Lên đến tầng mười sáu, Tô Duyệt Duyệt ngồi chờ ở phòng tiếp đón, nhìn thấy trên giá sách có tạp chí mới liên quan đến Tập đoàn JS, cô bước
lại xem, lật bừa mấy trang, uống thêm một ít nước ấm. Thực tế, nhân viên lễ tân phục vụ rất chu đáo, chỉ xét về khía cạnh được phục vụ tận tình
trong khi chờ đợi đã đủ khiến người ta có cảm giác đây là tác phong của
một công ty lớn. Tô Duyệt Duyệt xưa nay làm việc trong doanh nghiệp tư
nhân, tuy thỉnh thoảng tiếp xúc với doanh nghiệp nước ngoài nhưng có thể nhận thấy rõ sự khác biệt rất lớn giữa doanh nghiệp tư nhân với doanh
nghiệp nước ngoài, chẳng hạn doanh nghiệp nước ngoài hàng đầu như Tập
đoàn JS này, rất nhiều chi tiết trong cách bài trí của họ đã phản ánh
nền văn hoá doanh nghiệp được kế thừa gần trăm năm nay.
Khoảng mười lăm phút sau, Tô Duyệt Duyệt được một cô gái trẻ đưa đến
phòng họp nhỏ bên cạnh phòng Nhân sự, tiếp đó, cô gái trẻ nói: “Cô Tô,
tôi là Amy - HR officer[1] của JSCT. Chúng tôi đã xem hồ sơ của cô, đây
là hợp đồng của chúng tôi, mỗi mẫu ba bản, cô ký xong, chúng tôi sẽ đóng dấu, sau khi hợp đồng có hiệu lực, công ty sẽ lưu lại một bộ, cô giữ
một bộ, một bộ nữa giao cho Cục Nhân sự.”
[1] Human Resource officer: chuyên viên nhân sự.
“Vậy để tôi xem xem sao.”
Tô Duyệt Duyệt nhận bản hợp đồng lao động, cẩn thận xem xét, có hai
khoản quan trọng nhất, thứ nhất là nơi ghi tên người nhận tài khoản, thứ hai là tiền lương.
“Cái gì?! Ba nghìn năm trăm?!”
Đôi mắt một mí của Tô Duyệt Duyệt bỗng mở to hết cỡ, cô đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, muốn nhìn cho thật rõ nhưng con số ở trước mắt
kính kia vẫn không thay đổi: ba nghìn năm trăm tệ, đầu dòng còn có hai
chữ: trước thuế.
Chẳng phải đây là doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng
đầu thế giới vừa mạnh vừa có tiền sao? Tại sao tiền lương lại chỉ có như vậy? Tập đoàn JS, tập đoàn Jianshang[2], đã lừa gạt tình cảm của mình,
sức lực của mình. Tô Duyệt Duyệt đang bay bổng trong những giấc mơ về
tương lai, bỗng chốc sự hưng phấn đó như từ trên cao tít trượt thẳng
xuống đáy. Ban đầu, cô tràn đầy hy vọng vác thân đi phỏng vấn, chưa cần
nói phải qua “năm cửa chém sáu tướng”, còn phải xin nghỉ để đi phỏng vấn bốn lần, mỗi lần đều được chứng kiến đối thủ cạnh tranh của mình bị
quét từng nhóm, từng nhóm như lá rụng mùa thu. Nếu sớm biết tiền lương
chỉ có vậy, Tô Duyệt Duyệt đã không cố gắng chen lấn tàu điện ngầm, rồi
đi xe buýt cả chục cây số chỉ để tranh giành vị trí “chuyên viên quản lý hợp đồng Công ty nhánh PT Tập đoàn JS trong top năm trăm thế giới.”
[2] Jianshang: phiên âm tiếng Trung, có nghĩa là gian thương. Ở đây, Tô Duyệt Duyệt muốn nói Tập đoàn JS là viết tắt của Tập đoàn gian
thương.
Còn nữa, hôm nay cô đã đặc biệt để Mèo con lái chiếc Smart của cô ấy
đưa cô tới đây, giờ cô ấy mà biết cô đã nỗ lực hết sức chỉ để giành được món tiền lương thấp như thế này, chẳng phải sẽ cười cô thối mũi sao?
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
“Cô có vấn đề gì không?” Amy thấy dáng vẻ bần thần của Tô Duyệt
Duyệt, bàn tay cầm bút nắm chặt lại thành nắm đấm thì bất giác hỏi,
giọng nói rõ ràng là đã vô cùng ngạc nhiên.
“Tiền lương là ba nghìn năm trăm tệ trước thuế phải không?”
Tô Duyệt Duyệt vẫn ôm một chút hoang tưởng là mình cầm nhầm hợp đồng
thì Amy lại khẳng định một lần nữa, chắc như đinh đóng cột: “Cô Tô,
trong hợp đồng đã viết rất rõ rồi.” Móng tay sơn vẽ kiểu Pháp lưu lại
vết mờ trên bản hợp đồng, sau ba nghìn năm trăm tệ còn viết “tiền thưởng cuối năm là hai tháng lương, căn cứ vào sự đánh giá thành tích thực tế
cuối năm để thẩm duyệt. Công ty trợ cấp chi phí đi lại mười lăm tệ một
ngày, tiền ăn mười tệ một ngày, những phúc lợi khác căn cứ vào thông báo cuối năm để cấp phát”.
“Khi phỏng vấn, tôi điền vào mức lương hy vọng là năm nghìn tệ, ở đây khác xa với mức lương kỳ vọng mà tôi đã điền.”
Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chịu không nổi mà nói thẳng ra, song
trước sự chất vấn của Tô Duyệt Duyệt, Amy lại không hề tỏ ra lo lắng như cô tưởng tượng, ngược lại, cô ấy cầm lấy hợp đồng, nhìn một lượt, nói
thẳng tưng bằng giọng hách dịch: “Cô Tô, tiền lương tương ứng với giá
trị của vị trí đó, nếu cô còn thắc mắc, tôi có thể mời quản lý tới nói
chuyện với cô nhưng…”
“Vậy phiền cô mời Quản lý Tiêu lại nói chuyện với tôi.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, “đập một cái bình vỡ thì
vẫn chỉ thu lại được những mảnh vỡ mà thôi”, phải trực tiếp nói chuyện
với lãnh đạo, vì thế chưa đợi Amy nói xong, cô liền ngắt lời một cách
thô lỗ, cũng coi như tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ban đầu, khi công ty
nhánh có tên là PT trực thuộc Tập đoàn JS phỏng vấn đã nói rằng cần
người tới làm ngay, vì thế cô sau khi biết mình đã trúng tuyển, đã rất
kích động, xin nghỉ việc luôn, ai ngờ họ lại lừa gạt tình cảm của mình,
thủ tục đã làm xong hết, cũng đã kiểm tra sức khoẻ rồi, hỏi lương bao
nhiêu, thấy cũng xấp xỉ kỳ vọng của mình, nào ngờ giờ ký hợp đồng lao
động chính thức mới thấy trên giấy trắng mực đen ghi rõ số lương là “ba
nghìn năm trăm tệ trước thuế”. Trước thuế, vẫn là trước thuế, đừng coi
thường chữ “trước” nhỏ bé, chênh lệch không ít đâu nhé!
Amy đờ ra một lát, nghĩ cô gái đeo kính trước mắt này thật lợi hại,
chẳng qua Amy chỉ nói thế cho có lệ thôi, ai ngờ cô ta lại muốn gặp Quản lý Tiêu thật, cô bĩu môi một cái, thong thả đứng dậy, nói: “Cô đợi
nhé!”
Amy rời khỏi căn phòng họp nhỏ bé.
Căn phòng họp này không có cửa sổ, điều hoà mới vừa bật lên, ngột
ngạt, khó chịu vô cùng, Tô Duyệt Duyệt xem lại bản hợp đồng lao động,
trong lòng cảm thấy bức bối. Cô không phải mới vừa chân ướt chân ráo ra
trường, may mắn đã từng làm việc ở hai công ty, nói thế nào thì cũng đã
có một năm rưỡi kinh nghiệm làm việc chứ chẳng chơi. Hơn nữa, vị trí cô
ứng tuyển không phải là chuyên viên quản lý hợp đồng sao? Trên hợp đồng
viết rõ rành rành tiêu đề bằng tiếng Anh là “Specialist”, “Specialist”
có nghĩa là chuyên gia chứ còn là gì nữa. Lúc trước, khi nói với bố mẹ
cô muốn đổi việc, cô còn khoe khoang một hồi, nói đây là một công việc
tốt thuộc doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế
giới, nhất định sẽ là một doanh nghiệp ba cao: lương cao, phúc lợi cao,
danh tiếng cao. Lúc đó, bố mẹ còn khen cô có năng lực. Bây giờ thì ngược lại, không phải cô dát vàng lên mặt mà là đắp bột, làm cho da mặt mình
dày thêm lớp nữa.
Mà không biết công ty trả bao nhiêu tiền lương cho người trúng tuyển
cùng đợt với cô nhỉ? Ban đầu khi phỏng vấn, công ty nói muốn tuyển hai
người, Tô Duyệt Duyệt nghĩ, nếu mình có thể nói chuyện với Quản lý Tiêu, có lẽ sẽ giành được một chút quyền lợi gì đó chăng.
Nhưng Quản lý Tiêu mà Amy nói tới mãi vẫn chưa thấy lộ diện, ban đầu
Tô Duyệt Duyệt còn cảm thấy khó chịu, nhưng hai mươi phút sau, trong
lòng bỗng sinh nghi: “Liệu có phải cô ta đang đùa bỡn mình hay không?”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên mặc váy màu xám đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đẫy đà, xem ra rất dễ gần. Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang
quan sát, người phụ nữ trung niên đã giơ tay ra, nói: “Chào cô, tôi là
Ella Xiao, tổng phụ trách quản lý lương của bộ phận Nhân sự. Ban nãy,
Amy nói với tôi, cô có chút thắc mắc về hợp đồng, tôi nghĩ chúng ta có
thể ngồi trao đổi với nhau một chút.”
Thấy Quản lý Tiêu đưa tay ra, Tô Duyệt Duyệt cũng đứng dậy bắt tay.
Quản lý Tiêu bỗng nhiên đưa mắt nhìn Amy, Amy hiểu ý vội đóng cửa
lại. Tình thế lập tức trở thành hai đối một, nói thực, do phải chờ đợi
và tình thế bất ngờ thay đổi, cơn bực tức ban nãy đã nguội đi đáng kể.
Đặc biệt là bàn tay ấm áp, đầy khí chất cùng giọng nói nhẹ nhàng của
Quản lý Tiêu thực sự đã khiến nỗi bực tức trong cô đã nguội lạnh hoàn
toàn.
“Chắc cô thắc mắc về tiền lương.”
Quyền phát ngôn của Tô Duyệt Duyệt bị Quản lý Tiêu - người ở vị trí
chủ động - cướp mất, những lời kìm nén trong họng bỗng nghẹn lại, cô
đành nói: “Là thế này, trước tôi có viết trong cột “nguyện vọng lương”
là năm nghìn tệ, nay quý công ty lại trả tôi ở mức ba nghìn năm trăm tệ, có vẻ quá ít so với nguyện vọng của tôi, công ty tôi hiện đang làm cũng trả tôi ba nghìn tệ, còn có nhiều phúc lợi, tính ra còn cao hơn quý
công ty một chút.”
Những lời Tô Duyệt Duyệt nói là thật, bởi vì làm công việc xuất nhập
khẩu trong doanh nghiệp tư nhân đó, căn cứ vào quy tắc thoả thuận ngầm
trong công ty, lương cơ bản của mỗi người tuy chỉ có một nghìn sáu trăm
tệ nhưng bù lại, có không ít phúc lợi thông qua hình thức khác như hoá
đơn để tính thêm.
“Cô Tô, tôi nghĩ chắc đây là lần đầu tiên cô làm việc với doanh
nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, mấy lần phỏng vấn trước, vì tôi đang
bận họp tại Bắc Kinh nên không kịp tham dự. Về vấn đề phúc lợi và vấn đề tiền lương của công ty chúng tôi, tôi nghĩ mình có nghĩa vụ phải giải
thích rõ ràng cho cô hiểu.”
Quản lý Tiêu lật đến phần lương trong bản hợp đồng, giải thích với Tô Duyệt Duyệt: “Tập đoàn JS của chúng tôi ở Trung Quốc đã gần hai mươi
năm rồi, có thể coi là một trong những doanh nghiệp có vốn đầu tư nước
ngoài xuất hiện tương đối sớm. Trong vòng năm năm gần đây, Tập đoàn JS
của chúng tôi hằng năm đều giành được danh hiệu doanh nghiệp tốt nhất
trong ngành, vì sao có được điều này?”
Quản lý Tiêu cười một cách ôn hoà, đôi môi đó tuy không quyến rũ,
cũng không mê hoặc người khác nhưng lại phác họa một sự bình tĩnh và
vững vàng khiến Tô Duyệt Duyệt vô cùng khâm phục. Cô thầm nghĩ: “Khí
phách của bà ta hơn hẳn chị giám đốc công ty cũ của mình. Đúng là doanh
nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, khí chất của con người cũng khác.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang khâm phục đã thấy Quản lý Tiêu giải thích tiếp: “Bởi vì Tập đoàn JS của chúng tôi không chỉ chú trọng tiền lương
của nhân viên mà còn chú trọng đến sự phát triển của nhân viên, hằng
năm, chúng tôi đều bồi dưỡng cho nhân viên có tiềm năng, cuối năm, giữa
nhân viên và cấp trên có sự đối thoại sâu sắc, sự đối thoại này không
chỉ đơn thuần là phản hồi của cấp trên đối với thái độ làm việc một năm
của cấp dưới mà còn là lúc để cấp dưới thoải mái biểu đạt suy nghĩ của
mình với cấp trên. Cô Tô, tôi đã làm việc cho Tập đoàn JS được mười năm, trong mười năm này, tôi đã thấy rất nhiều nhân tài ưu tú như cô phát
triển rất tốt trong các chi nhánh công ty của Tập đoàn JS. Cô vẫn còn
trẻ, tất nhiên, đứng ở góc độ cá nhân mà nói, lương của cô thực sự không cao, nhưng tôi tin cô nộp hồ sơ vào công ty của chúng tôi không phải
chỉ vì tiền, đúng không? Người trẻ tuổi, ý chí chiến đấu sục sôi, không
nên chỉ vì một chút không hài lòng về vấn đề tiền bạc tạm thời mà bỏ qua cơ hội nâng cao bản thân mình.”
Lời nói này đã đánh trúng tâm khảm của Tô Duyệt Duyệt, còn nhớ trong
buổi họp hướng dẫn lập nghiệp trước khi tốt nghiệp đại học năm đó, thầy
quản lý sinh viên trong trường đã nói những lời hết sức sâu sắc, chỉ
tiếc lúc đó, cô còn trẻ, không hiểu chuyện, muốn phát huy tinh thần dân
tộc, nhất định phải vào doanh nghiệp tư nhân, kết quả là liên tục đụng
phải “đá lớn”, lúc đó cô mới phát hiện doanh nghiệp tư nhân làm việc
“đúng kiểu tư nhân”, người trong nhà chẳng cần làm việc mà vẫn được
thăng chức, tăng lương, còn người ngoài làm việc thừa sống thiếu chết,
cuối năm mới được tăng thêm hai trăm tệ. Nếu không phải trình độ tiếng
Anh của cô không đến nỗi tồi, may mắn tốt nghiệp một trường nổi tiếng, e rằng làm đến mấy năm cũng không có được mức lương ba nghìn tệ.