“Cẩn thận…” Chỉ vừa kịp nói được hai tiếng, chiếc điện thoại di động
còn đang áp một bên tai đã bị giật phắt đi, tiếp đó là mùi nước hoa số
Năm rất nồng xốc tới. Người phụ nữ đứng phía sau đã sử dụng mùi hương
hoa độc đáo làm mê hoặc lòng người này để lấy lại sự dịu dàng ôn hòa cho mình. Tuy bà ta không thật sự quyến rũ và hấp dẫn giống như trong giấc
mơ nhưng xét về phong thái thì cũng rất đáng để mắt tới. Trên cổ áo sơ
mi màu tím đậm kia là một chiếc cà vạt màu xám bạc đã được tháo lỏng,
bên trong chiếc cổ áo hờ hững đó là những bắp thịt rắn chắc hoàn mỹ. Anh còn chưa kịp quay đầu lại, mắt vẫn còn nhìn ra con đường vắng lặng,
không một bóng người qua ô cửa kính, đã thấy một vòng tay ôm chặt lấy
eo.
“Cậu không sợ tôi sẽ đá cô ta ra khỏi JSCT ngay lập tức à?” Người
đứng phía sau đưa hai tay ôm vòng qua eo anh, cốc rượu vang đỏ trên tay
vì thế mà sóng sánh, vài giọt đỏ au tràn ra thành cốc. Trong những lời
nói này hẳn có chứa dao nhọn, dường như bà ta đang muốn nhắc nhở người
đàn ông lạnh lùng trước mặt mình rằng, gọi điện cho cô gái kia là điều
tối kỵ đối với bà ta. Người đàn ông dõi mắt nhìn xa xăm, hướng vào màn
đêm tĩnh mịch, đưa tay gỡ vòng tay đang ôm chặt kia: “Joe, cô ấy không
phải là mục tiêu của chị, mục tiêu của chị chính là Wagner và Doanh
Thiệu Kiệt.”
“Dật Tuấn, đối với tôi, chuyện đó chẳng có gì khác biệt.”
“Chị… quá thận trọng rồi!”
Tống Dật Tuấn với tay cầm chai rượu vang đỏ trên tủ rót vào cốc, nhấp một ngụm, cười nói. Có thể nhìn thấy rõ nhịp thở gấp gáp của Chu Hâm
qua sự lên xuống phập phồng của lớp áo trước ngực. Bà ta cởi giày, đặt
đôi bàn chân lên tấm thảm dày ấm áp, không ai có thể đoán được chủ nhân
của đôi bàn chân nõn nà như thiếu nữ này đã quá tuổi bốn mươi. Mỗi bước
chân của bà ta đều như đang đo đếm lại chính cuộc đời mình và có lẽ cũng chính vì lý do đó mà mỗi bước đi đều toát lên sự keo kiệt, bủn xỉn.
“Cậu hãy xem lại mình đi, cậu đã thực sự phải lòng con ranh chẳng có
gì nổi bật đó rồi đấy!” Trước đây, khi chơi bời với ai đó, Tống Dật Tuấn chẳng bao giờ để ý tới điện thoại của mình khi ngồi ăn cùng bà ta, càng chẳng bao giờ tranh thủ lúc bà ta ra ngoài mà vội vội vàng vàng gọi
điện cho một người con gái khác.
Thế nhưng, lần này không phải anh đang chơi bời mà anh thật lòng thích Tô Duyệt Duyệt.
“Phải lòng? Ồ…” Tống Dật Tuấn nhấp một ngụm rượu, nói tiếp: “Cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, cô ấy hoàn toàn không biết gì hết.”
“Thế nhưng cô ta đã chen chân vào giữa hai chúng ta!” Chu Hâm tiến
lên phía trước vài bước, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Dật Tuấn. Anh ta là do một tay bà bồi dưỡng, nâng đỡ mà nên, nay chỉ vì một người con gái khác mà anh nỡ nói với bà như vậy.
“Joe, ngay từ đầu và cho tới cả lúc này đây, tôi cũng đều nói rất rõ ràng rằng, chị không thể can thiệp vào cuộc sống của tôi.”
“Ha ha, có phải cậu đang nhắc nhở tôi không?” Trong đôi mắt của Joe
chợt lóe lên ánh lửa đầy ma mãnh, bà ta nghiến răng, rít lên từng lời,
Chu Hâm nhìn vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên của người đàn ông trước mặt,
trong lòng lại càng tức tối, bàn tay run rẩy siết mạnh cốc rượu khiến
rượu trorng cốc sóng sánh chực bắn ra ngoài.
“Đúng!”
“Toẹt” một tiếng, cả cốc rượu đỏ đã bị hắt đầy lên khuôn mặt tuấn tú
của người đàn ông, từng giọt thi nhau chảy xuống dưới, có giọt rượu ngẫu nhiên đọng lại trên khóe môi, khuôn mặt cười méo xệch của anh thực sự
khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy vô cùng đau khổ.
“Chị!”
Chu Hâm không ngờ những lời hứa bừa với anh ta lúc đầu lại trở thành
lý do của anh ta ngày hôm nay. Tâm trạng của Tống Dật Tuấn lúc này thật
khó đoán định, hoặc giả, đây chính là những “bản lĩnh” mà bản thân anh
lĩnh hội được trong những năm tháng qua, đồng thời với sự lạnh lẽo vô
tình của thương trường, anh ta hoàn toàn không có tình nghĩa gì với
chính bản thân mình. Ly thủy tinh lăn xuống sàn nhà. Chu Hâm lạnh lùng,
chỉ tay vào ngực Tống Dật Tuấn, nói: “Tốt, vậy thì hãy làm việc cậu đã
hứa với tôi đi.”
Trong suốt những năm gần đây, bản thân anh đều đã cố gắng gồng mình
đáp ứng những yêu cầu củaChu Hâm. Bởi vì, bà ta chính là “kháo sơn” - là chỗ dựa vững chắc cho sự thăng tiến của anh trong công việc, cũng chính là tấm lá chắn hữu hiệu cho anh trước những nắng mưa, dông bão của cuộc đời. Tất cả những yêu cầu của bà ta, anh đều có nghĩa vụ phải đáp ứng,
thỏa mãn. Chỉ có như vậy, anh mới có thể được thăng tiến hơn nữa trong
Tập đoàn JS. Bà ta đã hứa, trong năm tới, anh có thể được điều chuyển
giữ chức Giám đốc thương vụ khu vực Trung Quốc của bộ Thông tin trong
Tập đoàn JS. Đây có thể xem là sự thăng tiến tột bậc của anh trong tập
đoàn này. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã có khát vọng sớm được nở mày nở
mặt với cuộc đời, vì anh là con út trong gia đình, lúc nào cũng được cả
nhà chở che, bao bọc. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà tất cả mọi người
cùng cho rằng anh trai hay chị gái của anh đều giỏi giang, xuất sắc hơn
anh rất nhiều, thậm chí, ngay cả bố mẹ anh cũng có suy nghĩ như vậy. Sau khi bố mẹ ly hôn, anh về ở với bố, được vợ sau của bố yêu thương nhưng
tình cảm của anh với mẹ kế thì lại rất lạnh nhạt, xa cách. Lúc nào anh
cũng cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm và luôn không có được cảm giác an toàn. Vì vậy, anh liên tục sử dụng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác
để chứng minh năng lực của mình. Ngay từ lúc mới bước chân vào Tập đoàn
JSCT, anh đã biết được rằng đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia chính
là ngọn lửa soi sáng cho sự thăng tiến của anh trong tập đoàn này.
Có được sự thuận lợi như thế, bà ta có thể giúp đỡ mình, tại sao lại không tiếp nhận chứ?
Vài ngày sau đó, dự án S của Tập đoàn JSCT bắt đầu triển khai những
hạng mục đầu tiên. Ngày nào Doanh Thiệu Kiệt cũng đều bận rộn, dành rất
nhiều thời gian cho công việc. Tất cả mọi người được phân công vào dự án này cũng đang vô cùng nỗ lực. Phòng Hợp đồng của Tập đoàn JSCT hiện
đang thiếu hai người, người thứ nhất là Như An Tâm, nghe nói đang xin
nghỉ phép, người còn lại chính là Tống Dật Tuấn, anh chàng như thể biến
mất vậy, vẫn chưa thấy quay trở lại thành phố A. Tô Duyệt Duyệt có gọi
cho anh nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy. Tuy nhiên, lần nào
cũng vậy, chỉ vài phút sau khi gọi điện, Tô Duyệt Duyệt lại nhận được
một tin nhắn, nói rằng: “Anh đang bận, sẽ liên lạc với em sau, chào em
yêu.” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi như vậy thôi nhưng lại khiến tâm trạng cô
gái trẻ xáo động muôn phần.
Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?
Tại sao cứ đi Bắc Kinh là bặt vô âm tín, không có tin tức gì nữa?
Liệu anh ấy có thật sự coi mình là bạn gái của anh ấy không? Tại sao đến cả chuyện đang ở đâu, làm cái gì cũng không thể nói cho mình biết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang lúc rối bời bởi rất nhiều suy đoán khác nhau thì Tô Duyệt Duyệt nhận được điện thoại của May làm bên bộ
phận Dịch vụ gọi tới đòi hợp đồng, Tô Duyệt Duyệt vội vàng thoát khỏi
dòng suy nghĩ, lúi húi lục tìm thật kĩ trong những chiếc hộp tài liệu
xung quanh mình. Lúc này, Vu Tiểu Giai đã họp xong, đi đến trước mặt Tô
Duyệt Duyệt, hạ thấp giọng nói: “Này, nói cho cô biết một bí mật.”
“Bí mật gì thế?”
Đang lúc rối bời, Tô Duyệt Duyệt chẳng còn tâm trí nào mà nghe bất cứ chuyện bí mật gì nữa nhưng không muốn làm Vu Tiểu Giai mất hứng. Nhìn
thấy vẻ mặt buồn chán của Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai bèn nói: “Cô
không có hứng thú thì thôi vậy.”
“Được rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ đến tìm cô.”
“Chà, cô bận rộn quá nhỉ?” Vu Tiểu Giai vẫn không buông tha, tiếp tục trêu chọc Tô Duyệt Duyệt. Tô Duyệt Duyệt lắc đầu, tiếp tục công việc
đang dang dở của mình. Tuy nhiên, chỉ năm phút sau, đột nhiên mọi người
đều nghe thấy Vu Tiểu Giai hét lên bằng một giọng thất thanh: “Không
phải chứ, Trương Quảng Minh đã từ chức!”
Trương Quảng Minh chính là Giám đốc Thu mua của Tập đoàn JSCT. Anh ta đã có nhiều năm kinh nghiệm làm việc tại tập đoàn này, trước đó cũng là một tay phụ trách thu mua có tiếng trên thương trường. Anh ta nghiên
cứu rất kĩ về những vật liệu bằng kim loại và nhựa, trình độ kỹ thuật
cũng không hề thua kém nhân viên kỹ thuật là bao.
“Không phải chứ, anh ta là một trong những lão thần, lão thần qua nhiều triều đại kia mà.”
Đề tài này lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, cả công ty
bỗng chốc chẳng khác gì một bầy ong vỡ tổ. Tất cả mọi người đều cho rằng một người với nhiều năm kinh nghiệm làm Giám đốc Thu mua như Trương
Quảng Minh chắc hẳn sẽ không thể rời khỏi JSCT, không ai ngờ cuối cùng
anh ta cũng bỏ JSCT mà đi.
“Mọi người thử nói xem, anh ta tự ý thôi việc hay do công ty buộc anh ta phải thôi việc nhỉ?” Vu Tiểu Giai đặt ra câu hỏi, Tiểu Ngô bèn trả
lời: “Chắc là do một nguyên nhân cá nhân nào đó, sao lại có liên quan
đến công ty được chứ?”
“Này, chắc chắn lần này không phải do nguyên nhân cá nhân đâu. Mọi
người thử nghĩ mà xem, Trương Quảng Minh - một lão đại thần, qua bao
nhiêu lần công ty thay đổi nhân sự mà vẫn trụ vững như cây cổ thụ lớn
thế kia mà.”
“Thay đổi nhân sự? Những việc điều chuyển kiểu này là của các sếp,
chúng ta chỉ là những nhân viên quèn, không nên để ý làm gì. Mà có để ý
thì cũng chẳng ích gì, chỉ cần lo cho mình bát cơm hằng ngày là được
rồi.”
“Đúng, chỉ cần có đủ cơm hằng ngày là tốt rồi.”
“Cô sợ cái gì chứ, chúng ta cùng đi theo Kevin, đương nhiên là sẽ có
cơm ăn rồi, đó là chưa kể lần này chúng ta còn được đánh giá là tập thể
xuất sắc nhất công ty!” Trong khi mọi người đang thảo luận, tranh cãi vô cùng sôi nổi, Tô Duyệt Duyệt tuy vẫn đang chăm chú xem tài liệu nhưng
lại nghe không sót một từ nào. Con người Trương Quảng Minh, cô chưa từng tiếp xúc, tuy nhiên, sự xáo trộn nhân sự lần này dường như cũng khiến
cho quyết tâm trung thành với Tập đoàn JSCT của cô có phần bị dao động.
Một “lão thần” đã có hơn tám năm kinh nghiệm làm việc đột nhiên rời bỏ
JSCT, điều này có nghĩa là gì đây?
Thật sự là vì chuyện cá nhân sao?
Buổi tối, trên đường về nhà, lúc Tô Duyệt Duyệt còn đang ngồi trên
xe, Doanh Thiệu Kiệt có điện thoại gọi tới, nội dung đương nhiên là
chuyện của Trương Quảng Minh. Tô Duyệt Duyệt với bản tính không quen
nghe trộm điện thoại của người khác, giờ cũng chợt căng hết cả tai lên
nghe không sót một từ nào.
“Tôi đã cho người kiểm tra tất cả dữ liệu lưu trong máy tính của anh ta.”
Kiểm tra dữ liệu? Nghe xong mấy từ này, Tô Duyệt Duyệt chợt cảm thấy
vô cùng tò mò. Nếu chỉ là việc thuyên chuyển công tác bình thường, tại
sao công ty lại phải cho người kiểm tra tất cả dữ liệu trong máy tính
của người đó. Hơn nữa, bộ phận Thu mua là một bộ phận tương đối nhạy
cảm. Trước đây, trong các công ty nhà nước, bộ phận Thu mua và bộ phận
Bán hàng đều do giám đốc công ty trực tiếp quản lý. Điều đó cũng có
nghĩa là, vị trí đó không dễ ngồi một chút nào. Hiện tại Doanh Thiệu
Kiệt đang cho người kiểm tra tất cả dữ liệu trong máy tính của Trương
Quảng Minh, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt không thể không hoài nghi về
lý do Trương Quảng Minh rời đi. Tuy nhiên, đối với một nhân viên quèn
đang làm việc trong công ty như Tô Duyệt Duyệt thì chuyện này hoàn toàn
không liên quan gì đến cô cả.
“Còn một vài thứ nữa, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ gửi mail cho anh.”
Trong khi Tô Duyệt Duyệt còn đang mải suy nghĩ thì Doanh Thiệu Kiệt
đã kết thúc cuộc điện thoại. Nghe Doanh Thiệu Kiệt chào người ở đầu dây
bên kia, Tô Duyệt Duyệt mới biết đó chính là Wagner. Cô cũng không hiểu
tại sao kể từ khi anh ta đảm nhận chức vụ Giám đốc dự án S của công ty
thì gần như mọi cuộc điện thoại đều trở nên bí mật, khó hiểu đến kỳ lạ.
Vừa cúp máy xong, Tô Duyệt Duyệt còn chưa kịp nói gì thì điện thoại
của Doanh Thiệu Kiệt lại tiếp tục reo lên. Lần này, ngay cả Doanh Thiệu
Kiệt cũng không thể ngờ người gọi chính là Tống Dật Tuấn.
“Có chuyện gì vậy?” Doanh Thiệu Kiệt cố làm ra vẻ bình thản, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Tuy nhiên, giọng nói từ đầu dây bên kia vọng lại nghe chẳng có chút gì là ôn hòa, thậm chí còn tạo cho người ta cảm giác như khi vừa mở cửa đã thấy ngay ngọn núi cao đập vào mắt vậy: “Anh dừng lại đượcrồi đấy!”
“Những lời này, lẽ ra tôi phải nói với cậu mới đúng chứ!”
“Thiệu Kiệt, anh không cần tiếp tục điều tra nữa đâu. Chuyện của
Trương Quảng Minh, anh không cần điều tra thêm bất cứ điều gì nữa.”
“Tôi không sao, tôi chỉ muốn nói rằng, anh đừng có tốn công vô ích
nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ho nhẹ mấy tiếng. Doanh Thiệu
Kiệt có thể nghe thấy rất rõ ràng. Trước đó, khi biết người này bị ốm ở
Bắc Kinh, anh chỉ nghĩ là anh ta đang trốn chạy, không ngờ lại ốm thật.
Doanh Thiệu Kiệt giảm tốc độ xe lại, hỏi: “Chuyện của Trương Quảng Minh, tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ riêng Trương Quảng Minh mà cả một số người khác nữa, tôi sẽ điều tra hết mọi chuyện.”
“Điều tra cho rõ ràng? Ha ha, Doanh Thiệu Kiệt, anh có biết mình đang đi trên con đường như thế nào không? Nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai chúng ta thì tôi đã không gọi điện để nhắc anh rồi, anh…”
“Tôi biết rõ mình đang làm gì.” Doanh Thiệu Kiệt nói rất dứt khoát.
Tống Dật Tuấn lại ho khẽ vài tiếng nữa, cười hỏi: “Tất cả chúng ta đều
chỉ là đi làm thuê cho người khác, hà tất phải ép nhau đến bước đường
cùng?”
“Dật Tuấn, tôi đang lái xe, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
“Tô Duyệt Duyệt cũng đang ở trên xe à?”
“Đúng vậy.”
“Sau này, tôi sẽ làm những chuyện đó.” Vừa chuyển chủ đề, Tống Dật
Tuấn đã đề cập ngay tới Tô Duyệt Duyệt. Doanh Thiệu Kiệt khựng lại, bàn
chân bất giác ấn mạnh xuống phanh xe, chỉ nghe thấy xe phía sau bấm còi
inh ỏi. Tô Duyệt Duyệt vô cùng sợ hãi, không hiểu Doanh Thiệu Kiệt đang
nói chuyện gì với Tống Dật Tuấn - người đã biệt tích nhiều ngày nay rồi? Tại sao Tống Dật Tuấn lại gọi điện cho Doanh Thiệu Kiệt mà không gọi
cho mình chứ?
“Anh là gì của cô ấy?”
Cảm thấy dường như hai người đang nói chuyện về mình, Tô Duyệt Duyệt
nín thở, dựa người vào sát thành ghế. Từ trong tai của Doanh Thiệu Kiệt
vang lên một giọng nói rất rõ ràng và tràn đầy tự tin: “Bạn trai.”
Bạn trai?
Chiếc xe đột nhiên đứng khựng lại, tuy nhiên, may mắn là lúc này phía sau không có xe nào cả. Tiếng phanh rít trên đường cũng giống như tiếng chói tai phát ra từ trong điện thoại, còn người ở bên kia đầu dây sau
khi cười nhạt một tràng đã nhanh chóng cúp máy.
“Anh có chuyện gì thế? Nghe điện thoại trong lúc lái xe đã là không
nên rồi lại còn không cẩn thận như vậy nữa.” Tô Duyệt Duyệt nói với
giọng trách móc. Doanh Thiệu Kiệt vứt điện thoại qua một bên, quay xuống nhìn Tô Duyệt Duyệt, hỏi: “Cô đã đồng ý làm bạn gái của Tống Dật Tuấn?”
“Đúng vậy.”
“Cô điên rồi sao? Cô có biết là cậu ta là loại người gì không?” Doanh Thiệu Kiệt cảm thấy vô cùng đau khổ, tất cả mọi thứ dường như đang vỡ
vụn trước mắt. Câu trả lời thừa nhận của Tô Duyệt Duyệt giống như một
chất xúc tác khiến tất cả mọi ước vọng trong anh đều hừng hực bốc cháy,
giọng nói cũng vì thế mà trở nên khó nghe hơn. Tô Duyệt Duyệt vốn đã
định trả lời anh bằng một giọng bình thản nhất nhưng không ngờ anh lại
dùng giọng chất vấn đó để hỏi mình, biểu hiện trên khuôn mặt thoắt cái
đã giống như bầu trời mùa hạ trước một cơn mưa cực lớn chuẩn bị đổ ập
xuống, trong ánh mắt cũng hằn lên tia nhìn tức giận: “Tôi điên cái gì?
Tại sao lúc nào anh cũng cho rằng anh ấy không tốt? Đúng, tôi biết, điều kiện của tôi khác xa anh ấy, nhưng anh ấy theo đuổi tôi và tôi đã đồng
ý. Chúng tôi đang hẹn hò, chẳng lẽ lại không được sao?!”
“Không thể được! Cô, cô chẳng hiểu gì về con người của cậu ta cả!”
Ánh mắt của Doanh Thiệu Kiệt như có lửa, người con gái ngồi trước mặt
anh chắc chắn đã bị gã đàn ông kia mê hoặc. Không, rất nhiều người trong Tập đoàn JSCT này, đặc biệt là phụ nữ, ai mà không bị mê hoặc bởi anh
mắt của anh ta cơ chứ, lẽ nào cô không hề biết chuyện này?
“Lúc nào anh cũng nói tôi không hiểu gì về anh ấy, vậy anh hiểu gì
anh ấy hơn tôi nào? Tất cả mọi người trong bộ phận Quản lý hợp đồng
chúng tôi đều cho rằng anh ấy là một người lãnh đạo tốt, một cấp trên
tốt, tất cả điều kiện của anh ấy đều tốt hơn tôi gấp bội. Anh ấy theo
đuổi tôi, quan tâm đến tôi, đối xử với tôi rất tốt. Tôi chấp nhận đến
với anh ấy, điều đó có gì không đúng? Hơn nữa, đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, anh lấy tư cách gì để phản đối chúng tôi?!” Tô Duyệt Duyệt
không thể hiểu nổi, tại sao lúc nào Doanh Thiệu Kiệt cũng nói Tống Dật
Tuấn không tốt? Chính sự bực bội trong tâm trí đã thôi thúc cô phải mắng Doanh Thiệu Kiệt một trận ra trò.
“Đúng, đúng, cô nói rất có lý, nhưng cô có biết không, việc cậu ta
theo đuổi cô thực chất chỉ là một vở kịch. Cậu ta chỉ đang trêu đùa cô
mà thôi!”
“Vở kịch? Trêu đùa tôi? Tôi chẳng có gì, ngoại hình không xinh đẹp,
không có tiền, hoàn cảnh gia đình bình thường, vậy nà anh ấy cũng theo
đuổi tôi để diễn kịch, để trêu đùa ư? Doanh Thiệu Kiệt, không phải người đàn ông nào cũng thích lừa gạt người khác và diễn trò giỏi như anh
đâu!”
“Tôi?”
Vậy là trong mắt cô, anh mới chính là kẻ lừa gạt? Anh mới chính là kẻ đang diễn trò? Đúng vậy, cô mắng rất đúng, một người tướng mạo nho nhã
như Tống Dật Tuấn tuyệt đối không thể là một tên lừa gạt, còn anh, người đang cho cô thuê nhà, đang ngày ngày đi chung xe với cô mới đúng là một kẻ lừa gạt. Anh là người đàn ông ngốc nghếch nhất trên đời, trong
trường hợp này, Tống Dật Tuấn thậm chí còn chưa hắt nước bẩn lên người
anh thì tự anh đã mang nước sông Hoàng Hà đổ lên người mình rồi.
“Cạch.” Tô Duyệt Duyệt đã nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài, chiếc
bóng nhỏ bé của cô trải dài dưới ánh đèn đường vàng vọt, thê lương.
Doanh Thiệu Kiệt thở dài. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Duyệt Duyệt đã rời khỏi xe, không, nói đúng hơn là cô đã rời bỏ anh.
“Duyệt Duyệt!” Đúng lúc Doanh Thiệu Kiệt đang định xuống xe đuổi theo cô thì điện thoại của anh lại vang lên. Trên màn hình điện thoại là tên của Vu Phong. Gọi điện vào giờ này chắc hẳn phải có chuyện gì đó vô
cùng quan trọng.
Doanh Thiệu Kiệt cầm điện thoại bước xuống xe, vừa nghe vừa cố gắng
đuổi theo Tô Duyệt Duyệt. Đúng lúc này, một chiếc xe taxi màu trắng dừng lại trước mặt Tô Duyệt Duyệt, muốn mời cô bước lên. Người ở đầu dây bên kia nói nhanh với Doanh Thiệu Kiệt: “Thao Thao nuốt phải hạt cườm, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện Nhi.”
Phải lựa chọn. Doanh Thiệu Kiệt cần phải đưa ra một sự lựa chọn trong những giây phút ngắn ngủi này. Hoặc anh sẽ đuổi theo Tô Duyệt Duyệt và
nói cho cô hiểu rằng anh thích cô, Tống Dật Tuấn chỉ đang chơi đùa với
cô mà thôi, anh ta là người chỉ thích dựa vào phụ nữ để tiến thân, là
một kẻ ngụy quân tử chuyên đục khoét lợi ích của công ty; hoặc anh sẽ từ bỏ Tô Duyệt Duyệt, lập tức trở lại xe đến bệnh viện Nhi để chăm sóc
Thao Thao.
“Thiệu Kiệt, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?”
Từng chiếc xe vẫn lần lượt chạy qua, Doanh Thiệu Kiệt đã buông tay
xuống. Anh không tiếp tục đuổi theo Tô Duyệt Duyệt nữa, vì cô đã vừa lên một chiếc taxi và phóng vụt đi mất rồi.
“Nếu xe hỏng thì phải bật đèn tín hiệu để người khác còn biết chứ, có hiểu không hả?!” Một người lái xe đi ngang qua, hạ hẳn cửa kính xuống,
gào lên với Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng trở lại xe, đấm
mạnh vào vô lăng, miệng lẩm bẩm: “Chết tiệt!”
Đôi khi, sự lựa chọn chỉ là một quyết định diễn ra trong khoảng thời
gian hết sức ngắn ngủi như thế. Khi Doanh Thiệu Kiệt lái xe đến Bệnh
viện Nhi, hạt cườm mà Thao Thao nuốt phải đã được các bác sĩ lấy ra an
toàn. Sau khi Thao Thao ngủ say, Vu Phong liền hỏi Doanh Thiệu Kiệt xem
đã có chuyện gì xảy ra mà khi gọi điện tới, anh ta nghe thấy rất nhiều
âm thanh hỗn loạn. Doanh Thiệu Kiệt không nói gì, đè nén tất cả những
lời muốn nói vào trong tim, giống như đang đưa mình trở về trạng thái
khép kín vậy.
Lờ mờ nhận ra Doanh Thiệu Kiệt đang gặp rắc rối trong chuyện tình
cảm, với tư cách là một người thân, một người đã có nhiều kinh nghiệm
sống, Vu Phong không muốn nói nhiều, chỉ khẽ bảo: “Thiệu Kiệt, trải qua
hoàn cảnh này tôi mới biết, trân trọng người đang ở ngay trước mặt mình
mới là điều quan trọng, có nhiều chuyện mà bản thân chúng ta bắt buộc
phải nắm bắt thật rõ ràng.”
Vu Phong khẽ vỗ vai Doanh Thiệu Kiệt, rồi giống như một người anh nói với em trai rằng con người phải sống cho hiện tại, đừng đợi đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn nổi nữa mới biết sự mất mát đó lớn lao và đau
khổ biết chừng nào!
Doanh Thiệu Kiệt hiểu rất rõ, có điều lần này, mọi chuyện đã bị anh làm cho phức tạp lên quá nhiều.
Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt không chờ anh đến đưa đi làm như thường
lệ mà chỉ nhắn người bảo vệ chung cư nói với anh là không cần chờ cô.
Lúc đến công ty, đang cùng mọi người đợi thang máy dưới tầng trệt, Doanh Thiệu Kiệt thử bước gần hơn đến chỗ Tô Duyệt Duyệt nhưng vẫn bị những
người khác chen vào giữa. Suốt cả ngày hôm đó, giữa họ cũng không có sự
trao đổi, gặp gỡ nào. Cho đến tận lúc còn nửa tiếng nữa là tan sở, sau
khi đã bàn giao mọi công việc cho Vu Tiểu Giai, Doanh Thiệu Kiệt mới gọi Tô Duyệt Duyệt vào văn phòng nói chuyện. Nhưng khi Tô Duyệt Duyệt vào
phòng anh, không khí giữa hai người bỗng trở nên gượng gạo vô cùng.
Doanh Thiệu Kiệt uống một ngụm nước, cách này có thể giúp anh giảm
căng thẳng đi rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt không nói gì, lát sau hạ giọng
nói: “Giám đốc Doanh, tuy giữa chúng ta không còn mối quan hệ bạn bè
nhưng dù sao cũng là quan hệ giữa sếp và nhân viên. Vì vậy, sau này tôi
sẽ không đi nhờ xe của anh nữa. Tiền xe từ trước đến giờ, tôi sẽ thanh
toán đầy đủ.”
“Duyệt Duyệt, tối qua…”
“Còn chuyện nhà ở, tôi sẽ tự tìm một căn nhà khác, tôi hy vọng sau
này giữa chúng ta sẽ chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên
bình thường.” Trong khi nói những lời này, Tô Duyệt Duyệt chỉ nhìn Doanh Thiệu Kiệt duy nhất một lần. Tuy cô đã đeo kính nhưng mắt kính mỏng
không đủ để che giấu những sắc thái phức tạp trong đôi mắt ấy. Đôi mắt
vốn đã không to lắm, nay lại thêm một đêm mất ngủ nên đã có quầng thâm
xung quanh, trông lại càng có vẻ mệt mỏi hơn. Doanh Thiệu Kiệt bất giác
mấp máy môi, ngả người dựa lưng vào thành ghế, hít một hơi dài rồi trả
lời: “Tôi, tôi là người công tư phân minh, tôi nhận thấy vấn đề ăn ở và
đi lại đối với cô là rất quan trọng.”
Doanh Thiệu Kiệt nói không sai. Nghĩ lại cảnh ba tháng trước đã phải
gian khổ như thế nào khi đi tìm nhà ở, tìm phương tiện đi lại, cho đến
tận bây giờ, Tô Duyệt Duyệt vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa, lúc
đó cô vừa mới vào công ty làm việc, thời gian còn dư dật hơn bây giờ rất nhiều. Có điều, mâu thuẫn đó vẫn ám ảnh trong tâm trí cô suốt từ tối
qua cho tới tận bây giờ.
Những lời Doanh Thiệu Kiệt nói tối qua quả thực rất quá đáng, thậm
chí anh đã không hề nghĩ cho cô một chút nào. Đúng vậy, giữa cô và một
người có tố chất tuyệt vời như Tống Dật Tuấn chắc chắn sẽ có một khoảng
cách rất lớn, thậm chí cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ yêu anh
ấy, vì lúc nào cô cũng cảm thấy rất tự ti với chính bản thân mình. Thế
nhưng cảm giác tự ti này lại bị Doanh Thiệu Kiệt lôi tuột ra ngoài, cô
thậm chí còn không thể tìm được chút lý do để che giấu sự tổn thương đó, thậm chí lòng tự tôn của cô cũng bị anh làm cho tan nát. Tại sao anh có thể nói những câu như vậy chứ? Một trò đùa, một vở kịch ư? Điều này
không những đã hạ thấp danh dự của Tống Dật Tuấn mà hơn nữa, nó còn
khiến cô bị tổn thương trầm trọng. Thậm chí, nó còn phá hỏng những điều
tốt đẹp nhất được xây dựng trong mối quan hệ bạn bè giữa cô và anh từ
trước đến nay.
Khi nằm trên giường, trước mắt cô lần lượt hiện ra rất nhiều hình ảnh trước đây giữa cô và anh. Quả thật, để nói: “Tôi sẽ không đi chung xe
với anh, không tiếp tục thuê nhà của anh nữa”, cô sẽ phải cần rất nhiều
dũng khí, kể cả về kinh tế lẫn góc độ tình cảm. Bồn tắm nhỏ dường như
cũng hiểu được tâm trạng rối bời của chủ nhân, suốt buổi tối, nó chỉ ở
nguyên vị trí cách chiếc khay đi vệ sinh của mình không xa yên lặng quan sát cô. Nhìn chiếc khay đi vệ sinh dành cho chó này, Tô Duyệt Duyệt
chợt nhớ tới lần đi siêu thị ấy, có ai đó đã bảo hai người họ trông rất
xứng đôi.
Cô cười ngây ngô, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Cô chưa từng
trải qua cảm giác này kể từ sau khi vào làm việc tại JSCT, không, kể từ
sau khi quen biết anh, bản thân cô dường như cũng đã có rất nhiều thay
đổi.
Lúc này, nghe thấy Doanh Thiệu Kiệt có ý muốn cứu vãn mọi chuyện,
quyết tâm của cô chợt chùng xuống. Có điều, khi đưa mắt nhìn lên bàn làm việc của Doanh Thiệu Kiệt, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy hồ sơ của Tống Dật
Tuấn đang để ở đó. Cô biết rõ rằng lúc nào Doanh Thiệu Kiệt cũng có
thành kiến với Tống Dật Tuấn, điều này có sự khác biệt rõ ràng với cụm
từ “công tư phân minh” mà anh đã nói. Hạ thấp giọng, Tô Duyệt Duyệt nói
khẽ: “Tôi sẽ nhanh chóng tìm nhà khác, nếu không có việc gì, tôi xin
phép ra ngoài, bộ phận Dịch vụ vẫn còn rất nhiều hợp đồng chờ tôi giải
quyết.”
Suốt từ đầu đến cuối, gần như là Tô Duyệt Duyệt tự nói rồi lại tự trả lời, Doanh Thiệu Kiệt thậm chí còn không kịp bổ sung bất cứ lời nào thì cô đã đi ra đến cửa phòng. Cánh cửa đó giờ đây giống như một vạch phân
chia ranh giới rạch ròi giữa hai người. Doanh Thiệu Kiệt thẫn thờ nhìn
ra cửa, bất giác nhớ tới hồ sơ của Tống Dật Tuấn đang đặt ngay trước mặt mình.
Thảo nào, nhìn thấy bạn trai của mình bị điều tra hồ sơ, một cô gái
yếu đuối như Tô Duyệt Duyệt không cảm thấy bị kích động mới lạ. Hơn nữa, tối qua hai người bọn họ vừa cãi nhau, xem ra, dù chỉ là một chút tình
hữu nghị giữa hai người cũng đã bị sự vô tâm của Doanh Thiệu
Kiệt phá hỏng hết rồi.
Tuy nhiên, việc điều tra Tống Dật Tuấn quan trọng hơn cả. Về công,
trong vài năm trở lại đây, dưới sự hậu thuẫn của Chu Hâm, Tống Dật Tuấn
đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện xấu, công ty yêu cầu phải điều tra
thật chặt chẽ và triệt để. Về tư, những hiểu lầm giữa Tô Duyệt Duyệt và
Doanh Thiệu Kiệt sẽ được giải quyết dần dần, ngoài ra, Doanh Thiệu Kiệt
cũng là đang muốn bảo vệ một người. Sáng nay, anh đã công bố thông tin
về việc Trương Quảng Minh rời khỏi JSCT với những người làm việc ở bộ
phận Nghiệp vụ và các công ty con khác. Đồng thời, anh cũng thu thập
được rất nhiều thông tin hữu ích từ phía các công ty con, kết quả đầu
tiên thu được chính là việc Trương Quảng Minh hoàn toàn không phải là
chuyển đến làm việc ở bất cứ một công ty nào cùng ngành.
Trương Quảng Minh đã tự đệ đơn xin từ chức. Về điểm này, mặc dù trong công ty có tin đồn rằng đội ngũ lãnh đạo cấp cao đã bị anh ta thâu tóm, phải đứng ra giải quyết cho anh ta nhưng thật sự là không ai ép buộc
anh ta phải từ chức cả. Đơn xin từ chức là do Trương Quảng Minh tự động
đưa ra. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt biết rõ ràng việc Trương Quảng Minh
xin từ chức hoàn toàn không đơn giản như vậy. Nguyên nhân là vì một Giám đốc Thu mua đã tại vị tới hơn tám năm trời, nay đột ngột xin nghỉ mà
lại không chỉ ra người thay thế mình, đây là một việc làm vô cùng bất
bình thường.
Trong máy tính của Trương Quảng Minh có một file văn bản rất nặng,
đây là tài liệu do các đồng nghiệp cùng làm thu mua cung cấp, có liên
quan mật thiết đến dự án S. Đây có thể coi là bộ hồ sơ lớn nhất trong
vòng ba năm trở lại đây của công ty. Phân tích hợp đồng là khâu quan
trọng nhất của bất kỳ dự án nào nhưng đây cũng là khâu dễ bị mọi người
bỏ qua nhất. Doanh Thiệu Kiệt cho người của bộ phận Thu mua mang hồ sơ
đến, một mặt là để tham khảo, nhưng quan trọng hơn là để điều tra xem
những hồ sơ tồn đọng từ rất lâu này có đáng tin cậy hay không. Đương
nhiên, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn chắc chắn đã điều tra qua về tất cả các loại hồ sơ và có một nguyên tắc là dù có xảy ra bất cứ vấn đề gì
cũng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Trong số những hồ sơ này, Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy có tên của
một viện thiết kế rất quen thuộc -Viện thiết kế Vĩ Kiệt. Còn nhớ, vài
năm về trước, khi Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn vẫn còn đang là
những Giám đốc phụ trách dự án, hai người đều đã từng sử dụng phương án
phân tách hợp đồng của viện thiết kế này và vô tình phát hiện ra rằng,
tất cả các hình vẽ minh họa trong dự án đều không tuân thủ theo quy định của Tập đoàn JSCT mà lại sử dụng rất nhiều sản phẩm của các đối thủ
cạnh tranh. Lúc đó. Doanh Thiệu Kiệt cũng đưa ra nghi vấn của mình nhưng Tống Dật Tuấn chỉ cười và bảo rằng, viện thiết kế này không phải do
chính anh ta lựa chọn, anh ta chỉ phụ trách quản lý dự án, những việc
khác đều không để tâm đến. Tuy nhiên, trong một lần vô tình,
anh nghethấy Tống Dật Tuấn trao đổi điện thoại với một ai đó việc chia
chác dự án, anh mới đoán chắc rằng Tống Dật Tuấn đã thu được lợi ích từ
trong đó nhưng vì là lần đầu phát hiện ra vấn đề này, còn thiếu kinh
nghiệm, lại đem ra tranh luận thẳng tưng với Tống Dật Tuấn nên cuối cùng thành ra là anh tự làm khó mình vì không có đủ chứng cứ.
Lần này, anh sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, anh sẽ điều tra kĩ càng những việc này.
“Viện thiết kế Vĩ Kiệt.” Doanh Thiệu Kiệt lẩm bẩm hai lần mấy từ này, hiện nay, Tống Dật Tuấn đã không còn là giám đốc dự án, liệu Viện thiết kế Vĩ Kiệt kia có phải vẫn đang chia chác cho anh ta, hoặc là chia chác cho giám đốc dự án khác, cũng có thể nói, anh ta còn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Trương Quảng Minh?
Doanh Thiệu Kiệt ngả người ra sau ghế, nhìn lên trần nhà, chẳng biết
mình nên bắt đầu như thế nào? Hít vào một hơi thật sâu, trong đầu lại
hiện lên hình ảnh cô gái chẳng liên quan chút nào tới chuyện này.
“Cô gái ngốc nghếch này, anh phải làm thế nào để em hiểu đây?”