"Đại sư, đại sư, chị thấy đó em cũng rất có ích mà. Chị nhận em làm đệ tử đi, không cần khách sáo, muốn sai bảo gì cũng được." – Đào Tuyết Ương kiên trì, hay phải hâm mộ nàng có bộ mặt dày cứ muốn bái sư. Nàng cảm giác ở cạnh Sư Âm rất an toàn, dù hay bị nàng chọc giận đến tái mặt. Đôi lúc còn muốn giết nàng luôn, nhưng Sư Âm sẽ không ra tay.
Sư Âm nhìn Đào Tuyết Ương, nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi chỉ muốn cô....tránh xa ra!"
"Chúng ta quen nhau lâu rồi, tình cảm cũng nên tiến triển một chút. Chị đừng ngại." – Đào Tuyết Ương bộc lộ khí phách giang hồ, vất vả gác tay lên bả vai Sư Âm. Dù Sư Âm không mang giày, nhưng vẫn rất cao.
"Không cần thiết!"
"Thôi mà, chúng ta rất có duyên thầy trò. Chị là thiên sư, em có Âm Dương Nhãn, rất hợp."
"Có quỷ mới chịu nhận cô."
"Đại sư, sao chị lại nói mình là quỷ?"
"[email protected]&^$"
Hình tượng bình thường lạnh lùng cao quý, với người khác khịt mũi coi thường. Sự thật chứng minh, Sư Âm nổi điên đều là do kẻ ngu ngốc nào đó chọc tức. Lúc nào cũng bị chọc cho phùng mang trợn mắt, mất hết hình tượng. Nàng muốn làm thịt cái đồ ngốc này.
Đào Tuyết Ương tuy hơi bị khùng, không chịu suy nghĩ, nhưng ở thời điểm quan trọng nàng vẫn rất có ích. Đi theo nàng còn có "máy ảnh ký ức" Lương Ưu Tú, hai người gộp lại cũng có tác dụng mà phải không? Dù cái tên có bộ não siêu cấp đã bị hiện trường đầy máu hù cho nhập viện, nhưng đến lúc cần cũng xài được.
Lương Ưu Tú đang làm thủ tục xuất viện, trong balo của hắn là vật rất quan trọng lấy từ nhà Lâm Vũ Dân. Lúc đó, đầu óc hỗn loạn ói đến mệt ngồi xổm một bên, cúi đầu nhìn thấy cuốn sách cũ nát. Bọn họ là "hội nghiên cứu linh dị", ở hiện trường phát hiện vật thần bí sẽ lấy để làm bộ sưu tập. Cất cuốn sách vào balo, nhưng vì ói nhiều quá nên quên luôn nói với mấy người kia.
Lúc nằm viện, Lương Ưu Tú đã nhìn qua cuốn sách thần bí, bên trong toàn ghi chép toàn những thứ liên quan đến ma quỷ.
Trên thế giới này, có thiên sứ sẽ đi kèm ác quỷ. "Nhân tính bổn ác", kiếp trước làm nhiều chuyện ác, kiếp này trả. Trong lòng con người đều có thiện và ác, quá nhiều tham vọng sẽ sinh ra ma quỷ trong lòng. Thậm chí so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, người không vì mình trời chu đất diệt, làm chuyện hại người.
Kiêu ngạo, gian xảo, ô uế, tàn ác, là bản tính ác ma. Nếu con người không có dục vọng, tà niệm, sẽ không bị ác ma dụ dỗ. Đổi linh hồn của chính bản thân lấy thứ mình cần.
Thiên sứ hạ phàm cứu nhân độ thế, ác ma cũng liền sinh ra. Dù con người lương thiện bao nhiêu, nhưng chỉ cần trong lòng có dục vọng sẽ bị ác ma dụ dỗ lợi dụng.
Lập khế ước với ác ma, linh hồn vĩnh viễn không được siêu thoát, rơi vào lỗ hổng Địa Ngục, chẳng thể đầu thai.
Trên quyển sách viết quá nhiều thứ liên quan đến con người và ác ma, ngày nào đó con người sẽ bị hủy hoại vì chính dục vọng của bản thân. Lương Ưu Tú xem xong thấy nhức cả đầu, có điều kì lạ, sách rất cũ trên mỗi trang đều có chữ và hình vẽ, chỉ duy nhất một trang bỏ trắng.
Người đầu tiên Lương Ưu Tú tìm đến là Đào Tuyết Ương. Thật lòng hắn rất sợ đến nhà Đào Tuyết Ương, toàn là âm khí u ám. Hắn không nhìn thấy ma nữ cùng phòng, nhưng cảm giác được một chút oán khí ở khắp nhà.
Hành lang trống trải, tiếng chân vang vang, Lương Ưu Tú càng đi càng sợ không dám quay đầu ra sau nhìn. Sống lưng ớn lạnh, cứ như sau lưng có ai đi theo, tiếng bước chân trên hành lang đặc biệt quỷ dị. Lương Ưu Tú tăng tốc, phía sau lại vang lên âm thanh như có người đuổi theo. Cắn răng chạy một mạch đến căn hộ cuối cùng, liều mạng đập cửa.
"Đào học tỷ, Đào học tỷ, nhanh mở cửa ~~~~~~" – Không thấy ai trả lời, càng sợ hơn.
Cửa mở ra, một khuôn mặt đen thui chỉ nhìn thấy hai con mắt, ánh sáng mờ mờ dọa Lương Ưu Tú muốn la làng, người mặt đen đưa tay bịt miệng hắn.
"Cậu la làng cái gì, không biết chỗ này có người khác ở à. Chủ nhà sẽ tưởng rằng chỗ chị đây có người chết đó." – Đào Tuyết Ương dùng tay còn lại đem mặt nạ rong biển lấy xuống. Trên mặt còn dính một chút, nhìn như mới vừa lội bùn ra.
"Học tỷ, chị tốt nhất nên kéo rèm cửa ra. Lúc nào cũng tối thui, chả trách sao âm khí nặng nề." – Nếu là nhà ma thì không nói, tại sao ở nhà cũng phải làm cái không khí âm u quỷ quái vậy chứ.
"Bởi vì Tiểu Khiêu không thích ánh sáng quá nhiều, đôi lúc cho cậu ấy sưởi nắng nhẹ sẽ không tan thành mây khói..." – Đào Tuyết Ương đang nói thì ngừng lại, đẩy Lương Ưu Tú né qua một chút, nhìn phía sau hắn mỉm cười chào hỏi: "Quách tiên sinh, người vẫn khỏe chứ?"
Lương Ưu Tú từ từ xoay đầu lại, cả người cứng ngắc. Quả nhiên, trống rỗng, không có ai, vậy Đào Tuyết Ương chào hỏi chính là.....
Lương Ưu Tú xin thề, lần sau có lấy dao kề cổ, hay muốn bạo "cúc hoa" của hắn, có chết cũng không bước vào căn hộ của Đào Tuyết Ương nửa bước. Trừ khi học tỷ đổi chổ ở.
"Đào học tỷ, chị tha cho em đi, em chỉ đến đưa đồ thôi." – Hắn không dám một mình đi gặp vị thiên sư xinh đẹp, xấu tính kia. Nên nhiệm vụ cao cả này, tốt nhất nhờ học tỷ Đào Tuyết Ương đầu chứa toàn tàu hủ đi đưa.
"Đưa cái gì?" – Đào Tuyết Ương bước tới, vì nhìn học đệ xem ra đang rất muốn bỏ chạy thật nhanh.
"Là cái này, em lấy lúc trong nhà Lâm Vũ Dân, quên nói với hai chị. Quyển sách này chắc có liên quan đến cái chết của Lâm Vũ Dân và thi thể Hà Vận mất tích. Sư Âm tiểu thư chắc biết nó là cái gì." – Lương Ưu Tú đưa cuốn sách cũ nát cho Đào Tuyết Ương.
"Tiểu Lương cái này đúng là đồ tốt, đại sư lần này nhất định sẽ thu chị làm đệ tử, ha ha ~~~~! Chúng ta đi tìm chị ấy ngay." – Sư Âm ở gần đây, muốn tìm rất thuận tiện, Đào Tuyết Ương phấn khởi kéo học đệ đi.
"Đào học tỷ, tốt xấu gì thì chị cũng nên rửa mặt đi!" – Lương Ưu Tú vô cùng quan tâm nhắc nhở.
Đào Tuyết Ương chạy đi rửa mặt, đeo balo, kéo Lương Ưu Tú phóng thẳng đến khu dân cư cao cấp đối diện.
Sư Âm đang điều tra chuyện này, không nhận bất cứ việc nào khác nên toàn ở nhà, chờ Tâm Nhi đem tin về.
Lúc Lương Ưu Tú đến đã là buổi chiều tối, hai người chạy sang nhà Sư Âm thì trời tối luôn rồi. Khi Đào Tuyết Ương bấm chuông, Sư Âm bực mình không cho bọn họ vào, nàng không muốn cả buổi tối bị kẻ ngốc kia phiền đến ngủ không yên.
"Cô đừng có ép tôi..." – Sư Âm dọa dẫm, liền bị cái gì đó đập vào mắt im bặt.
"Chị sẽ cần thứ này."
Sư Âm vừa nhìn cuốn sách lập tức nhận thấy nó không bình thường. Người thường trong mắt họ đây chỉ là cuốn sách cũ rách nát, nhưng Sư Âm lại thấy được nó phát ra ma lực. Nếu là cuốn sách bình thường, Đào Tuyết Ương sẽ không tùy tiện đem đến giỡn mặt nàng, thần kinh của nha đầu này đã bị mấy chuyện quỷ quái nhiễm nặng lắm rồi.
"Sách, đưa tôi!"
"Vậy chị đáp ứng nhận em làm đệ tử, dạy em."
"Để suy nghĩ lại. Sách, đưa tôi!" – Sư Âm đã nhịn đến giới hạn, Đào Tuyết Ương không nghe lời, nàng cướp luôn cho nhanh.
Đào Tuyết Ương cười hì hì đưa sách cho thiên sư, Sư Âm lập tức mở ra, sắc mặt nhăn nhó đến khó coi.
"Quyển sách này đã phong ấn một ác ma, thằng ngu Lâm Vũ Dân đã dùng cách này để triệu ác ma ra. Hừ! Tôi chưa bao giờ thích dính đến ác ma, nhất định sẽ đem 'nó' nhét lại vào sách." – Vẻ mặt Sư Âm rất hung dữ.
Sư Âm về đến nhà, cấp tốc tìm Sư Phù, Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú tất nhiên vẫn bám theo.
"Tâm Nhi chưa có tin gì, không cần cứ cách hai phút là hỏi em một lần." – Sư Phù đang chơi game online, nghe được tiếng bước chân, không cần nhìn cũng biết tỷ tỷ lại đến rồi. Có một số việc, gấp gáp cũng không làm được gì.
Sư Phù vừa nói xong câu đó, ngực bị một luồng sức mạnh đập thẳng vào, phun một ngụm máu bắn lên màn hình máy tính. Sư Âm bước nhanh đến hỏi.
"Tiểu Phù, đệ sao vậy?" – Tuy rằng thường xuyên tán đầu đệ đệ, nhưng nếu đệ đệ xảy ra chuyện Sư Âm là người lo lắng nhất.
"Tâm Nhi xảy ra chuyện rồi, 'nàng' tìm thấy, bị 'nó' đánh trọng thương." – Sư Phù một tay ôm ngực, một tay lấy giấy ăn nhanh chóng xếp thành hạc giấy bay ra ngoài: "Tỷ, để Phượng Hoàng theo nó, nó sẽ dẫn đường."
Sư Phù lau sách máu trên miệng, vung tay nói rằng hắn không có việc gì. Tâm Nhi là do linh lực hắn tạo ra, hắn bị thổ huyết có nghĩa là Tâm Nhi bị đánh trọng thương rất nặng. May mắn hắn nhanh chóng thu hồi "nàng", trễ một chút sẽ càng thảm hơn. Nếu linh lực không mạnh, e là chẳng phải chỉ thổ huyết, có thể mất mạng.
"Chết tiệt, ta nhất định phải đem cái thứ ác ma kia xé thành trăm mảnh!" – Sư Âm nghiến răng gọi Phượng Hoàng ra đuổi theo hạc giấy, rồi chạy ra cửa theo sau. Dám tổn thương đệ đệ nàng, tuyệt đối không thể tha thứ.
Đào Tuyết Ương vừa tới cửa phòng, không thấy thiếu nữ như tranh lúc trước ở đâu, chỉ thấy Sư Phù không biết tại sao lại ói máu, tiếp theo là Phượng Hoàng bay ra ngoài. Chuyện gì đang xảy ra cũng không biết, nhưng thấy Sư Âm giận dữ lao ra, nàng muốn chạy theo. Nhắc tới ma quỷ, Đào Tuyết Ương nhớ tới cái gì đó, chạy xuống nhà bếp cầm một thứ, rồi lập tức đuổi theo Sư Âm.