Ái Tại Đồ Thư Quán

Chương 17




Cơn bão năm nay là cơn bão lớn nhất trong suốt 50 năm qua — Chuyện này cách đây mấy ngày mọi người đều biết.

Vì đến nửa đêm đều nghe tiếng sấm chớp rền vang, cuồng phong mưa rào, trước tòa nhà ký túc xá bao phủ bởi 1 làn nước.

Cho nên mọi người càng biết rõ, cái loại mưa này một khi đã tới, thì trong vòng nửa tiếng đồng hồ không có khả năng ngừng.

Mà giờ đã 9h10’ — Thư viện này 9h30’ là đóng cửa.

Lâm Húc: “Có mang dù không?”

Hạ Trạch vẻ mặt khó xử: “Không có. Cậu có mang không?”

Lâm Húc lắc đầu.

Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho mấy người anh em.

Cuộc thứ nhất, không ai nhận.

Cuộc thứ hai.

Vừa chuyển máy được thì bên kia đã có tiếng tru lên: “A … Húc ca có dù không vậy? Tụi tao đã ướt sũng luôn rồi nè.”

Người thứ ba, một tiếng sấm vang lên —-

Hạ Trạch sợ tới mức giật lấy điện thoại trên tay Lâm Húc, đặt ở trên bàn: “Nhanh tắt máy đi!”

Tiếng sấm ngừng, Lâm Húc cười: “Cậu sợ sấm?”

Hạ Trạch: “Không sợ. Thế nhưng khi sét đánh thì không thể cầm điện thoại, đây là kiến thức cơ bản đó.”

Lâm Húc không nói gì.

Một phút sau, hắn lại đột nhiên dọn sách vở để qua 1 bên, hùng hổ nói với Hạ Trạch: “Chúng ta chạy về thôi.”

“Chạy về ký túc xá?”

“Tất nhiên. Mình ở khu D, còn cậu?”

“Khu H.”

“Vậy là tiện đường rồi! Nào, chạy thôi! Dù sao chờ hoài cũng chẳng có ích gì.”

“…”

“Còn lo gì chứ? Nam tử hán đại trượng phu chút mưa này có là gì … Nè, chẳng lẽ cậu sợ?”

Lâm Húc vừa kích như thế, Hạ Trạch liền thu dọn toàn bộ đồ đạc, nhanh chóng đứng lên, theo hắn bước ra khỏi phòng tự học, tiến vào thang máy: “Ai sợ chứ?”

Bất quá, ngay lúc Hạ Trạch đi tới cửa thư viện, vẫn có chút chần chừ.

Mưa bên ngoài cứ không ngừng rơi từng hạt nặng nề xuống mặt đất, nối liền không dứt —- đặc biệt chính là trước cửa thư viện đại khái từ tầng 3 tới tầng 5 là một màn nước (các tầng trên có hệ thống gạt nước), lượng nước mưa lớn thế tựa như một thác nước kịch liệt chảy từ núi đá ra, không cần nghi ngờ, nếu có mạng không tốt mà bị đống nước đó đổ trúng, thì coi như được tắm nước lạnh miễn phí luôn rồi.

Hạ Trạch với tư duy lô-gích luôn luôn vô ý thức quan sát quy luật của ‘Thác nước’.

À, nước là từ trái sang phải à? Nước ở giữa có vẻ yếu hơn?

Ý … không không …

Lần này sao lại từ giữa chạy ra ra hai bên?

Còn Lâm Húc hoàn toàn chẳng cho Hạ Trạch thời gian để quan sát.

Hắn ở bên Hạ Trạch thấp giọng nói: “Chúng ta thử coi ai chạy nhanh hơn?”

Hạ Trạch lập tức lắc đầu: “Không được, mặt đất trơn lắm, nguy hiểm!”

Sau đó là một trận sấm rền liên hồi.

Lâm Húc lại thấp giọng nói: “Một, hai, ba … Chạy!”

Hạ Trạch vội vàng nói: “Chờ chút đã! Còn chưa phát hiện ra quy luật mà! Nếu cứ thế mà chạy thì sẽ bị nước văng vào đấy!”

Ai biết cổ tay đã bị Lâm Húc nắm chặt từ lúc nào, chạy ào ra bên ngoài — nước mưa ào ào không ngừng trong nháy mắt bao trùm lấy hai người, tiếng nước mưa cùng tiếng bước chân trong mưa vang vọng, trực tiếp che mất đi tiếng la sợ hãi của nhiều nữ sinh trong thư viện.

Nếu đã bị kéo ra ngoài rồi thì Hạ Trạch cũng không do dự nữa, bước nhanh chân mà chạy!

Lâm Húc rất nhanh buông y ra, dùng hai ống tay áo để che mưa, chạy tới phía trước, còn Hạ Trạch thì chạy phía sau hắn.

Thác nước phía trước càng ngày càng gần.

Nhìn gần vậy quả thực còn thấy nó đồ sộ hơn lúc nhìn ở thư viện — đặc biệt là trong các tia chớp màu tím, thì càng thấy rõ dòng nước này khó tránh cỡ nào!

Lâm Húc rất nhanh liền an toàn chạy qua được thác nước, chạy xuống dưới lầu.

Thế nhưng ngay lập tức Hạ Trạch không còn nhìn thấy rõ thân ảnh của đối phương nữa, mà nói tiếp, phía trước Lâm Húc đã biến thành màn nước!

Mà vận khí của y có vẻ như không tốt, không chỉ có phía trước dính đầy nước, mà tiếng “Ào ào” bên trái cũng giống như sóng lớn ào tới phía y.

Trong nháy mắt, Hạ Trạch quả thực tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Y vô thức nhắm chặt hai mắt, lấy tay che đầu, ở trong lòng niệm: Lần này thảm …

HẾT PHẦN 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.