Âm Dương Giới

Chương 72: Bể tình nổi sống, hận hay yêu?




Lệ Minh Nguyệt giật mình ngơ ngác nhìn theo tiếng thét, thấy một bóng đen đã hiện ra sừng sững, cách chiếc sập chừng năm thước.

Người ấy là Bạch Thái Vân.

Lệ Minh Nguyệt vừa thẹn vừa tức, trợn mắt nhìn nàng rồi kêu rằng :

- Ồ, chị... chị...

Bạch Thái Vân cười lạt nói :

- Sao?

Rõ ràng là Bạch Thái Vân, một sự thực bẽ bàng, đáng chán! Lệ Minh Nguyệt chẳng biết nói năng làm sao, chân tay luống cuống nhìn sững không nói gì hết.

Lửa dục trong người của Thời Thiếu Côn chỉ hạ bớt một phần. Chàng sửng sốt nhìn Bạch Thái Vân, há miệng cứng lưỡi nói chẳng nên lời.

Một lúc sau, Lệ Minh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cau mày nói lớn :

- Bạch Thái Vân! Chị đừng ỷ mình may mắn kiếm được nước trước. Hôm nay nếu tôi để cho chị thoát khỏi Phụng Nghi thôn thì ba chữ Lệ Minh Nguyệt về sau sẽ được viết lại...

Bạch Thái Vân cười lạt nói :

- Xin cô nương chớ khá tự mãn lớn lời như thế. Hơn nữa bây giờ tôi cũng không có ý muốn thoát đi đâu.

Lúc ấy Độc Vương Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thủ Vu Bà cũng vọng động đứng bao quanh phía sau Bạch Thái Vân, chận mất đường rút lui của nàng. Hai lão già đều sẵn sàng hai bên Lệ Minh Nguyệt, vũ khí cầm tay, chỉ chờ lệnh là động thủ ngay.

Lệ Minh Nguyệt nở nụ cười ranh mãnh hét lên :

- Bạch Thái Vân, hiện nay nếu tôi muốn lấy sinh mạng của ngươi dễ như trở bàn tay. Nhưng...

Bạch Thái Vân liếc mắt nhìn quanh thấy Độc Vương Sa Thiên Lý mặt mày đầy bướu thịt nổi phồng, hai chưởng thủ sẵn, lòng chưởng ẩn hiện những đường gân đen tía, hai mẹ con Long Thủ Vu Bà sẵn sàng chờ đợi lệnh của Lệ Minh Nguyệt để xông vào tấn công khốc liệt.

Nhưng nàng không quan tâm tý nào, vẫn tủm tỉm cười.

Bỗng Lệ Minh Nguyệt nói tiếp :

- Bây giờ chúng ta cần đi đến một giải pháp khác, “Vân Độc Khỏa Yên” tuy không phải là một món độc kỳ lạ, nhưng cũng làm cho thần trí người ta hôn mê ít ra cũng phải ba ngày mới tỉnh. Mới chỉ có mấy giờ, tại sao cô lại...

Bạch Thái Vân nói :

- Cô băn khoăn về việc này cũng phải, tôi cũng không cần giấu diếm làm gì nữa. Cô nên biết rằng tôi là con gái của Bạch Công Lăng, Giáo chủ Vu Cổ giáo.

Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :

- Vu Cổ giáo không có khả năng phòng tránh hết trăm thứ độc. Ngay đến Giáo chủ Bạch Công Lăng cũng chưa hẳn...

Nói đến đây nàng đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh dị sợ hãi.

Liếc mắt nhìn lại thấy Độc Vương Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thủ Vu Bà đã đóng kín tất cả cửa ngõ ra vào. Bên trong đèn thắp sáng trưng, trừ Bạch Thái Vân ra không còn một cao thủ nào đáng kể. Lệ Minh Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn, vẻ mặt khẩn trương đã bớt đi.

Bạch Thái Vân cả cười nói :

- Ngươi nói phải lắm. Nếu là cha tôi cũng vẫn bị nàng ám toán cũng bị hại. Nhưng có điều giúp tôi và cha tôi có điểm khác nhau. Nếu tin tức liên lạc mau chóng hơn, cô sẽ thấy rằng chính loại “Vân Hương độc” của Chí Tôn giáo chủ cũng không làm gì tôi nổi.

Lệ Minh Nguyệt miễn cưỡng nói :

- Người khôn nghi ngàn điều, cũng phải có điều sai lạc, huống chi tôi vì cô mà phải ngạc nhiên, có lẽ cô đã tiến tới trình độ chống cả bách độc hay sao?

Bạch Thái Vân đáp :

- Chị cũng chưa hẳn là bậc trí gia, mà tôi cũng không có khả năng chống trăm thứ độc. Chỉ có đặc biệt là trong cơ thể tôi có một số Vô vĩ cổ trùng, một loại trùng chuyên môn ăn các thứ độc vật và độc tố xâm nhập vào cơ thể. Cho nên khi trúng độc, tôi cũng như người thường phải chịu ảnh hưởng nhất thời của chất độc. Nhưng một thời gian ngắn sau đó, khi các độc tố bị “Vô vĩ cổ trùng” hút hết rồi, tự nhiên tôi sẽ hoàn toàn vô hại.

Lệ Minh Nguyệt chưa tin, hỏi thêm :

- Nhưng tôi đã điểm cả mười hai chính huyệt của cô rồi mà.

- Cái thuật chân khí phá huyệt, tôi cũng có chút ít khả năng đối phó được.

- Chị đã tinh thông chân khí phá huyệt sao?

Lệ Minh Nguyệt nói xong khanh khách cười rồi tiếp thêm :

- Kể ra cô cũng có nhiều biệt tài đáng phục lắm. Nhưng tiếc hôm nay thì khác...

Vừa nói chuyện, nàng vây tay tiến sát vào Bạch Thái Vân, vung chỉ cong như móc câu bổ ngay vào mặt nàng. Độc Vương Sa Thiên Lý và hai mẹ con Long Thủ Vu Bà và hai lão già thị vệ cũng đồng thời bao vây tấn công luôn.

Thời Thiếu Côn nóng lòng như lửa đốt. Nhưng công lực chàng đã tiêu tan, dù có ra tay cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.

Tình thế khẩn trương như chỉ mành treo chuông đá, đột nhiên nghe đánh “ầm” một tiếng lớn, có tiếng quát :

- Hãy dừng tay!

Rồi loang loáng có nhiều người hiện ra nơi cửa động.

Lệ Minh Nguyệt tái mặt, dừng tay kêu lên :

- Đại thư!

Thì ra những bóng người vừa đến không ai khác hơn là Khúc Tự Thủy, Tề Mãn Kiều, thêm Chu Diệp Thanh đang đứng ủ rũ, và một ông lão già độ năm mươi, tinh thần quắc thước.

Khúc Tự Thủy lạnh lùng nói :

- Cô cũng còn gọi tôi là đại thư sao?

Lệ Minh Nguyệt sửng sốt nói :

- Đại thư đã không thông cảm được lòng em rồi!

Khúc Tự Thủy thở dài, quay nơi khác không thèm đáp lại.

Trong lúc đó, Bạch Thái Vân lấy trong túi ra một hoàn thuốc đưa tới trước mặt Thời Thiếu Côn, dùng truyền âm nhập mật nói :

- Đây là viên “Thanh Ưng hoàn” của gia gia chế ra, anh hãy nuốt đi.

Thời Thiếu Côn đỏ mặt e thẹn, nhưng cũng đưa tay bắt lấy viên thuốc nuốt liền.

Viên thuốc vừa trôi qua khỏi họng đã cảm thấy mát mẻ dễ chịu liền, những dục niệm trước kia hoàn toàn tan biến hết. Thời Thiếu Côn tự thấy hổ thẹn, áy náy vô cùng. Chàng chỉ hận không có cách gì chun được xuống đất cho khuất mắt, nên đứng cúi đầu không nói năng gì hết.

Không khí trầm lặng, trang nghiêm cơ hồ muốn nghẹt thở. Trong phòng không có một tiếng động nào.

Bạch Thái Vân gọi lớn :

- Cha!

Ông lão năm mươi tuổi, thân hình quắc thước vừa mới đến khi nãy là Bạch Công Lăng Giáo chủ Vu Cổ giáo.

Vu Cổ giáo chủ có phần hổ thẹn, nhìn nàng than dài :

- Mang danh Giáo chủ một giáo hội, từng xông pha trên giang hồ bao lâu, không ngờ đâu ngày hôm nay mới vào Trung Nguyên đã lầm mưu, đến nỗi phải nhờ tay những cô gái này tới cứu.

Nói xong ông có vẻ buồn rầu chán nản lắm.

Bạch Thái Vân chạy ào tới lăn xả vào lòng Vu Cổ giáo chủ nói :

- Tuy cha đã xông pha trên đường đời nhưng người anh hùng làm sao đoán cho hết những âm mưu thâm độc tiểu nhân. Thất bại có vì cạm bẫy của chúng cũng không thể vì đó mà ảnh hưởng đến uy danh mình được.

Lệ Minh Nguyệt nghe nói chỉ khẽ cười, nhưng không nói gì.

Vu Cổ giáo chủ lạnh lùng nói :

- Phải, nếu bằng chân tài thực học, thì không cần cha phải ra tay.

Nói đến đây một loạt tiếng kêu ken két xen lẫn với những tiếng reo ầm ầm đưa tới. Cửa đá đã mở tung, hàng mấy chục quái nhân mặt mày kỳ dị, tay chân xâm rằn rực, y phục đủ màu sắc ồ ạt xông vào như một tràng gió lốc.

Thời Thiếu Côn giật mình, đứng sững chưa biết bọn này là ai thì cả đoàn người đều phủ phục quỳ xuống trước mặt Vu Cổ giáo chủ lạy mấy lạy. Rồi không đợi ra lệnh, họ đã phân tán xung quanh và vây chặt lấy bọn Lệ Minh Nguyệt, Sa Thiên Lý và mẹ con Long Thủ Vu Bà. Trong chớp mắt đã bố trí thành một tòa trận thế.

Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :

- Những tuồng chơi con nít làm sao dọa nạt được tôi, đối với người Vu Cổ, riêng một mình Long Thủ Vu Bà là đủ đối phó rồi.

Vu Cổ giáo chủ nổi giận đùng đùng, mắng lớn :

- Con tiện tỳ, dù mày có tài thần giỏi thánh, hôm nay cũng phải đấu với mày một trận cho biết.

Nói xong đưa tay ra lệnh, chỉ huy bọn giáo đồ tấn công.

Nhưng ông chưa kịp ra tay, Bạch Thái Vân đã ôm choàng lấy ông kêu rằng :

- Gia gia, cha... không trông thấy chàng hay sao?

Tiếp theo đó, nàng quay sang bảo Thời Thiếu Côn :

- Anh hãy mau mau lại yết kiến gia gia đi.

Thời Thiếu Côn tuy ngượng đỏ mặt, nhưng cũng lại vái chào nói :

- Xin kính chào... tiền bối!

Vu Cổ giáo chủ gật đầu nói :

- Hay lắm, tốt lắm.

Tình hình nhờ vậy đã bớt căng thẳng nhiều.

Khi Vu Cổ giáo chủ định phát động cuộc tấn công trở lại, thì Khúc Tự Thủy đã lách mình nhảy tới đưa tay cản lại.

Bạch Công Lăng cau mày hỏi :

- Cô nương muốn gì?

Khúc Tự Thủy lễ phép nói :

- Xin lão tiền bối tha thứ tiểu nữ đã xao lãng bổn phận. Nếu lão tiền bối cho phép, tiểu nữ xin lãnh phần xử lý việc này cho.

Bạch Công Lăng đưa tay ra lệnh :

- Chúng mày hãy lùi xuống.

Mấy chục quái nhân tuân lệnh dạ rang rồi từ từ rút lui tản mát bốn góc.

Khúc Tự Thủy xá một cái nói :

- Cám ơn tiền bối.

Rồi nàng quay mình tiến sát về phía Lệ Minh Nguyệt.

Lệ Minh Nguyệt lẩm bẩm nói :

- Đại thư, chả lẽ chị lại muốn...

Khúc Tự Thủy thở dài nói :

- Bây giờ tôi muốn hỏi cô một câu thật lòng, cô dự định như thế nào?

Lệ Minh Nguyệt nghiến răng nói :

- Mỗi người có chủ định riêng, ai có lối nấy.

Khúc Tự Thủy cười lạt nói :

- Đủ rồi, một câu nói ấy cũng đủ lắm rồi!

Lệ Minh Nguyệt gượng cười nói :

- Đại thư, chị muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng em phải không?

Nàng đang nói, bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác :

- Nên biết rằng bất cứ một người nào dù tài giỏi thông minh đến đâu cũng khó tránh được một lần lầm lỡ. Đừng cho rằng giữa đại thư và chàng họ Thời kia.

Khúc Tự Thủy nghe đến đó tái mặt đi.

Tề Mãn Kiều lại gần, xen vào nói :

- Nhị thư, có thể nghe em nói một câu này không?

Lệ Minh Nguyệt thở dài nói :

- Bỏ hết, vứt hết đi! Chúng ta hãy cùng trở về Trường Bạch sơn là hơn.

Chu Diệp Thanh đứng bên cạnh nghe xong nói tiếp :

- Phải đấy, bao nhiêu điều phiền muộn rắc rối đều do từ miền Tây gây nên, chúng ta hãy cùng nhau trở về Vô Vi môn, đừng nhúng tay vào chốn giang hồ nữa mà làm gì.

Lời nói có vẻ cảm khái và thành khẩn vô hạn.

Khúc Tự Thủy than rằng :

- Nhị muội, nếu như chị em chúng mình cùng ăn năn hối hận thì bao nhiêu điều trót đã lầm lỡ, mọi việc đều có thể bổ cứu được hết.

Lệ Minh Nguyệt hứ một tiếng nói :

- Phải, tôi chỉ hối hận vì những điều trót lầm lỡ. Tôi cũng hối hận vì sự đại bại công nhiên tại đây, ngày hôm nay.

Khúc Tự Thủy sửng sốt hỏi :

- Nói thế là em không còn muốn trở về Trường Bạch sơn phải không?

Lệ Minh Nguyệt lắc đầu nói :

- Không, nếu đại thư cần tôi sẽ cùng trở về ngay. Nhưng hiện nay, tôi còn cần giải quyết mấy điều tâm sự.

- Cô muốn...

- Việc này, tốt nhất xin đại thư đừng hỏi đến.

Rồi liếc mắt nhìn lại, nàng hằm hằm nói :

- Hôm nay tuy thất bại, nhưng Lệ Minh Nguyệt nay vẫn không phục chút nào. Nếu cứ ra tay đánh nhau, chưa biết phần thắng đã thế nào.

Nhưng sau đó, nàng lại rảo bước đi mở toang tất cả các cửa hang cho những người bên trong lùi hết ra ngoài.

Độc Vương Sa Thiên Lý, mẹ con Long Thủ Vu Bà cũng từ từ rút lui luôn.

Bỗng Thời Thiếu Côn hét lớn :

- Hãy thong thả đã!

Lệ Minh Nguyệt dừng chân lại, nhìn chàng mỉm cười hỏi :

- Anh nghĩ sao?

Thời Thiếu Côn nói lớn :

- Xin cô hãy trả lại tôi những tài liệu mà cô đã đánh tráo của tôi.

Lệ Minh Nguyệt lạnh lùng nói :

- Những đồ vật ấy đối với tôi chẳng có ích gì. Nhưng hiện nay chưa phải lúc anh muốn mà được. Họa chăng...

Rồi nàng nghiêm trang nói tiếp :

- Họa chăng, anh có thể cướp lấy mà đi được.

Thời Thiếu Côn ngạc nhiên lẩm bẩm một mình, không nói năng gì hết. Nếu bảo cướp giật, thật là điều không thể làm được, vì hiện nay công lực của chàng đã tiêu tan hết cả, đề tụ chẳng được, làm sao mà ra tay?

Nếu không, vì những tài liệu này có một tầm quan trọng rất lớn đối với chàng cũng như đối với vận mệnh võ lâm.

Lệ Minh Nguyệt cứ lùi dần. Tuy hỏi nhưng trong vòng trật tự, có bố trí kế hoạch hẳn hòi. Nếu bất ngờ có ai ra tay, tất nhiên sẽ xảy ra một trường ác chiến ngay.

Bạch Thái Vân không muốn tình thế kéo dài và cũng muốn Lệ Minh Nguyệt mau mau đi cho khuất mắt nên cứ im lặng nhìn bọn Lệ Minh Nguyệt rút lui dần.

Thời Thiếu Côn thở dài một tiếng rồi quay đi ngay.

Chàng không biết mình còn sống bao nhiêu nữa, nhưng ý thức của chàng thì bây giờ không còn cách gì mà quay lại, và chàng không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện nào khác nữa.

Tâm hồn chàng tê tái, cơ hồ muốn rơi lệ.

Chu Diệp Thanh đứng đờ người không nhúc nhích.

Thì ra nàng nhận lệnh Lệ Minh Nguyệt giám sát bọn Bạch Thái Vân. Nhưng cuối cùng bị Bạch Thái Vân kềm chế lại, cho nên không dám cùng đi theo Lệ Minh Nguyệt nữa.

Cảnh yên lặng nặng nề lại kéo dài lần nữa trong gian nhà đá.

Bạch Thái Vân đưa mắt nhìn bốn phía, buồn buồn hướng về Bạch giáo chủ nói :

- Gia gia, chàng sắp chết đến nơi rồi.

Bạch Công Lăng sửng sốt hỏi :

- Ai sắp chết?

Bạch Thái Vân nói :

- Việc con đã nói với cha, cha quên rồi sao?

Bạch Công Lăng cười khà khà rồi ôn tôn nói :

- Con ơi, cha chỉ còn vỏn vẹn một bảo vật là viên thuốc “Cửu thiên phản hồn hoàn nguyên đơn”, chả lẽ ngày nay con lại muốn đem cho một kẻ khác?

Bạch Thái Vân tha thiết nhìn cha rồi từ từ nói :

- Con đâu dám đòi hỏi như vậy, nhưng nếu gia gia có biện pháp gì để cứu anh ấy cũng tốt.

Bạch Công Lăng lắc đầu nói :

- Độc tố trong người hắn đã giải hết rồi. Băng Phách tán tạm thời làm tiêu tan công lực cũng không có gì đáng quan hệ. Nhưng cái thuật “Di nguyên bổ thiên” kia thì không có biện pháp nào có thể...

Bạch Thái Vân cầm lấy tay Bạch Công Lăng kêu lên rằng :

- Gia gia, bất kỳ thế nào, xin cha tìm cách cứu giùm anh ấy.

Bạch Công Lăng thở dài nói :

- Viên “Cửu thiên phản hồn hoàn nguyên đơn” do bổn giáo truyền từ năm đời rồi, trước sau không bao giờ dùng tới. Hơn mười lăm năm về trước, ông nội mày lúc lâm chung, cha đã có định lấy viên thuốc này cho ông uống. Nhưng ông đã cương nghị cự tuyệt. Trong Vu Cổ giáo, viên thuốc ấy là một vinh dự, và là một bảo vật trấn môn, chẳng lẽ bây giờ đem cho một người khác không liên quan gì tới bổn giáo hay sao?

Bạch Thái Vân nói :

- Tại sao lại không liên quan gì? Gia gia nói sai rồi.

- Tại sao lại sai?

- Cha không nghĩ ra sao? Cha sinh hạ được mấy trai mấy gái?

Bạch Công Lăng ngạc nhiên nói :

- Cha chỉ vỏn vẹn có một mình mày chứ còn trai gái nào nữa? Sao con hỏi lẩn thẩn như vậy?

Bạch Thái Vân nói tiếp :

- Vu Cổ giáo sáng lập ra từ hai trăm năm nay, khét tiếng khắp miền Tây, đâu phải dễ dàng gì mà nên được.

- Đó là lẽ tự nhiên con ơi, con nghĩ sao mà nói như vậy?

- Xét ra gia gia lại cố phụ cái trọng trách của liệt tổ liệt tông phó thác. Đến đời này cha lại đem sự nghiệp này trao lại cho người khác rồi.

- Nói bậy!

- Gia gia định truyền lại cho ai?

- Tổ tiên đời đời có minh huấn rõ ràng. Chức Giáo chủ không thể truyền cho người ngoài. Nếu có con trai thì truyền cho con trai, có gái thì truyền lại cho con gái. Cha đây sẽ truyền cho con chứ ai nữa?

- Chỉ đáng tiếc là con đã sắp chết rồi.

Bạch Công Lăng giật mình hỏi :

- Tại sao?

Bạch Thái Vân nhìn Khúc Tự Thủy và Tề Mãn Kiều nói :

- Con đã cùng chàng tham luyện “U Hạo thần công”, nếu chàng chết con sống làm sao được?

Bạch Công Lăng cau mày đi đi lại lại một lúc rồi nói :

- Công việc như thế này quả nhiên cũng khá quan trọng và rắc rối.

Bạch Thái Vân gượng cười nói :

- Sự việc hiển nhiên là thế. Con chỉ nhắc lại mà thôi. Sự quyết định hoàn toàn thuộc quyền của gia gia, sau này gia gia khỏi hối hận.

Bạch Công Lăng cứ đi đi lại lại lẩm bẩm một mình :

- Việc này quả nhiên khó xử thật! “Cửu thiên phản hồn hoàn nguyên đơn” là một viên thuốc linh hiếm có, đã bảo tồn trên mấy đời rồi. Một cơ nghiệp của liệt tổ liệt tông đã khổ gầy dựng hơn hai trăm năm qua, chả lẽ lại đem trao cho một người khác?

Miệng lẩm bẩm, chân cứ bước đi, lòng ông thật đang bị câu xé bởi nhiều cảm nghĩ phức tạp. Bạch Thái Vân tựa hồ như đã có một phương cách hay ho, cố tỏ vẻ lạnh nhạt tủm tỉm cười nói :

- Phải, xin gia gia hãy cân nhắc kỹ càng trước khi quyết định. Đừng nếu vì áp lực của con mà làm điều nông nổi.

Bạch Công Lăng vẫn đi đi lại lại, hồi lâu mới dừng chân thở dài nói :

- Con ơi, cha đã quyết định rồi.

Bạch Thái Vân liếc nhìn Thời Thiếu Côn rồi nói tiếp :

- Gia gia nhất định không thể bỏ được viên “Cửu thiên phản hồn hoàn nguyên đơn” này phải không?

Bạch Công Lăng đưa tay vuốt râu rồi trịnh trọng nói :

- Con hãy cầm lấy, gia gia cho con đấy. Nhưng có một điều...

Ông cau đôi mày rồi nói tiếp luôn :

- Một khi uống viên thuốc này thì bao nhiêu “Vô vĩ cổ trùng” chết hết. Chừng đó chỉ sợ con không đủ khả năng để kềm chế nó được mà thôi. Ví như...

Bạch Thái Vân vội vàng chận lời ông ta và nói :

- Gia gia, con đã biết. Gia gia khỏi cần nói nữa.

Bạch Công Lăng đưa cho nàng một cái lọ bằng ngọc xanh, trong đó có đựng một viên thuốc màu đen to bằng một trái vải. Khi vừa mở nút ra, mùi thơm theo gió tỏa ra bốn hướng, hít qua đã thấy mát mẻ gan phổi.

Bạch Thái Vân tươi cười hớn hở cầm viên thuốc thoăn thoắt chạy lại bên Thời Thiếu Côn nói :

- Khi uống viên thuốc này vào chẳng những ảnh hưởng của Di nguyên bổ thiên đều tan mất, mà suốt đời không sợ một chất độc nào, công lực mỗi ngày thêm tăng tiến.

Nàng nói nhỏ :

- Anh hãy lại tạ ơn gia gia đi.

Nàng nói xong liền cầm viên thuốc đặt vào mồm Thiếu Côn.

Thật không ngờ, Thời Thiếu Côn lại cười lạt nói :

- Tấm tịnh tình của Vân muội, tôi muôn phần cảm kích, nhưng rất tiếc tôi không nhận được thuốc này.

Nói xong chàng quay mình chạy luôn ra cửa động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.