Sau khi ăn tối xong, Tô Duyệt Duyệt bảo Mèo con về nhà trước, trời đã tối, tuy tình hình trật tự trị an của thành phố A không tồi nhưng một
người phụ nữ một mình lái chiếc Smart trên đường cũng dễ khiến người
khác chú ý. Lúc ăn cơm, ông chồng giàu có của cô ấy đã hai lần gọi điện
thoại đến hỏi, Tô Duyệt Duyệt tự biết ý tứ, vì thế mà giục Mèo con về
nhà.
Đến khi quay trở về căn phòng thuê, cô nhìn thấy bên trên cánh cửa có dán một tờ giấy liền bóc xuống, mang vào trong phòng xem, bên trên đó
chỉ viết vài chữ: “Đọc được gọi điện cho tôi ngay. Kí tên: chủ nhà.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ, cô rốt cuộc cũng chỉ là khách thuê phòng, tuy
trong lòng chửi mát nhưng thực sự cũng rất đồng tình với chủ nhà. Cô bèn dùng điện thoại mới gọi một cuộc cho họ, sau một hồi thương lượng, chủ
nhà tự biết mình huỷ bỏ hợp đồng trước, liền cho Tô Duyệt Duyệt trì hoãn thêm nửa tháng, đồng thời miễn tiền thuê nhà trong nửa tháng này. Tô
Duyệt Duyệt sau khi tắt điện thoại thì vô cùng vui sướng, may mắn lúc đó con mắt của cô đã nhìn xa trông rộng, ký vào bản hợp đồng, nếu không,
có khi cô phải ngủ trên phố, uống gió Tây Bắc[1] cũng nên.
[1] Gió Tây Bắc: gió khô nóng, hay còn gọi là gió Lào, là loại thời tiết tương đối nguy hiểm.
Từ chín giờ đến mười hai giờ đêm, Tô Duyệt Duyệt chỉ chăm chăm lên
mạng tìm phòng, giá phòng quá đắt đỏ, cuối cùng Tô Duyệt Duyệt đành từ
bỏ ý định tìm thuê nhà ở khu vực Trung Hoàn nơi cô đang sống, khó khăn
lắm mới tìm được một căn nhà chỉ có một phòng với giá một nghìn bảy trăm tệ ở ngoại ô cách chỗ thuê hiện tại mười lăm kilômét về phía nam.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Xem thông tin do công ty môi giới cung cấp, thấy ngôi nhà rất hợp với mình, cô lập tức liên hệ với họ, bên môi giới nói hiện ngôi nhà vẫn
chưa có ai thuê, Tô Duyệt Duyệt vui sướng vô cùng. Đây là một tiểu khu
mới xây được năm năm, có thể coi là tiểu khu mới, trên mạng nói lúc
trước, đây vốn là nơi chôn rác, vì vậy mà giá bán và tiền thuê ở mức
trung bình. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, nơi chôn rác cũng không phải là nghĩa
địa, không có gì to tát cả, chỉ cần giá cả phải chăng là được rồi. Nhưng sau khi trả một nghìn bảy tệ, số tiền còn lại của cô càng ít ỏi hơn.
Tô Duyệt Duyệt cầm giấy bút, cẩn thận tính toán một chút, giá tàu
điện ngầm khoảng mười hai tệ, nếu như vậy, phí đi lại của cô coi như
không dư ra đồng nào. Xem ra sau này càng phải nhịn ăn nhịn mặc rồi, bố
mẹ tuy không cần đến tiền của cô nhưng mỗi quý Tô Duyệt Duyệt cũng gửi
về nhà một nghìn tệ, ngoài ra cô còn giúp đỡ một đứa trẻ ở vùng núi,
tiền mua sách vở, chi tiêu lặt vặt, tiền ở cũng khoảng sáu trăm tệ. Tô
Duyệt Duyệt nghĩ, mình đã nhất thời nông nổi chọn Tập đoàn JS, vậy thì
phải dũng cảm gánh vác thôi. Thực ra, cho dù không đến Tập đoàn JS, căn
phòng này cũng phải trả cho chủ nhà, vẫn là đi tìm nhà thôi.
Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt dậy sớm để đi xem nhà, khi người môi
giới đưa đến đó, ngay lập tức cô đã thấy thích tiểu khu này, bởi vì nó
mới được xây trong năm năm, bên trong đều là toà nhà cao thấp đan xen,
Tô Duyệt Duyệt nghĩ một nghìn bảy trăm tệ cũng không phải là đắt.
“Cô Tô, chúng ta vào xem thôi.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ, môi giới nói ngôi nhà được trang hoàng một cách
tinh tế, cũng không biết trang hoàng tinh tế ra sao, đến khi bước vào
phòng, cô mới tỉnh ngộ: trang hoàng tinh tế chính là trang hoàng một
cách tinh giản.
Hình dáng của căn phòng tương đối đẹp, buồng ngủ ở hướng nam nhưng
không có điều hoà cũng không có giường, ở giữa chỉ để một chiếc đệm rộng khoảng một mét tám, sát tường đặt một chiếc ti vi nhỏ, Tô Duyệt Duyệt
đẩy gọng kính xem xét một cách cẩn thận, không biết đó là ti vi nhãn
hiệu gì? Nhà máy sản xuất ra nhãn hiệu này dường như đã đóng cửa từ
nhiều năm trước, tám mươi phần trăm là được mua với giá thanh lý.
Lừa đảo, đây tuyệt đối là lừa đảo! Treo đầu dê bán thịt chó mà. Tô
Duyệt Duyệt quay mặt, nhìn chằm chằm vào người môi giới, khiến người này tuy da mặt dày cũng phải sợ hãi, chột dạ hỏi: “Cô Tô, cô nhìn tôi chằm
chằm làm gì?”
“Trang hoàng tinh tế! Trang hoàng tinh tế! Ha ha ha ha…”
Tô Duyệt Duyệt bỗng cười phá lên, cười đến nỗi người môi giới cảm
thấy e ngại, hoảng hốt dò xét người thuê phòng trước mặt, ai ngờ Tô
Duyệt Duyệt đi vòng qua anh ta, tới thẳng buồng vệ sinh, cuối cùng, cô
bỗng đứng khựng lại, quay đầu nói: “Nhà của anh có trang hoàng tinh tế
không?”
“Nhà của tôi?”
Người môi giới đứng đờ ra, tại sao tự dưng lại nói đến nhà của mình.
Tô Duyệt Duyệt lại chậm rãi hỏi: “Khi anh lấy vợ cũng trang hoàng tinh
tế thế này sao?”
“Cô, cô nói vậy là có ý gì?”
“Nói thực nhé, trong toàn bộ căn phòng này, có một chiếc bàn, bốn
chiếc ghế, một chiếc ti vi, một chiếc đệm, một chiếc tủ đựng quần áo,
một bồn vệ sinh, một nhà bếp, một buồng tắm, một chiếc máy giặt lồng
đứng, một chiếc tủ lạnh mini một cánh, còn có…”
Tô Duyệt Duyệt lấy tay chỉ từng chỗ, cuối cùng chỉ vào mũi mình,
người môi giới có phần tò mò, những thứ có trong căn phòng được trang
hoàng tinh giản này, cô gái đứng trước mặt mình đã liệt kê ra hết rồi,
còn có gì nữa?
Không ngờ Tô Duyệt Duyệt tiếp tục nói: “Một củ hành, một tên môi giới đen thui!”
Tô Duyệt Duyệt lại chỉ tay vào người môi giới, anh ta lập tức nói:
“Cô nói cái gì?! Nói nhiều như vậy chính là không muốn thuê nữa phải
không?! Căn phòng tôi giới thiệu này rất được ưa chuộng, không muốn thuê thì đừng thuê nữa!”
“Một nghìn rưỡi, một nghìn rưỡi tôi sẽ thuê, nếu vượt quá con số này, tôi sẽ không thuê!”
“Đi, cô đi mà thuê với cái giá một nghìn rưỡi đi, một lát nữa tôi còn có khách muốn xem rồi.” Người môi giới hạ lệnh đuổi khách, Tô Duyệt
Duyệt đánh mắt, đi ra khỏi cửa, tìm một chỗ bên cạnh, đặt túi xuống,
ngồi lên phía trên.
“Cô làm gì vậy?”
Người môi giới nhìn thấy tư thế của Tô Duyệt Duyệt, lập tức hỏi một
cách cảnh giác, Tô Duyệt Duyệt ngồi xuống, nói: “Không có gì, chỉ muốn
xem xem căn phòng này của anh được ưa chuộng ra sao.”
“Này, cô ăn no dửng mỡ à?”
“Anh nói đúng đấy, tôi ăn no dửng mỡ, đang không có việc gì làm đây.”
Tô Duyệt Duyệt cố ý làm bộ dạng lười nhác, người môi giới cũng không
để ý, chỉ chửi mát rồi bỏ đi. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, căn cứ vào tình hình
này, khả năng có người đồng ý thuê với giá một nghìn bảy là rất ít nhưng nếu giá trong vòng khoảng một nghìn rưỡi, cô vẫn có thể muốn thuê. Bình thường, cơ hội để xem ti vi không nhiều, về vấn đề máy điều hoà, dù sao hiện nay cũng là mùa đông, cô có một chiếc quạt gió ấm mua ở siêu thị,
vốn đặt trong phòng tắm, nếu thực sự chuyển đến đây, có thể đặt vào chỗ
cần sử dụng nhiều hơn, về những thiết bị khác trong nhà, cô sẽ xem đồ
đạc nào vẫn dùng được thì sẽ sử dụng. Duy chỉ có chiếc đệm này, cô vẫn
cần phải đóng thêm một khung giường.
Sự thực đã chứng minh, điều Tô Duyệt Duyệt câu nệ là đúng, trong vòng một ngày, môi giới đưa sáu người đến thăm phòng, ai xem xong cũng đều
không muốn thuê, họ chỉ chăm chăm nhìn Tô Duyệt Duyệt, khi xem phòng
xong, nếu không chửi vài câu thì cũng quay mông đi thẳng. Vào lúc rảnh
rỗi, chủ nhà căn hộ đối diện đi qua ngó nghiêng, thấy Tô Duyệt Duyệt
ngồi đó thì hỏi có phải cô muốn tìm người không, Tô Duyệt Duyệt trả lời
không, cô đến để thuê nhà. Người này nói mới chuyển đến đây nửa năm, căn phòng này hình như đã để thông tin ở công ty môi giới từ rất lâu rồi mà chưa có ai thuê. Tô Duyệt Duyệt hỏi căn phòng này có phải có điều gì
không thoả đáng không, chủ căn hộ đối diện nói, phòng rất tốt, chỉ là
không biết tại sao không ai thuê, bà đã từng gặp chủ nhà một lần, anh ta có hai căn phòng ở tiểu khu này, căn phòng này trước đây anh ta đã từng ở, bây giờ chuyển tới ở căn phòng kia.
Tô Duyệt Duyệt nói cảm ơn, tiếp tục ngồi đợi, cho đến hơn năm giờ, người môi giới lại đến, hạ giá: “Một nghìn sáu trăm.”
Tô Duyệt Duyệt kiên quyết nói: “Không hai giá, một nghìn rưỡi!”
Nhìn thấy người môi giới quay lại tìm mình, cô biết mình tuyệt đối có thể giành được căn phòng này, quả thật không ngoài dự liệu, cuối cùng
cô cũng thuê được căn phòng với giá “một nghìn năm trăm tệ” kèm điều
kiện “trả ba tháng một lần cộng một tháng tiền đặt cọc”, người môi giới
gọi điện thoại cho chủ nhà nhưng đối phương nói mình đang làm việc không có thời gian, vì thế hợp đồng thuê nhà do môi giới giải quyết.
Đến thứ Sáu, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chuyển đến đây, công ty
chuyển nhà là cô tự tìm thuê nhưng hôm nay, do bận giám sát đám công
nhân vì sợ họ làm lộn xộn đồ đạc của mình nên đã quên mất việc trả tiền, Mèo con liền trả giúp cô. Sau khi chuyển xong, Tô Duyệt Duyệt chợt nhớ
ra, mới trả tiền Mèo con, Mèo con nói: “Cậu chuyển nhà, đổi việc, mình
đã chẳng tặng được quà gì, đây là điều mình nên làm.”
Cuối cùng Tô Duyệt Duyệt vẫn không thể lay chuyển được ý nghĩ của Mèo con, đành mặt dày nhận vậy.
Cuối tuần, Tô Duyệt Duyệt đã mua được khung giường, thế là chuyển
nhà, đổi việc, một loạt sự việc đã được làm trong vòng một tuần. Ban
đêm, Tô Duyệt Duyệt ngồi bên cửa sổ thông gió, nhìn ngắm ánh trăng cao
vời vợi, tự nhủ không biết đến bao giờ mình mới mua được căn phòng như
thế này.
Lúc đó, con người ta chắc không còn cảm giác cô độc, phiêu bạt nữa.