Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 7: Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động?




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động?” Hắn lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói mang theo tia phẫn nộ và uy nghiêm.

Nam quỷ vừa thấy hắn, bùm một tiếng quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Đại nhân…… Thì ra là ngài…… Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân không biết! Thật sự không biết! Cầu xin đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Về sau tiểu nhân nhất định cúc cung tận tụy với đại nhân……”

“Ngươi?” Người nọ nhướng mày: “Còn không có tư cách.”

Lời còn chưa dứt, ở trong ánh mắt kinh sợ của nam quỷ, một ánh sáng màu lam từ trong tay hắn bốc cháy lên, nháy mắt xuyên qua cơ thể của nam quỷ.

Cơ thể của nam quỷ bắt đầu trở nên trong suốt, dần biến mất không thấy.

Hắn lại nhìn về phía Linh Linh, Linh Linh giật mình một cái, một trận cuồng phong cuốn lên, bóng dáng biến mất ở trong sân.

“Hừ.” Người nọ khinh thường nhìn nơi Linh Linh biến mất, không đuổi theo, quay đầu nhìn về phía tôi.

Trên tay truyền đến nhiệt độ lạnh như băng, hắn nắm tay của tôi, khẽ xoa miệng vết thương bị cắt qua không biết khi nào trên mu bàn tay của tôi, khẽ nhíu mày: “Thật không cẩn thận.”

Hắn nói mang theo ba phần trách cứ, ngón tay xoa miệng vết thương, nhiệt độ lạnh lẽo lan tràn ở miệng vết thương, tê dại lại có chút thoải mái.

Khi ngón tay hắn dần dời đi, tôi phát hiện miệng vết thương trên mu bàn tay ở trong cảm giác tê dại kỳ dị kia lại khép lại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, muốn nói lời cảm ơn, hắn lại cúi đầu hôn tôi trước một bước: “Chờ ta.” Hắn thấp giọng nỉ non.

Nhiệt độ bên môi dần biến mất, bóng dáng của hắn cũng dần trong suốt, lại biến ảo thành ánh sáng u lam lần nữa. Ánh sáng bao quanh quanh người tôi một vòng, lại lẻn đến bên chân tôi, trị hết tất cả vết thương trên chân tôi xong, mới tan đi từng cái.

Mà hai chân tôi vốn để trần, lại có thêm một đôi giày đỏ thêu phượng hoàng rực rỡ, ở mép giày thêu từng đóa Mạn Châu Sa Hoa tươi đẹp.

Ninh Ninh kinh ngạc một hồi lâu mới từ trên mặt đất đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi: “Tử Đồng cậu lại bị người ta hôn!”

Tôi kiên quyết phủ nhận: “Cậu nhìn lầm rồi.”

“Mình tận mắt nhìn thấy! Hắn còn nói cậu là nữ nhân của hắn! Hắn là ai?” Vẻ mặt Ninh Ninh bát quái, lại xem nhẹ nguy nan mới vừa rồi của chúng tôi.

“Mình không biết……” Tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ninh Ninh, chúng ta trước không cần rối rắm cái này. Mình cảm thấy, chuyện đêm nay về Linh Linh, vẫn đi tìm Lý bà bà hỏi một chút trước……”

“Cũng đúng……”

Cảnh sắc xung quanh chúng tôi bỗng nhiên biến đổi, thế giới đen tối trong nhà của Linh Linh lập tức sáng lên, ở giữa phòng đặt một quan tài, trước quan tài còn có chậu than, mẹ của Linh Linh đang ở một bên khóc lóc đốt tiền giấy cho cô ta.

Vừa rồi chúng tôi nhìn không thấy tình hình trong phòng, nghĩ đến cũng là bị nam quỷ kia hoặc Linh Linh làm thủ thuật che mắt.

Thoáng nhìn Linh Linh bên trong quan tài, Ninh Ninh kéo tôi lui nhanh về phía sau vài bước: “Chúng ta cách xa một chút, cô ta còn muốn giết chúng ta thì sao……”

“Ai muốn giết các cháu?”

Một giọng nói quỷ dị vang lên ở sau lưng, tôi và Ninh Ninh hoảng sợ, xoay người mới phát hiện là Lý bà bà.

“Bảo các cháu buổi tối không được đi ra, sao còn đi ra! Còn tới nơi này! Muốn tìm chết sao!” Lý bà bà nổi giận đùng đùng mắng.

Tôi và Ninh Ninh còn chưa kịp giải thích, mẹ của Linh Linh đã từ trong phòng lao tới mắng: “Bà không cho Linh Linh của chúng tôi minh hôn còn chưa tính, Linh Linh chúng tôi minh hôn, bà còn muốn tới quấy rối!”

“Cũng không nhìn xem Linh Linh của chúng mày là kết minh hôn với ai! Đến lúc đó bị nam quỷ kia làm hại hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng đều không có!” Lý bà bà tức giận mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.