Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 167: Hồi cung




Nàng biết, biểu hiện khác thường của Đông Phong Túy trước đó là vì không tìm thấy nàng, trong lòng đau đớn, cần phát tiết.

Chuyển biến sau đó, đương nhiên vì Lãnh Dạ đã nói tung tích của nàng cho hắn.

Thất địa biên ải đã thu phục, mà Tê Hà quốc vẫn không cam tâm, không chịu lui binh.

Cổ Lạc Nhi giận dữ, suy nghĩ phải trợ giúp Đông Phong Túy chút gì đó.

Hôm nay trên đường đi, gặp một người lén lén lút lút bên cạnh ruộng ló ra nhìn.

Lúa mạch trong ruộng sớm đã chín, nhưng vì chiến loạn, dân chúng đều chạy nạn.

Bởi vậy, lúa mạch vẫn ở trong đất, chưa được thu hoạch.

Nhiễm Sương nói với Cổ Lạc Nhi.

“Người nọ mặc y phục của Vô Ưu quốc, nhưng dung mạo cử chỉ thật có phần giống người Tê Hà quốc.”

Hắn đã từng ở Tê Hà quốc, đối với phong thổ bên ấy rất quen thuộc.

Hơn nữa hắn là thần y, thị lực sắc bén hơn người thường rất nhiều.

Bởi vậy, mặc dù người kia ngụy trang rất khá, nhưng vẫn bị hắn nhận ra.

Cổ Lạc Nhi bắt lấy người nọ, khảo vấn một phen, người nọ thành thật khai báo.

Thì ra, lương thảo trong quân doanh Tê Hà quốc còn rất ít, đội vận lương luôn bị người ta tập kích, lương thảo không vận chuyển đến nơi được.

Mắt thấy lương thảo chuẩn bị hết, do đó, y mới bị phái đến Vô Ưu quốc, xem xét tình hình nông trang.

Xem ra, Tê Hà quốc là muốn dốc toàn lực đánh một trận, cướp đoạt chút lương thực của Vô Ưu quốc.

Cổ Lạc Nhi nghe mà thầm vui.

Xem ra, Đông Phong Túy đã dùng cách đối phó Cô Hồng bảo để đối phó với Tê Hà quốc rồi.

Muốn khiến Tê Hà quốc cạn lương thực, bị ép mà lui binh.

Đã như vậy, nàng liền giúp hắn một chút sức đi.

Cổ Lạc Nhi bàn bạc với Nhiễm Sương công tử, hai người không trực tiếp đến quân doanh Vô Ưu quốc, mà lén lút động tay với Tê Hà quốc.

Đông Phong Túy ở trong quân doanh Vô Ưu quốc, chỉ còn chờ Tê Hà quốc lui binh, sẽ đi tìm Thu Diệp sơn trang.

Tìm Cổ Lạc Nhi.

Mấy hôm trước, Lãnh Dạ chạy đến nói cho hắn biết, Cổ Lạc Nhi đã được Nhiễm Sương công tử cứu.

Tim hắn lo đến xém nữa chết đi cuối cùng cũng sống lại.

Thời điểm Lãnh Dạ đến, Đông Phong Túy đang ở trên chiến trường giết địch.

Đứng trên tường thành, chứng kiến cảnh tượng Đông Phong Túy giơ kiếm chém xuống, máu tươi văng khắp nơi, Lãnh Dạ chỉ có thể lắc đầu.

Xem ra, y khích Đông Phong Túy đến biên ải chuyến này, quả là đúng đắn.

Nếu không có trận chiến này để Đông Phong Túy phát tiết một trận, cứ mặc hắn ở dưới Ma Thiên nhai.

Cho dù hắn không chết, chỉ sợ cũng phát điên mất.

Đông Phong Túy từ chiến trường trở về, mắt thấy Lãnh Dạ phía trên tường thành.

Không kịp cưỡi ngựa trở về thành, thi triển khinh công bay lên thành tường, các tướng sĩ nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.

Chưa bao giờ được nhìn thấy khinh công xuất quỷ nhập thần như vậy.

Đây không phải người, chính xác là một con chim, một con hùng ưng có thể tự do bay lượn trên trời.

Lời đồn Đạp Tuyết công tử đạp tuyết vô ngân, khinh công tuyệt hảo.

Xem ra, chuyện hoàng thượng của bọn họ là Đạp Tuyết công tử, không thể nghi ngờ.

Cho dù mọi người trước đó vẫn còn hoài nghi, hiện giờ, sau khi nhìn thấy khinh công của Đông Phong Túy, một tia nghi ngờ cuối cùng còn sót lại cũng mất sạch.

“Lạc Nhi đâu? Tìm được Lạc Nhi rồi?”

Đây là câu nói đầu tiên khi Đông Phong Túy tìm thấy Lãnh Dạ.

Tầm mắt không dừng ở trên mặt Lãnh Dạ, mà tìm kiếm phía sau y.

Không nhìn thấy Cổ Lạc Nhi, lo sợ không mắt càng thêm sâu.

Lãnh Dạ sơ lược nói với Đông Phong Túy.

“Lạc Nhi được Nhiễm Sương công tử cứu.”

Dọc đường y tính toán đã lâu, nhìn thấy Đông Phong Túy nên nói thế nào.

Nếu như hàn huyên vòng vo với Đông Phong Túy, chắc hắn sẽ phát điên mất.

Đông Phong Túy nghe xong những lời này, tê dại, không phản ứng được gì, nhưng trong mắt dần có ánh sáng lóe lên.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn.

“Cho nên, Đông Phong Túy, ngươi yên tâm đi. Lạc Nhi không có việc gì rồi, ngươi an tâm kháng địch. Chờ ngươi đánh giặc xong, phỏng chừng thương thế của Lạc Nhi cũng khỏi, có thể trở về bên ngươi rồi.”

“Lạc Nhi, thương thế của nàng, có nặng lắm không?”

Lời nói của Đông Phong Túy rất vất vả, rất cố hết sức.

Dường như hắn là một đứa trẻ mới bi bô học nói, nói mỗi chữ, đều phải hao tổn khí lực thật lớn.

Lãnh Dạ an ủi hắn: “Nhiễm Sương nói, không sao cả. Có Nhiễm Sương cứu nàng, ngươi còn lo gì chứ?”

Thần sắc phức tạp nhìn về phía Tê Hà quốc một cái.

Cáo từ với Đông Phong Túy.

“Nơi này không phải nơi ta nên ở lại. Đông Phong Túy, ta đi đây. Ngươi nhất định phải bảo trọng, ta không mong muốn Lạc Nhi đau lòng.”

Lãnh Dạ dứt lời, xoay người rời đi.

Y không muốn tham gia vào tranh chấp giữa hai nước.

Đông Phong Túy ở phía sau y lớn tiếng nói.

“Lãnh Dạ, đã ai từng nói với ngươi, ngươi là một tiểu tử rất đáng yêu chưa?”

Lãnh Dạ mỉm cười, lắc đầu.

Mang đến tin tốt về người trong lòng cho Đông Phong Túy, hắn không cảm thấy mình đáng yêu mới là lạ.

Mấy tướng sĩ trước mặt Lãnh Dạ, vừa mới bị khinh công của Đông Phong Túy chấn động đến ngây người.

Khó khăn lắm mới khôi phục thần chí, vừa nhìn thấy nụ cười trên môi Lãnh Dạ, lại lần nữa ngây người.

Đây là Lãnh Dạ công tử trong truyền thuyết chưa bao giờ cười sao?

Hóa ra, y cũng biết cười?

Vài ngày trôi qua, Đông Phong Túy tính toán.

Chặt đứt đường lương thực của Tê Hà quốc, Tê Hà quốc không chống đỡ được bao lâu, không thể không rút binh.

Hắn dường như không thể đợi được mà muốn rời khỏi quân doanh, ném toàn bộ sự việc phía sau cho thủ hạ xử lý.

Đông Phong Túy nhẫn nại nhẫn nại, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ở lại quân doanh, hắn không thể tại thời điểm mấu chốt mà rời đi.

Thất bại trong gang tấc.

Hôm nay, Tê Hà quốc lâu không xuất chiến đột nhiên phái ra một lượng binh lực lớn, khiêu chiến ở ngoài biên.

Đông Phong Túy đứng trên tường thành quan sát.

Nhìn một hồi, giao cho tổng binh biên quan bên cạnh.

“Tê Hà quốc đang đánh lừa chúng ta, người chúng phái tới tuy nhiều, nhưng lính tinh nhuệ nhất không hề có ở đây. Phải đề phòng bọn chúng đi đường tắt để cướp lương.”

Tính ra lương thảo của quân Tê Hà hẳn đã hết, bọn chúng sẽ không đến gây chiến vô nghĩa.

Hành động lần này chẳng qua chỉ che tai giấu mắt, dời sự chú ý của Vô Ưu quốc thôi.

Có điều, đã như vậy, hắn sao có thể không làm thỏa mãn ý đồ của chúng, thật sự đánh với chúng một trận?

Giết nhuệ khí chém giết của bọn chúng, xem chúng còn có thể dây dưa không ngớt ở đây thủ thế nữa không.

Đông Phong Túy nhanh chóng đưa ra quyết định.

Phái binh đến canh giữ những nơi trọng yếu ở biên ải, mấy nơi trọng yếu Tê Hà quốc có khả năng cướp đoạt.

Còn hắn dẫn theo binh, tự mình ra khỏi thành nghênh địch.

Quả nhiên, vừa đi vào trong trận, Đông Phong Túy nhìn thấy nỗi hoang mang trong mắt nguyên soái bên địch.

Bọn chúng cho rằng hắn sẽ giống như trước, thủ thế trong ải sao?

Nguyên soái Tê Hà quốc không dám cùng Đông Phong Túy giao chiến.

Động thủ với Đạp Tuyết công tử? Chẳng phải muốn chết sao?

Chỉ được phái đi tiên phong làm dáng, kéo dài thời gian.

Đông Phong Túy không có kiên nhẫn kéo dài với chúng.

Hắn không hề dựa theo cách thường làm, phái tướng lĩnh giao chiến, mà đi trước làm gương, tự mình xông lên trước.

Tiên phong Tê Hà quốc thấy hắn uy phong lẫm liệt xông lên phía trước, sợ tới mức choáng váng.

Đông Phong Túy không cần tốn nhiều sức, đã chém y đổ xuống dưới ngựa.

Vung tay lên, dẫn dắt binh lính phía sau nhảy vào trận địa của địch.

Vô Ưu quốc thấy Đông Phong Túy vừa ra tay đã đánh bại tướng lĩnh quân địch, sĩ khí đại chấn.

Binh sĩ Vô Ưu quốc thế như chẻ tre, đánh cho quân Tê Hà chạy trối chết.

Mắt thấy cũng sắp đánh tới nơi Tê Hà quốc đóng quân.

Bất chợt, trong doanh trại phía trước bốc lên ánh lửa cùng khói đen ngút trời.

Tiếng người kêu la ngựa hí vang thành một vùng.

Lòng dân Tê Hà quốc hoảng loạn, không biết trong doanh trại đã xuất hiện tình huống dị thường nào.

Đông Phong Túy cũng dừng ngựa, tạm thời dừng quân.

Hắn muốn nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ thấy một người Tê Hà quốc như tham tướng, cưỡi ngựa, vội vàng chạy đến trước mặt nguyên soái Tê Hà quốc.

Lăn xuống ngựa bẩm báo: “Nguyên soái, không ổn, lương thảo của chúng ta đã bị người khác phóng hỏa đốt cháy.”

Nguyên soái kinh hoàng một trận.

Trong doanh trại, ánh lửa đỏ gắt cả một vùng trời.

Tiếp theo liền có tiếng nổ mạnh chói tai truyền đến, chỉ e rằng toàn bộ số hỏa pháo thuốc nổ đều đã nổ hết rồi.

Nếu không, làm sao có sức nổ mạnh như thế này?

Binh sĩ Tê Hà quốc đều sợ tới mức ngây dại.

Giữa yên lặng khó nén, lại thêm một tiểu đội binh lính từ đồng hoang chạy tới.

Bẩm: “Nguyên soái, chúng tôi đi cướp lương thực, không nghĩ rằng trúng mai phục, chỉ có mấy người chúng tôi may mắn trốn thoát, còn lại......”

Nguyên soái Tê Hà quốc tâm đảm câu liệt nhìn Đông Phong Túy khoan thai tự đắc ngồi thẳng trên lưng ngựa.

Lớn tiếng hạ lệnh.

“Triệt binh, tiến quan.”

Dẫn theo binh lính còn lại, vội vàng tháo chạy về phía biên ải Tê Hà quốc.

Đông Phong Túy thừa thắng xong lên, quân địch đại bại.

Thẳng đến khi binh tướng địch chạy về trong ải Tê Hà quốc mới thôi.

Xâm chiếm lần này, lấy đại hoạch toàn thắng của Vô Ưu quốc, Tê Hà quốc chịu tổn thất nặng nề mà chấm dứt.

Binh lính Vô Ưu quốc ở bên ngoài cửa ải Tê Hà quốc hoan hô.

Bọn họ đã thắng, chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc.

Có thể trở về nhà cùng với người thân, không phải lo lắng chôn xương nơi hoang dã nữa rồi.

Đông Phong Túy xúc động ngồi trên lưng ngựa, nhìn vẻ mặt của binh lính vui mừng hớn hở.

Cuối cùng hắn cũng có thể trở về tìm Cổ Lạc Nhi rồi.

Nhưng, tầm mắt Đông Phong Túy đột nhiên ngưng lại.

Hắn nhìn phía sau đám lính, một bạch y nữ tử lanh lẹ đi về phía hắn.

Nàng ngồi trên lưng ngựa, oai hùng hiên ngang, tóc đen bạch y phất phới.

Đông Phong Túy lặng yên nhìn nàng.

Vẻ mặt tươi cười của binh lính đều không thấy, tiếng reo hò của binh lính cũng không nghe được.

Ngay cả nam tử hồng y tóc trắng cưỡi ngựa bên cạnh bạch y nữ tử đang xông đến cũng không rơi vào trong mắt hắn.

Trong mắt hắn, chỉ có thân ảnh màu trắng quen thuộc kia.

Hắn một mực nhìn nàng.

Có chút run rẩy.

Các tướng sĩ đều ngưng reo hò, nhìn theo ánh mắt Đông Phong Túy, tò mò nhìn nữ tử đang chạy như bay về phía bọn họ.

Nàng là ai?

Nàng chính Tiên phi nương nương trong truyền thuyết, hoàng thượng vì nàng xông vào Cô Hồng bảo, tự vạch trần thân phận Đạp Tuyết công tử đấy ư?

Nàng chính là Tiên phi nương nương, người cùng hoàng thượng sóng vai tiêu diệt Hắc Ma lão quái, rơi xuống vách núi, khiến hoàng thượng phát điên tìm kiếm sao?

Đúng rồi, hoàng thượng đã từng hạ chỉ, muốn lập nàng làm hậu.

Nhất định là nàng, ngoại trừ nàng, hoàng thượng còn có thể si tình với ai như vậy?

Vui mừng trong Đông Phong Túy chậm rãi dâng lên, theo huyết quản từ từ lan ra toàn thân.

Sau đó, bùng nổ.

Pháo hoa rực rỡ.

Gương mặt Đông Phong Túy rộ lên nụ cười vui mừng nhất hân hoan nhất.

Tay hắn nắm chặt dây cương, hắn sợ vô lực mà ngã ngựa.

“Lạc Nhi.”

Đông Phong Túy dùng hết khí lực hét to, nhưng giọng nói lại rất thấp rất thấp, như đang nói mê.

“Đông Phong Túy.”

Cổ Lạc Nhi chạy vội tới trước quân đội, vẫy vẫy tay với Đông Phong Túy.

Các tướng sĩ tự động tránh sang hai bên, nhường đường cho nàng.

Cổ Lạc Nhi và Nhiễm Sương mò vào trong quân doanh Tê Hà quốc, phóng hỏa thiêu đốt kho lúa cùng khố doanh đặt hỏa dược.

Sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đuổi về phía Đông Phong Túy.

Xa xa, nhìn thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc đứng đầu hàng ngũ, tròng mắt Cổ Lạc Nhi nóng lên.

Thời gian hai người cách biệt không lâu, nhưng nàng lại cảm giác như đã xa Đông Phong Túy hàng thế kỷ rồi vậy.

Nàng thiếu chút nữa đã chết, đã không được thấy hắn.

Nếu như để hắn lẻ loi ở lại trên đời, hắn sẽ cô độc lạnh lẽo biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.