Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 172: Tay chân lanh lẹ




“Đủ rồi, một tát kia, đã đủ.”

Ngữ khí Nhiễm Sương bình thản, nhưng từ trước đến nay gương mặt vốn trắng ngần lại lộ ra sắc xanh.

Trang Tam công tử đã thấm mệt, theo bản năng muốn gọi người lên đài đánh hắn.

Tay vừa dùng lực, mới phát hiện cổ tay bị lụa đỏ xiết chặt, một đầu khác của dải lụa đang nằm trong tay Nhiễm Sương.

Trang Tam công tử không thể động đậy.

Muốn quát mắng vài câu, trong đầu chợt nhớ tới một truyền thuyết.

Bốn mùa lá vàng, hồng y tóc trắng.

Ý chí chiến đấu ùn ùn hừng hực ngay lập tức tàn đi một nửa.

Lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi là Nhiễm, Nhiễm Sương công tử?”

“Chính là tại hạ.”

Ngữ âm Nhiễm Sương bình thản trả lời.

Trang Tam công tử trong lòng thật ra đã e sợ, ngoài mặt lại giả vờ kịch liệt.

“Nhiễm Sương công tử, đây là gia sự nhà chúng ta, mong ngươi không cần nhúng tay.”

Trang Ái Liên lạnh như băng nói lại.

“Nữ gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, ta đã không còn là người của Trang gia.”

Mấy ngày nay Nhiễm Sương cùng nàng cầm vũ hài hòa, thật ra đã sớm cảm nhận được, trong lòng nàng chôn giấu rất nhiều nỗi khổ.

Hôm nay lại nghe nàng nói vậy, biết rằng nỗi khổ này chính là không thoát được khỏi Trang gia.

Vì vậy vô điều kiện mà giúp Trang Ái Liên.

“Trang cô nương nói đúng, hôm nay, có quyền tham gia vào chuyện thân gia của Trang cô nương, chỉ có chính nàng ấy.”

Trang Ái Liên nghe vậy, cảm kích nhìn Nhiễm Sương.

Hai người bên xướng bên họa, khiến Trang tam công tử giận đến váng đầu.

Lập tức đã quên kiêng dè Nhiễm Sương, mồm ngang miệng ngược mắng to.

“Bày đặt yên phận làm hoàng phi không làm, chạy tới làm vũ nương. Trang gia không quản được ngươi, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng cũng không quản được ngươi sao? Đi, đi theo ta tiến cung gặp hoàng thượng thỉnh tội.”

Suy cho cùng vẫn hi vọng Trang Ái Liên có thể trở lại hậu cung, làm vui lòng Đông Phong Túy.

Bởi vậy, Trang Tam công tử nhìn chung không hề đắn đo, nói ra toàn những lời khó nghe.

Trang Ái Liên ngạo nghễ trả lời.

“Ta đã rời khỏi cung, không còn là hoàng phi nữa. Hoàng thượng không có thời gian rảnh đi quản chuyện của một dân nữ.”

Nghe thấy sự việc đã không thể vãn hồi, Trang Tam công tử tức đến nổ phổi.

Không tiếp tục nể tình nể mặt với Trang Ái Liên.

Dậm chân rít lên.

“Tiểu tiện nhân, đã biết mày hèn mọn, hèn mọn như mẹ mày. Không thích làm hoàng phi tôn quý, sà vào nơi này dụ dỗ nam nhân, hừ.”

Trà khách xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Vừa rồi biết Trang Ái Liên thực chất là hoàng phi, đã đủ khiến người ta chấn kinh.

Hiện giờ, nghe khẩu khí của nàng, đúng là không chịu làm hoàng phi, mà cam nguyện đi nhảy múa.

Quá không thể tưởng tượng.

Người ở dưới đài cơ bản đều đồng ý quan điểm của Trang Tam công tử, đối với quan điểm của Trang Tam công tử ngay lập tức được cải thiện.

Tuy thấy ngôn ngữ của người này không ưa nổi, nhưng dù sao cũng đang nổi nóng, có thể thông cảm.

Trang Ái Liên mặt trắng không còn giọt máu.

“Ta dụ dỗ nam nhân? Ta dụ dỗ ai vậy? Ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

“Ta ngậm máu phun người? Mày thiếu ăn thiếu mặc hay sao? Phải chạy lên đài mà múa? Không phải dụ dỗ nam nhân thì là gì?”

Trang Ái Liên giận quá hóa cười, chẳng muốn tranh cãi với Trang Tam công tử.

“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, ngươi thích nói thế nào thì nói.”

Dứt lời muốn đi xuống sân khấu.

Bị Trang Tam công tử quấy rối, bài múa hôm nay không thể tiếp tục được rồi.

Trang Tam công tử không kiêng nể gì mà mỉa mai.

“Đúng thôi, con đàn bà đã gả đi một lần, bị biếm xuống làm phế nhân xuất cung, nào có ai đồng ý muốn? Ngay cả lên vũ đài õng ẹo làm dáng, cũng chẳng ai thèm.”

Trang Ái Liên chỉ cười lạnh.

Từ nhỏ nàng đã chịu đủ ức hiếp của bọn huynh đệ tỷ muội, không thèm để lời bọn chúng vào trong lòng.

Nhiễm Sương lại tức đến nổ phổi.

Hắn là một người nặng tình nặng nghĩa, tận mắt nghe thấy huynh trưởng chẳng những không che chở cho muội muội mình, lại còn tìm mọi cách lăng nhục.

Không thể nhịn được, lạnh giọng nói: “Nữ nhân đã gả thì thế nào? Ai nói không ai muốn chứ?”

Lời vừa nói ra, tứ phía đều phải kinh ngạc.

Mà ngay cả Trang Tam công tử cũng ngây ngốc, mới hỏi: “Nói như vậy, ngươi chịu lấy nàng sao?”

Dứt lời cười to chế nhạo.

Thật ra lời này của y chỉ để móc mỉa, cũng không phải thật sự muốn để cho Nhiễm Sương lấy Trang Ái Liên.

Không cần nghĩ cũng biết, cùng với Đạp Tuyết công tử, tên tuổi ngang hàng với Đông Phong Túy, Nhiễm Sương công tử sao có khả năng lấy một con đàn bà hư hỏng đã gả một lần.

Chúng trà khách cũng cười vang.

Há đoán được giữa tiếng cười vang, lanh lảnh xuất hiện một thanh âm vô cùng bình tĩnh.

“Ta bằng lòng.”

“Ngươi nói cái gì?”

Trang Tam công tử không thể tin được hỏi.

Mà ngay cả Trang Ái Liên cũng ngạc nhiên nhìn Nhiễm Sương, song, trong mắt lại thoáng lộ ra một tia vui vẻ.

Tiếng cười ồ chợt ngừng.

Minh Châu lâu phi thường yên tĩnh.

Trong khoảng yên tĩnh, giọng nói của Nhiễm Sương rõ rệt vang vọng khắp trà lâu.

“Ta bằng lòng lấy Trang Ái Liên cô nương, chỉ cần nàng nguyện ý gả, ta liền nguyện ý cưới.”

Tình huống này rất rất rất ngoài dự liệu, trong trà lâu vẫn nguyên một khoảng yên tĩnh.

Mà ngay cả Cổ Lạc Nhi cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Nàng đã nhìn thấy hai người kia có ý với nhau, cũng muốn thúc đẩy bọn họ.

Nhưng tiến triển như thế này, không khỏi quá thần tốc đi.

Ngay cả nói cũng chưa nói qua vài câu, đã muốn lấy người ta, Nhiễm Sương này hiệu suất làm việc thật là lợi hại.

Trang Tam công tử sửng sốt một lúc lâu, mới chậm chạp hoàn hồn, không dám tin hỏi lại.

“Nhiễm Sương công tử, ngươi thật sự bằng lòng lấy xá muội?”

Y chợt nghĩ ra, nếu như Nhiễm Sương chịu lấy Trang Ái Liên, đây thật sự là một chuyện rất có lợi.

Trang Ái Liên là nữ nhân đã được gả một lần, bất luận trước đó nàng gả cho ai, nếu như muốn tái giá, chỉ có thể lấy người góa vợ, hoặc làm thiếp cho người ta.

Con đường tốt nhất cũng chỉ làm vợ kễ.

Có thể gả cho Nhiễm Sương công tử, Trang gia nhà y lại vẻ vang ra mặt.

Huống chi, Nhiễm Sương công tử này là ai? Là thần y đó.

Sau này người nào trong nhà có bệnh tật gì, không phải sẽ được nhờ vào sao.

Bởi vậy, lời nói cũng trở nên khách khí.

Ngay cả Trang Ái Liên trong miệng y, cũng không tiếp tục gọi là tiểu tiện nhân, mà biến thành xá muội.

Nhiễm Sương lấy giọng điệu chân thành trả lời.

“Nhiễm Sương ta đã nói, há lại không tính toán gì? Nhưng phải xem Ái Liên cô nương có nguyện ý gả cho tại hạ không đã.”

Hắn khinh bỉ tính tình Trang Tam công tử, không thèm thừa nhận Trang Ái Liên là em gái của y, mà ngay cả họ của Trang Ái Liên cũng lược đi, chỉ gọi nàng là Ái Liên cô nương.

Trang Tam công tử vội giục Trang Ái Liên.

“Muội muội, muội mau bằng lòng đi. Có phu quân như Nhiễm Sương công tử, đốt đèn lồng đã khó tìm, muội đừng bỏ lỡ.”

Trang Ái Liên suy cho cùng vẫn chỉ là một cô nương.

Dù không để ý ánh mắt thế tục, cũng vẫn tồn tại ngượng ngùng trời sinh của nữ nhân.

Việc này đến quá đột ngột, muốn nàng ở trước mặt mọi người, ngay tại chỗ đáp ứng lời cầu hôn của Nhiễm Sương, nhất thời có chút lúng túng.

Gương mặt Trang Ái Liên đỏ bừng, nghiêng đầu sang một bên.

Trong lòng ngọt ngào, nhưng trên miệng lại không thể nói ra lời.

Cổ Lạc Nhi hiểu nàng, biết rằng nếu nàng không muốn gả cho Nhiễm Sương, giờ phút này nhất định sẽ kiên quyết cự tuyệt.

Nàng không nói lời nào, thật ra đã chứng tỏ nàng nguyện ý rồi.

Không khỏi gấp gáp thay nàng.

Bình thường nàng ấy không phải là loại người thích làm bộ nhút nhát, thế mà đến giờ khắc mấu chốt này, lại biến thành cái hũ nút rồi.

Sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, Cổ Lạc Nhi vội đi lên đài.

Nàng vừa xuất hiện, trà lâu vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Hiện giờ, Cổ Lạc Nhi đã là nữ nhân nổi danh nhất trên thiên hạ có đủ các sắc thái truyền kỳ.

Sự tích về nàng và Đông Phong Túy, làm người ta hăng say nói đến.

Mà bản thân hành động khác người của nàng, như ám sát Hắc Ma lão quái, dẫn đầu nhóm hậu phi xuất cung, xuất đầu lộ diện xây dựng Minh Châu lâu, còn bán ra khắc thư đã xuất bản vân vân.

Những thứ này mọi người chưa bao giờ nghĩ ra được.

Mà hoàng thượng lại dung túng nàng, càng làm cho người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cổ Lạc Nhi bình thường rất ít khi xuất hiện trong trà lâu, bởi vậy người thấy nàng không nhiều lắm.

Hôm nay nàng vừa xuất hiện, đương nhiên sẽ gây xôn xao rồi.

Người đã thấy nàng vội khoe khoang với người bên cạnh, người không biết thì vội quay sang hỏi thăm.

Nếu không phải trở ngại thân phận của nàng, chỉ sợ mọi người đã lớn tiếng hoan hô rồi.

Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ may quá, may mà cổ nhân không có thói quen tìm người xin chữ kí.

Đi đến trước mặt Trang Ái Liên, Cổ Lạc Nhi nhỏ giọng hỏi nàng.

“Ái Liên, cô nguyện ý, đúng không? Nếu nguyện ý thì gật đầu một cái.”

Trang Ái Liên thẹn thùng gật đầu.

Cái gật đầu này, làm cho tâm tình Trang Tam công tử thả lại trong bụng.

Lớn tiếng la hét: “Ái Liên đã đồng ý, Nhiễm Sương công tử, ngươi khi nào thì lấy xá muội.”

Nhiễm Sương không trả lời y, ánh mắt hắn nhìn lên không trung, có chút mờ mịt.

Nhiễm Sương cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc hắn đang làm gì?

Làm sao hắn lại chạy lên vũ đài, ở trước mặt mọi người, bày tỏ nguyện ý cưới Trang Ái Liên?

Việc này rốt cuộc xảy ra như thế nào?

Hành động của hắn, tựa như tất cả đều chưa đi qua đại não.

Vừa rồi trông thấy Tam Trang công tử còn muốn đánh Trang Ái Liên, hắn nhất thời xúc động chạy tới đây.

Lại nhất thời xúc động, nói khỏi miệng lời bằng lòng lấy Trang Ái Liên.

Hắn sao lại xúc động như vậy?

Trang Tam công tử thấy Nhiễm Sương không trả lời, nóng nảy.

Nhiễm Sương công tử này chẳng lẽ muốn đổi ý?

Nếu Nhiễm Sương ngay lúc này đổi ý, vậy thể diện Trang gia nhà y còn mất đến cỡ nào nữa.

Trang Tam công tử kéo lấy Nhiễm Sương chất vấn.

“Nhiễm Sương công tử, ngươi định quịt à? Ngươi đã nói thì cũng không thể nuốt lời.”

Nhiễm Sương bị kéo lấy lại tinh thần.

Mờ mịt hỏi: “Cái gì mà nuốt lời?”

“Ngươi đáp ứng rồi, muốn kết hôn với xá muội. Bây giờ xá muội gật đầu, chẳng lẽ ngươi lại muốn đổi ý?”

Nhiễm Sương vừa rồi thất thần, không chú ý tới Cổ Lạc Nhi lên đài.

Cũng không chú ý tới nàng hỏi Trang Ái Liên.

Hiện giờ nghe Trang Tam công tử nói, ánh mắt nhìn về phía Trang Ái Liên.

Trang Ái Liên chỉ cảm thấy trên người mình, bị hai ánh mắt chiếu lên, nóng hừng hực, như muốn bùng lên ngọn lửa.

Nhìn Nhiễm Sương một cái, rồi tầm mắt lại rơi xuống dưới, không dám đối mặt với hắn.

Cổ Lạc Nhi cười nói giúp nàng: “Vừa rồi ta hỏi Ái Liên, có nguyện ý gả cho huynh không, Ái Liên đã đồng ý. Nhiễm Sương, chúc mừng.”

Tâm trí Nhiễm Sương cuối cùng cũng trở lại hiện thực.

Cho dù sự việc vừa rồi phát sinh như thế nào, hắn đã mở miệng, sẽ không có chuyện đổi ý.

Giờ phút này đổi ý, Trang Ái Liên chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo chà đạp.

Hơn nữa, dường như hắn cũng không muốn đổi ý.

Mỉm cười, từ trên cổ gỡ xuống một bông khuyên tai bằng ngọc đưa đến.

Nói: “Khuyên tai ngọc là tự tay ta dùng các vị thuốc luyện chế ra, đeo lên trên người, có thể kiện thân cường thể, tránh độc phòng chướng. Tặng Ái Liên cô nương, xem như là vật đính hôn.”

Trang Tam công tử nhìn chằm chằm vào khuyên tai bằng ngọc, hai mắt sáng lên, hận không thể lập tức đoạt lấy, làm của riêng.

Tầm mắt mọi người trong trà lâu cũng đều tụ lên chiếc khuyên tai.

Khuyên tai Nhiễm Sương công tử tự tay luyện chế, lại còn, còn đeo lên trên người hắn, có bao nhiêu là trân quý.

Trang Ái Liên ngượng nghịu, hai cánh tay xoắn lại một chỗ, thẹn thùng nhận lấy khuyên tai ngọc.

Cổ Lạc Nhi lắc đầu, giúp Trang Ái Liên nhận lấy khuyên tai, nhét vào trong tay của nàng.

Sau đó xòe tay ra trước nàng.

“Đáp lễ.”

Trang Ái Liên cởi túi hương ở bên hông, đặt lên tay Cổ Lạc Nhi.

Không nhìn Nhiễm Sương tử, nói với Cổ Lạc Nhi.

“Túi hương này mặc dù không phải vật gì quý giá, nhưng tự tay ta làm, vậy tặng cho Nhiễm Sương công tử đi.”

Cổ Lạc Nhi hé miệng cười, đưa túi hương cho Nhiễm Sương.

“Chúc mừng hai vị, chọn ngày cử hành hôn lê đi.”

Đại sự này xem như đã kết thúc, trong trà lâu vang lên một hồi vỗ tay trầm trồ tán thưởng.

Nhóm hậu phi đều đã chen chúc ở cửa thông vào hậu viện, quan sát một màn trò hay này.

Chứng kiến một đôi như kim đồng ngọc nữ, đều mê tít mắt.

Thật không nghĩ tới, Trang Ái Liên có thể tìm được một nhân duyên tốt như vậy.

Nhiễm Sương công tử nhân tài hiếm thấy, lại còn chưa có hôn thú, Trang Ái Liên có thể cùng hắn song túc song phi.

Quả thật so với làm một phi tử ở trong cung không chiếm được ân sủng của hoàng thượng tốt hơn nhiều.

Có điều, quan niệm cố hữu vẫn làm các nàng ít nhiều cảm thấy tiếc nuối.

Dù sao, Nhiễm Sương công tử cho dù thần kỳ, cũng chỉ là một người trong giang hồ, một kẻ dân thường.

Làm sao so được với thân phận cao quý hoàng phi quý phu nhân, vẻ vang cho cả nhà.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên An Thụy từ sau viện đi tới, trong tay nâng một quyển trục màu vàng rực.

Đi lên trên vũ đài, cao giọng kêu: “Nhiễm Sương tiếp chỉ.”

Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên nhìn An Thụy.

Đông Phong Túy cũng tới xem náo nhiệt rồi ư? Tin tức của hắn cũng thật nhanh nhạy.

Nhiễm Sương chưa bao giờ cư xử với Đông Phong Túy như hoàng đế, ở trước mặt hắn cũng chưa từng có lễ như quân thần.

Nhưng dưới tình huống này, dường như không tiện làm mất mặt Đông Phong Túy.

Đành phải quỳ xuống tiếp chỉ.

Trang Ái Liên cùng Trang Tam công tử cũng quỳ xuống bên cạnh.

Người trong trà lâu tuyệt đại đa số là dân chúng bình dân, ngay cả nha môn cũng ít khi tiến vào, càng miễn bàn được gặp mặt hoàng thượng.

Chưa từng gặp qua tràng diện này.

Cũng đều tại chỗ quỳ xuống, người quỳ đông nghìn nghịt.

Cổ Lạc Nhi vội nhảy xuống vũ đài, vội vàng trốn phía sau cửa.

Nàng chưa bao giờ quỳ trước Đông Phong Túy, hôm nay đương nhiên cũng sẽ không quỳ.

Nhưng nếu tiếp tục đứng trên đài, không khỏi làm hạc trong bầy gà, quá chướng mắt.

Lánh đi vẫn tốt hơn.

An Thụy mở thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Nhiễm Sương ngàn dặm bôn ba, không nề hà vất vả, vì chiến sĩ tiền tuyến chữa thương, công trạng lớn lao. Hiện tứ phong làm đại quốc y, đặc biệt cho phép ngự tiền không cần quỳ lễ, Khâm thử.”

Nhiễm Sương theo lễ đáp: “Tạ long ân của hoàng thượng.”

Tiếp nhận thánh chỉ, đứng lên.

An Thụy đầy mặt tươi cười nói: “Nhiễm Sương đại nhân, song hỷ lâm môn, quả thực thật đáng mừng.”

Nhiễm Sương chưa từng được người khác gọi đại nhân, cảm thấy rất buồn cười.

Mỉm cười cùng An Thụy hàn huyên vài câu, rồi mời Trang Ái Liên cùng vào trong hậu viện.

Những người trong trà lâu cũng đứng lên.

Ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn theo hai người một trước một sau phía hậu viện.

Nhóm hậu phi cũng chen chúc tại cửa ra vào, Trang Ái Liên vừa mới đi vào, lập tức bị các nàng vây lại.

Mồm năm miệng mười chúc mừng nàng.

“Ái Liên, cuộc sống của cô coi như hết khổ rồi.”

“Ái Liên, thật không nghĩ tới, cô có thể có kết quả tốt như vậy.”

“Ái Liên, thật hâm mộ cô, có được ưu ái của Nhiễm Sương công tử.”

Tính tình Trang Ái Liên quật cường, nhưng rất khiêm tốn thiện lương, ngày bình thường chung sống với tất cả mọi người rất tốt.

Bởi vậy, tán dương của mọi người đều xuất phát từ nội tâm.

Cổ Lạc Nhi ở bên cạnh nghe, không khỏi lắc đầu.

Nghe khẩu khí của các nàng, hình như Trang Ái Liên gả cho Nhiễm Sương, phần lớn được chiếm tiện nghi.

Thật ra, Nhiễm Sương có thể tìm được tri âm, thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, mới là chuyện may mắn của hắn.

Không muốn tham gia náo nhiệt, xuyên qua hành lang, tiến vào phòng khách phía sau trà lâu.

Vừa vào cửa, đã thấy Đông Phong Túy đang dương dương tự đắc ngồi trên một cái ghế nằm duy nhất trong đại sảnh.

Cổ Lạc Nhi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Đông Phong Túy vốn đã tới lâu rồi.

Đã nói rồi mà, vừa vặn phát sinh xung đột, thánh chỉ của Đông Phong Túy làm sao đã đến.

Rất rõ ràng, thánh chỉ này của Đông Phong Túy là cố ý cho Nhiễm Sương và Trang Ái Liên một chỗ dựa.

Chứng tỏ với thiên hạ, Đông Phong Túy hắn là chủ trì lễ cưới của Nhiễm Sương và Trang Ái Liên.

Nếu không, hắn biết rõ Nhiễm Sương là người quen tự do, từ trước đến nay tùy tâm sở dục, không muốn chịu trói buộc, khinh thường ở lại làm cái gì mà đại quốc y.

Làm sao lại ban đạo thánh chỉ như vậy.

Thánh chỉ này, hiển nhiên hắn vừa mới viết trong trà lâu.

“Lạc Nhi, đến đây.”

Đông Phong Túy trông thấy Cổ Lạc Nhi, vẫy tay với nàng.

Cổ Lạc Nhi qua đó, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhiễm Sương cũng đi đến, thấy thế cười nói: “Có cần ta tránh đi không?”

Đông Phong Túy rất tự nhiên ôm Cổ Lạc Nhi.

Đáp: “Từ biên quan đến Hoàng Thành, dọc đường huynh còn chưa tránh đi, bây giờ còn tránh cái gì?”

Nhiễm Sương liền ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ.

Hắn đương nhiên không cần tránh đi, vừa rồi hỏi như vậy chẳng qua nói giỡn thôi.

Hai người kia, giữa thiên quân vạn mã còn dám ôm hôn, đâu có sợ người khác nhìn thấy.

Da mặt còn dày hơn cả tường thành.

Cổ Lạc Nhi đùa cợt: “Người ta bây giờ có người trong lòng rồi, làm bóng đèn chỉ sợ là hai người chúng ta.”

Đông Phong Túy và Nhiễm Sương đồng thanh hỏi: “Bóng đèn là cái gì?”

Cổ Lạc nhi lỡ miệng, cười ha ha nói: “Hai người không phải bản lĩnh rất lớn sao? Tự mình nghĩ đi.”

Đảo mắt nhìn thấy Trang Ái Liên cùng chúng hậu phi đi tới, vội vẫy vẫy nàng.

“Ái Liên, mau vào.”

Trang Ái Liên liếc mắt đã thấy Nhiễm Sương bên cửa sổ, ngượng ngùng tiến vào.

Những hậu phi khác nhìn thấy Cổ Lạc Nhi đang dính bên Đông Phong Túy, đều có ý lùi bước.

Đông Phong Linh cũng mặc kệ những người này, đẩy mạnh Trang Ái Liên vào trong, cố ý đẩy vào bên cạnh Nhiễm Sương.

“Hôm nay mọi người đông đủ, vừa vặn ăn mừng.”

Trang Ái Liên băn khoăn bất an, cúi đầu xuống, không dám nhìn Nhiễm Sương.

Nhiễm Sương cười cười, thoải mái nói: “Ái Liên, ngồi.”

Rồi hỏi Đông Phong Túy.

“Đông Phong Túy, đạo thánh chỉ vừa rồi của huynh là có ý gì?”

“Quà mừng cho hai người. Sau này ví như trên triều đình, hoặc gặp ta trong trường hợp nào đó, hai người cũng không cần dính dáng đến mấy lễ nghi phiền toái này.”

“Trên triều đình sao, cũng không nhất thiết phải đi chứ.”

Nhiễm Sương lạnh nhạt trả lời.

Đông Phong Túy rất phối hợp nói: “Đó là đương nhiên. Đại quốc y chỉ là chức suông, huynh muốn làm sao thì làm.”

Cổ Lạc Nhi lại trêu chọc.

“Người ta muốn nhất, đương nhiên là hưởng tuần trăng mật chứ sao. Thần tiên quyến lữ, so với chàng hạnh phúc hơn nhiều rồi.”

Đông Phong Túy hôn lên tóc Cổ Lạc Nhi.

Phản bác: “Ai nói ta không hạnh phúc chứ?”

Đông Phong Linh đứng ở giữa ngượng ngùng nói: “Ta thành dư thừa rồi, vẫn nên nhường nơi này cho mọi người.”

Cổ Lạc Nhi vội gọi: “Phong Linh đừng chạy, muội không nhanh xin hoàng huynh tứ hôn sao? Bằng không chàng ngủ tiếp bây giờ, gọi cũng không tỉnh đâu.”

Đang nói, An Thụy đứng ở cửa bẩm báo.

“Hoàng thượng, Lý Tướng cầu kiến.”

Đông Phong Túy liền bảo: “Tuyên hắn tiến vào.”

Phát hiện Đông Phong Linh cúi đầu định chuồn đi, cười cười gọi nàng lại: “Phong Linh không được đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.