Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 153: Đến nơi hẹn




“Vậy sao chàng còn phong ta làm Tiên phi? Không sợ thần tiên tỷ tỷ của chàng trách chàng sao?”

Đông Phong Túy khẽ nở nụ cười.

“Là nàng ấy không xuống đây, sao lại trách ta? Bộ dạng nàng khi đó, thật buồn cười.”

Đông Phong Túy ngẩng mặt nhìn lên không trung.

Bầu trời rất quang đãng, quang đãng như ngày ấy Cổ Lạc Nhi đến bên hắn.

Thần tiên tỷ tỷ không nói sai, đúng là sẽ có một tiên tử đến bên hắn.

Lạc Nhi, nàng chính là tiên tử của ta.

Đông Phong Túy nhẹ nhàng nói với chính mình.

Lúc đầu tiên tử trần tục, không, không đúng, là đôi mắt của hắn trần tục, mới không phát hiện ra.

Từ nay về sau, hắn sẽ dùng cả đời này che chở cho nàng.

Chợt nghe thấy Cổ Lạc Nhi hét to một tiếng.

“Á, không xong rồi, nước sông chảy mạnh quá, y phục của chàng bị cuốn đi rồi.”

Đông Phong Túy lấy lại tinh thần, nhìn phía mặt sông, thấy y phục của mình đang trôi càng ngày càng xa.

“Thật xin lỗi, về sau ta sẽ đền chàng bộ khác.”

Cổ Lạc Nhi đứng dậy.

“Ta còn chưa học xong, ta phải vào đây.”

Đông Phong Nhi kéo nàng.

“Lạc Nhi, chúng ta đã vượt qua thử thách để ở bên nhau, sư phụ nàng sẽ không ngăn cản nữa. Chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.”

Cổ Lạc Nhi đẩy tay hắn hắn.

“Ta còn chưa học được võ công của sư phụ, tạm thời vẫn chưa muốn đi.”

“Vậy độc trong người nàng thì sao?”

“Sau hãy nói.”

Cổ Lạc Nhi còn chưa nói xong, người đã vọt vào trong phòng.

Nàng không dám tiếp tục ở lại.

Nàng không muốn để Đông Phong Túy thấy dáng vẻ khổ sở của nàng.

Nàng không muốn để hắn tưởng rằng, nàng rất quan tâm đến hắn.

Hắn thích thần tiên tỷ tỷ của hắn, thì cứ thích đi, nàng không quan tâm.

Đông Phong Túy hậu tri hậu giác tỉnh ngộ lại, hung hăng vỗ một chưởng lên đầu mình, nâng bước đuổi tới.

Cổ Lạc Nhi khép cửa phòng lại.

Đông Phong Túy nhìn qua cửa sổ, thấy nàng đang đưa lưng về phía hắn, khoanh chân ngồi trong phòng.

“Lạc Nhi, nàng hiểu lầm ta.”

Đông Phong Túy muốn giải thích.

Nhất thời lại không biết giải thích thế nào.

Cổ Lạc Nhi quay lưng về phía hắn nói: “Ta phải luyện công rồi, chàng đừng quấy rầy ta.”

Đông Phong Túy buồn bã đứng một lúc lâu.

Chợt nhớ tới một việc quan trọng, vội chạy tới bờ sông, tìm kiếm trên dòng nước.

Cuối cùng, ở bên cạnh một cây bông súng, cũng tìm được bộ y phục bị cuốn đi.

May là được lá bông súng chặn lại.

Đông Phong Túy vui mừng vớt nó lên, nhảy sang bờ bên kia, treo lên một cành cây để hong khô.

Đông Phong Túy vừa rời đi không lâu, Liễu Thúy Yên đã trở lại.

Mang về một túi đồ thật lớn.

“Lạc Nhi, ” Liễu Thúy Yên cao hứng nói, “Con xem sư phụ mua về cho con cái gì này?”

Từ sau khi Cổ Lạc Nhi bái bà làm sư, bà rất là cao hứng.

Cổ Lạc Nhi không đành lòng làm bà phật ý, đành phải cố giả vờ cười đến xem những thứ bà mua cho mình.

Đến giờ nấu cơm, Cổ Lạc Nhi đột nhiên nảy ra một ý.

Đoạt lấy đồ ăn trên tay Liễu Thúy Yên.

Nói: “Sư phụ, để con làm đi.”

Liễu Thúy Yên lập tức đoạt lại đồ.

“Thôi để sư phụ làm, cơm con nấu thể ăn sao?”

Cổ Lạc Nhi xấu hổ nói: “Con học làm là được.”

Nàng chưa từng làm cơm, luôn ăn đồ sư phụ nấu, rất không có ý tứ.

Bởi vậy, đã từng tự tuyên bố làm một bữa, kết quả Liễu Thúy Yên chỉ ăn một miếng liền xắn tay áo làm lại.

Rút kinh nghiệm từ đó, nói gì Liễu Thúy Yên cũng không chịu để Cổ Lạc Nhi nấu cơm.

Chỉ để nàng quét dọn phòng.

Cổ Lạc Nhi đành phải nói: “Vậy, để con làm cơm của chàng đi.”

Liễu Thúy Yên đến đây hào hứng.

“Ý kiến hay đấy. Nếu nó có thể ăn cơm con làm, thế thì vượt qua khảo nghiệm rồi.”

Cổ Lạc Nhi nén giận trong lòng.

Sư phụ, cho dù đúng là thế, bà cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ.

Tức tối bất bình lấy đồ ăn để nấu.

Nàng đang rất tức giận.

Cùng nhau lâu như vậy, nàng đã đem cả lòng mình vào, mới biết rằng, hóa ra mình chỉ là thế thân của người khác.

Hóa ra, người Đông Phong Túy yêu, là thần tiên tỷ tỷ kia của hắn.

Chỉ là vì không có được thần tiên tỷ tỷ, mới thế mình vào ấy.

Tốt xấu gì nàng cũng rơi xuống từ trên trời, xem như là người giống với thần tiên tỷ tỷ nhất.

Khó trách hắn không hỏi đến lai lịch của mình.

Cổ Lạc Nhi xót xa tự thương cảm, hung hăng thả một nắm muối, một nắm ớt vào trong đồ ăn.

Nàng rất biết khẩu vị của Đông Phong Túy, biết hắn chỉ ăn được đồ thanh đạm.

Liễu Thúy Yên ở một bên nhìn, chậc chậc lên tiếng.

“Lạc Nhi, hôm nay nó tới tìm con à? Chọc giận con sao?”

Cổ Lạc Nhi mạnh miệng nói: “Con chẳng thèm giận chàng.”

Liễu Thúy Yên cười tít mắt.

“Theo ta thấy, nên cho thêm chút bột tiêu nữa là được.”

“Con cũng cảm thấy thế.”

Cổ Lạc Nhi lập tức theo lời thả một nắm bột tiêu.

Sau khi Cổ Lạc Nhi làm xong, Liễu Thúy Yên bất chấp ăn cơm, lập tức đi đưa cơm cho Đông Phong Túy.

Cổ Lạc Nhi chống cằm, ngồi chờ dưới mái hiên.

Không lâu sau, đã thấy vẻ mặt Liễu Thúy Yên đầy kinh ngạc xách giỏ về.

“Chàng có ăn không?”

“Nó ăn hết rồi.”

“Toàn bộ?”

“Toàn bộ. Kể cả mấy thứ con cho gia vị lung tung vào.”

Liễu Thúy Yên còn chưa nói xong, Cổ Lạc Nhi đã phi thân đi đến bên sông, sau đó chạy vài bước qua sông, chạy đến mảnh đất Đông Phong Túy trồng rau.

Liễu Thúy Yên há to miệng.

Lâu sau mới nói: “Nha đầu kia, cả sông cũng vượt qua được.”

Rầu rĩ không vui trở lại trong phòng, không có khẩu vị mà ăn cơm.

Xem ra, bà lại phải sống cô đơn một mình rồi.

Vừa rồi, thời điểm Liễu Thúy Yên đi đưa cơm, Cổ Lạc Nhi đặc biệt chú ý con đường bà đi qua.

Cổ Lạc Nhi nội lực thâm hậu, tất cả chiêu thức võ công chưa được học bao giờ.

Chỉ cần Liễu Thúy Yên giảng giải một chút, là nàng có thể sử dụng.

Tiến triển rất nhanh.

Lại học tiếp toàn bộ võ công, dung hợp thông suốt, ngay cả chiêu vô ảnh phiêu miểu chưởng khi đó cũng có thể sử dụng thành thạo rồi.

Còn khinh công, đương nhiên không cần phải nói.

Lúc này, Liễu Thúy Yên vừa mới đưa cơm về, chưa kịp chuyển đổi cơ quan.

Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi dựa theo con đường bà vừa đi mà thuận lợi vượt qua sông.

Xuyên qua một khu rừng nhỏ, phía trước, bên cạnh một vườn rau hoa non xanh biếc, Đông Phong Túy đang ngồi trên một tảng đá lớn.

Hắn cúi đầu, giống như đang nhìn hoa non.

Lại giống như đang trầm tư.

Nghe thấy tiếng động của Cổ Lạc Nhi, Đông Phong Túy lập tức ngẩng đầu.

Trong mắt hắn, tất cả đều là mừng rỡ.

Cổ Lạc Nhi đứng khựng lại.

Nàng cũng không biết mình bị làm sao lại chạy tới đây.

Làm việc như không dùng đến não.

Cái này tên đáng giận này, nàng còn gặp hắn để làm gì?

Cổ Lạc Nhi xoay người định trở về.

Đông Phong Túy phi thân tới, bắt lấy nàng.

“Lạc Nhi, là ta nói lung tung, nàng đừng tức giận.”

Cổ Lạc Nhi muốn tránh khỏi tay hắn, Đông Phong Túy vẫn như thường không chịu buông ra.

“Ta không phải thần tiên tỷ tỷ của chàng, chàng ôm ta làm gì? Ta, ta tới chỉ muốn nói, từ nay về sau, ta và chàng không liên quan đến nhau nữa.”

“Lạc Nhi, ” Đông Phong Túy cười khổ nói, “Ta không coi nàng như thế thân của thần tiên tỷ tỷ. Ta chỉ yêu nàng, không phải nàng ấy.”

Cổ Lạc Nhi cắn chặt môi không lên tiếng.

Đông Phong Túy tách khỏi Cổ Lạc Nhi một lúc, đã làm rõ suy nghĩ của mình, nghĩ nên nói như thế nào mới phải.

“Lạc Nhi, thần tiên tỷ tỷ chỉ là lúc ta bảy tuổi được nhìn, nàng che mặt, ngay cả hình dáng của nàng ấy ta cũng không biết. Tổng cộng chỉ nói hai câu, nàng ấy đã bay về trời. Nàng nói ta có thể yêu nàng ấy sao?”

Cổ Lạc Nhi chua lòe chua loét nói: “Vậy cũng khó nói, nói không chừng chàng đối với người ta nhất kiến chung tình ấy.”

“Khi đó ta mới bảy tuổi, đứa trẻ bảy tuổi hiểu được tình yêu là gì sao? Đối với nàng ấy, ta chỉ xuất phát từ tâm lý sùng bái và tò mò.”

Cổ Lạc Nhi không lên tiếng.

Trong lòng suy nghĩ, Đông Phong Túy nói, hình như cũng không phải không có lý.

Một đứa trẻ bảy tuổi, thấy tiên tử bay trên trời, sao có thể không bị kích động?

Thật ra, mình hồi bé, không phải cũng đã vụng trộm thích mấy chàng trai khác sao?

Thích đại minh tinh trên màn ảnh, thích cậu bé nhà bên, thích bạn nam học cùng, còn thích ca sĩ lang thang hát rong trên phố nữa.

Đương nhiên, nàng chỉ lén thích họ ở trong lòng.

Nàng chưa từng nói yêu ai.

Thậm chí, ngay cả bạn nam học cùng lớp nàng từng thích thổ lộ với nàng, nàng cũng rất bình tĩnh mà cự tuyệt.

Không biết như thế nào, chỉ là muốn cự tuyệt.

Thật sự chưa bao giờ nghĩ muốn phát triển quan hệ yêu đương với cậu ấy.

Có lẽ, cũng không được gọi là thích, chỉ có thể gọi là rung động của tuổi trẻ thôi.

Nghĩ như vậy, Cổ Lạc Nhi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đông Phong Túy ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng.

“Lạc Nhi, ta thừa nhận, vừa nhìn thấy nàng, thực sự ta không thích nàng. Phong nàng làm Tiên phi, chẳng qua chỉ cảm thấy thú vị. Nhưng về sau, bất tri bất giác lại bị nàng thu hút, trong lòng chỉ có nàng, không chứa thêm được người khác.”

“Vậy thần tiên tỷ tỷ của chàng?”

“Vừa rồi nàng hỏi, ta nghĩ đến dáng vẻ nàng khi mới đến, mới nhớ ra nàng ấy.”

Đúng là, thời gian này hắn chưa từng nghĩ đến nàng ấy.

Hình ảnh thần tiên tỷ tỷ trong lòng hắn dần dần phai nhạt.

“Nếu có một ngày, nàng lại trở về tìm chàng thì sao?”

“Lạc Nhi, ta đã nói rồi, người ta yêu là nàng. Nàng ấy không liên quan gì đến ta. Nếu như nàng ấy thật sự đến tìm ta, ta sẽ khoản đãi như khách quý. Còn cái khác, tuyệt không có khả năng.”

“Lạc Nhi, nói cho ta biết nàng là ai.”

Cổ Lạc Nhi bỗng nhiên không muốn nói, cái gì cũng không muốn nói.

Làn gió thật ấm áp, cái ôm này ấm áp, khiến cho nàng có chút lười biếng.

Giải thích lai lịch của mình, phải nói thật dài dòng.

Rất mệt.

“Sau này hãy nói đi.”

“Nàng nói, chúng ta còn có sau này?”

Đông Phong Túy lập tức bắt lấy cán chuôi trong lời nàng.

Hắn không quan tâm Cổ Lạc Nhi từ đâu đến, không quan tâm quá khứ của nàng, nhưng hắn quan tâm tương lai của nàng và hắn.

Giọng Cổ Lạc Nhi buồn bực hỏi: “Sao chàng lại mặc bộ y phục này? Sao không mặc y phục sư phụ làm cho chàng?”

Vừa mới liếc mắt thấy Đông Phong Túy, nàng liền nhìn thấy, hắn lại mặc lại bộ y phục ban đầu.

“Bởi vì, y phục này là nàng giặt cho ta.”

“Thiệt cho chàng cũng có thể tìm được nó.”

“Chỉ cần có liên quan đến nàng, ta sẽ không buông tay.”

Cổ Lạc Nhi tránh khỏi Đông Phong Túy, đi đến bên cạnh vườn rau, ngồi xổm xuống, chọn ra một ngọn tốt nhất.

Sau đó nhổ nó lên.

“Nàng muốn ta ăn nó à?”

Đông Phong Túy thích thú hỏi.

Vừa rồi, ăn đồ Cổ Lạc Nhi làm riêng cho hắn, hắn cũng rất khốn khổ.

Có điều, khổ này cũng có giá trị.

Chỉ cần Cổ Lạc Nhi không giận hắn, chịu trở lại bên cạnh hắn, chịu ăn chút khó ăn thì có sao?

Cổ Lạc Nhi oán trách nói: “Món ăn vừa rồi, sao chàng vẫn ăn? Không sợ bỏng miệng à?”

“Chỉ cần là nàng làm, ta sẽ ăn.”

Cổ Lạc Nhi bị hắn khiến cho triệt để không nói được.

Mặc kệ hắn nói thật hay giả, nàng vẫn thích nghe.

“Lạc Nhi, nàng nhổ nó để làm gì?”

Đông Phong Túy nhìn Cổ Lạc Nhi cẩn thận nâng mầm “rau” trong tay, không hiểu nàng muốn làm gì.

Nếu nàng muốn ăn nó, một khúm nhỏ như vậy đâu có đủ.

“Ta muốn trồng vào trong chậu, vĩnh viễn mang theo bên cạnh.”

Cổ Lạc Nhi son sắt tuyên bố.

“Lạc Nhi, đây là rau. Sống không được bao lâu đâu.”

Cho dù hắn chưa ăn qua món này, nhưng vẫn hiểu được một chút về rau.

Nghe nói, thông thường rau chỉ có thể sống được một mùa, nở hoa kết hạt rồi xong.

Cổ Lạc nhi lườm hắn một cái.

“Chàng ngốc, đây là hoa. Sư phụ đưa cho chàng hạt giống kim quế, có thể sống được rất nhiều năm.”

Đông Phong Túy chỉ biết ngây ngô cười.

“Còn ngây ngô cười gì chứ? Chàng không phải muốn ra ngoài sao?”

“Sư phụ chịu thả chúng ta đi? Nhanh như vậy sao?”

“Sao vậy, chàng còn không nỡ đi?”

“Chỉ cần ở cùng nàng, ở đâu cũng giống nhau.”

Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi, đi tìm Liễu Thúy Yên.

Phải đi, đúng là có chút không nỡ.

Những khảo nghiệm này của Liễu Thúy Yên, làm cho hắn và Cổ Lạc Nhi càng thêm gắn bó.

Khi Liễu Thúy Yên nhìn thấy bọn họ sóng vai xuất hiện trước mặt vốn đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ nói một câu.

“Lạc Nhi, ăn no rồi hãy lên đường.”

Cổ Lạc Nhi cũng rất thương cảm.

Thời gian qua, Liễu Thúy Yên đối với nàng rất tốt, giống như bà nội vậy.

Cổ Lạc Nhi chưa từng nhìn thấy bà nội, trong tiềm thức đã coi Liễu Thúy Yên làm bà nội của mình.

“Sư phụ, hay là, bà cùng chúng con ra ngoài đi. Ở nơi này lâu, cũng rất buồn.”

Liễu Thúy Yên thương cảm lắc đầu.

“Không, ta không đi đâu cả. Lạc Nhi, sau này con đến thăm sư phụ thì tốt rồi.”

Bà hận Tiết Lệnh Phi vô cùng, nhưng cũng vô cùng thương hắn.

Đời này, bà và hắn dây dưa không rõ.

Dù hắn đã qua đời vài chục năm nay.

Được Liễu Thúy Yên chỉ đường, Cổ Lạc Nhi và Đông Phong Túy ra khỏi sơn cốc.

Trở lại phố xá sầm uất xôn xao, tựa như đang nằm mơ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.