An Cư Lạc Nghiệp

Chương 20: Nhà họ Đỗ




Nhà họ Đỗ

Lần này gặp nhau chỉ làm một lần, thời gian dư dả rất nhiều, An Cúc Nhạc ngẫm nghĩ mới nhớ ra ngày mốt mình còn phải hoàn thành một case, thế là dứt khoát đá cậu thiếu niên xuống giường. “Mau về xem em gái của cậu sao rồi.”

“… Ừ.” Đỗ Ngôn Mạch ừ hử trả lời, mặc quần áo vào, tạm biệt An Cúc Nhạc ở bên ngoài nhà nghỉ, nhìn bóng dáng đẹp đẽ của người nọ dần dần biến mất trong bóng đêm.

Cậu vận động làm ấm người, chầm chậm cất bước, chạy bộ về nhà.

Đoạn đường này cậu đã chạy mãi thành quen, về đến nhà vẫn chưa quá mười hai giờ, cứ tưởng người nhà đã đi ngủ, ai ngờ vừa mở cửa, em gái chỉ vừa bốn tuổi của cậu đã liến thoắng “anh hai”, “anh hai”, hai mắt ngập nước, nhào về phía cậu.

Đỗ Ngôn Mạch khom người xuống theo bản năng, ôm lấy em gái, mẹ cậu, Vương Hạnh Vân, đuổi theo phía sau con bé, thấy con trai mình thì thở dài một hơi: “Sao về muộn vậy?”

“Vâng.”

“Anh hai, anh về muộn quá nha.” Cô nhóc Diệp Thiệu Ngữ vươn tay đòi ôm, Đỗ Ngôn Mạch nhìn một lát, nhấc bổng đứa em bé bỏng của mình lên một cách dễ dàng, Diệp Thiệu Ngữ vui vẻ cười hì hì, thức suốt cả đêm chờ anh hai trở về, bây giờ đã chờ được, cô nhóc thỏa mãn tựa vào người anh mình, ngáp lên ngáp xuống.

Con gái nhây tới giờ này vẫn chưa chịu đi ngủ, Vương Hạnh Vân dĩ nhiên thấy đau lòng, giọng nói không khỏi có phần trách cứ. “Nó chờ con cả đêm, con đi đâu mà cứ nhất định phải đi thế hả, tới tận khuya mới chịu về?”

“Con chạy bộ.” Đỗ Ngôn Mạch đáp, lắc lắc em gái, thấy con bé ngủ say sưa, cậu mới chuyền qua cho mẹ bế.

Vương Hạnh Vân nhận lấy, thở dài, con trai thích chạy bộ, việc này bắt nguồn từ người chồng trước đã mất sớm của bà. Từ lúc mới chào đời, tay chân Đỗ Ngôn Mạch đã dài ngoằng, xương cốt nảy nở, từ nhỏ đã thích đi loanh quanh khắp nơi. Ông Đỗ thấy con trai thích chạy, còn chạy rất ra hình ra dáng, bèn mời huấn luyện viên về dạy, hai bố con cùng nhau rèn luyện, cậu nhóc vẫn ngày ngày chạy bộ với bố mình, mãi đến khi ông Đỗ bị bệnh đột ngột qua đời mới thôi.

Tiếc là giờ đây, cảnh còn người mất, Vương Hạnh Vân cũng tái giá, ông Diệp là nhà nghiên cứu học vấn nên không thích Đỗ Ngôn Mạch vùi đầu vào loại sở thích không có tương lai như thế, nhưng dù gì cũng không phải con ruột, ông cũng không thể bắt ép này nọ, chỉ thỉnh thoảng nhắc khéo với vợ – tính cả ngày hôm nay.

Vương Hạnh Vân không biết phải mở lời thế nào, muốn nói lại thôi. “Mẹ biết con thích chạy, mẹ cũng không có phản đối con chạy, nhưng con nghĩ cho kỹ đi, bây giờ lớp 8, năm sau lên lớp 9 rồi, cần phải chuyên tâm chứ, huống chi con so với con người ta… chậc, không lẽ con muốn chạy cả đời sao con?”

Nghe miết nhàm tai, Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, im lặng hồi lâu mới nặn ra một câu: “Bố hy vọng con sẽ chạy cả đời.”

“Bố con nói vậy là không thực tế, con biết mà.” Vương Hạnh Vân nói: “Chú Diệp của con bảo, bây giờ thi vào cấp ba cũng không khó, ít nhất có thể vào một trường nào đó, đợi lên đại học rồi tính tiếp cho con…”

Sắc mặt của Đỗ Ngôn Mạch vẫn lạnh tanh, lúc này bé con trong lòng Vương Hạnh Vân choàng tỉnh, thấy bị đổi sang người khác bế, Diệp Thiệu Ngữ trợn to hai mắt, bắt đầu vùng vẫy muốn nhảy xuống khỏi tay mẹ: “Con muốn anh hai bế cơ!”

Đỗ Ngôn Mạch không động đậy, Vương Hạnh Vân thúc giục: “Cho con bế đó. Con quỷ nhỏ này, thiệt là không yên được một phút nào với nó.”

Giọng điệu kia không ẩn chứa trách cứ, mà là ngập tràn tình thương với con gái cưng của mình.

Đỗ Ngôn Mạch nghe lời bế con bé, nhưng càng bế càng thấy lạnh lẽo, vừa rồi cậu ở một nơi khác, gắt gao ôm lấy một người khác, ôm đến mức không muốn buông ra, còn bị đạp cho một cú, nhưng bây giờ lại cảm thấy phiền chán vô cùng, nhìn em gái thỏa mãn nằm trong lòng mình, cậu nhàn nhạt nghĩ: mẹ thì yêu chìu, bố thì quan tâm, cái gì em cũng có hết rồi, em còn muốn gì nữa chứ?

Cậu cảm thấy thật trống vắng.

Cho không nổi cũng không muốn cho, điều mà con bé muốn chính là sự quan tâm thật lòng của một người anh trai.

Vương Hạnh Vân: “Được rồi, tóm lại nghe mẹ nói đi, suy nghĩ cho kỹ, chú Diệp cũng chỉ muốn tốt cho con thôi… con cũng nên gọi chú ấy một tiếng bố.”

“Mẹ.” Đỗ Ngôn Mạch cắt lời bà, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi: “Mẹ đã quên bố rồi sao?”

Vương Hạnh Vân sửng sốt.

“Con không quên, con vẫn luôn nhớ đến ông ấy.” Thế nên, cậu không thể nào gọi người khác là “bố”.

Nói xong, mặc kệ người mẹ lặng thinh và đứa em đang nhao nhao khóc của mình, cậu tự trở về phòng.

Bố cậu, cũng không phải là một người thích nói cười.

Điểm này chắc cậu được di truyền từ bố, từ nhỏ cậu đã kiệm lời, có một chút khuynh hướng tự bế, không chịu đi học. Suốt năm đó, bố cậu cũng không thúc ép, trái lại kiên nhẫn dắt cậu đi dạo loanh quanh, cùng cậu chơi đùa, đá bóng, chạy bộ.

Cậu phát hiện mình thích chạy, mỗi khi chạy, cậu không cần để ý đến cái nhìn của người khác, tự chìm trong thế giới của bản thân, dùng bước chân để cảm nhận hơi thở của chính mình. Cậu rất yêu việc này, thấy con trai thật sự thích chạy, bố cậu cũng vui mừng. Cho dù học hành không giỏi lắm, lại không thể hòa đồng với bạn bè cùng lứa, bố cũng không bắt buộc cậu phải làm cái này cái nọ, chỉ nói: “Ngôn Mạch, bố chỉ cần con vui vẻ là đủ rồi.”

Sau này cậu mới biết, thì ra khi còn bé bố mình cũng từng mắc chứng tự bế, nhưng không ai thấu hiểu ông, để rồi bị dằn vặt trong một khoảng thời gian dài.

Vậy nên, ông không muốn con của mình phải gánh chịu nỗi đau tương tự.

Tình yêu vô bờ bến và sự bao dung của bố… khiến cho cậu không tài nào quên được.

Chỉ 5 năm, 5 năm mà thôi, cậu không hiểu nổi sao mẹ có thể quên hết mọi chuyện nhanh như vậy, thậm chí bố qua đời chưa đầy một năm, mẹ đã mang thai và có đối tượng tái hôn, lại còn là bạn học của bố, nghe nói năm đó cũng từng theo đuổi bà. Nguồn:

Không phải cậu không biết do mẹ được bố chăm sóc quá chu toàn, bỗng nhiên mất đi tất cả, bà không thể không tìm cho mình một bến dựa khác, vả lại bố dượng là người tốt, chính cậu cũng không oán hận ông, cậu cũng đã cố gắng sắm vai một đứa con riêng ngoan ngoãn trầm lặng, chăm sóc em gái, nhưng…. muốn cậu làm nhiều hơn nữa là điều không thể.

Cậu rất hoang mang, rõ ràng bố mẹ từng yêu nhau say đắm như thế, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn là có thể đổi thành người khác?

Cậu thở dài một tiếng, nằm dài trên giường, tự hỏi mình có tư cách gì mà thắc mắc vấn đề này?

Cậu thích một người, nhưng cũng lên giường với người khác đấy thôi? Chỉ vì muốn lòng mình nhẹ nhõm hơn, sống dễ dàng hơn một chút.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn.

Đau đớn vô cùng… Đỗ Ngôn Mạch chộp lấy di động, nghĩ xem nên gọi cho ai, cậu tạm ngừng một lát, cuối cùng theo bản năng nhấn số An Cúc Nhạc.

Chẳng hiểu tại sao, cậu lại muốn nói cho người nọ biết mà không phải bất kỳ người nào khác.

“Anh Hoa cúc, em từng mất đi một người, em vẫn luôn nhớ về người đó, nhưng người xung quanh cứ bảo em hãy quên đi.” Cậu gửi tin nhắn như thế.

Lúc trước An Cúc Nhạc không thích trả lời tin nhắn, gần đây hễ thấy là hồi âm, chỉ một thoáng sau, hộp thư của cậu đã xuất hiện một tin nhắn mới: “Có xem 《 Đông Tà Tây Độc 》chưa? Trong đó Hoàng dược sư từng nói: 『 Khi con người ta không thể giữ lấy những gì đã qua, việc duy nhất mà họ có thể làm chính là khiến cho bản thân nhớ mãi không quên. 』Người xung quanh muốn thế nào là chuyện của họ, không ai có thể cướp đoạt quyền lợi này của cậu, muốn quên hay là không, toàn bộ là do cậu quyết định.”

Đỗ Ngôn Mạch đọc, nhoẻn miệng cười.

Một góc trong lòng cậu trở nên thoải mái hơn nhiều, An Cúc Nhạc cũng không lèo lái suy nghĩ của cậu, nhưng ở một số việc, y lại rất có chính kiến, kỳ lạ là cứ mỗi lần như thế đều lay động trái tim cậu, có tác dụng hơn hẳn những lời an ủi phù phiếm bình thường.

Gồm cả lúc này đây, An Cúc Nhạc nói cho cậu biết: Cậu không thể vọng tưởng thay đổi bản chất của một người.

Nhưng cậu có thể thay đổi chính mình.

Cậu thở hắt một hơi, trả lời: “Được, em sẽ không quên đâu. Anh Hoa cúc, mai mốt chạy bộ với em đi.”

Lần này di động im lặng cả buổi trời, cuối cùng bên chịu thua mới hồi âm: “Được, chạy thì chạy.”

Đỗ Ngôn Mạch biết, anh ấy mềm lòng.

Ở chung hai tháng, người này vẫn luôn như vậy, mạnh miệng mềm lòng, tấm lòng cảm thông tràn trề đến độ có thể khiến người ta chết ngạt.

Cậu chìm đắm ở trong đó, càng lún sâu càng sung sướng, không muốn rời khỏi, không thể rời khỏi.

Cậu nhắn lại: “Người mà em mất đi chính là bố em, ông ấy qua đời rồi. Ông ấy rất yêu em, dạy em chạy bộ, dạy em rất nhiều thứ.”

An Cúc Nhạc: “Vậy cậu vĩnh viễn đừng quên ông ấy, đợi đến ngày chết đi, gặp lại ông ấy, nói một tiếng cảm ơn.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.