Ám Hương

Chương 113




"Kính chào quý khách! Xin hỏi quý khách cần tìm loại hoa nào và dùng trong việc gì ạ?" tiếng một nữ nhân viên lịch sự cúi đầu khi thấy Giang Triết Mỹ bước vào. Hôm nay là ngày nghỉ, cô tranh thủ thời gian rảnh để đến bệnh viện để thăm Tố Dĩ Dĩ. Thiết nghĩ tay không khi đến sẽ trông không khó coi, cho nên mới ghé vào tiệm hoa bên đường.

Giang Triết Mỹ nhìn một vòng, không gian bày trí đơn giản nhưng lại vô cùng thu hút với hàng trăm thứ hoa, dưới ánh nắng nhạt đang xuyên qua lớp cửa kính, càng như tôn thêm những sắc màu rực rỡ trong mắt người khác. Cô đi đến bên cạnh một chiếc kệ, đưa tay chạm nhẹ lên một cành hồng Gold medal vừa mới nở.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Lấy hoa này cho tôi, nhớ bó lại thật đẹp! Cảm ơn!"

"Vâng, quý khách vui lòng đợi một chút."

Trong lúc chờ đợi, Giang Triết Mỹ đi một vòng trong cửa tiệm, thoải mái ngắm nhìn dàn hoa sặc sỡ. Trong lòng dâng lên chút mơ hồ, bao nhiêu tâm tư giấu kín dường như đang được xoa dịu. Quả thực mấy năm nay, không có đêm nào cô có thể ngủ ngon giấc. Những tháng ngày bình yên trước kia cứ ngỡ sẽ cứ như thế mà tồn tại, không ngờ chỉ xoay lưng một cái, quay lại thì mọi thứ đã đổ nát cả rồi.

Tố Dĩ Dĩ hôn mê, Phù Dung mất tích, Trạch Lam cũng không rõ còn sống hay đã chết. Giang Cẩn Quỳ ngồi tù, mối quan hệ với Giang Triết Hàn lại càng thêm tệ hại. Suốt mấy năm qua, Giang Triết Mỹ cô thậm chí còn không nhận ra đâu là mục tiêu phấn đấu của bản thân mình. Cô cứ vậy mà sống qua ngày, tối thì mất ngủ, nằm trằn trọc cả đêm. Đến sáng lại mở mắt ra rồi xuống phố, hoặc vùi đầu vào mớ công việc dày đặc.

Đang mãi nghĩ vu vơ thì nữ nhân viên phía sau lên tiếng: "Quý khách, hoa của quý khách đã xong rồi!"

Giang Triết Mỹ nhận lấy bó hoa, thực sự rất đẹp. Cô rời khỏi cửa tiệm, đặt bó hoa vào ghế phụ bên cạnh rồi bắt đầu đi đến bệnh viện.

Ngồi trong phòng làm việc, ngón tay Phùng Ái Ninh kẹp điếu thuốc ở giữa, đầu thuốc đỏ rực, tản ra thứ khói mờ nhạt ít ỏi. Xem qua một số giấy tờ, nét mặt Phùng Ái Ninh cơ hồ thoáng nét hài lòng.

"Giao việc cho Cera quả nhiên không sai!" Phùng Ái Ninh nhoẻn môi khen ngợi. Đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi sau đó ngã lưng ra ghế, thong thả nhịp tay.

Dạo gần đây, hầu hết việc xử lý giấy tờ và việc làm ăn của tất cả các hộp đêm cô đều giao lại cho Cera một tay đảm nhiệm. Ban đầu còn có chút ngờ vực về khả năng của Cera, nhưng sau rất nhiều lần thu về lợi ích khá lớn thì lòng tin của cô đối với nàng tình nhân này đã bền vững vô cùng. Cô tin Cera không những là một tình nhân hoàn hảo mà còn là một cánh tay đắc lực đáng tin cậy.

Xoay ghế sang hướng cửa sổ, Phùng Ái Ninh đi đến đó, ung dung vừa hút thuốc vừa nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới. Hôm nay trời khá đẹp, vừa quang mây vừa dịu nắng, thích hợp để làm một buổi dã ngoại với Cera. Nghĩ đến đây, Phùng Ái Ninh đã liền cầm di động và gọi đi

Bên kia đầu dây, là chất giọng mượt mà quen thuộc của Cera vang lên: "Em đây Miu tỷ!"

Bên đây, Phùng Ái Ninh mỉm cười rất dịu dàng. Hàng mi dày thoáng rũ xuống, cô hỏi: "Em đang ở đâu đấy, chừng nào thì trở về?"

"Hm, chẳng phải sáng nay em đã nói em đi mua một số mỹ phẩm dưỡng da với chị rồi mà. Sao thế, mới xa một chút đã nhớ rồi à?" Cera cười khúc khích, nghe qua giọng nói có vẻ rất thích thú.

Phùng Ái Ninh ngồi xuống ghế, vùi điếu thuốc vào gạc tàn mà cười: "Mua mỹ phẩm thôi lại gấp đến mức không thể đợi đến chiều, tôi sẽ đưa em đi."

Cera ậm ừ, sau đó nũng nịu: "Người ta thấy chị còn bận việc ở hộp đêm cho nên mới tự đi. Hiểu chuyện như vậy, đáng ra chị phải khen người ta đi chứ!"

"Được rồi! Đợi em trở về rồi tôi sẽ khen em. Đêm nay em muốn bao nhiêu cũng được." Phùng Ái Ninh nửa thật nửa đùa trêu ghẹo, bên tai cô truyền đến vài tiếng mè nheo xấu hổ của Cera.

Nói thêm vài câu rồi mới cúp máy, Phùng Ái Ninh cầm chiếc di động trong tay, vô tình bấm nhầm mục hình ảnh. Thư mục hiện lên, đập ngay vào mắt cô là bức ảnh mà cô vừa nhận được vào hôm qua.

Khoé môi cong lên, nhưng nụ cười vẽ ra lại thoáng nét buồn bã. Đáy mắt cô như thể trở nên hỗn độn với hàng vạn mảnh ký ức vụn vỡ còn sót lại. Tại nơi đó, nơi có một căn nhà nhỏ ven sông, cô có gia đình rất hạnh phúc. Có cha có mẹ, có cô và có một đứa em trai nhỏ.

Nhưng những hình ảnh ấy rất nhanh hoá thành mờ ảo, rồi hệt như làn khói thuốc kia, tích tắc tan biến vào trong khoang không vô định. Phùng Ái Ninh mệt mỏi khép mắt, cô tắt di động ném bừa lên bàn.

Đưa tay xoa lên giữa trán, cô lẩm bẩm: "Bách Thâm, gặp lại chị thì em có vui vẻ mà đón chào chị hay không đây?"

[...]

Mang bó hoa cẩn thận cắm vào lọ thuỷ tinh, Giang Triết Mỹ đặt nó ngay đầu giường, nơi có ánh nắng rọi vào từ cửa sổ.

Cô ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng hỏi: "Dĩ Dĩ, hôm nay em chọn hoa này cho chị. Chị có thích không?"

Vuốt tóc Tố Dĩ Dĩ, Giang Triết Mỹ trượt dần xuống gò má đã gầy hóp vào trong. Cõi lòng dâng lên thứ đau xót nghẹn ngào, cô cố gượng gạo cười đùa: "Chị xuống sắc quá rồi, chị còn đợi đến bao giờ mới tỉnh dậy chứ? Dĩ Dĩ, chị mà còn không mau tỉnh dậy, gương mặt đẹp đẽ này sẽ trông khó coi lắm!"

Ngồi trò chuyện với Tố Dĩ Dĩ độ chừng hơn ba mươi phút, bên ngoài có tiếng mở cửa truyền vào. Cô xoay lưng thì thấy bố mẹ của Tố Dĩ Dĩ đã đến, bèn chào hỏi vài câu rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Rẽ qua lối hành lang, bước chân Giang Triết Mỹ chợt dừng khi thấy Tôn Nghị đang đi về phía cô một khoảng không xa.

Cô không muốn hỏi đến, nhưng anh thì lúc nào cũng chủ động lên tiếng trước.

"Tiểu thư, cô đến thăm Tố Dĩ Dĩ sao?" Tôn Nghị hỏi.

Giang Triết Mỹ gật đầu, đáp cho qua chuyện: "Uhm, thăm xong rồi. Bây giờ tôi còn có việc phải đi. Tạm biệt!"

Nhưng khi Giang Triết Mỹ vừa lướt qua người Tôn Nghị, thì anh lại đột nhiên hỏi thêm: "Tiểu thư đi thăm đại thiếu gia à?"

Giang Triết Mỹ khựng người, cô có thể cảm nhận được khi nhắc đến ba từ "đại thiếu gia" của Tôn Nghị rất nặng nề. Anh là người của Giang Triết Hàn thì việc anh không có thiện cảm với kẻ địch cũng là chuyện đương nhiên.

Hai mắt Giang Triết Mỹ cơ hồ run lên, cô hít một hơi, nén lấy cơn giận trong lòng mà nói: "Không lâu nữa Cẩn Quỳ sẽ được trả tự do. Đến lúc đó, tôi mong là các người sẽ không còn tìm cách đẩy anh ấy vào trong đấy thêm một lần nào nữa! Một lần bảy năm...đã là quá đủ rồi!"

Tôn Nghị không đáp, chỉ im lặng dõi theo bóng lưng đang xa dần. Từ góc độ này, dù chỉ nhìn thấy cái bóng lưng mảnh mai kia của Giang Triết Mỹ nhưng anh vẫn hoàn toàn nhận ra bản thân cô đang giận dữ đến mức nào. Tôn Nghị bên cạnh Giang Triết Hàn đã lâu, vốn rất hiểu bản tính của hắn ra sao. Chuyện lần này hắn tìm được Trạch Lam, anh thực sự mâu thuẫn không biết phải nên mừng hay lo cho hắn.

Khi sắp tới đây, Giang Cẩn Quỳ mãn hạn tù, anh ta sẽ chính thức thoát khỏi bốn bức tường kín bưng, quay lại với cuộc sống tự do bên ngoài. Cho dù thế lực mấy năm nay của Giang Cẩn Quỳ đã bị cắt giảm rất nhiều, nhưng Tôn Nghị quả thực rất lấy làm quan ngại khi bên cạnh anh ta vẫn còn lại tên thuộc hạ Tá Đằng.

Cái tên người Nhật ấy chẳng rõ tung tích ở đâu, hệt như sau khi được thả ra thì hắn đã bốc hơi khỏi trái đất vậy. Còn Ngô Quân Nhu, suốt hơn sáu năm qua cảnh sát cũng không thể tìm được cô ta. Tôn Nghị thực sự thấy mối lo trong lòng mỗi ngày mỗi lớn dần, sự trở về lần này của Giang Cẩn Quỳ liệu sẽ mang đến những rắc rối trầm trọng nào nữa?

[...]

"Đến rồi à? Đợi có lâu không?"  Giang Cẩn Quỳ ngồi xuống, nhấc điện thoại lên rồi nhẹ nhàng hỏi.

Giang Triết Mỹ lắc đầu, vui vẻ nói: "Em cũng mới đến thôi, không sao!"

Nhìn sắc mặt của cô, Giang Cẩn Quỳ tinh ý đoán: "Hôm nay tâm trạng không tốt sao? Có điều gì lại làm em buồn lòng rồi Mỹ nhỏ?"

"À..không...không có gì to tát đâu!" Giang Triết Mỹ hơi ngập ngừng, cô nhìn Giang Cẩn Quỳ, ánh mắt thoáng ướt buồn bã nhìn anh. Cô than thở: "Vừa rồi em từ bệnh viện đến đây, cho nên trong lòng có chút nặng nề."

"Là thăm cô bạn Tố Dĩ Dĩ gì đó sao?" giọng Giang Cẩn Quỳ hơi thấp xuống.

Thấy Giang Triết Mỹ gật đầu, anh mới bật ra tiếng cười như muốn an ủi: "Cô gái đó chắc chắn sẽ tỉnh dậy thôi! Nhìn anh này Mỹ nhỏ, em đã từng rất mạnh mẽ kia mà. Cớ gì chỉ chút chuyện đã vội làm em mang bộ mặt chán nản như vậy?"

Giang Triết Mỹ nhất thời muốn khóc, nhưng chỉ sụt sịt vài lần trong mũi. Cô lau nhanh khoé mắt, phấn chấn nói: "Phải rồi! Anh cả nói đúng! Dĩ Dĩ sớm muộn cũng sẽ tỉnh dậy. Em nghĩ nhiều quá rồi!"

Đột nhiên, Giang Cẩn Quỳ im lặng một lúc, sau đó lại nghiêm giọng hỏi: "Dạo này Triết Hàn khoẻ chứ? Cả con bé nữa, vẫn ngoan ngoãn vâng lời cha của nó không?"

Mạch cảm xúc trong lòng Giang Triết Mỹ như bị đẩy lên một đoạn cao trào khác. Lần đầu tiên trong suốt gần bảy năm qua, đây là lần đầu tiên cô nghe chính miệng Giang Cẩn Quỳ tự mình nhắc đến Giang Triết Hàn và Hiểu Tình.

Đáy mắt rộ lên tia hạnh phúc, cô mừng rỡ nói: "Anh hai vẫn khoẻ, Tình Tình cũng rất hiểu chuyện! Anh cả, đợi anh ra khỏi đây rồi thì sẽ được gặp nhau, anh sẽ được bế Tình Tình trong tay. Nó cũng sẽ ngoan ngoãn gọi anh một tiếng bác..."

"Bác sao? Nghe cũng thích thật!" Giang Cẩn Quỳ nhạt môi cười nhẹ, khoé miệng lạnh lùng cong lên, thoáng qua đều làm người đối diện ngỡ đó chỉ là nụ cười đơn giản. Nhưng không, ẩn sau nét mặt lãnh đạm của anh lại là thứ toan tính đầy hiểm ác đang hiện lên trong đáy mắt.

Khi được hỏi liên tục về Hiểu Tình, Giang Triết Mỹ đã hào hứng ngồi đó kể cả buổi cho Giang Cẩn Quỳ nghe mọi chuyện. Kể cả việc Giang Triết Hàn đột nhiên dẫn con bé rời khỏi Bắc Kinh đã hai ngày, cô cũng không giấu anh mà nói hết một lần.

Được Giang Cẩn Quỳ nhẹ nhàng khuyên bảo một chút, Giang Cẩn Quỳ mới thấy lòng mình bình yên trở lại. Đồng hồ điểm gần ba giờ chiều, cô mới chịu đứng dậy mà rời đi.

Lúc này, khi Giang Triết Mỹ đi đến gần bãi xe mới phát hiện không thấy chìa khoá xe đâu. Cô vừa đi vừa cắm mặt lục trong túi xách, sơ ý va phải một người đang đi theo hướng ngược lại.

"Xin lỗi!" Giang Triết Mỹ lúng túng vội nói. Cô ngẩng mặt nhìn lên, nhất thời vì dáng vẻ kỳ lạ của người trước mặt khiến cô hơi ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm.

Người mà cô vừa va phải là phụ nữ, dáng vẻ khá cao trong bộ áo măng tô dài qua tận gối. Đầu đội nón vành rộng hơi thấp, che đi một nửa gương mặt. Nhìn qua cách ăn mặc chắc có vẻ là thuộc tầng thượng lưu trong xã hội. Bởi là một đích nữ mê săn đồ hiệu lâu năm, nhìn sơ qua Giang Triết Mỹ cũng dư sức đoán được mỗi món đồ mà người phụ nữ kia mang trên người là thuộc thương hiệu gì mà mệnh giá ra sao.

Tất cả đều là hàng có giá trị, một số còn là hàng giới hạn trên thế giới. Nhưng người này tính tình rất nhã nhặn, bị cô va trúng mạnh như vậy mà người này chỉ gật nhẹ đầu rồi mỉm cười.

"Không sao!"

Chỉ ngắn gọn nói một câu, sau đó liền rất nhanh xoay lưng đi vào trong. Bỗng nhiên trong nhận thức mơ hồ của mình, Giang Triết Mỹ thấy bản thân dường như có chút quen thuộc với người phụ nữ vừa rồi. Không hẳn là quá thân thiết, nhưng có vẻ đã từng gặp mặt nhau ở đâu đó vài lần.

Đoạn suy nghĩ của Giang Triết Mỹ bị đứt khi bàn tay mò mẫm trong túi xách chạm được chìa khoá xe. Cô mừng rỡ thở phào: "May quá, mày đây rồi!"

[...]

"Chị ổn chứ?" Nhan Khúc hỏi, cậu ta ngồi xuống ghế bên cạnh. Tiếp tục chăm chú nhìn Trạch Lam rồi lo lắng: "Người đàn ông vừa đi chung với chị, anh ta là chồng của chị đúng không?"

Trạch Lam nghe câu hỏi đó, trong lòng cơ hồ khó nói. Mọi chuyện vẫn chưa được giải thích cặn kẽ, nhưng suy cho cùng cô cũng đã nói một lời xin lỗi với dì Vân và mọi người ở đây. Chỉ có một người cô chưa thể cúi đầu xin lỗi, đó là Bách Thâm. Chẳng rõ là anh đã đi đâu, kể từ việc xảy ra đêm hôm trước, mọi người trong thôn đã không thấy anh nữa.

Trong lòng rất áy náy, Bách Thâm đối xử chu đáo với cô như vậy, quan tâm cô nhiều như vậy. Vậy mà cô xem lòng tốt đó của anh như trò đùa, tình cảm của anh cô không một lần đón nhận cũng chưa dám thẳng thừng từ chối. Anh biết việc cô giả vờ mất trí, thậm chí không trách mà còn tức giận vì cô. Nhưng có một điều làm cô khó hiểu, rốt cuộc những lời lẽ mập mờ đầy mùi căm giận lúc đó giữa Bách Thâm và Giang Triết Hàn là như thế nào? Dường như giữa hai người bọn họ không hẳn là xa lạ...

"Tiểu Thất..." Nhan Khúc lần nữa gọi, nhận ra sai sót liền vội cúi mặt: "Xin lỗi, em quen miệng..."

"Không sao! Chị vẫn là Tiểu Thất ở thôn Đầu Hải kia mà." Trạch Lam cười nhẹ, cô nghiêng đầu nhìn Nhan Khúc khá lâu. Cảm thấy ở cậu thiếu niên này toát ra một vẻ gần gũi rất dễ chịu, nói chuyện với cậu ta chỉ vài câu đã làm lòng cô vơi nhẹ đi vài phần.

Cô không rõ là vì sao, nhưng chỉ thấy rất mến Nhan Khúc.

Trong lòng chợt đau nhói, lồng ngực như bị ai đó thắt chặt lại. Chẳng lẽ cô có thiện cảm với Nhan Khúc chỉ vì tuổi đời của cậu ta bằng với Phù Dung? Nghĩ đến Phù Dung, cô lại phải cố gắng mạnh mẽ mà vựt dậy bản thân. Kể từ lúc nghe Giang Triết Hàn nói ra câu nói đó, ngọn lửa hi vọng trong lòng cô đã được thắp cháy dữ dội.

Cô tin, ông trời sẽ không tàn nhẫn với chị em cô như vậy! Rồi sẽ có một ngày, cô và Phù Dung sẽ được tái hợp với nhau.

Nhan Khúc thấy Trạch Lam im lặng, mắt mở to nhìn vào mình như kẻ mất hồn. Cậu ta mới xoa nhẹ lên vai cô, khẽ giọng hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy Tiểu Thất?"

"Chị đang nhớ đến ai sao?"

Giọng nói ấm áp của Nhan Khúc thoáng làm Trạch Lam tỉnh táo trở lại, mí mắt cô hơi run lên, cô gượng cười: "Không...không có gì! Chỉ là nhìn em lâu như vậy nhất thời làm chị nhớ đến một đứa em. Tuổi của nó cũng bằng với em, vóc dáng chắc cũng không khác là mấy!"

Nhan Khúc lặng thinh không nói gì, Trạch Lam mới thấy bản thân có phần thái quá. Cô xoay mặt sang chỗ khác, ái ngại nói: "Thật xin lỗi em Nhan Khúc, chị nói đùa thôi. Em đừng để..."

"Đứa trẻ đó đã xảy ra chuyện gì sao?" Nhan Khúc chợt hỏi, ánh mắt nghiêm túc khiến Trạch Lam bất ngờ.

Nhưng sau đó liền nặng lòng mà thở dài: "Chị đang cố gắng tìm lại con bé! Thật may, có người báo cho chị biết...con bé có lẽ vẫn còn sống."

Nghe qua câu nói của Trạch Lam, cả sắc mặt Nhan Khúc đột nhiên cứng đờ hẳn đi. Hai mắt nhíu lại, cả hàng lông mày sắc nét cũng xô chặt nhau.

Cậu ta mơ hồ lặp lại: "Có người nói cho chị biết sao?"

Trạch Lam gật đầu, nhận ra nét mặt có phần khẩn trương của Nhan Khúc, cô lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"

Nhan Khúc rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt mang theo một loại ngây ngô nhìn vào Trạch Lam rồi vui vẻ nói: "Chị hỏi gì lạ vậy? Em có sao đâu..."

Cười cười một chút, Nhan Khúc lại tò mò: "Nhưng mà, người nói cho chị biết chuyện quan trọng đó chắc là anh ta hả?"

Trạch Lam không đắn đo, liền gật đầu. Trong mắt Nhan Khúc thoáng qua sự nghi ngờ, cả gương mặt thư sinh trắng trẻo phảng phất chút ý vị khó hiểu. Chống cằm nhìn cô, Nhan Khúc bất chợt đưa tay luồn vào tóc cô, thấp giọng khẽ nói: "Tiểu Thất, xem ra...người đàn ông đó đối với chị cũng rất quan trọng có đúng không?"

Trạch Lam trong giây lát không biết phản ứng ra sao trước hành động cùng câu hỏi kỳ lạ kia, chỉ biết ngồi ngây người. Bỗng, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay Nhan Khúc, một lực siết chặt rồi hất ra.

Giang Triết Hàn xuất hiện bất ngờ, khí sắc có phần ảm đạm, ánh mắt toát ra hơi lạnh như muốn nhìn xuyên qua Nhan Khúc mà trầm giọng: "Bỏ cái tay tuỳ tiện ấy ra ngay cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.