Alytus

Chương 23




Dương Quý thật sự mệt quá rồi, ngả đầu xuống liền ngủ. Thể lực Adrian tốt hơn cậu, bản chất thú tính trỗi dậy, suýt còn muốn thêm lần nữa. Nhưng rồi anh nghĩ tới phía sau Dương Quý đã tấy đỏ, chỉ đành ngừng chiến.

Adrian ôm Dương Quý đã ngủ sâu vào phòng tắm, lấy hết tinh dịch trong lỗ nhỏ ra, giúp cậu tắm rửa sạch sẽ rồi còn sấy tóc cho cậu. Sau khi Adrian chuyển lực chú ý thì lửa tình cũng dần dần tắt. Anh bế Dương Quý lên giường, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong ngăn kéo tủ ra, bôi lên phía sau cho cậu. Anh kiếm chế không để ánh mắt mình lưu luyến tại nơi mê hoặc ấy nhưng ngón tay lại không thể ngừng cảm nhận sự mời gọi từ lỗ nhỏ.

Khả năng kiềm chế trước giờ anh luôn tự hào sau khi nếm thử trái cấm liền biến thành không chịu nổi một kích. Anh bất đắc dĩ than nhẹ, cầm một lọ thuốc khác bôi lên những chỗ thâm tím ở eo cậu.

Dương Quý ngủ một mạch tới tám giờ tối. Lúc tỉnh lại cả người cậu đau nhừ, lỗ nhỏ phía sau hơi co là cảm thấy rát rát. Cậu cúi đầu nhìn cánh tay đang vắt ngang eo mình, khó khăn xoay người lại. Khuôn mặt chìm trong giấc ngủ của Adrian đập ngay vào mắt cậu.

Cửa sổ trong phòng ngủ bịt kín, chiếc đèn đầu giường có bật. Adrian dưới ánh đèn tù mù có một sự hấp dẫn khác lạ. Tấm chăn mỏng chỉ che lại bộ phận quan trọng. Đôi chân dài rắn rỏi, thắt lưng mạnh mẽ cùng lớp lông tơ trước lồng ngực, tất cả đều khiến Dương Quý thèm muốn. Cậu lê cặp mông “trọng thương” mong mỏi tiến vào lòng anh.

Ngón tay cậu đặt lên lồng ngực mê người, chạm vào đầu ngực anh rồi trộm nhìn mặt Adrian.

Quả nhiên, Adrian rất nhanh liền mở mắt. Khuôn mặt tuấn tú ấy lúc này hoàn toàn tập trung về phía Dương Quý, làm cậu vừa thỏa mãn vừa tự hào. “Anh là của em.” Dương Quý kiêu ngạo nói, thơm lên môi anh.

Adrian để mặc cậu nằm trong lòng mình sờ loạn hôn loạn. Mà thân dưới hai người chỉ cách nhau một lớp chăn mỏng, rất nhanh Dương Quý đã phát hiện ra bên dưới anh thay đổi nên không dám làm loạn nữa, chỉ tựa vào người anh vẽ vòng tròn. “Khụ khụ. Anh chuẩn bị mấy món này từ lúc nào vậy?” Cậu hất cằm chỉ mấy món đồ ở đầu giường, kem bôi trơn, bao cao su cùng mấy tuýp thuốc.

Cậu đã tưởng tượng được vẻ mặt thu ngân lúc Adrian tới siêu thị mua mấy món đồ này. Mà như vậy sẽ không bị người ta đồn tin ra ngoài chứ? Dù sao tin đồn này cũng đủ chấn động.

Adrian hiểu ý cậu, đáp: “Lúc vào quận kiểm tra sức khỏe thì mua luôn. Lần đầu mua mấy thứ này, lúc đấy anh….. rất thấp thỏm.” Nói xong bên môi khẽ nở một nụ cười.

Dương Quý cọ cọ vào lồng ngực người đẹp, ghen tị chu miệng nói, “Bộ dạng thấp thỏm sao? Đó cũng là của em, không muốn để người khác nhìn thấy.”

Adrian cười lớn đến lộ cả hàm răng trắng. Người đàn ông cả người toát ra cảm giác dịu dàng này trực tiếp giật ngất Dương Quý. Dương Quý lúc này mới biết cuộc đời mình thế là trọn vẹn rồi.

“Sao đột nhiên hôm nay lại nói những lời thẳng thắn ấy? Vốn em còn tính cố lấy dũng khí chọc thủng tầng giấy mỏng này cơ.” Dương Quý thật sự không ngờ hạnh phúc lại tới bất chợt như vậy.

Adrian vỗ về lưng cậu, giọng nói trầm thấp vang bên tai Dương Quý, “Anh cứ không rõ có phải mình thay đổi quá rõ rệt không, từ hôm đám cưới Yaren ấy, em chắc cũng cảm nhận được.”

“Đương nhiên rồi! Vừa khoe thân vừa vật nhau, làm em suýt nữa chảy máu mũi đó!” Trong giọng điệu lên án của Dương Quý có chút đắc ý.

“Hôm đó vốn cũng không định nhắc tới chuyện dạy võ, chỉ là lúc ở trong rừng chờ em thì nghe thấy em với người khác nói chuyện.” Adrian híp mắt tiếp lời, “Anh có lẽ phản ứng hơi chậm đối với chuyện tình cảm. Lúc đấy anh mới ý thức được mối nguy, bắt đầu sợ em bị người khác cướp mất. Dù sao anh không giỏi nói chuyện nên lợi dụng ưu thế ngoại hình….. ừm, đụng chạm em.”

Dương Quý nghe vậy thì bật cười, “Yaren bảo anh là đang quyến rũ em, không ngờ thật sự thế. Tuy mỗi lần đều nhịn đến khổ nhưng em cũng rất vui sướng. He he!”

Adrian bất đắc dĩ lắc đầu. Thực ra mỗi lần Dương Quý đều chỉ lo bản thân mình bị bại lộ ý xấu, thậm chí cả lần chạy vô nhà vệ sinh đó, căn bản không để ý tới Adrian. Anh rõ ràng cũng có phản ứng giống cậu, chẳng qua Adrian biết che giấu hơn thôi.

Anh chìm đắm trong sự ái muội và hưởng thụ cảm giác trêu chọc Dương Quý. Mãi tới khi cậu lần đầu từ chối lời mời, anh mới tỉnh táo lại, ngộ ra như này không thể kéo dài. Anh nhìn thẳng vào lòng mình, cũng biết mình thật sự muốn gì. Adrian không nói nhiều nhưng tuyệt đối là người thuộc phái hành động. Thật ra trước lúc Dương Quý gọi điện tới anh đã định hẹn lại lần nữa. Nếu Dương Quý còn từ chối, anh sẽ trực tiếp đến nhà ông Green tìm cậu.

Cũng may tất cả đều thuận lợi. Adrian như nguyện có được Dương Quý còn cậu cũng ôm được người đẹp về theo mong muốn.

Thời gian không còn sớm. Adrian xuống giường bê súp bí đỏ đã nấu xong lên.

Dương Quý vốn định xuống giường ăn. Cậu thấy mình cũng không yếu ớt đến mức đó, xong kết quả thì chỉ riêng ngồi dậy đã tốn của cậu nửa ngày trời, càng đừng nhắc tới đôi chân run lẩy bẩy căn bản không đi nổi. Thế là cậu chỉ đành nằm nghiêng người, ngoan ngoãn dựa vào gối tựa.

Adrian xé nhỏ bánh mì nướng rồi bỏ vô nước súp đặc, bón từng miếng cho Dương Quý.

Dương Quý ban đầu còn xấu hổ không dám nhìn anh, chỉ ảo não há miệng. Nhưng rồi có lẽ vì Adrian quá dịu dàng và quá nghiêm túc, cẩn thận từng chút một như đang đối đãi với bảo vật làm Dương Quý mềm lòng. Cậu vừa ăn vừa lén lút liếc anh. Ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, hai người sẽ mỉm cười. Dương Quý bỗng cảm thấy có lẽ thiên đường cũng chỉ đến thế này thôi.

Dương Quý vừa ăn no liền bị Adrian cướp lấy một nụ hôn ngọt ngào. Anh liếm nước súp dính bên môi cậu, bớt cần dùng giấy ăn luôn!

Nhân lúc Adrian đi rửa bát, Dương Quý gọi điện cho ông Green báo tối nay mình không về, sẽ qua đêm ở chỗ Adrian. Ông Green ngừng nửa nhịp, “……. Người trẻ tuổi nên kiếm chế chút.” Nói xong lập tức cúp máy. Chỉ tiếc, lời dặn này cũng quá muộn rồi.

Adrian quay lại phòng ngủ. Dương Quý thấy anh quay lại nhanh vậy liền hỏi anh ăn hay chưa. Adrian đáp bảo lúc Dương Quý ngủ mình đã nấu nướng xong xuôi và ăn luôn rồi. Như vậy đợi bón cho Dương Quý xong thì anh có nhiều thời gian hơn để ở bên cậu.

Hai người lại nằm lên giường, trao cho nhau những lời tình yêu sến súa. Qua một lúc, Adrian tính thấy cũng đến lúc, cầm tuýp thuốc định bôi thuốc cho Dương Quý.

“Chờ, chờ chút!” Dương Quý lập tức ngăn lại, “Cái này bôi đằng sau sao? Tự em làm cũng được.”

“Cần bôi bên trong, em bôi không tiện đâu.” Adrian nói rồi liền bóp kem thuốc trắng sữa ra tay, bất chấp sự đấu tranh yếu ớt của cậu mà ôm người đặt lên đùi, khẽ tách mông cậu ra, đưa ngón tay vào trong.

Dương Quý mặt đỏ bừng. Rõ ràng cái gì cũng làm rồi nhưng giờ phút này cậu vẫn thấy xấu hổ và không được tự nhiên. Đặc biệt khi nghĩ tới Adrian đang nhìn nơi đó của mình, ngón tay còn, ừm —- tiến vào trong.

Adrian cảm thấy rõ lỗ nhỏ phía sau còn chặt hơn lúc trước, là kết quả do cơ bắp cậu bị sử dụng quá mức, xem ra đêm nay đừng nghĩ thì hơn. Anh vốn còn tưởng may ra được thêm một lần nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.