Ám Dạ Ma Vương

Chương 2




Bởi vì miệng vết thương để lâu không được trị liệu, đến khoảng nửa đêm, bắt đầu phát sốt cao, Lý Duật Thần mở mắt ra, đưa cánh tay khoát lên trên trán, di động rất nhỏ đều tác động tới vết thương trên người, nhưng yết hầu thật sự khát khô, hắn đành phải miễn cưỡng ngồi dậy, vất vả sờ soạng chuyển qua bên cạnh bàn, rót một chén nước......

Thế sự vô thường...... Hắn nhẹ nhàng cười...... Ai sẽ nghĩ tới quân chủ đã từng trên vạn người tiền hô hậu ủng, lại bi thảm đến tình cảnh như thế...... Tuy nhiên leo lên đế vị không phải là mong muốn của hắn, nhưng dù sao vận mệnh thúc đấy, hắn lại như cũ vô lực cứu vớt bá tánh trong thiên hạ...... Chỉ có thể trơ mắt nhìn trăm họ lầm than, khói súng nổi lên bốn phía...... Hắn thật sự là nghiệp chướng nặng nề a......

Đột nhiên, ngoài cửa truyền ra tiếng vang rất nhỏ, phảng phất là có người đang đè xuống tiếng khóc, hắn có chút tò mò, tập tễnh kéo cửa ra, thăm dò nhìn ra ngoài...... Bên ngoài im ắng, trăng non lưỡi liềm tản ra ánh sáng lạnh như băng, một bóng đen co rúc ở góc tường run rẩy, ánh mắt đen láy tràn đầy phòng bị cùng sợ hãi, giống như một con rắn bị kinh hách...... Hắn nhàn nhạt nở nụ cười......

Hình như đã nhận ra cái gì, bóng đen đột nhiên hướng hắn nhào tới, đưa hắn cùng bản thân ngửa mặt té vào trong phòng, "Đau......" Lý Duật Thần thống khổ cau mày, nhìn qua bóng người nằm sấp trên người...... Một nam hài tuổi cũng tương tự hắn, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy máu đen, trong mắt tràn đầy nước mắt sợ hãi, hai tay run rẩy nắm thật chặt vạt áo của hắn, "Ma quỷ, ma quỷ...... Cứu cứu ta...... Cầu ngươi......"

"Ngươi trước đứng dậy được chứ......" Lý Duật Thần đau đến nổi trên mặt hoàn toàn mất đi huyết sắc,vừa rồi bị nhào tới đầu óc nguyên bản hơi choáng ván liền biến thành không thể suy xét nữa, đợi sức nặng trên người  biến mất, hắn miễn cưỡng  chống đỡ thân thể, nằm tựa ở chân bàn, nhìn qua cái chân đã vô cùng thê thảm  ...... Khả năng có thể bị chặt đứt a...... Hắn cười khổ một cái, ánh mắt nhu hòa sáng ngời lẳng lặng nhìn qua nam hài......

"Van cầu ngươi...... Hắn...... Bọn hắn giết mẫu thân...... Còn muốn ăn ta...... Cứu cứu ta......" Nam hài nói năng lộn xộn và không ngừng dập đầu, nước mắt rơi xuống cùng con mắt tràn ngập sợ hãi  , làm cho người ta có thể nhận thức đến, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng khủng bố cỡ nào......

"Bọn họ là ai?......" Lý Duật Thần ngăn lại động tác của hắn, nhàn nhạt  hỏi, tiếng nói trong trẻo  làm cho nam hài dần dần khôi phục bình tĩnh......"Không biết...... Ta xem không rõ......"

"Hừ......" tiếng nói lạnh băng rét thấu xương làm cho không khì trong cả gian phòng tựa hồ bị đông lại, "Khó trách thủ hạ nói cho ta biết, có một thứ đồ ăn chạy trốn...... Nguyên lai là được Chiêu Tuyên đế thiện tâm mà cứu đến đây......"

"Ma quỷ!......" Nam hài kêu thảm nắm chặt tay của hắn, tránh ở góc bàn.

Vô năng, nhu nhược...... Đây là cảm giác đầu tiên của Dạ Yểm, hắn lạnh lùng nở nụ cười, đảo mắt nhìn qua bộ dáng tái nhợt đang nghiêng người dựa vào chân bàn, khuôn mặt huyết sắc mất hết lại rõ ràng nhiễm đỏ khác thường, máu tươi đỏ thẫm dọc theo chân trái bị thương uốn lượn trôi đến bàn chân, nhưng trong đôi mắt trong sáng của hắn ngoại trừ mê muội, không thấy bất luận biểu lộ đau đớn gì......

"Đem hắn mang đi!......" Xem nhẹ cảm giác có chút khác thường trong lòng, Dạ Yểm lạnh lùng mệnh lệnh thủ hạ. (yêu òi~~)

"Dạ!"

"Đừng!...... Cầu ngươi, cứu cứu ta, ta còn không muốn chết..... " Nam hài khóc nức nở, run rẩy  nắm chặt tay của hắn, không ngừng đung đưa.

Bởi vì lắc lư mà tác động vết thương trên người, sắc mặt Lý Duật Thần càng trắng hơn, nhàn nhạt hí mắt nhìn xem bóng dáng đứng thẳng cao lớn kia, "Các ngươi bắt hắn trở về làm cái gì?......"

"Bọn họ muốn ăn ta......" Nam hài run rẩy gào thét

Kinh ngạc nhíu lông mày, hắn giương mắt nhìn Dạ Yểm, "Các ngươi...... Không phải là nhân loại......?"

Dạ Yểm không có trả lời, chỉ là cau mày nhìn xem khí tức càng ngày càng yếu của hắn, "Đáng giận!" Y phất tay làm phép đưa hắn chuyển qua trên giường, nhanh chóng  xé mở ống quần có vết máu loang lổ, một cái miệng vết thương dài ba tấc thình lình xuất hiện ở trước mắt, nguyên bản bắp chân trắng nõn cân xứng hiển nhiên bởi vì xương đùi bị bẻ gẫy mà biến thành có chút dị dạng, vết ứ đọng tím xanh  một mực kéo dài đến cổ chân...... Dạ Yểm cau mày nhìn qua miệng vết thương mà giật mình, đôi mắt lạnh như băng liền đốt lên lửa giận hừng hực......

"Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí!" Lý Duật Thần nhàn nhạt nói, quay sang nhìn nam hài ở trước cửa, cho hắn một cái mỉm cười trấn an.

"Hừ......" Dạ Yểm cười lạnh một tiếng, ác ý lấy tay cầm chân bị thương, thoả mãn nhìn sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch......"Ở trong nhân loại, ngươi xem như kiên cường  ...... Rất thú vị......" Lấy ra tay, cười nhìn vết máu đỏ thẫm trong tay, phóng tới bên miệng đưa lưỡi khẽ liếm, nhìn nghiêng thấy sắc mặt người kia tái nhợt...... Quả nhiên rất ngọt...... (gúm, anh công ở dơ =.=)

Lý Duật Thần chỉ là lẳng lặng nhìn Dạ Yểm, nhàn nhạt  cười, "Ngươi nghĩ ăn ta sao......"

Dạ Yểm ngây ra một lúc, lập tức kéo ra một vòng mỉm cười mị hoặc, "Không, ta sẽ không giết ngươi...... Chỉ cần ngươi hướng ta thề, vĩnh viễn thuộc về ta, vô luận là sinh tử......" Chỉ cần ngươi nói ra lời thề này, như vậy ta liền có thể không cần chờ nhiều vài năm......

"Vọng tưởng......" Lý Duật Thần giọng điệu y nguyên bình thản, cự tuyệt lời mời làm cho người ta không thể xem thường ngạo khí của hắn......

"Ha......" Dạ Yểm đột nhiên cuồng tiếu một hồi, ánh mắt nguy hiểm u ám  thẳng tắp  nhìn qua hắn, "Rất tốt, ta thích tính cách của ngươi...... Một ngày nào đó ta sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện......"

"......" Lý Duật Thần không thèm để ý chút nào nghiêng mặt qua, giãy dụa  muốn ngồi dậy, chính là cho dù di động rất nhỏ, chân liền truyền đến đau nhức kịch liệt, làm cho hắn không thể không buông tha cho, chỉ có thể ở trên giường thở hổn hển......

Dạ Yểm nhìn qua khuôn mặt ửng hồng khác thường của hắn, đưa tay chụp lên trán của hắn, lạnh lùng nở nụ cười, "Cùng nhân loại mà nói...... Ngươi thật sự rất kiên cường...... Bất quá là quá lại không biết lượng sức......" Dứt lời đưa tay chuyển qua vết máu loang lổ ở chân, trong lòng bàn tay phát ra hồng quang chói mắt, nguyên bản miệng vết thương vô cùng thê thảm  bắt đầu như có kỳ tích mà khép lại......

"Dừng tay...... Ta...... Không cần  ngươi trợ giúp!" Lý Duật Thần suy yếu  hô, nhưng căn bản vô lực ngăn cản. Một lát, Dạ Yểm đứng dậy, nhìn về phía cánh cửa, "Quay lại đây!"

Trước cửa nam hài run rẩy, e ngại là không dám di động, chỉ có thể cầu xin  nhìn qua Lý Duật Thần, lại đột nhiên bị những người khác sau lưng  đẩy mạnh, ném tới bên chân Dạ Yểm, "Nhân loại ti tiện, ý chỉ của Dạ Hoàng  ngươi rõ ràng không nghe!"

Lý Duật Thần ngạc nhiên nhìn qua cái chân đã khỏi của mình, vẻ mặt là không có thể tin...... Nam hài kêu khóc leo đến bên giường, vung vẩy lung tung hai tay mà kéo lấy tóc của hắn, Lý Duật Thần thoáng nhíu lông mày, ngồi dậy cầm cổ tay mảnh khảnh của nam hài, "Đừng khóc!" Âm thanh trong trẻo trong có nhàn nhạt uy nghiêm, nam hài ngây ra một lúc, ngơ ngác  nhìn qua hắn......

"Dạ Hoàng...... Là ngươi sao......?"

"Câm mồm!! danh hào của Dạ Hoàng lại có thể để bọn nhân loại ti tiện như ngươi gọi sao......" Dạ Yểm nhíu mày, hứng thú nhìn phản ứng của hắn, phất tay ngăn cản chỉ trích của người hầu đang nửa quỳ trên mặt đất.

Lý Duật Thần nhàn nhạt nhìn người lên tiếng, giương mắt nhìn hướng Dạ Yểm, "Các ngươi tính toán đưa hắn đi đâu?"

"Ngươi nghĩ như thế nào?" Dạ Yểm nhẹ liếc mắt người trên mặt đất, nam hài e ngại co rúm lại một chút, đổi lấy tiếng cười khẽ khinh thường của y.

Ta có thể như thế nào...... Lý Duật Thần trầm thấp  cười, bình tĩnh trong mắt không có sóng  lại xẹt qua một tia bi thương...... Ta ngay cả quyền lợi lựa chọn tử vong đều không có......"Các ngươi ăn thịt người sao?......"

Dạ Yểm y nguyên không làm đáp, chỉ là cúi đầu nhìn qua hắn...... Đôi mắt lãnh khốc u ám nhìn không ra bất luận tâm tình gì......"Ta đây thay thế hắn được chứ......"...... Nếu như có thể lựa chọn...... Ta không muốn sanh ra ở loạn thế như vậy  ...... Không muốn trở thành thiên tử trên vạn người...... Không muốn gánh nặng trách nhiệm trầm trọng  ...... Không muốn nhìn thấy huyết tinh, tranh đấu...... Không muốn biết rõ tính người yếu đuối và hắc ám...... Chỉ cần đơn thuần ; à người sống, bình thường mà bình thường, khoái hoạt hạnh phúc mà sinh hoạt ở một niên đại thái bình......

Lửa giận trong mắt Dạ Yểm lại dần dần  ngưng tụ, hắn lên tiếng tàn khốc cười, "Chỉ cần ngươi thề, ta sẽ cân nhắc mà buông tha hắn......"

Nam hài trong mắt tức khắc tràn ngập hi vọng cùng cầu xin, Lý Duật Thần lại kiên định  như cũ lắc đầu, đứng dậy đứng ở trước mặt Dạ Yểm, "...... Yêu ma quỷ quái các ngươi...... Sẽ không bắt bẻ thức ăn a......"

Yêu ma quỷ quái!? Dạ Yểm đưa tay nắm cằm của hắn, đụng lên mặt, chăm chú nhìn qua con ngươi tinh khiết xinh đẹp, "Ta muốn lòng của ngươi, cùng sự thuần phục của ngươi......"

Lý Duật Thần nhìn qua khuôn mặt tươi cười tà mị của y, trong nội tâm bay lên một loại cảm giác bất an...... Hắn lạnh lùng quay mặt, thoát khỏi ngăn chặn của y, không nói chuyện......

"Ha......" Dạ Yểm phát ra một tiếng cười trầm thấp, xoay người hướng bên ngoài mà đi...... Quả nhiên là con mồi rất thú vị, bổn vương có bốn năm  thời gian cùng ngươi chơi......

"Dạ Hoàng, còn nhân loại kia......?"

"Làm cho hắn ở tại chỗ này...... Dù sao......" Dạ Yểm quay đầu lại thâm sâu mà nở nụ cười, "Chiêu Tuyên đế cũng cần một người hần hạ hắn......"

"Phải....."

Lý Duật Thần im lặng nhìn qua bóng dáng nóng tính ngang ngược rời đi, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bách thật mạnh, làm cho hắn cơ hồ không thở nổi...... Phát sinh quá nhiều chuyện, rốt cục hiện tại tạm thời chấm dứt, mệt mỏi lũ lượt kéo tới, hắn ngồi lui vào trên giường, nghiêng người dựa vào nghỉ ngơi......

"Ngài......  Chiêu Tuyên hoàng đế?......" trong mắt nam hài tràn ngập kinh ngạc, kính cẩn mà khiêm tốn hỏi.

"Chiêu Tuyên hoàng đế đã chết rồi......" Lý Duật Thần nhàn nhạt lắc đầu, mỉm cười nói, "Hiện tại tạm thời không có chuyện gì, ngươi cũng mau nghỉ ngơi chút ít đi......"

"Dạ......" Nam hài do dự một chút, quỳ xuống dập đầu cho hắn một cái, "Đa tạ ân cứu mạng của công tử......"

"Không cần đa lễ...... Ngươi, tên gọi là gì?"

"Tiểu nhân......" Thấy Lý Duật Thần nhíu mày không vui, hắn tranh thủ thời gian nhu thuận đổi giọng, "Ta gọi là Trương Cư, năm nay 15 tuổi......"

"Nha...... Ngươi đi nghỉ ngơi đi......" Nam hài di động một chút, lại nhút nhát e lệ quay đầu lại, Lý Duật Thần nhẹ nhàng  cười "Đi đi, ta sẽ hết sức bảo vệ ngươi......" Ít nhất khi ta còn tồn tại thế gian, trong phạm vi đủ khả năng  ......

Sau khi vết thương ở trên đùi được trị khỏi, sốt cao không tới hai ngày cũng nhanh biến mất, Lý Duật Thần sáng sớm mở to mắt liền cảm thấy tinh thần thoải mái, hắn ngồi dậy, đi đến phía trước cửa sổ, một hồi khí tức nhẹ nhàng khoan khoái liền phả vào mặt...... Hắn hít một hơi thật sâu, nụ cười sáng lạn nở ra trên khuôn mặt có chút hồng nhuận......

"Công tử......"

Lý duật thần quay đầu lại nhìn nam hài đứng thẳng phía sau, mỉm cười nói,"Tiểu cư...... Nghỉ ngơi vẫn khỏe chứ......?"

"Dạ...... Đa tạ công tử quan tâm......" Lý Duật Thần có chút không vui  nhíu mày, lập tức cười nói, "Chúng ta thu thập một chút, liền đi ra ngoài đi một tý đi......"

"Chính là......"

"Không quan hệ, chúng ta không phải nô lệ...... Là tự do của bản thân!" Lý Duật thần cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói......

"Phải....." Trương Cư ngây ngốc một chút, tuy tiếp xúc không lâu, nhưng về sau có chút cảm thấy thiếu niên này tản mát ra quý khí cùng sức quyến rũ tụ nhiên, không phải tùy tiện có thể bắt chước được tới...... Hơn nữa, ngày đó Dạ Hoàng không phải gọi hắn ‘ Chiêu Tuyên đế ’ sao......

Lý Duật Thần nhàn nhạt  nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ góc sân có một chút lục sắc bên ngoài, tầm mắt đều bị tường cao cao vây quanh cách trở, giống như trong vườn hoa của hoàng cung, tường cao ngói xanh, đẹp đẽ quý giá mà xa xỉ  trói buộc......

Hừ...... Lý Duật Thần khinh thường hất đầu, mặc cho gió thổi nâng lên một đầu tóc dài phiêu dật, con ngươi trong trẻo bình tĩnh đang nhìn bầu trời...... Miễn là còn sống một ngày, ta liền muốn đi qua cuộc sống bất đồng! Sẽ không mặc cho người định đoạt, bị người thao túng, càng sẽ không bị người quản chế...... Ta Lý Duật Thần, không phải hoàng đế, không phải Thiên Tử! Nhưng là tuyệt không buông tha tự tôn...... Làm đồ chơi của người khác...... Một vòng mỉm cười chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, giống như lưu vân ở chân trời, tiêu sái xuất trần... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.