Mãi cho đến buổi chiều, hai người mới thức dậy.
Tịch Nhan xưa nay cũng là một thiên kim chưa bao giờ phải làm gì động đến tay chân, cơm dâng lên đến tận, giờ này khắc này lại lần đầu tiên thử hầu hạ hắn mặc quần áo, nhưng mà mặc tới mặc lui cũng mặc không xong, rốt cục mất hết cả kiên nhẫn.
Buông tay ra, nàng vô ý đụng vào ngọc bội bên hông hắn, liền cầm lên ngắm nghía: "Đúng là khối bảo ngọc."
Khi cầm khối ngọc bội đưa ra chỗ sáng, do phản chiếu với ánh sáng nên khối ngọc lấp la lấp lánh, có thể nhìn thấy một chữ "Anh" được khắc chìm bên dưới lớp hoa văn.
""Anh" là phong hào của ta, nều sau này được phong vương đây chính là danh xưng của ta. " Hắn đem vạt áo lúc nãy bị nàng mặc loạn cởi ra, tự mình mặc vào lại.
"Ừ." Tịch Nhan có chút đăm chiêu lên tiếng, "Nói cách khác, ngọc bội này chính là tín vật của chàng?"
Hắn cười nhẹ một tiếng: "Có thể nói như vậy."
Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan đảo quanh: "Nói cách khác, khi ta cầm ngọc bội làm chuyện gì đó có nghĩa là ta làm dưới danh nghĩa của chàng sao?"
Sau khi hắn sửa sang áo xống lại chỉnh tề, bèn ngồi trở lại xe lăn của mình, ngước đầu nhìn nàng cười: "Nàng muốn lấy nó để làm gì?"
"Ví dụ như," Tịch Nhan cố ý dừng một chút, "Lấy nó đi gặp tên thích khách ngày ấy bị bắt?"
"Có thể." Hắn hơi nhíu mày, mỉm cười nhìn nàng.
Tịch Nhan cắn môi dưới nhìn hắn một cái, ngồi xuốn bên cạnh hắn, gằn từng tiếng: "Lại ví dụ như, ta lấy ngọc bội này để thả hắn đi?"
"Cũng có thể."
Nghe vậy, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, phủi tay đem ngọc bội ném trở lại cho hắn: "Đáng tiếc chàng sẽ không nói cho ta biết hắn bị giam ở nơi nào, có phải hay không?"
Mấy câu nói đó kỳ thật là Tịch Nhan chỉ bất quá muốn náo loạn một chút cầu may thôi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ là người thông minh như vậy, Tịch Nhan biết mình không có khả năng giấu diếm được ánh mắt hắn, hắn thậm chí rất có khả năng biết quan hệ của nàng với Nam Cung Ngự, vì thế cách đơn giản nhất là đem chuyện này phơi bày ra ánh sáng, đánh cuộc thử xem hắn có chịu cho nàng cơ hội hay không thôi.
Tịch Nhan biết loại cơ hội này có bao nhiêu xa vời, bởi vậy cũng không ôm hy vọng, chỉ muốn náo loạn một phen thôi.
Nhưng mà, ngoài dự đoán là Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhặt ngọc bội lên, ở trước mặt nàng quơ quơ, mỉm cười nói: "Nếu ta nói cho nàng, hắn ta bị giam trong Ứng Thiên tự ở thành Nam thì sao?"
Tịch Nhan nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến sự tình nhưng lại thuận lợi như vậy, cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay người rời đi rồi, nàng vẫn như còn ở trong mộng.
Mãi cho đến bữa tối, Tịch Nhan mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại -- Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói cho nàng, điều cần thiết bây giờ là nàng chỉ cần nghĩ biện pháp lấy ngọc bội trên người hắn là nàng có thể cứu người sao?
Cả một đêm, Tịch Nhan lăn qua lộn lại, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận -- lấy ngọc bội trên người hắn, đơn giản chỉ có một biện pháp, chính là làm giống như ngày hôm đó trong thư phòng của hắn......
Tịch Nhan thở dài, kéo chăn đáp qua đầu, trong đầu mờ mịt.
Làm sao bây giờ, biết rõ hắn không phải là một phu quân chân chính, thế mà lại để bản thân càng hãm càng sâu.
Lúc này nàng không hề biết, có một số việc chính là không tự chủ được, ngươi càng là muốn chạy trốn kết quả là càng trốn không thoát.