Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 14: - Đoán bừa lại trật




Nhức đầu, chắc là do thức đêm một thời gian dài, ta bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu, thỉnh thoảng lại có cảm giác quay quay như sắp ngất khiến ta rất khó chịu.


Dù sao có ngồi ở trường hay không đối với ta mà nói không có gì khác nhau, quyết định xin nghỉ về nhà.


Đi tới phòng làm việc, chỗ ngồi của chủ nhiệm lớp ta đã rất quen thuộc, cho dù ta không mang mắt kính, nhìn không rõ cũng có thể đi thẳng một mạch đã tới.


Lão Ngô cùng chủ nhiệm lớp đang bàn bạc cái gì đó, nhìn thấy ta đi qua, hai người không nói gì, đều nhìn ta.


"Lão sư, ta đau đầu, muốn xin nghỉ!"


"Nga, được, Chu Minh a, vừa lúc ngươi đến đây rồi, Ngô lão sư còn nói trạng thái của ngươi gần đây không tệ, tiếp tục giữ vững hắc!"


Trạng thái không tệ, quỷ tha ma bắt trạng thái mới không tệ á.


"Ân, Chu Minh gần đây thật đúng là hiểu chuyện hơn, đứa nhỏ này a, thật đúng là nói lớn lên liền một đêm trưởng thành!"


Lớn lên, không phải là ta trưởng thành, mà là ta đã tan nát cõi lòng đến nỗi không có bất kỳ hơi sức nào đi cãi vả.


"Lão sư, không có chuyện gì ta về nhà trước!"


"Ân! Trở về nghỉ ngơi thật tốt!"


Lúc đi tới cửa thì gặp Cẩn, ta chẳng qua là gật đầu một cái, nói "Lão sư khỏe!" Cẩn ân cần hỏi ta:"Ngươi sao thế? Chu Minh?"


"Không sao, ta xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi!"


"Lại nhức đầu?" Chỉ có Cẩn biết tật xấu của ta, nhưng là, Cẩn, ngươi có hiểu được ta cả một đêm không thể an giấc là vì ngươi không?


"Hoàn hảo. Ta đi trước, lão sư gặp lại!"


Sợ ở cạnh Cẩn, sợ Cẩn khách khí, Cẩn, ngươi đừng đối xử với ta như vậy có được hay không, tại sao ngươi thay đổi nhanh như vậy, chúng ta sẽ trở nên như vậy sao?


Bắt xe nhanh chóng về nhà, vừa vào cửa đã cảm thấy mồ hôi nhễ nhại, vội nằm bẹp trên giường, vừa nằm đã ngủ thẳng tới buổi tối.


Sắc trời đã tối, nhìn đồng hồ đã là 7h hơn, cầm di động lên nhìn một chút, 3 tin nhắn, cũng là Cẩn nhắn.


"Chu Minh, ngươi đến nhà chưa?"


"Chu Minh, ngươi có khỏe không?"


"Chu Minh, ngươi đã tỉnh chưa?"


Tin cuối cùng là lúc 18:01, hiển nhiên là vào lúc tan giờ học. Nhắn lại cho Cẩn:"Ta tỉnh!"


Rất nhanh Cẩn đã nhắn lại"Nga, ngươi không sao lão sư an tâm, ngươi phải chiếu cố mình thật tốt, học tập thật tốt, học sinh văn 1, đừng để cho văn 2 chúng ta vượt qua!"


Văn 1, văn 2...học sinh, ta cười khổ, ta nhớ ai nói quá, ta là học sinh nàng đắc ý nhất, mà nay đây, ta hẳn là mục tiêu cho học sinh của nàng.


"Tạ ơn lão sư đã nhắc nhở!" quỷ thần xui khiến thế nào mà ta lại nhắn một câu như vậy.


Tâm tình không khỏi phiền não, đứng ngồi không yên, mấy cái tin của Cẩn, lại có thể khiến cho ta nổi điên đến mức như thế này, ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm thật chặc đầu gối, Cẩn, chúng ta tại sao phải biến thành như vậy?


Ngày thứ hai đi tới phòng làm việc nộp bài tập, vừa vào cửa, thấy Cẩn, nàng đang cùng Ngô lão sư bàn bạc chuyện gì đó. Ta đem bài tập đưa cho Ngô lão sư, lão Ngô vừa nhìn thấy ta, buông xuống giáo án trong tay.


"Chu Minh? Thân thể khá hơn chút nào không?"


"Không sao, lão sư, đây là bài tập giao tối hôm qua, ta làm xong!" Lão Ngô nhận lấy bài tập, nhìn một chút, tiện tay để xuống.


"Chu Minh, nếu ngươi không thoải mái, những thứ này ngươi có thể không làm, ta tin tưởng bài tập này đối với ngươi mà nói không có vấn đề gì, ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt, thân thể là tiền vốn của cách mạng trường kỳ kháng chiến a!"


Lão Ngô này diễn thuyết thật hăng say, đến giọt nước cũng chen không lọt, qua khóe mắt ta chú ý tới Cẩn vẫn nhìn ta chăm chú.


"Chu Minh, xem Ngô lão sư quan tâm ngươi chưa kìa!" Ta không nghĩ tới Cẩn sẽ nói ra một câu như vậy.


"Đương nhiên, Chu Minh là con ách chủ bài của lớp chúng ta, tự nhiên phải bảo vệ thật kỹ!" Lão Ngô nói giống như ta là thứ đồ độc quyền của nhà hắn vậy.


Nhìn hai người một xướng một họa, tựa hồ không có liên quan gì với ta.


"Ngô lão sư, không có việc gì ta đi trước!" Xoay người rời đi, ta không muốn nghe Cẩn nói cái gì đó về Chu Minh của lớp các ngươi, đại loại là mấy câu linh tinh như vậy. Giống như ta và nàng không có một chút quan hệ, lạnh như băng vậy.


Đi trong hành lang, cảm thấy chân vô lực, đứng bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, gió thổi vào mặt, nheo mắt, ta thấy được con đường nhỏ phía sau dãy lớp, ở nơi nào trước đó, ta và Cẩn đã chạm mặt nhau trên đường, ta còn vờ kinh hãi hù dọa nàng.


Không thể, ta không thể lại nghĩ về Cẩn, trong lòng của ta, trong mắt, tất cả cũng là Cẩn, mà Cẩn, ở trong mắt của nàng ta không thể thấy chính mình.


Đầu lại bắt đầu đau, bắt đầu phiền não, nhớ tới lời nói của Cẩn lúc ở cạnh lão Ngô, lúc ấy, ta đã vì lão Ngô chiếm chỗ ngồi của Cẩn mà tức giận thành như vậy, mà bây giờ đây, ta được coi là cái gì, ta làm hết thảy đều vì cái gì.


"Ba!" Đầu ta đụng phải cánh cửa sổ thủy tinh, thủy tinh vỡ vụn, máu theo đầu của ta chảy xuống.


Bạn học đi trên hành lang cũng bị sự va chạm của ta dọa sợ, nhìn mảnh thủy tinh đầy mặt đất, giống như tâm của ta, vỡ thành từng miếng nhỏ, còn có thể ghép lại sao?


"Chu Minh, Chu Minh ngươi làm sao vậy?" A Đạt chạy ra, nàng nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, chạy đến xem một chút, kết quả là thấy máu trên đầu ta.


"Ta không sao! A Đạt, ta muốn đi dạo, theo ta đi dạo một chút!"


"Được, ngươi muốn đi đâu?"


"Sao cũng được, đi ra ngoài hóng gió một chút là tốt rồi, ta cảm thấy hơi khó thở!"


Cũng không đi đâu xa, vẫn đi vòng vòng trong trường, vết thương trên đầu từ từ cũng không chảy máu nữa, nhưng A Đạt nói mảnh thủy tinh vẫn còn ở trong, nhất định phải đi đến phòng y tế xem qua một chút, ta không muốn đi, A Đạt không ép được ta, cũng không có biện pháp nào.


Đi tới nơi thú tội với Cẩn lần trước, vết máu trên tường đã biết thành màu đỏ sậm, ta lấy tay chạm vào bức tường kia, chuyện cũ cũng rõ ràng trước mắt.


"Chu Minh, ngươi như vậy, có phải vì Đỗ lão sư hay không!" A Đạt dè dặt hỏi ta.


"Ha ha, tại sao hỏi vậy?"


"Chu Minh, lúc học lớp mười, ngươi luôn dính theo Đỗ lão sư, ngươi đánh nhau với Trầm Thu, lần đó trời mưa, Đỗ lão sư không có mang ô, sau đó, giờ tan học ta lại nhìn thấy Đỗ lão sư cầm ô của ngươi mà về nhà, rồi cái lần ngươi phát sốt, rồi lúc lên lớp 11, ngươi gây gổ với chủ nhiệm


lớp, Ngô lão sư, còn có Hoàng chủ nhiệm, ngươi gần đây rất ít nhắc tới Đỗ lão sư, ngươi cũng không đi tới phòng làm việc tìm nàng nữa, ta cảm thấy ngươi là lạ."


"Ha ha, vậy sao!" Ta không biết trả lời A Đạt như thế nào, A Đạt là bằng hữu tốt nhất của ta ở trong lớp, theo lý mà nói, ta không nên giấu giếm nàng, nhưng là, ta không có cách nào mở miệng.


"Chu Minh, ta nghĩ, Đỗ lão sư nàng đối với ngươi rất tốt, nếu như ngươi thật sự vì nàng mà tâm tình không tốt, ngươi liền nghĩ thoáng một chút, dù sao ngươi bây giờ không phải là học sinh của nàng, hai lớp tranh hơn thua thành tích, lão sư xa cách ngươi, là khó tránh khỏi!"


A Đạt quả nhiên không có suy nghĩ theo phương diện đó, nàng vẫn đơn giản hóa vấn đề, chỉ dừng lại ở quan hệ lão sư cùng học sinh, giữa trường lớp và bạn bè.


Nhưng là, Cẩn, ngươi muốn như thế nào, ta nghĩ không ra, thật không rõ! Trong lòng của ngươi, ta một chút cũng không trọng yếu thật sao?


"Chu Minh, cảm thấy tính khí ngươi thay đổi rất lớn, trầm mặc nhiều hơn trước kia, có lúc lại trở nên nóng nảy giống như nổi điên!"


"Ha ha, phải không, có lẽ vậy!" Ta thay đổi, sau khi yêu Cẩn ta liền thay đổi, thay đổi không còn là ta nữa, tâm tình sẽ thay đổi theo thái độ của Cẩn đi! A Đạt, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng là, Chu Minh bây giờ đã thay đổi, thậm chí ngay cả mình cũng cảm thấy xa lạ, huống chi là ngươi.


Vô luận thế nào cũng không chịu đi phòng y tế, A Đạt nói gì đó, ta chỉ đứng im lặng nghe trong khi vẫn xuất thần suy nghĩ chuyện của mình, ta vẫn luôn suy nghĩ, cho ta thời gian, ta sẽ dùng thời gian chứng minh cho Cẩn thấy ta nhất định sẽ luôn bên cạnh nàng! Mặc dù ta chỉ có 18 tuổi, một số tuổi không có tư cách nói lên điều gì, nhưng là, đã yêu, còn có cái gì không thể?


Cuối cùng, ngươi vẫn không thể tiếp nhận tình yêu của ta. Ai từng nói rằng mối quan hệ mập mờ sẽ là một loại đường rất ngọt, cũng chỉ là lớp vỏ đường bọc bên ngoài, lớp đường tan đi, chỉ còn lại có thống khổ. Ta một mình cắn vào rồi nuốt xuống thống khổ, từ từ chôn sâu xuống, mà nay đã sâu tận xương tủy của ta, điều tốt đẹp duy nhất chính là ngươi, mà ngươi, có thể nào vào lúc này, rời xa ta. Bỏ mặc một mình ta, ta làm sao đi đối mặt, người ta yêu chính là ngươi, không phải vì ngươi là lão sư của ta, điều ta muốn không phải là sư quan tâm và yêu mến của một lão sư, điều mà ta muốn chính là sự quan tâm của một người yêu, thậm chí, sự quan tâm ta cũng không cần, chỉ cần ngươi không coi thường ta.


Ta thật không hiểu, chỉ sau ngày tựu trường, vì sao quan hệ của chúng ta sẽ phát sinh biến hóa to lớn như thế, này trong một thời gian ngắn ngủi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao khiến cho ngươi càng ngày càng xa cách ta, tại sao vào lúc ta quyết định cố gắng ngươi hết lần này tới


lần khác lại muốn né tránh, Cẩn, đã không còn kịp rồi, ta đã là dùng tình quá sâu, đã không thể kiểm soát được nữa.


Cẩn, ngươi biết, yêu ngươi là sứ mạng của ta, ta và ngươi gắn kết với nhau, ngươi phải làm sao để thoát ra đây, mà ta, phải làm sao để có thể đối mặt với vận mạng vô tình này?


Nước mắt nóng hổi rơi, máu đã đông kết lại ở trên mặt, nước mắt ấm áp cũng đã hòa tan vết máu đã đông lại, Cẩn, ta phải làm sao mới có thể tìm ra cách sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của ngươi, cho ngươi có thể cảm nhận, thấu hiểu tình cảm của ta đối với ngươi.


Hối hận vì ta không kịp tham dự quá khứ của ngươi, để cho ngươi một mình cô độc trong thế giới đầy lạnh lùng không ai giúp đỡ, vừa hận ta không thể một đêm lớn lên, chia sẻ cùng ngươi tất cả khó khăn, ta đoán không ra tâm tư của ngươi, đến tột cùng là do ta kinh nghiệm quá nông cạn hay là ta thật sự không hiểu ngươi, nếu thật sự như vậy, hãy cho ta thời gian, ta không muốn ngay cả điều này cũng bị tước đoạt đi!


Cho dù ngươi trốn tránh, cho dù ngươi rời xa, cho dù ngươi vờ như không hay biết, trong lòng của ta đều có ngươi, cho dù tâm ngươi như băng tuyết ngàn năm, ta cũng muốn dùng thâm tình của ta mà cảm hóa ngươi!


"Lòng thành cùng cực, vàng đá cũng tan!" Yên lặng nói nhỏ.


"Minh tử, ngươi nói cái gì?" A Đạt tựa hồ không nghe rõ lời ta.


"Không có gì, ngươi nói đúng, ta nên tỉnh lại! Đi thôi! Chúng ta trở về lớp!"


"Trở về? Đầu của ngươi...?"


Ta lúc này mới nhớ tới một cái đầu đầy máu thật sự là khó coi,"Ha ha, không sao, ta đi rửa sơ qua là được rồi!"


"Ai..." Ta sãi bước rời đi, A Đạt vẫn còn đứng đó la"Ngươi đừng rửa, coi chừng bệnh ....Chu Minh, ngươi điên rồi!"


Đúng vậy, ta là một kẻ điên, ta đã vì yêu mà điên cuồng, ai đã khiến cho cái sự điên cuồng ấy được gọi là tình yêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.