậu thiếu niên dành cho mình, đến đó nhất định sẽ bị người ta nhìn ra gian tình, ở phương diện này không chỉ An Cúc Nhạc mà ngay cả Đỗ Ngôn Mạch cũng rất cẩn thận.
An Cúc Nhạc cười cười: “Đi thôi.” Y đứng dậy, đi tới trước cửa, nhưng vừa chạm đến tay vịn, một lồng ngực nóng ướt của phái nam đã dán lên lưng y.
“……”
Đỗ Ngôn Mạch cao hơn y, hơn rất nhiều, chênh lệch 20 cm làm cho An Cúc Nhạc giờ đây bị bao phủ hoàn toàn. Y đổ mồ hôi, nhiệt độ nóng rẫy trên người cậu thiếu niên xâm nhập từng chút một, y còn chưa kịp mở miệng hỏi, vành tai đã bị mút rồi ── Dường như Đỗ Ngôn Mạch rất thích liếm những nơi mềm yếu của y, ngoại trừ vành tai thì là âm nang.
“A…” Vành tai bị ngậm mút, An Cúc Nhạc chỉ thấy vừa ngứa vừa tê, hai tay cậu thiếu niên luồn vào vạt áo của y, sờ da thịt hơi lạnh của y, vuốt một đường từ bụng lên đến ngực, hai tay cùng lúc nắm hai bên đầu v*, nhéo núm, xoa nắn một cách gợi dục.
Nếu như vừa nãy An Cúc Nhạc thật sự không biết cậu ấy muốn làm gì, bây giờ thấy một thứ nóng rực cách lớp vải tỳ ở sau mông mình ── cuối cùng y đã biết.
Điệu bộ của cậu thiếu niên hệt như chó đực phát tình, An Cúc Nhạc nghĩ thầm: Trời đất ơi, không phải chứ, ở… ở đây hả?